Nàng Công Chúa Thất Lạc

Chương 17: Chương 17: Kẻ Giả Mạo




Sáng hôm sau, nó uể oải đi đến lớp. Vừa bước vào trường, hàng ngàn con mắt đã hướng vào nó. Mà lạ nha, hôm nay nó không thèm đi xe nữa mà đi bộ đến trường đấy. 4 người kia cũng chẳng thể làm gì khác hơn đành phải đi bộ với nó. Thấy ánh mắt soi mói của mọi người nhìn nó, nó hơi nhíu mày rồi bỏ lên lớp. Nó giờ đã quá nổi tiếng rồi nên việc họ nhìn nó như thế cũng không có gì là lạ. Nhưng nó đâu hề hay biết có một điều bất ngờ đang chờ nó phía trước. Bọn nó dảo bước về lớp học, vừa qua khỏi cầu thang thì nó đã thấy bóng dáng một cô gái đang ở trước cửa lớp. Có vẻ lớp nó hôm nay có bạn mới rồi. Mặc kệ, nó chẳng quan tâm. Nhưng dù nó không muốn quan tâm cũng phải quan tâm rồi. Cái kẻ đang đứng trước cửa lớp kia có khuôn mặt rất giống nó-giống nó của lúc nhỏ cơ. Khựng người hồi lâu, nó khẽ nhếch môi. Nó hiểu rồi, hiểu tất cả kế hoạch của bọn người đó. 4 người kia hết nhìn nó rồi lại nhìn nhỏ. Nó và nhỏ giống nhưng không giống nhiều. Khuôn mặt của nó là một khuôn mặt vô cảm và sắc sảo. Còn khuôn mặt của nhỏ đó thì mang nét trẻ thơ hơn. Giống hệt khuôn mặt Bi lúc nhỏ. Không khác dù một chi tiết. 4 người kia cũng đã hiểu ra một phần câu chuyện. Bill gật gù rồi nhìn con nhỏ kia từ trên xuống dưới. Cậu khá ngạc nhiên khi thấy tay nhỏ ta bị bó bột. Nhìn có vẻ nặng lắm! Bó nguyên cả cánh tay luôn mà. Nó tặng cho nhỏ một cái nhìn khinh bỉ rồi lại dảo bước vào trong. Nhỏ đó cũng nhìn nó, trong mắt nhỏ hiện lên sự ngạc nhiên, sợ hãi và cả hận thù. Vừa bước vào lớp, mọi người lại dán cái ánh mắt soi mói vào nó. Nó chẳng thèm để ý làm gì. Nhỏ Mai hôm nay cũng đi học, anh nhỏ cũng thế. Vừa nhìn thấy nó nhỏ đã thúc tay anh mình

- Đấy, anh thấy chưa? Con nhỏ đó rất giống cô gái đứng ngoài kia!

- Quả thật rất giống!_Tên Khang ậm ừ. Những lời nói đó đã lọt vào tai nó. Nó coi như không nghe thấy đi thẳng về chỗ. Bọn nó ai vào chỗ nấy rồi bắt đầu xúm lại nói chuyện. Lần này nữ hoàng kiệm lời của chúng ta cũng tham gia đấy. Ran từ bàn trên quay xuống hỏi nó

- Cậu thấy con nhỏ đó quen không Hyo?

- Quen, rất quen là đằng khác!_Nó vừa lướt Web vừa nói

- Người quen cũ mà! Không ngờ lại có ngày học cùng lớp với chúng ta thế này!_Jen chống cằm ưu tư nhìn nó.

- Cô gái ngoài kia…có phải là Bi không?_Hắn hỏi nhưng chả biết hắn hỏi ai. Trong lòng hắn đang rất mâu thuẫn. Khi vừa chắc chắn nó là Bi thì một kẻ khác giống hệt Bi lại xuất hiện. Tâm tư bọn hắn rối cả lên.

- Là Bi đấy! Và cô ta chính là kẻ có vinh dự được Hyo tiễn vào viện bó bột đấy!_Jen bắt chân hình chữ ngũ rồi nói.

- Là Bi sao?_Hắn sững sờ rồi lại sừng cồ lên nhìn nó_Hyo, sao cô lại làm thế với Bi hả?

- Là do cô ta không biết điều dám động vào chị Hyo và những người xung quanh chị ấy thôi!_Bill từ bàn dưới nói lớn

- Cô…_Hắn trừng mắt nhìn nó

- Tôi không có bà con huyết thống gì với cậu cả. Đừng có nhận bừa._nói rồi nó lấy điện thoại và gọi cho ai đó_Cho người đem thêm một cái bàn khác vào lớp tôi. Hôm nay có học sinh mới

Nó tắt máy rồi dùng ánh mắt thích thú nhìn ra cửa.

- Tôi sẽ cho các người biết tay!_Nó khẽ nói trong lòng. Một lát sau, cô giáo chủ nhiệm lớp nó bước vào. Theo sau là con nhỏ đó và 2 ông thầy đang mệt mỏi khiêng bàn. Phải khiêng bàn từ lầu một lên lầu 2 cũng khổ thật. Nó chỉ tay về cuối lớp. 2 ông thầy liền đem bàn về nơi nó đã chỉ. Cái bàn được đặt sau bàn của Bill. Nó ung dung mang ba lô lên vai, lách khỏi hắn rồi đi về cái bàn mới đó. Cái con nhỏ trên bục giảng sau một hồi luyên thuyên cuối cùng cũng về chỗ. Nhỏ ta ngồi bên hắn và cứ bám víu hắn không rời. Không ngoài dự đoán của nó, nhỏ đó đã giới thiệu tên của mình là Bi. Cô ta đang đóng giả thành Bi đây mà! Nếu cô ta muốn đóng phim như vậy thì nó sẽ cho cô ta một ít thời gian để làm diễn viên. Nó sẽ trả lương cho cô ta thật hậu hĩnh. Hắn buồn buồn quay xuống nhìn nó rồi gục mặt xuống bàn ngủ. Hắn chẳng thèm đoái hoài gì đến con nhỏ tên Bi đang ở bên cạnh mình. Mặc, lòng hắn giờ đang rối bời đây! Cảm giác buồn chán đang chiếm trọn tâm tư hắn. Nó đi, hắn buồn đến thế sao? Vậy sao lại lớn tiếng với nó. Nếu hắn không nổi giận với nó thì có lẽ bây giờ nó vẫn đang ngồi bên hắn như ngày nào. Hắn đã làm cho nó rời khỏi hắn thì còn trách ai được chứ? Có trách thì trách hắn quá ngu ngốc thôi. Mà cái con người ngồi bên cạnh hắn đây, sao hắn chẳng có cảm giác thân thuộc vậy nhỉ? Nếu thật sự cô ta là Bi thì hắn phải vui vẻ khi đã tìm thấy cô bạn năm xưa chứ? Còn một chuyện nữa. Nếu cô ta là Bi thì Hyo là ai? Hyo cũng rất giống Bi. Mà khoan…Nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu dậy. Hắn hết nhìn con nhỏ bên cạnh rồi quay xuống nhìn nó. 7 năm trôi qua sao khuôn mặt Bi không thay đổi tí gì nhỉ? Dù thay đổi không nhiều nhưng ít nhất cũng không thể giống hệt khuôn mặt năm xưa được. Khuôn mặt của một cô nhóc 10 tuổi và một cô gái 17 tuổi không thể nào giống nhau. Còn cả những lời lạ lùng của Jen nữa. Ý nhỏ là gì? Nhỏ đã khẳng định trước mặt Ken và Kelly, Hyo chính là Bi. Sao bây giờ lại lật lọng như thế? Và kết luận của hắn là

- Con nhỏ này đã thay đổi khuôn mặt cho giống Bi. Cô ta là giả mạo.

Thật là không khó để hắn đoán ra. Dù gì chỉ số IQ của hắn cũng đạt mức 3 chữ số mà. Hắn dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn con nhỏ giả mạo bên cạnh. Dám giả mạo vợ tương lai của hắn, Hắn sẽ không tha thứ cho ả đâu. Rồi hắn lại dùng đôi mắt xin lỗi xen chút nuối tiếc nhìn nó. Hắn đã trách nhầm nó. Chẳng thèm nói với bà giáo đang say sưa giảng bài trên bảng lời nào, hắn cắp sách bỏ xuống ngồi bên cạnh nó. Con nhỏ đó thì chỉ biết trợn tròn mắt mà nhìn theo bóng hắn thôi. Nó đang tập trung vào cái laptap của mình nên không hề nhận ra sự hiện diện của hắn. Cảm thấy có kẻ đang nhìn mình, nó liền rời ánh mắt khỏi laptap. Nó mém đứng tim vì nhận ra sự có mặt của hắn

- Cậu…làm gì ở đây? Định nhát ma tôi à?

- Nhớ cậu nên xuống ngồi với cậu thôi!_Hắn cười toe toét với nó

- Sao không ngồi với bạn thanh mai trúc mã của cậu đi? Xuống đây làm gì?_Nó hỏi. Trong câu nói của nó hiện ra sự giận dỗi và bực dọc. Và trong lòng nó cũng vậy. Chính nó cũng chẳng hiểu tại sao nó lại như vậy nữa

- Không thích. Ngồi với cậu vui hơn!

- Tùy_Nó nói rồi lại chăm chú vào màn hình laptap của mình. Hắn tò mò nên cũng liếc mắt nhìn. Đang hiển thị trên màn hình laptap của nó là hình ảnh của một cô gái. Cô ta cũng không xinh đẹp gì. Khuôn mặt thì trắng như ma, đôi môi thì đỏ chót. Hắn nhìn cô ta mà cảm thấy quen quen. Hình như hắn đã gặp cô ta ở đâu rồi. Hắn xoa cằm rồi bắt đầu lục tung mọi ngóc ngách trong đầu mình. 5’ sau (Anh này tìm gì mà lâu thế!) bỗng dưng hắn hét lên

- Con nhỏ này là…_Hắn chưa kịp nói hết thì bị nó bịt miệng. Cả lớp và bà cô quay lại nhìn hắn và nó. Hắn khó chịu quát lên

- Nhìn gì mà nhìn. Làm việc của mấy người đi!_Cả lớp lại quay về công việc của họ. Họ không muốn cuộc đời kết thúc sớm đâu

- Làm gì mà hét lên ghê vậy?

- Cái con nhỏ này chẳng phải là con nhỏ ở trong trung tâm thương mại hôm bữa sao? Là cái con nhỏ bị cô đáng gãy tay đấy!_Hắn nói thầm với nó. Hắn như đã đoán ra mọi chuyện rồi. Nó không phải là người dư hơi đi điều tra cái kẻ lạ quắc lạ quơ mà không có lí do đâu. Hắn lại hướng mắt lên nhìn con nhỏ giả mạo ấy

- Có phải con nhỏ đó…

- Ừm. Dù sao cô ta cũng tốn công diễn kịch rồi thôi thì giúp cô ta đi_Nó nhàn nhạt trả lời

- Ý cô bảo tôi cứ coi như không biết gì sao?_Hắn nhíu mày nhìn nó. Trong lòng thầm mong câu trả lời của nó là không nhưng có vẻ ông trời không thương hắn rồi

- Ừm. Tôi có trò vui cho cô ta đấy. Giúp tôi đi!_Đây là lần đầu tiên nó nài nỉ một người đấy. Hắn hơi ngạc nhiên rồi gật đầu. Làm gì cũng được miễn nó thích là được rồi (Cái đồ dại gái). Nó nở một nụ cười cửa miệng nhìn kẻ xấu số đang ngồi trên kia. Cô ta thật ngu ngốc khi lao đầu vào đùa giỡn với thần chết. Không biết thần chết sẽ mang cô ta đi lúc nào nữa!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.