Sau khi về nhà, bọn nó đã mở tiệc linh đình ở nhà nó. Ngày hôm sau, mọi
người lại bắt tay vào công việc của họ. Ba mẹ nuôi nó tiếp tục đi du
ngoạn sơn thủy. Mọi chuyện của tổ chức và công ty, ba nuôi nó đều giao
hết lại cho Nick. Vì thế mà Nick và Jane đã cấp tốc bay về Mỹ để giải
quyết công chuyện. Các bậc phụ huynh thì ai đến công ty của người nấy.
Bọn hắn và bọn nó quyết định sẽ nghỉ học bữa nay. Bọn nó dự tính sẽ giải quyết nhỏ Mai ý mà. 20 người chạy xe đến nhà kho.
- Mày tính làm gì tao!_Nhìn thấy nó, nhỏ Mai hét lên
- Thử nếm trải những nổi nhục mà tôi phải chịu đựng đi!_Nói rồi nó hất
mặt ra lệnh cho đàn em của hắn. Một nhóc khoảng 16 tuổi cầm roi tiến
lên. Từng tiếng roi vang lên cùng với tiếng thét của nhỏ nghe mà thương
tâm. Nhỏ cảm thấy đau không? Nó đã phải chịu đựng những cảm giác đó đấy. Sao nhỏ cứ oan oan cái miệng lên vậy nhỉ? Ngày nó bị nhỏ đánh, nó có la như thế đâu. Nó đã cắn răng chịu đựng chẳng cầu xin một lời. Sao bây
giờ nhỏ đó lại hết lời van xin thế nhỉ?
- Đau không? Đó là cảm giác
mà tôi nhận được đấy!_Nó nhếch môi nhìn nhỏ. Nhìn nhỏ như thế nó có hả
dạ không? Đáp án là không. Một cảm giác buồn khó tả đang len lỏi trong
tim nó. Tại sao thế? Đáng lí nó phải vui chứ, không phải sao? Lắc đầu
cho trôi mọi suy nghĩ, nó lại trừng mắt nhìn nhỏ
- Tôi sẽ cho cô vui chơi thỏa thích. Ai muốn làm gì cô ta cứ làm_Nói rồi nó quay lưng bỏ
đi. Cái này chẳng phải nhỏ đã muốn làm với nó lắm sao? Vậy thì tận hưởng đi. Bọn đàn em e dè quay sang nhìn Bun. Dù gì thủ lĩnh của họ cũng là
Bun mà. Nhận được cái gật đầu của Bun, bọn đàn em liền xúm vào nhỏ. Bọn
hắn nhắm mắt rồi cũng bỏ đi. Bọn nó đi thẳng đến bar Pop rồi uống rượu.
Nó nốc rượu cứ như nốc nước ý.
- Em sao vậy Bi? Em không vui à?_Hắn
vòng tay ôm lấy nó. Nó sụt sùi rồi ôm lấy hắn. Nước mắt nó không kiềm
được bắt đầu tuông rơi. Nó bắt đầu nói lên tất cả những thứ hỗn độn
trong lòng mình. Vì ở trong phòng Vip nên không ai nghe được tiếng khóc
của nó.
- Hix, nhìn nhỏ đó như thế...sao...sao em không thấy vui tí
nào? Còn thấy buồn ghê gớm. Từ khi nào mà em lại...em lại quan tâm tới
con nhỏ đó chứ? Tại sao...Tại sao chứ?...hix huhuhu_Nó cứ ở trong lòng
hắn mà khóc như thế. Bọn hắn hiểu tại sao nó lại như vậy. Nó rộng lượng
quá mà. Bọn nó chơi đến 11h mới về. Về đến nhà, nó lại không muốn vào
- Sao vậy?_Jen thấy lạ nên hỏi
- Các cậu vào đi. Hôm nay tớ muốn ở cạnh mẹ_Nó nở một nụ cười gượng gạo
rồi đi về ngôi nhà thân yêu-nơi chứa đựng biết bao nhiêu tuổi thơ của
nó. Đến trước cổng nhà, nó vẫy tay chào hắn rồi bước vào. Vừa đến bậc
tam cấp thì Bun đã hét toáng lên
- Mẹ ơi, ba ơi, con có ngạc nhiên cho hai người nè!
Nó nhìn ông anh của nó rồi phì cười. Anh của nó phải nói là không thể nào
trẻ con hơn được nữa. Ken và Kelly đang chuẩn bị ngủ thì phải bật dậy
rồi chạy ra chỗ thằng con quý hóa để xem có chuyện gì có thể khiến hai
người ngạc nhiên. Và thật sự, hai người đã rất ngạc nhiên khi thấy nó
- Bi, sao con lại ở đây?_Ken và Kelly đồng thanh
- Ba, cho con mượn mẹ một đêm nha! Nha ba!_Nó bay vào ôm lấy Ken mà nũng nịu
- Được rồi, con gái ngoan. Ba sẽ vì con mà nhường vợ yêu một đêm vậy.
- Hì, con cảm ơn ạ!_Nó nhón chân hôn nhẹ vào má Ken rồi ôm lấy Kelly đang đứng bên cạnh_Mẹ ơi, con buồn ngủ rồi. Mẹ hát ru con ngủ nhé!
- Con bé này, sao hôm nay trẻ con thế!_Kelly nhéo cái má phúng phính của nó
- Không chỉ riêng hôm nay đâu ạ. Con sẽ luôn trẻ con như thế này. Cái
tính này con thừa hưởng từ ba mà!_Nó nói rồi đá mắt sang Ken. Ken thì
vội hét toáng lên
- Con nói gì vây, ba con mà trẻ con à!
- Hì, đấy mẹ thấy chưa? Trẻ con quá phải không mẹ?_Nó lại châm dầu vào lửa.
- Đúng rồi!
- Yaaaaaa, hai cái cô này…_Ken la to đến nỗi ở nhà hắn cũng nghe thấy
luôn. Còn mẹ con nó thì đã chạy lên phòng nó từ đời nào. Sau khi xác
định cả hai được an toàn, nó và Kelly liền ôm bụng mà cười lăn cười lộn
Sau một hồi cười đến sắp vào hòm, nó lấy lại vẻ nhí nhảnh rồi bay lên
giường. Người nó đáp xuống giường một cái phịch. Kelly nhìn cái mặt cứ
tỏ ra không có gì của nó rồi thở dài
- Con có chuyện gì? Nói mẹ nghe đi_Cô nằm xuống kế bên nó rồi vòng tay ôm lấy nó. Nó nhìn Kelly rồi dúi đầu vào ngực cô
- Không có gì đâu ạ!
- Không có gì sao? Tự dưng lại sang tìm mẹ thế này thì không thể không có gì rồi! Nói mẹ nghe đi_Nó im lặng hồi lâu rồi cũng cất tiếng nói.
- Hôm nay con đã trừng phạt nhỏ Mai rồi mẹ à. Nhưng con…con…_nó nghẹn
ngào. Từng giọt nước mắt nó rơi xuống và thấm vào lớp áo ngủ mỏng manh
của Kelly. Kelly cảm nhận được chứ! Cô thở dài
- Con không vui đúng không?_Nó rời khỏi lòng mẹ rồi đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn mẹ nó
- Mẹ hiểu sao?
- Tất nhiên mẹ hiểu rồi con gái! Năm xưa mẹ cũng đã rất buồn. Thật tâm
thì mẹ không muốn H.Linh bị như vậy. Nhưng khi nhận ra điều đó thì đã
quá muộn rồi. Và mẹ đã bị trừng phạt đấy thôi! Thời gian xa con đâu phải ngắn, 7 năm trời mất con là quá sức chịu đựng đối với mẹ_Kelly vuốt ve
mái tóc của nó mà nói
- Mẹ ơi, làm sao mới hết cảm giác này đây? Khó chịu lắm mẹ ạ_Nó lại vùi đầu vào ngực Kelly. Nó giờ cứ như một đứa bé
con cần mẹ vỗ về an ủi vậy
- Con hãy tha thứ cho Mai đi, con gái!_Kelly nhẹ nhàng nói
- Tha sao ạ? Nhưng nhỏ đó…
- Tha thứ được thì hãy tha cho họ đi. Cứu sống được một người cũng quý lắm con ạ. Như con đã làm với Khang ấy!
- Mẹ biết chuyện đó rồi sao?_Nó ngước đôi mắt ngạc nhiên nhìn mẹ mình
- Ừm. Ran đã kể cho mẹ và mọi người nghe cả rồi. Cảm ơn con, nhờ con mà
mẹ có thêm một đứa con trai cưng nữa_Kelly cười hiền với nó. Còn nó thì
thở phào nhẹ nhõm. Nó cứ sợ mọi người không thích người anh trai này của nó nên nó chưa dám nói. Có vẻ mọi chuyện tốt hơn nó tưởng.
- Mẹ ơi, mẹ hát ru con ngủ nhé!
- Được thôi, con gái!_Kelly cười rồi cất tiếng hát. Nó ôm chặt lấy mẹ nó
rồi theo từng lời ru của Kelly đi vào giấc mộng đẹp. Nó đã ngủ. Nó ngủ
nhưng khóe môi nó vẫn mang ý cười. Có vẻ nó đã trút được gánh nặng rồi.