Tôi ngơ ngác, thật sự là không hiểu một chút gì!
Chẳng phải anh cũng rất mong chờ đứa con này sao? Vậy sao anh lại làm vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ngồi trong phòng một lúc thì dì Thu (giúp việc) lên gọi tôi xuống ăn. Mặc dù còn buồn bực chuyện của Tuấn nhưng vì con, tôi phải ăn mới được.
Bữa ăn, không thấy Tuấn ba chồng tôi hỏi:
- - Thằng Tuấn đâu, sao không xuống ăn?
Tú bà nhanh miệng trả lời:
_ ANHh mới chạy xe đi đâu rồi ba.
Mẹ chồng:
_ Giờ này nó còn đi đâu vậy Hiền.
Tôi cũng nói sự tình cho ba mẹ biết, nhưng trái với suy nghĩ của tôi, cả ba mẹ và con Tú đều sửng sốt đến kinh ngạc, chén cơm trên tay mẹ chồng tôi rơi xuống, cơm canh đổ tùm lum, miệng bà giật giật:
- Cái gì, chị.. chị có thai..
Tôi gật đầu:
- - lúc nãy con thử đã lên hai vạch đậm, chắc hơn một tháng rồi đó mẹ..
Ba chồng tôi cũng đặt chén cơm xuống, hỏi lại:
_ con chắc không Hiền?
_ Nếu bút không hư thì con chắc chắn ạ.
Con Tú bà đột nhiên cười lớn, cười ngặt nghẽo:
_ Ha ha, ba mẹ nghe chưa, chị ta có thai cơ đấy.. Buồn cười quá chị Hiền ạ? Ôi đau bụng quá.. Ha ha..
Tôi chau mày, hỏi nó:
_ Ý em là sao, chị có chồng thì có thai là chuyện bình thường có gì mà đáng cười hở Tú..
Nó ôm bụng, rồi mới nói:
_ Ừ chị có thai là chuyện bình thường, nhưng quan trọng là có với ai thôi? Haha..
_ Em nói thế là ý gì, chị không chấp nhận em xúc phạm chị như vậy đâu đấy..
Mẹ chồng đập tay xuống bàn:
_ Chị thôi đi đến giờ mà chị còn định để thằng Tuấn đổ vỏ à, đúng là thứ không biết xấu hổ, cút, cút khỏi nhà tôi ngay.
Trong lúc tôi còn ngơ ngác thì ba chồng tôi đẩy ghế đứng dậy đi về phòng, gương mặt ông buồn bã đến lạ.
Chuyện này là sao?
_ Mẹ, mẹ nói vậy là sao?
Bà nhếch miệng một bên:
_ Chị đừng diễn kịch nữa, hạ màn đi.
Con Tú:
_ Chị tưởng qua mặt được gia đình tôi hả, nói cho chị biết, anh Tuấn bị vô sinh, vô sinh đấy.
_ Vô sinh?
_ Đúng vậy, chị không tin chứ gì, đợi tôi một chút.
Con Tú chạy tót đi rồi nhanh chóng đập xuống bàn một mảnh giấy:
_ Đọc đi.
Tôi cầm lên, giấy khám sức khỏe của Tuấn sao, tôi run run nhìn vào những dòng kết luận in hoa nổi bật:
VÔ SINH.
mảnh giấy cực nhẹ nhưng sao tay tôi không cầm nổi nữa, đôi chân run lẩy bẩy, chuyện quái gì đây, Tuấn vô sinh, sao tôi ai mang thai?
_ Mẹ, con..
- - chị im đi, nhà tôi không bao giờ chấp nhận một đứa con dâu hư đốn như chị, mau gom đồ rồi cút khỏi đây cho tôi.
Tôi bước qua nắm lấy tay bà:
- - Mẹ xin hãy nghe con nói, chắc là có hiểu lầm gì rồi, con thật sự không làm gì có lỗi với anh Tuấn cả, con thề đấy.
Bà hất tay tôi ra:
- -*đừng nói nhiều, Tú lên ném đồ nó ra ngoài hết cho mẹ.
_ Daḷ..
_ Mẹ, xin hãy tin con một lần đi mà mẹ..
- - Tin chị, hừ, đến thằng Tuấn nó còn chả tin chị huống gì là tôi, chị không thấy sao khi biết chị có thai nó đã phóng đi mất hả, giờ này chắc nó đang sốc lắm nó mà có mệnh hệ gì tôi sẽ không tha cho chị đau.. Cút ngay.. Đừng làm ô uế nhà tôi nữa.. Chị Thu đâu, kéo nó ra ngoài cho tôi..
- - Mẹ.. mẹ làm ơn nghe con nói, con..
- -Nói cái đách gì nữa mà nói.. Lúc trước anh Tuấn mù quáng mới tin chị, giờ thì rõ như ban ngày rồi, chồng thì vô sinh, vợ lại mang thai mới hài chứ..
Tú bà trên lầu bước xuống, nó ném cái va li của tôi đến bên cạnh, nói tiếp:
- - Lượn đi cho đẹp trời..
Tôi đăm đăm nhìn hai con người trước mặt, ánh mắt của họ chán ghét nhìn lại tôi, pha lẫn sự khinh thường trong sâu thẳm đáy mắt. Khuôn mặt dè bỉu của con Tú kèm cái kênh mặt đầy cao ngạo của nó, tôi biết có giải thích nữa cũng chỉ bằng thừa, một khi người ta đã không tin mình, mọi thứ đều vô nghĩa..
- - Mẹ, con đi, con đi không phải thừa nhận mình là người có lỗi, nhất định con sẽ chứng minh sự trong sạch của mình. Mẹ giữ gìn sức khỏe.
Bà bĩu môi:
- - Không dám, tôi sao dám làm mẹ của chị, nhà tôi không có phước đó đâu.
Tú bà xua tay lia lịa, kéo tôi ra ngoài cổng:
- - Đi đi, đi mẹ nó đi.
Nó quăng chiếc vali tôi ra giữa đường, rồi đẩy tôi ra ngoài, sau đó khóa cổng cái “rụp“..
Tám giờ tối, một mình tôi giữa cái thành phố rộng lớn, trong túi không tiền, không điện thoại, chỉ có ít quần áo bị vùi bèo nhèo như mớ giẻ lau, tôi phải đi đâu.
Trời sắp mưa, gió to kéo đến, mỗi cơn gió lùa qua là những nỗi đau âm ỉ, thấu tận cõi lòng.. Có nỗi đau đớn, nhục nhã nào bằng hôm nay, khi giọt máu chưa tượng hình đã bị chính người cha phủ bỏ.
Tôi lê thê trên con đường đầy xe cộ, người thì đông, thành phố nhộn nhịp, sao tôi lại cô đơn thế này..
Những bước chân chậm chạp cứ bước mãi, đến khi hạt mưa kia táp thẳng vào mặt, ướt sũng thân người, ai ai cũng hối hả chạy đi trú ngụ, chỉ có một mình tôi lạc lõng giữa bốn bề xa lạ. Không, tôi không thể yếu đuối, không thể buông tay dễ dàng như vây được.
Bắt vội chiếc taxi đến một tiệm vàng, tôi vào bán sợi dây chuyền được gần năm triệu, rồi đi tiếp đến phòng khám tư gần đấy để siêu âm, đúng là tôi đã có thai, được hơn năm tuần tuổi, vẫn chưa có tim thai, thấy tôi mình mẩy ướt nhẹp, bác sĩ căn dặn trong thời kỳ mang thai không được để người cảm lạnh sẽ ít nhiều ảnh hưởng tới em bé, nghe thế tôi lật đật vào thay bộ đồ khô ráo.
tôi hỏi bác sĩ về việc xét nghiệm, kiểm tra huyết thống, họ bảo thai 7 tuần trở lên mới làm được, và chi phí khá cao vì không chọc ối, mà trực tiếp xét nghiệm máu của mẹ để lấy mẫu adn của thai nhi, chỉ cần tóc hay máu của người cha là được..
Ngồi trước hàng ghế chờ, nhìn vào đốm đen như nhỏ xíu, tôi khẽ ôm lên ngực. Tôi phải mạnh mẽ, mạnh mẽ vì bé con của tôi nữa.
Trời ngớt mưa.. Tôi kéo chiếc vali trên lề đường tìm khách sạn ở tạm thời, đi ngang thế giới di động, tôi vào mua một cái điện thoại loại rẻ để tiện liên lạc.
Sau khi xong xuôi hết mọi thứ, tôi gọi cho Tuấn, những hồi chuông vang lên rồi tắt hẳn, không ai bắt máy. Một cuộc.. Hai cuộc.. Ba cuộc.. Đến cuộc thứ tư thì nghe giọng Tuấn lè nhè:
- - Alô..
- - Em đây..
Tuấn im lặng.. Chỉ có tiếng thở mạnh của anh bên tai.
- - Em đang ở khách sạn X.. Sáng mai mình gặp nhau một chút tại quán cà phê Vườn Xuân nhé, em đợi anh ở chỗ cũ.
Tút. Tút..
Tuấn tắt máy, tôi cũng buông điện thoại mà nằm thao láo trên giường, đôi mắt ráo hoảnh vẫn không thể nào nhắm được, mọi thứ như một cơn ác mộng kinh hoàng.
Cốc.. Cốc..
- - mở cửa.. Hiền.. Hiền..
Giọng của Tuấn.
Tôi bật dậy, ra mở cửa, Tuấn say đến mức ngã nhào vào người tôi.
- - Tuấn..
- - Em nói đi, tại sao, tại sao vậy Hiền? Tại sao em lại đối với anh như thế, tại sao?
- - Anh say lắm rồi, mau lên giường nằm..
Tuấn nắm lấy đôi vai tôi mà lắc mạnh:
- - Em trả lời anh đi, anh có gì khiến em không vừa lòng hả Hiền.. (khóc) em biết anh yêu em như thế nào mà, anh yêu em như sinh mạng của mình đó Hiền.. Em biết không?
- - Thật sự là em cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, em thề với trời đất em mà có làm gì sai trái với anh thì cho em chết không toàn thây, em lấy tính mạng mình mà bảo đảm đấy Tuấn..
Tuấn cười đau khổ, nước mắt cũng lăn dài trên mặt:
- - Vậy sao em lại mang thai, tại sao hả Hiền, bác sĩ bảo anh không thể có con, không thể có con đó..
- - có thể lầm lẫn gì đó, nghe em, ngày mai chúng ta sẽ đi kiểm tra lại, được không anh?
Tuấn lắc đầu:
- - vô ích thôi.. Kết quả vừa có chưa được một tháng..
Tôi tra hỏi:
- - Tại sao anh lại đi khám một mình, chẳng phải lúc trước anh đâu chịu đi?
Tuấn dáng người xiêu vẹo đi lại giường, nằm dài trên đấy:
- - sẵn ba khám nên mẹ bảo anh khám luôn, đâu ngờ..
Vậy là Tuấn khám vào hôm tôi đi Phú Quốc, anh đã sớm biết bệnh tình của mình mà vẫn giấu tôi sao, còn lọ thuốc anh giấu dưới góc tủ là thuốc gì? Tôi thấy anh vẫn lén lút để uống nhưng chưa có dịp hỏi..
Quay lại thì Tuấn đã ngủ, tôi kéo anh lên nằm ngay ngắn rồi cũng tắt đèn để ngủ. Ngày mai, nhất định tôi phải cùng anh làm rõ.
Những tia nắng lọt qua khe lá chiếu qua chiếc rèm mỏng hắt thẳng vào mắt, tôi với tay lấy điện thoại thì thấy đã gần bảy giờ, Tuấn vẫn nằm bên cạnh và tôi vẫn nằm trong lòng anh, gối đầu lên tay anh như thế..
- - dậy rồi à?
- -Anh thức khi nào, sao không gọi em?
- - thấy em đang ngủ ngon, mấy khi được thoải mái thế này. Anh gọi điện xin chúng ta nghỉ phép một hôm rồi.
Nói xong, Tuấn kéo chiếc gối kê đầu tôi lên rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh, đợi anh ra thì đến lượt tôi vào sửa soạn.
Tôi bàn với Tuấn đi kiểm tra lần nữa, anh có vẻ chần chừ. Thuyết phục mãi cuối cùng anh cũng đồng ý cùng tôi đến Từ Dũ.
Nhưng trước mắt là về nhà để lấy giấy tờ cái đã, đêm qua vì không có chứng minh thư nên tôi phải đút năm trăm ngàn họ mới cho tôi vào ở.
taxi đậu gần đấy, Tuấn vào nhà lấy giấy tờ cần thiết này nọ, tầm mười lăm hai mươi phút chưa thấy anh ra, tôi nóng ruột, nên đi xuống gần cổng để nhìn vào thì thấy Tuấn cũng đang đi ra, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
- - Sao vậy anh?
- - Em vào nhà đi, ba mẹ đang ở trong.
- - Ba mẹ? Ba mẹ nào?
- - ba mẹ em? Hazz..
Theo Tuấn vào trong, bên tai tôi đã vang vọng tiếng nhiếc móc của mẹ chồng, bà đang sài sể ba mẹ tôi đây mà.
- - Anh chị không bắt nó lại tôi cũng trả về, nhà tôi mấy đời này chưa có ai làm ra cái chuyện tồi bại như vậy hết, con tôi bác sĩ chuẩn đoán vô sinh mà giờ nó báo có thai, gặp anh chị, anh chị có bình tĩnh nổi không?
Tôi bước vào, Chào hỏi, mẹ chồng khinh khỉnh:..
- KHÔNG DÁM… Chị ngồi xuống đó đi, tôi gọi ba mẹ chị lên để đón chị về nhà tôi không có phần phúc nghênh đón chị nữa.
Tuấn:
- - kìa mẹ..
- -Mẹ cha gì.. Mẹ đã nói hết mọi chuyện cho gia đình nó biết, con cũng coi nhanh chóng làm thủ tục li hôn đi, mẹ sẽ cưới vợ khác cho con, vừa giàu, vừa biết điều, chứ hạng bạ đâu lấy đó..
Mẹ tôi nói lớn, mà vốn dĩ bình thường bà cũng hay to tiếng như vậy, kiểu như nói cho đã rồi thôi, bà rất tốt bụng.
- - Đủ rồi đó chị xui, chuyện đâu còn có đó, chị đừng có mở miệng ra là xỉa xói con Hiền nghe, tôi không nhịn chị nữa đâu. Hiền, lên lấy đồ đi với về mẹ. Ba mẹ dư sức nuôi con với tám đứa cháu nữa.
Tuấn nói với mẹ tôi:
- - Mẹ, xin mẹ bình tĩnh vợ chồng con định đi kiểm tra lại lần nữa.
Mẹ tôi giận lắm, mặt phừng phừng, ngày đầu mẹ đã không chịu cho tôi lấy Tuấn vì mẹ nói về đây tôi sẽ khó sống với mẹ chồng, nhưng tuổi trẻ mà, yêu thì biết yêu với tình yêu khao khát cháy bỏng, nên bỏ bên tai hết những lời khuyên can của mẹ.
- - Không khám xét gì nữa hết, từ đây cháu là cháu một mình nhà tôi, các người không có quyền gì với mẹ con nó nữa hết..
Ba tôi thở dài:
- - Hồi đó con hứa với ba mẹ sao Tuấn, con quên rồi à? Con nói cả đời này con sẽ che chở cho con Hiền, sẽ thương yêu nó mãi mãi, giờ vỡ lẽ ba mới biết con hiền về đây chắc cũng chịu nhiều ấm ức, thôi, nếu con không đủ sức bảo vệ nó thì để ba mẹ đem nó về.. Hiền, coi cái gì cần thiết thì lên phòng lấy, còn không thì bỏ hết đi, về nhà với ba, ba nuôi con cả đời.
Mẹ chồng:
- - Đi đâu thì đi, không được đem bất cứ thứ gì ngoài quần áo của nó, dì Thu đâu, theo nó lên dọn đồ, kẻo mất đấy.
Tuấn nói lớn:
- - Mẹ.. Đủ rồi đó.. Chuyện vợ chồng con để tụi con tự giải quyết được không? Mẹ thương con, mẹ Làm ơn đừng nói nữa, con lạy mẹ đó..
__Mày định giải quyết cái gì nữa, mọi việc quá rõ ràng rồi, nó ăn ở với thằng nào giờ bắt mày đổ vỏ, mày có bị ngáo không Tuấn?
Tôi giờ mới lên tiếng
- - Trường hợp nhầm lẫn không phải là hiếm, con muốn cả con và anh Tuấn đều đi xét nghiệm, trước mắt cứ để anh Tuấn lên từ dũ khám lại một lần nữa, giờ công nghệ tiên tiến, sẽ nhanh có kết quả, còn nếu mẹ không tin con cũng được, đợi thai 7 tuần con sẽ xét nghiệm adn, trắng đen sẽ rõ.
Mẹ tôi không chịu:
- - không cần, họ không tin thì thôi, không cần phải xét nghiệm gì hết, sau này đừng mong nhận cháu.
Tôi nhìn mẹ:...
- - cái quan trọng là con muốn lấy lại danh dự cho mình.
Mẹ tôi biết tính tôi ngang ngạnh, đã quyết rồi thì không đổi ý, bà bất lực:
- - tuỳ con, nhưng hãy nhớ, nhà chúng ta lúc nào cũng rộng mở đón con về..
Vòng vo một hồi thì ba mẹ tôi cũng ra về, họ đòi ở lại để xem kết quả nhưng tôi không chịu, tôi tự sắp xếp được cuộc đời của mình, lớn rồi, chưa làm gì báo hiếu, chỉ làm ba mẹ buồn lo..