Trước khi tới nhà Tạ Siêu Phàm, Lâm Đan Phong còn tới Ủy ban nhân dân thành phố.
Đã tốt nghiệp rồi, cô thấy mình nên gặp Phó thị trưởng Hà, bởi vì sự giúp đỡ của bà lần ấy và cũng vì lời hứa với bà.
Ở phòng tiếp dân chờ hơn nửa tiếng thì nhân viên tiếp dân nói:
- Phó thị trưởng Hà họp xong rồi, để anh đưa em qua chỗ bà ấy.
Lâm Đan Phong lần đầu tiên bước vào tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố, đi qua mấy tòa nhà làm việc, nhân viên tiếp dân dẫn cô vào một tòa nhà nhỏ nằm phía sau vô cùng yên tĩnh, các hành lang trong dãy nhà nối liền nhau, dây leo xanh phủ kín, các loài hoa đang đua nhau tỏa hương, không khí tịch mịch và yên bình. Mặc dù như vậy, Lâm Đan Phong vẫn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, một cảm giác trang nghiêm và thần bí mà cô không nói ra được khiến cô cảm thấy thật bối rối. Bước vào phòng làm việc của Phó thị trưởng Hà, bà mỉm cười nhìn cô:
- Ôi, bốn năm không gặp, sinh viên chất lượng cao của chúng ta ngày càng xinh đẹp rồi. Nào, ngồi xuống đi.
Lâm Đan Phong ngồi trên ghế salon, nhân viên tiếp dân đưa cho cô một cốc nước rồi đi ra ngoài, Phó thị trưởng Hà lấy một hộp sô-cô-la trong ngăn kéo, lại gần:
- Tiểu Phong, đây là sô-cô-la của dì, cháu nếm thử xem!
Cảm giác căng thẳng của Lâm Đan Phong bỗng dưng tan biến hết, cô thò tay lấy ra một miếng sô-cô-la hình trái tim màu trắng rồi bỏ vào miệng:
- Cháu cảm ơn dì! Không, cháu cảm ơn Phó thị trưởng Hà!
Phó thị trưởng Hà thân mật cười nói:
- Gọi là dì được rồi, dì nghe Tống Ca nói cháu được trường cho đi du học? Giỏi lắm! Dì chúc mừng cháu!
Lâm Đan Phong ngượng ngùng:
- Dì ạ, lần trước cháu đã hứa với dì sau tốt nghiệp sẽ quay về thành phố nhưng bây giờ cháu lại thất hứa.
Bà nói:
- Ấy, đừng nói thế, cháu nhìn xem, con gái của dì có chịu quay về đâu! Dì bảo nó về đây, nó nói nó không muốn sống trong sự ảnh hưởng của dì, dì có thể hiểu được bọn cháu, cho dù ở đâu thì cũng là đang xây dựng tổ quốc mà! Còn nữa, nếu xét về mặt khác thì chứng tỏ chúng ta còn phải nỗ lực, nếu chỗ chúng ta xây dựng tốt hơn cả Bắc Kinh thì lo gì không thu hút được nhân tài? Cháu định đi học về sẽ làm gì chưa?
Lâm Đan Phong nói:
- Về nước ạ, cháu du học theo học bổng mà. Còn việc làm ở đâu thì cháu chưa nghĩ tới. Dì cũng biết mẹ cháu sống ở đây, nhà của bạn trai cháu và sự nghiệp của anh ấy cũng ở đây, lần này cháu tới cũng vì muốn nghe ý kiến của dì, dì nói nếu cháu quay về thì có thể làm việc được không?
- Cháu học chuyện ngành gì?
- Mậu dịch quốc tế ạ.
- Vậy sao? Thế thì tốt quá! Cháu biết không, thành phố chúng ta đang thiếu các nhân tài trong lĩnh vực này đấy, cả thành phố mình có hàng ngàn doanh nghiệp có nghiệp vụ xuất nhập khẩu, theo như tìm hiểu của dì thì họ đều tuyển dụng những người chuyên môn với mức lương cao từ Bắc Kinh, Thiên Tân tới, nếu cháu quay về không những có thể phát huy tốt những gì mình đã học mà còn có cơ hội để phát triển nhiều hơn nữa!
- Dì ạ, cháu nghĩ nhà nước đã bỏ ra nhiều tiền để bồi dưỡng cháu, nếu cháu về mà chỉ nghĩ tới bản thân mình, không thể vận dụng những thứ đã học thì quả là lãng phí lần du học này. Dì nói như thế, cháu có thể yên tâm mà đi rồi.
- Tiểu Phong, dì cảm thấy về nhiều mặt, cháu còn trưởng thành hơn Tống Ca nhà dì, so với cháu, Tống Ca làm việc gì rất ít khi nghĩ tới cảm nhận của người khác, cũng có thể vì bao nhiêu năm nay dì bận rộn với công việc, nó từ nhỏ đã quen tự lập nên tính cách mới bướng bỉnh như thế, có thể dì là một người cán bộ xuất sắc nhưng lại không phải là một bà mẹ tốt. - Phó thị trưởng Hà buồn rầu nói.
- Dì à, dì không biết đấy thôi, trên phương diện nào Tống Ca cũng đều rất giỏi, hơn nữa cô ấy còn thoải mái, thẳng thắn như con trai, dì không cần phải lo đâu, sau này chắc chắn cô ấy sẽ thành công trong sự nghiệp! – Lâm Đan Phong thật thà nói.
- Ồ, cháu nghĩ thế hả? Thế thì còn an ủi đôi chút. Nhưng cho dù sau này các cháu làm gì, dì cũng hi vọng mấy đứa quan tâm, chăm sóc, và giúp đỡ lẫn nhau, tình bạn là tình cảm trong sáng nhất.
Lâm Đan Phong gật đầu.
Đi ra khỏi Ủy ban nhân dân thành phố, trong lòng Lâm Đan Phong thoáng một chút xấu hổ, Phó thị trưởng Hà không biết rằng tình bạn giữa cô và Tống Ca vì Tạ Siêu Phàm đã không còn trong sáng và thẳng thắn như trước kia, trong suốt bốn năm đại học, cô và Tạ Siêu Phàm từng nhiều lần chủ động hẹn Tống Ca đi ăn cơm, nhưng Tống Ca luôn từ chối, sau đó vì bận rộn việc gia sư, ít khi có thời gian rảnh nên cô không còn rủ Tống Ca đi ăn nữa. Nhưng trong lòng cô vẫn luôn ghi nhớ một người bạn tên là Tống Ca, mặc dù hôm nay cô không biết, trong lòng Tống Ca, cô là người như thế nào.
❀
Doãn Kiếm Lan nhìn Lâm Đan Phong từ đầu đến chân:
- Bác nghe Siêu Phàm nói cháu học ở Đại học Nhân dân, nghỉ tết nghỉ hè cũng thường xuyên đi làm gia sư?
Tạ Tiểu Dục đùa với chú chó Bối Bối trong lòng, tai đeo headphone, ngồi cạnh mẹ, dáng vẻ dửng dưng như chuyện này không hề liên quan gì đến mình.
- Dạ vâng thưa bác. – Lâm Đan Phong đã trải qua chuyện này rất nhiều lần khi đi làm gia sư ở Bắc Kinh, nhưng chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như hôm nay, trái tim cô thầm nhủ, đừng hoảng sợ, coi như là một đợt kiểm tra của phụ huynh thôi mà. Cô cố gắng tỏ ra tự nhiên, cố gắng để không run rẩy. Sở dĩ nói là học trường Đại học Nhân dân là vì trước đó cô đã bàn với Tạ Siêu Phàm, sợ là nếu nói học ở Đại học Bắc Kinh sẽ khiến Doãn Kiếm Lan nghi ngờ.
- Tình hình của Tiểu Dục chắc Siêu Phàm cũng đã nói với cháu rồi, bác không nói nhiều nữa, học phí sẽ trả theo thỏa thuận của đôi bên, nếu nhờ cháu phụ đạo mà Tiểu Dục có sự tiến bộ thì bác sẽ thưởng thêm, cháu thấy thế nào?
- Thưa bác, học phí là đủ rồi, cháu sẽ cố gắng dạy cho em ấy, nhưng trước khi dạy, cháu có một yêu cầu với bác, được không ạ?
Doãn Kiếm Lan không ngờ cô gái có dung mạo bình thường như thế này mà lời nói lại vô cùng sắc sáo:
- Ồ? Có yêu cầu với bác? Cháu nói xem nào.
Lâm Đan Phong nói:
- Thưa bác, trong thời gian cháu dạy học cho Tiểu Dục, xin bác đừng can thiệp vào phương pháp giảng dạy của cháu, nếu cháu dạy không có hiệu quả, bác có thể không trả tiền cho cháu, được không ạ?
Yêu cầu này là điều mà Doãn Kiếm Lan không ngờ tới, hơn nữa tới ngày hôm nay vẫn chưa có gia sư nào dám mở miệng nói với bà như thế, không hiệu quả thì không nhận tiền, cô nhóc này chắc chắn là sợ mình dạy Tiểu Dục quá nghiêm khắc, bà không chấp nhận được nên mới phải nói trước, Doãn Kiếm Lan không có lý do gì để không đồng ý.
- Được rồi, bác đồng ý với yêu cầu của cháu. Đúng rồi, cháu tên là gì nhỉ? Siêu Phàm nói với bác rồi mà bác lại quên mất.
- Dạ, cháu tên là Ngô Tiểu Phong, bác cứ gọi cháu là Tiểu Phong được rồi. Tiểu Dục cũng có thể gọi cháu là chị Phong. – Lâm Đan Phong giới thiệu mình bằng cái tên mới mà trước đó cô đã thỏa thuận với Tạ Siêu Phàm. – Thưa bác, bác còn chuyện gì không ạ? Nếu không thì cháu và Tiểu Dục vào phòng học ạ.
Lâm Đan Phong đặt cho mình cái tên này cũng là có lý do riêng của cô, mẹ cô họ Ngô, tên ở nhà của cô là Tiểu Phong, những thứ khác có thể giả mạo, nhưng cái tên Lâm Đan Phong thì cô không muốn phải giả.
- Đi đi, trên bàn phòng khách có hoa quả và nước ép, cháu cứ tự nhiên, đừng khách sáo, bữa trưa cũng có thể nghỉ ngơi một lúc trong phòng dành cho khách.
- Cháu cảm ơn bác! – Lâm Đan Phong theo Tiểu Dục vào thư phòng.
❀
Đi học suốt mười mấy năm, nghĩ ra học mầm non vẫn là thích nhất! Tạ Tiểu Dục lười biếng dựa lưng vào thành giường, chờ màn mở đầu của Lâm Đan Phong, đã đổi mười mấy gia sư rồi, có ai mà không như thế, tai cô đã nghe chán những lời sáo rỗng, giáo điều của họ rồi. Không ngờ Lâm Đan Phong chỉ nhìn cô mỉm cười dịu dàng, lấy ra một cái MP4 từ trong cặp sách, tháo headphone của Tiểu Dục ra:
- Nào, Tiểu Dục nghe cái này. – Trong đó là những bài hát tiếng Anh, giai điệu du dương, lại có cả bài hát tiếng Anh duy nhất mà Tiểu Dục biết hát: “Trái tim vĩnh hằng”.
Lâm Đan Phong hỏi:
- Hay không, Tiểu Dục?
Tạ Tiểu Dục gật đầu.
- Nghe hiểu không?
Tạ Tiểu Dục lắc đầu.
- Vậy em có muốn học không? Em nghĩ xem, nếu như trường tổ chức ca nhạc, hoặc trong các buổi liên hoan sinh nhật của bạn, em hát một bài hát tiếng Anh cho mọi người nghe, chắc chắn ai cũng phải kinh ngạc lắm! – Từ lâu Lâm Đan Phong đã nghe nói Tạ Tiểu Dục rất thích ca hát.
Tạ Tiểu Dục lập tức có hứng thú:
- Thật ạ? Chị Phong, nhưng em không nhớ được, lời bài hát nhiều như thế, lại còn khó nhớ nữa.
Lâm Đan Phong nói:
- Không khó chút nào cả, chị đảm bảo một ngày em có thể thuộc được một bài.
- Được thôi, chị Phong, vậy mình bắt đầu đi.
Lâm Đan Phong nói:
- Ừ, thế thì chị em mình vừa đi vừa học, hôm nay chị sẽ đưa em tới một nơi.
- Đi đâu cơ? – Tạ Tiểu Dục không ngờ cách dạy học của gia sư mới hoàn toàn khác với các gia sư trước, thường nhốt cô trong phòng mấy tiếng đồng hồ, hình như nếu không làm vậy thì họ sẽ thấy có lỗi với tiền học phí mà mẹ cô đã trả, chỉ cần không bắt cô phải ngồi trong phòng thì đi đâu cũng được.
- Tới nơi rồi em sẽ biết. Nhưng chúng ta ngồi xe buýt, không được đi taxi đâu nhé.
- Dạ vâng! Em nghe lời chị Phong.
Lâm Đan Phong cùng Tạ Tiểu Dục ra tới vườn, khi đó Doãn Kiếm Lan đang chăm sóc mấy chậu hoa, giờ nấu cơm vẫn còn sớm, lần đầu tiên gia sư tới nhà, nếu bà đi đâu đó thì cũng không tiện lắm nên chỉ còn biết ra vườn làm vài việc vặt cho hết thời gian.
- Bác gái, cháu đưa Tiểu Dục ra ngoài một lát, bữa trưa có thể sẽ về hơi muộn, bắc cứ ăn trước đi, đừng chờ bọn cháu, Tiểu Dục cũng mang theo chút đồ ăn rồi. – Lâm Đan Phong nói với Doãn Kiếm Lan.
- Hai chị em đi đâu? Sao lại đi lâu thế? Sáng không cần phải học hả? – Doãn Kiếm Lan không hiểu.
- Bác gái, chúng ta đã hẹn nhau trước rồi, đây là một trong những phương pháp dạy học của cháu.
- Được rồi, hai đứa đi đi. Đường xa không? Hay là bác lái xe đưa hai chị em đi.
- Không cần đâu ạ, bác cứ yên tâm.
Lâm Đan Phong nhẹ nhàng vỗ tay Doãn Kiếm Lan, Doãn Kiếm Lan chỉ đành gật đầu.
Nhìn khuôn mặt tươi tắn của Lâm Đan Phong, Doãn Kiếm Lan phát hiện ra cô gái tên Ngô Tiểu Phong này mới nhìn thì thấy thật bình thường, nếu nhìn kỹ, trán rộng và cao, đôi mắt một mí dài, ngây thơ, trong sáng, chỉ có khuôn mặt trái xoan là hơi gầy, nhưng mái tóc ngắn ốp gọn vào khuôn mặt đã che lấp được bớt những khuyết điểm này, nhất là khi cô cười, hàm răng trắng bóng đều đặn đã tạo được thiện cảm cho người đối diện. Doãn Kiếm Lan thích vẻ đẹp tự nhiên như thế này, bà không thích những cô gái nhìn thì rất xinh đẹp nhưng khi nhìn kỹ lại không để lại ấn tượng gì.
Thấy con gái và Ngô Tiểu Phong vui vẻ ra khỏi nhà, trong lòng Doãn Kiếm Lan thấy được an ủi ít nhiều, xem ra con gái bà rất hợp với cô gia sư mới này, chưa bao giờ bà thấy nó thân mật với gia sư nào như thế, nhưng mà mời gia sư là để tới nhà dạy con học, nếu Ngô Tiểu Phong này không phân biệt được chơi với học thì chẳng phải số tiền bà bỏ ra là công cốc sao?
- Này, con trai, cô gái Ngô Tiểu Phong mà con mời có tin được không? – Doãn Kiếm Lan gọi điện cho con trai.
- Mẹ hỏi ai? – Tạ Siêu Phàm hỏi.
- Thì cô gia sư Ngô Tiểu Phong mà con nhờ người bạn nào giới thiệu cho ấy! – Doãn Kiếm Lan không biết tại sao phản ứng của con trai mình lại chậm như thế.
- Ồ… Mẹ nói Ngô Tiểu Phong à, mẹ yên tâm đi, không sao đâu, nếu có vấn đề gì thì mẹ cứ hỏi tội con. – Trong điện thoại, Tạ Siêu Phàm vỗ ngực mình bôm bốp.