Nàng Dâu 8X Mẹ Chồng 6X

Chương 24: Chương 24




Cuối tuần trước, một mình Tống Ca về thăm nhà, nói dối là Vương Tân bận đi công tác nên không về được để bố mẹ không hỏi han nhiều. Đúng hôm đó mẹ cô cũng được nghỉ, Tống Ca chính thức nói chuyện thẳng thắn một lần với bố mẹ, kết quả cuộc nói chuyện là bố mẹ cô quyết định mua nhà ở Bắc Kinh, bỏ ra toàn bộ số tiền tiết kiệm trong mấy năm của gia đình, sau đó vay ngân hàng thêm một chút nữa, quyền sở hữu căn nhà sẽ là của bố mẹ cô, trước khi họ nghỉ hưu, căn nhà sẽ cho Tống Ca ở, khoản tiền vay ngân hàng thì trừ dần vào tiền lương của bố mẹ, mỗi tháng Tống Ca chỉ cần phải chịu 1.000 tệ tiền lãi là được.

Chỉ có một cô con gái, vợ chồng Phó thị trưởng Hà vốn định mua một căn nhà ở thành phố mà con gái làm việc, thứ nhất là để giúp đỡ cô con gái mới đi làm, thư hai là sau này nghỉ hưu cũng tiện chăm sóc lẫn nhau. Lẽ ra họ định không bắt con gái phải chịu tiền lãi, nhưng bà cảm thấy phải bồi dưỡng cho con gái tinh thần trách nhiệm, 1.000 tệ chỉ mang tính tượng trưng, khoản lương 3.000 tệ của con gái cũng cần phải tiết kiệm chút ý. Khi hỏi vì sao nhà Vương Tân không mua nhà nữa, Tông Ca nói với bố mẹ:

- Nhà mua hay không là chuyện của họ, con nghĩ sau này nếu bố mẹ tới thăm con phải tới nhà họ thì thà tới nhà của mình còn hơn.

Phó thị trưởng Hà thấy con gái nói cũng có lý, ngay lúc đó bèn gọi điện thoại cho một người bạn chuyên về nhà đất ở Bắc Kinh, nhờ ông giúp con gái mình tìm một căn nhà rộng khoản 100m2 ở gần trung tâm. Không ngờ người bạn đó nói đúng lúc ông có một ông bạn người Hàn Quốc, vì khủng hoảng tài chính nên muốn bán một căn nhà mới ở được hai năm, diện tích khoản 120m2, giá cả còn rẻ hơn trên thị trường, vị trí và giá tiền đều thỏa đáng, nếu vừa ý thì ngày mai tới xem nhà luôn cũng được. Phó thị trưởng Hà lại hỏi thăm kỹ càng vị trí, chất lượng nhà và môi trường xung quanh, người bạn đó nói:

- Chị cứ tới đi, tôi có lừa ai thì cũng không dám lừa chị, tôi dám đảm bảo, nửa năm sau, chị có thắp đèn lồng đèn lồng đi khắp Bắc Kinh cũng không tìm được căn nhà có cái giá này đâu.

Chủ nhật, cả nhà Phó thị trưởng Hà lái xe tới Bắc Kinh, người bạn cũ đi xem căn nhà của ông bạn người Hàn Quốc, vợ chồng Phó thị trưởng Hà đều cảm thấy căn nhà rất vừa ý nên quay sang hỏi ý Tống Ca, Tống Ca vừa nhìn đã thấy thích căn nhà này. Người Hàn Quốc rất có khiếu thẩm mĩ trong việc trang trí nhà cửa, nhiều điểm thể hiện được cá tính của chủ nhân, căn nhà này nằm trong một khu căn hộ cao cấp có tiếng ở Bắc Kinh, ngoại trừ phải quét dọn lại thì Tống Ca cảm thấy mình hoàn toàn có thể chuyển thẳng tới đây sống. Cả nhà ba người ngay lập tức đồng ý, chiều đó, họ ký hợp đồng với người Hàn Quốc.

Khi Tống Ca lấy chìa khóa, khỏi cần phải nói cũng biết cô vui như thế nào, hẹn công ty dịch vụ cuối tuần cho người tới quét dọn vệ sinh, người bạn của mẹ cô đề nghị giúp đỡ cô trang trí lại nhà cửa nhưng cô từ chối, Tống Ca cảm thấy mọi thứ đều đã vô cùng hoàn hảo, căn nhà này cứ như được chuẩn bị để dành riêng cho cô vậy, ngoại trừ giường chiếu phải thay mới ra, tất cả những thứ khác đều hơn căn nhà cô đang thuê rất nhiều.

Tiễn bố mẹ ra về, Tống Ca quyết định dành cho Vương Tân một bất ngờ thú vị, cô không nói với anh việc mình mua nhà, để tuần sau cô tự chuyển đồ xong xuôi cho anh bất ngờ.

Điều khiến Tống Ca không thể ngờ được là cô còn chưa kịp làm cho Vương Tân kinh ngạc thì Vương Tân đã khiến cô phải ngạc nhiên. Ngay khi cô lấy chìa khóa căn nhà mới, Vương Tân và mẹ anh cũng vừa từ công ty môi giới nhà đất ở khu Hải Định đi ra, trong tay Vương Tân là hợp đồng mua nhà, mẹ Vương Tân nhìn khuôn mặt tươi cười của con trai, cũng sung sướng cười lớn.



Lâm Đan Phong chỉ nằm ngủ một lát rồi dậy, đi ra phòng khách. Lúc này, Doãn Kiếm Lan đang cùng mấy người bạn ngồi chơi mạt chược. Nghe thấy tiếng cửa vang lên, Doãn Kiếm Lan quay đầu lại chào:

- Tiểu Phong, cháu dậy rồi hả?

Lâm Đan Phong “vâng” một tiếng, Doãn Kiếm Lan lại nói:

- Rót nước cho mấy dì ở đây đi, gọt thêm đĩa hoa quả nữa rồi kèm Tiểu Dục cũng được. Mấy dì này ngày hôm nay đều là “rồng thiếu nước”, không thêm cho họ chút “dầu” và “gang” thì chắc họ không ù nổi(1).

(1). “Rồng thiếu nước”, “dầu”, ”gang” là những tiếng lóng khi chơi mạt chược.

Hạ Thu Đông không phục, nói:

- Nhìn chị đắc ý chưa kìa, chị nên nhớ ba mươi chưa phải Tết.

Hai người còn lại cũng không chịu thua kém:

- Đúng thế, làm gì có đồng tiền nào ở đây viết là của chị. Haiz, cô bé, gọt cho bọn dì quả nào ngon nhất, to nhất ấy, đừng tiết kiệm, ba dì mà thắng sẽ chia cho cháu!

Doãn Kiếm Lan một chọi ba, tâm trạng vô cùng vui vẻ, lại gọi lớn:

- Tiểu Phong, rửa sạch hoa quả trong tủ lạnh rồi mang hết lên cho họ, mai bác sẽ mua cho hai chị em cái khác, đừng để họ nói là nhà mình keo kiệt!

Lâm Đan Phong bê một đĩa hoa quả đầy tới đặt trên chiếc bàn nhỏ gần Doãn Kiếm Lan:

- Bác gái, cháu để hoa qủa ở đây được không?

Doãn Kiếm Lan nói:

- Được, họ thích ăn gì thì tự lấy.

Lâm Đan Phong quay người đi vào bếp mang ấm trà ra rồi đi rót nước, Hạ Thu Đông nhìn cô gia sư mà bà đã nghe Doãn Kiếm Lan khen ngợi không biết bao nhiêu lần trong điện thoại, bỗng dưng cảm thấy hình như hơi quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ ra là mình đã gặp ở đâu:

- Kiếm Lan, cô bé này tên là gì?

Doãn Kiếm Lan nói:

- Ngô Tiểu Phong, ồ, quên mất không giới thiệu với chị, vừa nãy tôi còn nói với Tiểu Phong, muốn nhận nó làm con gái nuôi! Giờ thì tôi có hai đứa con gái rồi nhé, chị chẳng có đứa nào, có thèm không?

Hạ Thu Đông chẳng có tâm tư nào mà đấu khẩu với bạn, chỉ lẩm bẩm:

- Ngô Tiểu Phong! Ngô Tiểu Phong! – Rồi bà vỗ đầu. – Tôi nhớ ra rồi, con bé này không phải họ Ngô, là họ Lâm! Là…

Bàn tay đang tráo bài của Doãn Kiếm Lan dừng phắt lại, nghe như sấm nổ bên tai, hai mắt trợn tròn lên, gần như là lồi cả ra ngoài:

- Chị nói linh tinh cái gì thế? Không thể nào!

Hạ Thu Đông nói:

- Không tin chị hỏi nó mà xem, nếu sai tôi móc mắt ra cho chị!

Hai người bạn còn lại không hiểu chân tướng sự việc, bèn hỏi xem có việc gì xảy ra, hạ Thu Đông lập tức giữ tay họ lại, ra hiệu bảo họ đừng nói gì.

Lâm Đan Phong mang trà ra:

- Bác gái, cháu pha cho mọi người một ấm trà mới.

Còn chưa nói xong, cô đã giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt, Doãn Kiếm Lan vừa nãy vẫn còn nói cười thân mật, nay nhìn cô bằng ánh mắt tóe lửa, bà dì xinh đẹp ngồi bên cạnh thì lạnh lùng quan sát, hai người còn lại nhìn cô như thể nhìn quái vật. Lâm Đan Phong nổi gai ốc, không biết mình đã làm sai chuyện gì.

- Lâm Đan Phong! – Giọng nói cao vút của Hạ Thu Đông cất lên trong căn phòng khách xa hoa của nhà họ Tạ, Tạ Tiểu Dục vừa mới tỉnh dậy cũng giật mình chạy ra khỏi phòng.

Lâm Đan Phong sững sờ mất một phút, cô không nhớ mình đã từng gặp người phụ nữ xinh đẹp này chưa, cô không biết vì sao bà lại quen cô? Trong giây lát, cô đi về phía Doãn Kiếm Lan:

- Thưa bác, bác đừng giận, bác nghe cháu giải thích…

Doãn Kiếm Lan như nổi cơn điên, gạt bay đống mạt chược, những quân bài rơi vãi đầy mặt đất, Lâm Đan Phong sợ hãi run rẩy, ấm trà trong tay cũng rớt xuống, nước trà bỏng rát đổ vào đùi cô, chân cô, cô đau đớn quỳ gập người xuống, Tiểu Dục thấy thế vội vàng chạy lại, hét lên với mẹ:

- Mẹ, mẹ làm gì thế?

Doãn Kiếm Lan giận dữ, môi run lên bần bật, chỉ tay vào mặt Lâm Đan Phong:

- Đồ mặt dày! Dám dùng cách này để lừa gạt tao! Cút! Cút ngay cho tao! Con hồ ly tinh! Mày lừa được con tao nhưng không lừa được tao đâu!

Lâm Đan Phong cắn răng chịu đau, đứng thẳng người lên, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt trắng nhợt nhạt:

- Bác gái, cháu thừa nhận cháu dùng cách này để tiếp cận bác là không đúng, bác nói cháu thế nào cũng được, nhưng bác không được sỉ nhục nhân cách của cháu! Cháu yêu Siêu Phàm không phải vì tài sản của gia đình bác, không phải vì vinh hoa phú quý của gia đình bác, cháu yêu bản thân con trai bác! Bác gái, năm năm rồi, cháu và Siêu Phàm vẫn kiên trì với tình yêu của mình, nuối tiếc lớn nhất của cháu là không nhận được lời chúc phúc của bác, tháng sau cháu sẽ ra nước ngoài du học, Siêu Phàm hy vọng trước khi cháu đi có thể nhận được sự đồng ý của bác, bởi vậy mới đưa ra hạ sách này. Bác gái, cháu biết bác luôn có thành kiến với cháu, rằng những đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân như cháu sẽ có khiếm khuyết về tâm lý, tính tình lập dị, không nhận được tình yêu nên cũng không biết yêu thương. Nhưng bác gái à, bác đã từng nghĩ chưa, chính vì chúng cháu mất đi tình yêu nên mới biết trân trọng nó hơn, chính vì cháu chứng kiến cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ nên mới không muốn cuộc đời mình đi vào vết xe đổ đó! Bác gái, trên thế giới này, không có ai thương Tạ Siêu Phàm hơn bác, nhưng cháu có thể khẳng định với bác, trên thế giới này cũng không có ai yêu anh ấy hơn cháu!

Nói xong Lâm Đan Phong gạt tay Tạ Tiểu Dục ra, khóc nức nở chạy ra ngoài.



Từ nhà Doãn Kiếm Lan về, Hạ Thu Đông cứ thấy bồn chồn trong dạ, lúc đầu bà còn thấy đắc ý về sự quan sát tinh tường của mình, đắc ý vì mình đã giúp bạn phá được một “âm mưu”. Nhưng nghe những câu nói Lâm Đan Phong trong lúc khóc, trái tim Hạ Thu Đông thấy đau nhói, giây phút đó, bà tự hỏi mình: Chúng ta đang làm gì vậy? Sao lại cứ phải gây khó dễ cho bọn trẻ. Chúng vốn dĩ nên có một tình yêu vô âu vô lo, nhưng vì những thành kiến của bản thân mà bọn trẻ phải chịu đựng thêm nhiều nỗi đau khổ tột cùng, hạnh phúc là cảm nhận của bản thân, thước đo của người này không thể nào đong đếm được hạnh phúc của người kia, cũng giống như bản thân bà hiện nay, đôi giày nào đi thoải mái nhất, chỉ có bản thân bà mới biết.

Để lại hai người bạn bài ở lại an ủi Doãn Kiếm Lan, Hạ Thu Đông kiếm cớ rời khỏi nhà họ Tạ, thứ nhất là vì bà thấy có lỗi, thứ hai là bà nghe thấy Tạ Tiểu Dục gọi điện thoại cho bố và anh trai, tự cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện với hai cha con họ, chuyện nhà mình đã chẳng ra gì, lại khiến nhà bạn xảy ra phong ba bão táp, nếu như lần trước mà gây ra chuyện lớn, để Phó thị trưởng Hà cũng phải vào cuộc, chuyện mà tới tai chồng bà, chỉ sợ ngay cả cuộc hôn nhân của bà cũng không giữ được.

Về tới nhà, không một bóng người, Hạ Thu Đông đứng ngồi không yên, bèn thay chiếc áo giống y chiếc của Bạch Như Tuyết lần trước, mang theo ít thuốc lá và rượu ngon rồi đi thẳng tới nhà Giám đốc Cơ quan văn nghệ quần chúng.

Vị giám đốc họ Hồ vừa mới đi làm về tới nhà, thấy Hạ Thu Đông đến chơi, bèn nói khách sáo vài câu, hỏi thăm chồng của Hạ Thu Đông, nói tới việc tòa nhà mới của cơ quan đang giai đoạn chuẩn bị vốn, mặc dù đã xin ngân hàng cho vay vốn nhưng mãi chưa thấy có đơn phê chuẩn, thực ra ông nói vậy là ý nhờ Hạ Thu Đông về hỏi thăm tình tình chỗ chồng bà xem, còn khúc mắc ở khâu nào, cần làm gì, còn về việc mở một dạy đàn tranh cho cô con dâu tương lai của bà thì chỉ là vấn đề nhỏ, chưa biết chừng sau khi xây tòa nhà mới xong còn tuyển cô vào làm cán bộ chuyên nghiệp của cơ quan.

Từ nhà giám đốc Hồ bước ra, Hạ Thu Đông đã hiểu được sự giảo hoạt của con người ông ta, tham to nhưng vẫn không quên nhỏ, hơn nữa thủ đoạn tham nhỏ còn vô cùng tinh vi, thấy số rượu thuốc Hạ Thu Đông đặt ở cửa, giám đốc nói:

- Nhìn chị kìa, chúng ta là ai mà cứ như người ngoài thế? Bảo chị mang về thì ngại, mà không bảo chị mang về thì trong lòng tôi lại thấy khó chịu. Lần sau đừng thế nữa nhé.

Hạ Thu Đông vốn là người nhanh mồm nhanh miệng nhưng lúc này cũng chẳng biết nói gì. Nhớ lại câu nói cuối cùng của giám đốc Hồ lúc bà ra về, nếu bà có thể giúp Bạch Như Tuyết vào được cơ quan văn hóa nào đó ở thành phố thì chắc chắn con trai và con dâu sẽ cảm kích bà cả đời. Hạ Thu Đông bèn móc điện thoại ra gọi cho chồng.

Điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe, Hạ Thu Đông nhìn bầu trời vừa mới sập tối, nghĩ chắc là chồng đang ngồi trong bàn tiệc, ồn quá nên không nghe thấy. Bụng đã réo sôi òng ọc, Hạ Thu Đông lúc này mới nhớ ra mình chưa ăn cơm tối. Chẳng muốn về nhà nấu nướng mất công, bà bèn bước vào một tiệm ăn nhỏ ven đường, gọi một bát mì rau rồi chán nản nuốt vào bụng.

Từ tiệm ăn bước ra, Hạ Thu Đông lại gọi điện thoại cho chồng, lần này cuối cùng cũng có người nghe điện thoại, trong điện thoại vọng lại tiếng ồn ào như ở quán hát, Trần Tự Cường nói ông đang ngồi dùng cơm với khách hàng, có việc gì thì về nhà nói. Chưa chờ Hạ Thu Đông kịp nói gì, ông đã ngắt điện thoại. Hạ Thu Đông bực bội thầm trong lòng, nghĩ bụng ông coi tôi là con ngốc à. Ăn cơm mà ăn ở vũ trường, lại còn ăn với khách? Chẳng biết ai ăn với ai! Thời gian này, không chỉ một lần Hạ Thu Đông ngửi thấy mùi nước hoa trên quần áo của ông chồng về muộn, bà không biết nó là loại nước hoa gì, không phải là những loại nước hoa cao cấp trong và ngoài nước mà là một loại nước hoa vô cùng rẻ tiền được sản xuất trong nước, điều này khiến Hạ Thu Đông không hiểu nổi con đàn bà cứ quấn lấy chồng mình là hạng người nào? Chắc cũng chẳng phải loại cao quý gì. Âm thanh hỗn loạn trong điện thoại khiến bà thốt nhiên tỉnh ngộ, cái mùi nước hoa rẻ tiền đó chắc chắn là của bọn con gái làm việc trong vũ trường hay quán karaoke, nói như thế thì ngày nào chồng bà cũng về muộn là do vui chơi ở chỗ đó? Hạ Thu Đông vẫy tay gọi một chiếc taxi, mấy vũ trường nổi tiếng trong thành phố này bà đều rất quen thuộc, chỉ cần nhìn thấy ô tô của chồng đậu ở bãi đỗ xe của vũ trường là có thể chắc chắn chồng bà có ở đó hay không. Nhưng Hạ Thu Đông đã đi khắp mấy vũ trường mà chẳng thấy bóng dáng của chồng đâu, thậm chí bà còn nghi ngờ phán đoán của mình, bà hỏi tài xế taxi:

- Anh này, ngày nào anh cũng lái xe, có biết gần đây có vũ trường nào mới mở không?

Anh ta nói:

- Chị hỏi đúng người rồi, ở đường số 9 mới mở một vũ trường mới tên là “Mộng Paris”, sang trọng lắm, môi trường xung quanh cũng tốt, nhưng tôi nghe nói hạn chế số hội viên tham gia, những người ra vào chỗ đó toàn là các ông chủ lớn hoặc những người có thân phận cao, không có thẻ thì không vào được.

Hạ Thu Đông nói:

- Anh đưa tôi đến đó xem thế nào.

Người tài xế nhanh nhẹn đồng ý, quay đầu xe, đi về hướng “Mộng Paris”.

Hạ Thu Đông không có việc gì thì rất ít khi tới đường số 9, con phố này ít cửa hàng cửa hiệu, những điểm vui chơi cũng không nhiều, không phải là khu vực phồn hoa của thành phố, nhất là cái làng còn sót lại trong thành phố ở phía đối diện con đường thường khiến bà liên tưởng tới bọn lưu manh. Hạ Thu Đông xuống xe, nhìn con đường yên tĩnh xung quanh, rồi lại nhìn thấy biển hiệu “Mộng Paris” được thắp sáng bằng đèn neon nhấp nháy trước mắt, bỗng dưng cảm thấy mình đúng là người cổ hủ, lạc hậu, sống trong thành phố này mà sao không biết ở đây lại có một thiên đường như thế. Bà băng qua đường, đi vào bãi đỗ xe, tìm chiếc Toyota của chồng, không lâu sau, Hạ Thu Đông nhìn thấy cái biển số xe quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, bà bèn móc điện thoại ra gọi cho chồng, nửa tiếng đồng hồ trước, điện thoại vẫn còn đổ chuông, vậy mà giờ lại thông báo là điện thoại đã tắt máy. Hạ Thu Đông đi về hướng “Mộng Paris”, hai người bảo vệ đứng ở cổng nhìn nhau rồi mời bà đưa thẻ VIP ra, Hạ Thu Đông nói:

- Tôi không có thẻ. Tôi tới đây tìm chồng.

Người bảo vệ khách sáo nói:

- Xin lỗi bà, không có thẻ thì không vào được, bà muốn tìm người thì có thể đứng ngoài gọi điện thoại.

Hạ Thu Đông nói:

- Nhưng điện thoại của chồng tôi hết pin rồi, không gọi được, hay là các anh giúp tôi vào tìm ông ấy cũng được.

Người bảo vệ nói:

- Xin lỗi thưa bà, chúng tôi không có dịch vụ tìm người, bà có thể gọi điện thoại cho người bạn đi cùng ông ấy để chuyển lời.

Hạ Thu Đông biết mình không thể đứng đây cãi lý với đám bảo vệ này, nếu cứ tiếp tục thì mục đích của mình không đạt được nữa, bà không muốn bọn bảo vệ cười mình. Bà bèn xua tay:

- Thôi được rồi, tôi tự nghĩ cách vậy, các anh không phải lo.

Bà quay người bỏ đi, tới dưới bóng cây ven đường đứng lại, hằn học nghĩ: “Chẳng phải anh tắt máy sao, tôi không tin tôi lại không chờ được anh, trước sau gì anh chả phải ra”.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Hạ Thu Đông đi đi lại lại, đôi giày cao gót khiến chân bà đau nhói, bên đường lại không có cái ghế nào có thể ngồi xuống, người qua đường đều vội vội vàng vàng, thi thoảng lại có người dừng lại nhìn bà bằng con mắt nghi hoặc, cứ như thể vừa nhìn thấy một người đàn bà không bình thường, Hạ Thu Đông thực sự không thể kiên trì được nữa, bực bội ngồi phịch xuống đường. Kim đồng hồ đã chỉ mười giờ đêm, Hạ Thu Đông đã ở đây hai tiếng đồng hồ rồi, nhìn từng đôi tình nhân ôm nhau đi qua trước mặt mình, nhìn cánh cửa “Mộng Paris” im lìm trong bóng tối, Hạ Thu Đông thấy lòng dạ rối bời, hình ảnh thân thiết, âu yếm của mình với chồng khi còn trẻ lại lướt qua trước mắt: Chồng bà đạp xe đạp, Hạ Thu Đông với tóc tết hai bên ngồi trên thanh ngang của chiếc xe, ngọt ngào đi vào một cánh đồng cỏ của mùa xuân; trong công viên ở đầu đường vào mùa hạ, chồng bà nhẹ nhàng ôm cô gái xinh xắn trong chiếc váy dài cùng nhau đi dạo, khiến bao người phải nhìn theo đố kỵ; khi Trần Thần tròn tháng, trong tiệm chụp ảnh, đôi vợ chồng trẻ ôm cậu con trai, nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc như đóng băng trước mặt Hạ Thu Đông… Hạ Thu Đông càng nghĩ càng thấy trong lòng chua xót, cúi thấp đầu, nước mắt bắt đầu lã chã tuôn rơi.

Bạch Như Tuyết dạy xong cho học sinh cuối cùng đã là 10h30 tối. Trần Thần đạp xe đưa cô về nhà, Bạch Như Tuyết ngồi yên sau, ôm eo Trần Thần, lúc đi qua “Mộng Paris”, một chiếc ô tô vụt qua, đèn xe chiếu rọi vào Hạ Thu Đông đang ngồi bên vệ đường đối diện, Bạch Như Tuyết còn tưởng là mình nhìn nhầm, nhưng chiếc áo mà Hạ Thu Đông mặc quá quen thuộc, cô nhảy xuống xe, chạy nhanh lại phía đó, Trần Thần không biết chuyện gì, bèn phanh kít xe lại, gọi cô:

- Em đi đâu thế? Như Tuyết!

- Dì, muộn thế này rồi, sao dì lại ngồi đây? – Bạch Như Tuyết quỳ xuống trước mặt Hạ Thu Đông, nhìn hai dòng nước mắt đen sì do mascara còn dính trên mặt bà, không biết là đã xảy ra chuyện gì?

Hạ Thu Đông không ngờ vào lúc này, ở nơi này lại gặp Bạch Như Tuyết, nhất thời bà vẫn chưa kịp định thần lại, vội vàng lau nước mắt, bà không muốn Bạch Như Tuyết nhìn thấy cái dáng vẻ thê thảm này của mình, dòng nước mascara đen sì chảy ra khiến khuôn mặt Hạ Thu Đông trông vô cùng nực cười và đáng sợ, đến nỗi Trần Thần vội vàng vứt xe đạp ra, ôm chặt bà, kinh hãi nói:

- Mẹ, mẹ làm sao thế? Sao lại thế này?

Giây phút Hạ Thu Đông được con trai ôm vào lòng, bà hoàn toàn sụp đổ, vùi mặt vào vòm ngực rộng rãi của con trai mà khóc tu tu, Bạch Như Tuyết rút giấy ướt trong túi mình ra, đưa cho Trần Thần, Trần Thần cẩn thận lau từng vệt đen trên mặt mẹ, một lúc lâu sau bà mới bình tĩnh lại, bị con trai hỏi dồn, bà mới khóc chỉ vào vũ trường “Mộng Paris”:

- Bố con ở trong đó, mẹ gọi điện thoại nhưng ông ấy tắt máy, tới tìm thì người ta không cho mẹ vào.

Trần Thần và Bạch Như Tuyết đã hiểu ra chuyện gì, mọi người xung quanh thấy hiếu kì, cũng bắt đầu vây lại, Bạch Như Tuyết kéo tay bà nói:

- Dì, chúng ta về nhà rồi nói sau được không?

Hạ Thu Đông cắn môi gật đầu, Trần Thần vẫy tay gọi một chiếc taxi, Bạch Như Tuyết cùng Hạ Thu Đông vào ngồi trong xe, Trần Thần đạp xe đi theo sát phía sau, ba mẹ con cùng trở về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.