Bạch Như Tuyết cảm thấy con người vừa sinh ra đã phân biệt đẳng cấp, đi con đường nào, vào căn nhà nào, ông trời đều đã có sự an bài. Nếu không, cũng cùng tốt nghiệp một trường đại học, nhà thì vui vẻ, nhà thì âu sầu. Lâm Đan Phong được đi du học, Tống Ca vào công ty lớn làm việc, Tạ Siêu Phàm thì không cần nói, vị trí còn trống ở công ty nhà vẫn đang chờ đợi anh, ngay cả Trần Thần chỉ biết chơi bóng rổ cũng được vào làm trong Ngân hàng Thương nghiệp lớn nhất thành phố, chỉ có cô là cứ như quả bóng da bị các đơn vị đá qua đá lại, không có nơi nào thích hợp với cô cả, bởi vì người ta có hoàn cảnh gia đình tốt, còn cô thì không. Vốn dĩ ở ngoại thành cũng có một trường trung học thiếu giáo viên âm nhạc, nhưng Bạch Như Tuyết vừa nghe tới mức đãi ngộ đã hết cả hứng thú, một tháng còn chưa tới 1.000 tệ, lại còn yêu cầu một tuần dạy 14 tiết, với mức lương đó thì chẳng nuôi sống nổi bản thân. Bố cô cũng đi khắp nơi nhờ người, hi vọng tìm được cho cô một công việc gì đó nhàn hạ mưa không đến mặt, nắng chẳng đến đầu ở các đơn vị hành chính sự nghiệp trong thành phố, nhưng bây giờ những công việc đó cũng không phải là dễ kiếm, một chức vụ mà tới mấy trăm người chen chân vào, cạnh tranh khốc liệt còn hơn cả đại học, thêm vào đó bố cô cũng không phải là người có chức có quyền, chuyên môn chính của mình thì có hạn, muốn bước chân vào đơn vị hành chính sự nghiệp thì có khi còn khó hơn lên trời. Mẹ và cô vốn hy vọng bố Trần Thần có thể giúp đỡ cô nghĩ cách, nhưng Hạ Thu Đông đã nói trước, nói là để Trần Thần vào được ngân hàng của bố anh làm việc đã vất vả lắm rồi, câu nói đó có nghĩa là chồng bà không thể giúp cô bạn danh chưa chính, ngôn chưa thuận này tìm việc được.
Cao không với tới, thấp thì không muốn, Bạch Như Tuyết lại không muốn ăn bám bố mẹ mãi, vả lại mấy năm nay vì sự nghiệp học hành của cô, bố mẹ cô đã tiêu tới đồng tiền tiết kiệm cuối cùng, cô có muốn ăn bám cũng chẳng còn gì mà ăn nữa. Trong thâm tâm mình, Bạch Như Tuyết rất muốn bố mẹ được sống sung sướng hơn chút ít, trong suốt nửa năm yêu Trần Thần, Bạch Như Tuyết không còn quen với những ngày tháng ăn uống tằn tiện của gia đình mình nữa, mặc dù Hạ Thu Đông không chiều chuộng con dâu tương lai như những bà mẹ chồng khác, nhưng trong vấn đề ăn mặc, bà không bao giờ tiếc tiền với Trần Thần, mà của Trần Thần thì đương nhiên là của cô, Bạch Như Tuyết từ nhỏ đã quen sống tiết kiệm, nay dùng tiền tiêu vặt của Trần Thần cũng không cảm thấy có gì khác với tiêu tiền của bố mẹ, thậm chí không cần phải tính toàn là tiêu bao nhiêu, dù sao thì người mở miệng ra xin cũng là Trần Thần, Hạ Thu Đông có không muốn thì vẫn cứ là mẹ ruột của anh.
Trần Thần không nghỉ hè đã vội vàng tới ngân hàng thực tập, nói với người ngoài thực tập nhưng thực chất là chiếm chỗ trước, còn thủ tục thì bố anh sẽ làm sau. Trong thời gian này, Bạch Như Tuyết cũng không ngồi yên, cô nghĩ nếu không tìm được công việc vừa ý thì cũng không thể để bỏ phí công lao của bố mẹ đã vất vả mấy năm nay, cô quyết định mở một lớp học đàn tranh, tuyển những đứa trẻ cũng thích học đàn tranh như cô, thứ nhất là để kiểm chút thu nhập giúp đỡ bố mẹ, thứ hai là chờ bố Trần Thần lo xong công việc cho anh rồi sẽ nghĩ cách giúp cô. Không có công việc đối với cô mà nói cùng lắm cũng chỉ hơi mất mặt với bạn bè lúc này một chút thôi. Con dâu tương lai nhà họ Trần mà không tìm được việc, cô không tin ông bố chồng tương lai làm giám đốc ngân hàng và bà mẹ chồng làm trong Cục Văn hóa lại ngồi yên được! Hoàng thượng không lo, thái giám lo cũng công cốc.
Khi Trần Thần nói với Hạ Thu Đông về việc cho Bạch Như Tuyết mở lớp dạy đàn tranh ở nhà, lửa giận của Hạ Thu Đông lại bốc lên, vốn dĩ con trai tìm một cô bạn gái không môn đăng hộ đối, trong lòng Hạ Thu Đông đã cảm thấy ấm ức lắm rồi, nay lại còn cho Bạch Như Tuyết mở lớp dạy đàn tranh tại nhà thì chẳng phải là mất mặt bà lắm sao? Hạ Thu Đông kiên quyết không đồng ý.
Trần Thần cảm thấy mẹ anh đúng là khó chịu, chẳng thấu tình đạt lý chút nào. Lớp đàn tranh lúc đầu chẳng có ai chấp nhận, chỉ có ba đứa trẻ đăng kí, vì ba đứa trẻ này mà thuê một lớp khác ở bên ngoài thì thật là không bõ, Bạch Như Tuyết bèn bàn với Trần Thần là cứ tạm thời dạy ở nhà vài ngày, khi nào đông học sinh thì mới ra ngoài thuê phòng. Thấy việc thương lượng không khả thi, Trần Thần bèn chuyển giường ở phòng ngủ của mình sang thư phòng. Đặt cái giá đàn và mấy cái ghế mới mua vào phòng ngủ, nói với Hạ Thu Đông:
- Phòng ngủ của con, con muốn làm gì là quyền của con, chỉ cần không ra khỏi căn phòng này thì mẹ không có quyền can thiệp! Nếu như thế này cũng không được thì con với Như Tuyết dọn ra ngoài ở, đỡ vướng mắt mẹ.
Hạ Thu Đông không ngờ con trai lại đối với mình như thế, nghĩ tới công nuôi dưỡng con suốt hai mươi tư năm trời mà không bằng sáu tháng chàng chàng thiếp thiếp, bèn gọi điện cho chồng lúc đó đang đi họp, ông nói còn đang bận, khi nào về sẽ tính. Hạ Thu Đông nghĩ bụng, bà thì chờ được nhưng con trai và bạn gái nó thì không, lại không dám kiêm quyết quá, ngộ nhỡ con trai nói là làm, thực sự bỏ ra ngoài thuê phòng riêng thì chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng?
Khi Hạ Thu Đông nói việc này với Doãn Kiếm Lan, những giọt nước mắt khiến mascara chảy đen cả mặt, dùng một xấp khăn giấy của nhà Doãn Kiếm Lan lau mãi mà không sạch, cuối cùng bà phải vào nhà vệ sinh rửa. Doãn Kiếm Lan nhìn Hạ Thu Đông sau khi đã tẩy trang, cảm thấy bà trước khi trang điểm và sau khi trang điểm là hai người hoàn toàn khác nhau, bình thương được lớp phấn dày cộp che bớt khuyết điểm, nhìn Hạ Thu Đông còn thấy được, không ngờ sau khi bỏ đi lớp phấn đó, sự mệt mỏi và già nua của Hạ Thu Đông khiến bà trông càng khó coi hơn là khi trang điểm.
Chuyện này xảy ra đối với gia đình như nhà họ đúng là việc chẳng hay ho gì, Doãn Kiếm Lan biết lần này không phải là Hạ Thu Đông vô lý, nghĩ con nhóc con Bạch Như Tuyết đúng là lắm mưu nhiều kế, định uy hiếp vua để ra lệnh cho chư hầu, nếu không tìm việc cho cô thì cô sẽ gây chuyện, cái dáng vẻ đáng yêu của cô ta ngày xưa không biết đi đâu rồi nhỉ?
Nghĩ lại con trai mình cũng bị Lâm Đan Phong dắt mũi xỏ đi như vậy, vốn tưởng là sau bốn năm đại học con trai mình và cô gái đó có thể sẽ chia tay nhau, không ngờ nó lại bị người ta bám chặt không buông, không biết là đã dùng phép hay bùa ngải gì mà để con trai bà tự động buộc mình vào một đám cỏ dại như cô, không nhìn thấy còn biết bao nhiêu cô gái tốt đẹp hơn xung quanh mình. Trong bốn năm này, mặc dù Lâm Đan Phong vẫn chưa bước vào cửa nhà bà, chưa từng gặp mặt bà nhưng Doãn Kiếm Lan lúc nào cũng nhớ tới cuộc “giao đấu” vô hình giữa hai người, chưa bao giờ bà thấy con trai mình đưa bạn gái nào về, hơn nữa những người bạn thân muốn làm mai mối cho anh, anh cũng không quan tâm tới, lần nào về nhà anh cũng tỏ ra bình tĩnh và có chính kiến mà những người con trai ở tuổi anh thường chưa có được, dáng vẻ đó khiến Doãn Kiếm Lan có một cảm giác thất bại, hình như Lâm Đan Phong đang ở một nơi kín đáo nào đó cười nhạo bà: “Tôi xem bà còn cách gì nữa không?”.
An ủi Hạ Thu Đông, nhìn những nếp nhăn nơi khóe mắt và khóe miệng đã chảy xệ của bạn, nhớ tới mấy sợi tóc trắng ngày càng nhiều trên mặt mình và vòng kinh nguyệt đang bắt đầu không đều đặn, Doãn Kiếm Lan từ trước tới nay không bao giờ chịu thua bỗng dưng cảm thấy những người thuộc thế hệ mình đang già đi rõ ràng, đã không còn là đối thủ của bọn con gái trẻ tuổi nữa rồi.
- Haiz, tôi thật không hiểu nổi, bọn con gái 8x bây giờ sao mà mặt dày thế không biết? Lại còn hiểm độc nữa! Hồi còn trẻ, bọn mình đứa nào cũng ngốc nghếch, làm gì lắm mưu nhiều kế như chúng nó? Gặp ai mình thích cũng chẳng dám nói ra chứ đừng nói là dám với cao, nếu bố mẹ người ta không đồng ý thì đã chia tay từ lâu rồi, làm gì như bọn nó bây giờ, chẳng giữ gìn thể diện, thủ đoạn nào cũng thử, không đạt được mục đích thì kiên quyết không buông tay. - Doãn Kiếm Lan thở dài.
- Lại còn không, hồi đó ai mà dám nói tới tự do yêu đương thì chắc chắn sẽ bị người ta cười cho thối mũi, chị xem bây giờ, đi trên đường mà tay nắm tay, rồi còn công khai hôn nhau nữa chứ, bọn con gái bây giờ có mấy đứa trước khi kết hôn vẫn là gái trinh đâu? Có lúc nhìn Bạch Như Tuyết cứ dính lấy con trai mình, tôi nghĩ may mà mình không đẻ con gái, chị nói xem, sao bố mẹ chúng nó không nói gì con gái mình, cứ để mặc chúng nó không dạy dỗ? Cũng không biết là trong lòng họ nghĩ gì nữa. – Hạ Thu Đông lắc đầu.
Doãn Kiếm Lan không tiếp lời, nghĩ bụng chị không có con gái nhưng tôi thì có, nghĩ lại đứa con gái bướng bỉnh, ngang ngạnh của mình, Doãn Kiếm Lan thật sự không dám nói lớn tiếng, bọn 8x đã thế rồi, bọn 9x không biết còn thế nào nữa?
Nghĩ tới con gái, Doãn Kiếm Lan bỗng dưng nhớ ra một chuyện, chuyện này đã vô cùng khẩn cấp, năm sau con gái bà sẽ vào cấp ba, với thành tích hiện nay của cô bé thì muốn vào trường Nhất Trung chắc chắn là không có hi vọng gì, cô bé này từ hồi sinh ra đã được chiều chuộng quen, không được giỏi giang như anh nó. Cô bé học rất lệch, các môn tự nhiên thì còn biết vài chữ, nhưng môn văn thì không biết một chút gì, viết văn thường xuyên lạc đề, tiếng Anh với lịch sử thì phải thi lại suốt, bất cứ cái gì mà phải học thuộc là cô đều không có hứng thú, tìm mấy vị gia sư rồi, không ai dạy quá ba ngày đã phải bỏ đi, không phải người ta dạy không giỏi mà con gái bà nghe không hiểu, khiến Doãn Kiếm Lan lúc nào cũng thấy đau đầu. Mặc dù anh trai có thể dạy cô, nhưng cô bé từ nhỏ tới lớn chẳng sợ anh, anh trai nói đầu cô giống như một thanh gỗ mục nên cũng chẳng kiên nhẫn để dạy nữa rồi.
- Thu Đông, chị làm ở phòng văn hóa, quen biết nhiều, có biết ai dạy mấy môn xã hội tốt một chút không? Tôi phiền lòng vì con bé nhà tôi lắm, năm sau thi cấp ba rồi mà tiếng Anh với lịch sử đều không ra gì, viết văn thì thường xuyên bị lạc đề, chị nói xem, có mấy môn này là dễ kiếm điểm, thế mà nó không học được thì sau này làm sao thi được đại học? – Doãn Kiếm Lan hỏi.
Hạ Thu Đông nghĩ một lúc:
- Giáo viên giỏi các môn xã hội thì có, nhưng chỉ dạy được một môn thôi, chẳng lẽ chị định mời ba giáo viên cho con gái chị sao? Tôi thấy hay là chị cứ tìm một sinh viên đại học, nhất là những sinh viên thi đỗ vào các trường nổi tiếng ấy, mấy môn đó của họ chắc chắn là không tồi đâu, mời người ta tới nhà dạy cho con gái chị, chị lại có thể kiểm tra được hiệu quả học tập.
Doãn Kiếm Lan nghĩ thấy lời Hạ Thu Đông nói cũng có lý:
- Đúng là một cách hay, nhưng biết đi đâu tìm một sinh viên giỏi các môn xã hội đây?
Hạ Thu Đông nói:
- Cái này thì dễ thôi, bảo con trai chị tìm bạn của nó xem sao, chắc chắn là nó biết nhiều hơn bọn mình.