Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 11: Chương 11: Địa Tam Tiên*




Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm cười cười:

“Chúng tôi tập kịch thôi!”

Triệu Tử Thiêm đặt đài cassette trên tay xuống đất, cầm lấy cuốn kịch bản trong tay Lương Đông, lật mở xem một lượt:

“Tập kịch sao? Đoạn nào thế, tôi giúp các cậu tập!”

“Này…” Tưởng Đồng Đồng thật sự không muốn Triệu Tử Thiêm ở lại, cô còn chưa kịp xin số điện thoại của Lương Đông. Hiện tại có người đến, chỉ sợ hôm nay không xin được rồi.

Lương Đông cầm cuốn kịch bản của Tưởng Đồng Đồng, mở ra phân đoạn của Odile, đứng lên chỉ cho Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm đưa cuốn kịch bản trên tay cậu ta cho Lương Đông, rồi cầm lấy cuốn kịch bản của Tưởng Đồng Đồng:

“Là đoạn chọn vợ này sao, là đoạn tôi ghét nhất!”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm đang nhíu mày, rất chăm chú nhìn vào kịch bản trong tay.

Lần trước Triệu Tử Thiêm có nói với Lương Đông, cậu ta không thích hoàng tử Siegfried. Bởi vì hoàng tử Siegfried nhận nhầm người mình yêu. Anh ta không dùng cả trái tim của mình để yêu Odette.

Lời này của Triệu Tử Thiêm, cho đến tận bây giờ Lương Đông vẫn còn nhớ.

Hiện tại thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Triệu Tử Thiêm, không hiểu sao Lương Đông lại vô cùng thích nhìn cậu ta như thế.

“Cậu giúp chúng tôi đóng phù thủy Von Rothbart đi, dù sao đoạn này cũng có lời thoại của phù thủy!”

“Này…” Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu, quay sang nhìn Tưởng Đồng Đồng, ánh mắt mang theo ý cười.

Thật ra Triệu Tử Thiêm cũng không muốn ở chỗ này quấy nhiễu đôi bạn trẻ. Nếu bây giờ cậu ở lại đây, chỉ sợ là Tưởng Đồng Đồng sẽ mang cậu ra mắng chửi ở trong đầu mất!

Tưởng Đồng Đồng thấy cả Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đều đang nhìn mình, trong lòng mặc dù ngàn lần không muốn, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố làm ra vẻ không có gì, cười nói vui vẻ:

“Đúng vậy, anh Tử Thiêm ở lại giúp bọn em đi!”

Triệu Tử Thiêm thấy Tưởng Đồng Đồng đã nói vậy rồi, cứ tưởng cô ta không sao, vì thế cũng vui vẻ ở lại diễn kịch cùng hai người bọn họ:

“Phù thủy Von Rothbart sao? Lần trước tôi cũng từng đóng vai này rồi. Tìm tôi là hợp nhất đó. Nào mau tập thôi!”

___

Bởi vì có người thứ ba chen vào, cho nên Tưởng Đồng Đồng cũng chẳng muốn kéo dài thời gian nữa. Cho nên chỉ tập qua hai lần, ba người đã tập xong.

Hiện tại là năm rưỡi, Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn hai người bọn họ nói:

“Có muốn đi căng tin ăn cơm không?”

Lương Đông cũng đói, vì thế liền vui vẻ gật đầu với Triệu Tử Thiêm:

“Được…” Nói đến đây, Lương Đông lại xoay người lại nhìn Tưởng Đồng Đồng: “Đồng Đồng có muốn đi không?”

Tưởng Đồng Đồng đương nhiên là cầu còn không được, vì thế liền đồng ý ngay lập tức.

Nhưng mà lúc bước xuống cầu thang, Tưởng Đồng Đồng nhận được điện thoại của bạn cùng phòng. Mặc dù không muốn quay trở về, nhưng cô ta cũng không thể làm khác được. Vì thế đành phải bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, mà đi về ký túc xá.

Lúc Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đến căng tin nhà trường là hơn năm rưỡi.

Khoảng thời gian sáu giờ trở ra, căng tin sẽ có rất nhiều người.

Hiện tại còn gần ba mươi phút nữa mới đến sáu giờ, cho nên bên trong căng tin lúc này chỉ lác đác khoảng hơn chục người đến ăn mà thôi.

Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cầm khay đựng thức ăn đi đến phía trước

Bàn thức ăn để khoảng gần hai mươi đĩa thức ăn rất đầy, hơi nóng vẫn còn bốc lên. Dường như chỗ thức ăn này vừa mới được nấu xong.

Triệu Tử Thiêm cầm đĩa thức ăn đi qua đi lại một lượt, ánh mắt chuyên chú, giống như là lãnh đạo đi khảo sát nhân viên làm việc vậy.

Lương Đông nhìn bộ dạng này của Triệu Tử Thiêm, cũng cảm thấy buồn cười.

Trong lòng Lương Đông âm thầm nghĩ: Triệu Tử Thiêm này dường như làm việc gì cũng rất nghiêm túc thì phải, lúc nào cũng làm bộ mặt căng thẳng dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ.

Cuối cùng Triệu Tử Thiêm dừng lại ở giữa bàn, lấy một ít cơm, sau đó nhoài người lên phía trước, bỏ rất nhiều địa tam tiên vào đĩa của mình. Triệu Tử Thiêm lại đi xuống góc phía dưới gắp ba miếng gà cay, cùng một miếng cá kho.

Triệu Tử Thiêm lấy xong thức ăn rồi, Lương Đông vẫn đứng ôm khay cơm chống không nhìn cậu ta.

Thấy Lương Đông còn chưa có gì để vào đĩa, Triệu Tử Thiêm liền quay sang nhắc nhở:

“Còn đứng ở đó. Cậu chọn đồ ăn cũng phải suy nghĩ nghiêm túc như vậy sao?”

Cậu chọn đồ ăn cũng phải suy nghĩ nghiêm túc như vậy sao?

Nghe Triệu Tử Thiêm nói câu này, Lương Đông lại bật cười.

Câu này, chẳng phải là Triệu Tử Thiêm đang nói với chính mình sao?

Lương Đông lấy xong đồ ăn, liền định đi xuống bàn gần đó ngồi xuống. Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền nói:

“Đừng ngồi ở đó. Ngồi ở chỗ này này!”

Chỗ Triệu Tử Thiêm dẫn Lương Đông đến ngồi là dãy bàn thứ ba cách đó không xa, gần cửa sổ. Hơn nữa, ngay bên trên chiếc bàn đó, còn có một cái quạt trần rất lớn. Ngồi ở đó hẳn là mát hơn chỗ Lương Đông định ngồi.

Triệu Tử Thiêm lấy từ trong ống đũa ra bốn chiếc đũa cùng hai cái thìa. Sau đó, lấy giấy vệ sinh từ trong túi xách của cậu ra, kiên nhẫn lau qua một lượt. Rồi đưa cho Lương Đông

Là giấy của Triệu Tử Thiêm mang đi chứ không phải là giấy ở căng tin.

Lương Đông nhìn thấy một màn trước mắt này, có chút bất ngờ.

Liếc nhìn trong đĩa thức ăn của Triệu Tử Thiêm. Phát hiện ra trong đĩa thức ăn đó có rất nhiều ớt. Chỉ riêng món địa tam tiên kia, trong đĩa có rất nhiều ớt xanh. Gà cay xào ớt cũng đỏ rực.

Đĩa thức ăn này mà đưa cho Lương Đông, chắc chắn hắn ta sẽ chạy xa ba mét. Bởi vì, hắn vốn dĩ không thể ăn được cay.

“Cậu thích ăn cay sao?”

Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu nhìn Lương Đông cười nói:

“Đúng thế. Tôi thích ăn nhất là địa tam tiên. Món địa tam tiên này ở căng tin nấu vẫn thiếu gia vị. Nói cho cậu biết, tôi nấu địa tam tiên rất ngon, cậu mà ăn địa tam tiên do tôi nấu, chắc chắn sẽ nghiện cho mà xem!”

Lương Đông nghe Triệu Tử Thiêm nói vậy, vội xua tay:

“Không cần đâu, tôi không ăn được cay!”

Triệu Tử Thiêm cầm cốc nước bên cạnh đưa lên miệng uống, sau đó đặt xuống bàn nói:

“Địa tam tiên có cà tím, khoai tây và ớt xanh. Ớt xanh không cay, ăn có vị ngọt. Cậu cứ yên tâm, không quá cay đâu!”

Lương Đông thấy trong đôi mắt của Triệu Tử Thiêm ánh lên tia chờ mong, khiến cho hắn không thể từ chối. Dường như, mỗi lần hắn nhìn vào mắt của con người này, sẽ giống như bị thôi miên, cứ như vậy mà đồng ý vô điều kiện.

“Vậy sao? Nếu cậu nấu tôi sẽ ăn thử!”

Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói như thế, có vẻ rất hào hứng:

“Nhất định sẽ nấu cho cậu ăn. Địa tam tiên tôi nấu so với đầu bếp năm sao trong khách sạn chắc chắn chỉ có thể hơn chứ không kém. Ha ha…”

Lương Đông nhìn dáng vẻ ba hoa khoác lác, vui vẻ như một đứa trẻ của Triệu Tử Thiêm, trong lòng lại không ngừng mong đợi. Hắn mặc dù không thích ăn địa tam tiên, nhưng mà địa tam tiêm Triệu Tử Thiêm nấu cho hắn thì chưa chắc…

*Địa tam tiên: Là món xào có ba loại củ quả chính là cà tím, khoai tây, ớt xanh. Có thể có cả đậu, rất nhiều mỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.