Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 29: Chương 29: Mẫu Bạn Gái Của Lương Đông




Mấy ngày hôm nay, Lương Đông đang bận rộn tìm mặt bằng để mở cửa tiệm. Bởi vì, hắn không muốn để việc kinh doanh nhỏ này làm ảnh hưởng đến việc học của mình. Cho nên, đã thuê lại một quán ăn cũ ở gần trường, để tiện cho việc đi lại.

Về phần quán ăn cũ này, hắn đã từng có lần đến ăn.

Đó chính là, quán ăn mà Triệu Tử Thiêm dẫn Lương Đông đi lần trước.

Ông chủ cửa hàng bởi vì mấy tháng nay buôn bán ế ấm, cậu con trai ở dưới quê cũng làm ăn khấm khá. Cho nên muốn đón ông ta về quê báo hiếu.

Tuy rằng, địa điểm này có hơi vắng vẻ, nhưng được một cái là ở gần trường đại học, có thể thu hút được lượng khách đông đảo là sinh viên.

Sau khi thương lượng xong, hai người quyết định ký hợp đồng một năm, với một giá cả hợp lý. Hơn nữa ông chủ cửa hàng còn rất tốt bụng, tặng lại vật dụng nấu ăn, cũng như bàn ghế cho Lương Đông.

Lúc ông chủ cửa hàng tiễn Lương Đông ra khỏi cửa, còn không quên nhắc với hắn ta một câu:

“Đứa nhỏ Đại Thiêm kia là khách quen của tôi, đến khi nào cậu ta nghỉ hè xong lên học lại, nhờ cậu nhớ chuyển lời tạm biệt của tôi đến cậu ta!”

Lương Đông gật đầu, vui vẻ ra về.

Lúc đi qua một cửa hàng làm biển hiệu, Lương Đông có dừng xe ở trước cửa hàng đó một lúc. Trong đầu âm thầm suy nghĩ, có nên đặt một tấm biển hiệu hay không?

Sau đó, Lương Đông lái xe đi thẳng về nhà. Quyết định không cần làm biển hiệu gì cả, dù sao cũng chỉ là một quán ăn nhỏ. Còn chưa biết có kinh doanh được gì hay không. Đợi sau này rồi tính sau.

Một tuần nay, Lương Đông ở trên mạng đã nghiên cứu rất nhiều công thức nấu ăn. Lúc đầu, hắn định mở một quán nước, nhưng nghĩ lại cảm thấy không mấy khả quan.

Cuối cùng, quyết định mở một quán lẩu. Bởi vì xung quanh đó, không có bất cứ quán lẩu nào.

Tuy rằng nói lẩu chỉ có thể bán được theo mùa, hơn nữa vào mùa hè thế này chưa chắc ai đã chịu đến ăn.

Nhưng hắn vẫn muốn mở quán lẩu ấy, một phần vì câu nói của người nào đó “Ông chủ Lương, cho tôi một suất lẩu cay đi”.

Ngày hôm sau, Lương Đông liền đi đến khu bán đồ điện gia dụng, mua hai cái máy điều hòa hiệu tốt nhất. Rồi gọi người đến lắp đặt vào quán ngay hôm đó.

Còn về phần nguyên liệu nấu ăn, hắn là con trai đương nhiên không mấy hiểu biết, cũng như không biết mặc cả giá bán gì. Cho nên, công việc này liền để cho em họ hắn làm.

Người em họ này của hắn, bằng tuổi hắn, gọi là Lương Mỹ. Lương Mỹ không có ý định muốn đi học đại học, mấy năm nay chỉ ở nhà đi làm thêm. Biết Lương Đông có ý định mở cửa hàng, liền nói muốn làm cùng hắn.

Hai anh em góp vốn. Lương Đông sáu, em hắn bốn. Vừa may đủ tiền mở cửa hàng và thuê mặt bằng, mua nguyên liệu các loại.

Sau khi nhân công lắp xong điều hòa, Lương Đông liền theo lời của em họ đi đến một chợ đầu mối bán thực phẩm khá xa.

Người bán hàng có lẽ nhìn thấy hai người bọn họ còn trẻ, lúc đầu còn định ép giá, nói không phải giá này tuyệt đối không bán. Nhưng khi em họ của hắn vừa mở miệng mặc cả hai ba câu, người bán hàng kia liền vội vàng gọi lại.

Lúc đó, Lương Đông thầm nghĩ, may mắn là có em họ của hắn. Nếu không thì chặng đường kinh doanh này còn phải gặp khó khăn dài dài.

Lương Đông và em họ trở về quán. Hắn thì quét dọn, sắp xếp lại bàn ghế. Còn Lương Mỹ thì bắt đầu nhặt rau, ướp các loại nguyên liệu gia vị. Ngày mai sẽ khai trương quán

Lương Mỹ ở trong bếp nói lớn ra bên ngoài:

“Anh họ, tại sao lại muốn mở quán lẩu vậy. Mùa hè thế này, liệu có bán được không?”

Lương Đông nghe lời này, ngừng tay một lúc. Đến hắn cũng không biết là có thể bán được hay không, nhưng dù sao hắn cũng đã quyết tâm làm rồi:

“Tiệm chúng ta lắp đến tận hai cái máy điều hòa liền. Chúng ta mà mở điều hòa mười mấy, hai mươi mấy độ, thì không gian bên trong cũng như mùa đông mà thôi. Chắc chắn sẽ bán được!”

Lương Mỹ ở bên trong rửa rau, nghe lời nay của Lương Đông cũng phải nhíu mày:

“Biết là vậy rồi, nhưng mà sao anh nhất định phải mở quán lẩu chứ. Mở quán nước có phải tốt không, quanh năm đều có thể bán được. Mùa hè có thể làm kem, sinh tố các loại. Đến mùa đông có thể bán ca cao, hay là cà phê nóng gì đó!”

Nghe đến cà phê, Lương Đông lại khẽ mỉm cười:

“Anh không có ý định muốn mở quán cà phê”

Lương Mỹ càng nghe càng khó hiểu:

“Tại sao chứ? Cà phê vốn ít, nhưng bán lại rất lãi mà!”

Lương Đông nhớ kỹ, người nào đó đã nói “Người khác uống cà phê thì sẽ tỉnh táo. Tôi uống cà phê liền ngủ ngay…”. Nghĩ đến đây, khóe miệng của Lương Đông lại không tự giác nhếch lên, trong đôi mắt cũng mang theo nét cười.

Lương Mỹ đứng ở bên trong, không thấy Lương Đông trả lời, ngó ra ngoài thì thấy anh họ thân cao một mét chín của mình, đang cầm cây chổi quét nhà cười ngớ ngẩn.

Lương Mỹ bước về phía Lương Đông, hắn cũng không phát giác ra là Lương Mỹ đang gọi mình. Mãi cho đến khi cô ấy phải gọi thật lớn, Lương Đông mới khôi phục lại tinh thần

“Anh họ, nhớ đến cô gái nào sao?”

Lương Đông xấu hổ, liếc nhìn Lương Mỹ một cái. Sau đó quay người tiếp tục quét nhà, vừa làm vừa nói:

“Mở quán lẩu cũng tốt mà. Khách hàng mà chúng ta hướng đến chính là sinh viên. Sinh viên không uống cà phê đâu. Mùa này chúng ta có thể làm thêm đồ nướng, lẩu nướng, đảm bảo sẽ hút khách!”

___

Tối hôm đó, khi trở về nhà, Lương Đông thật sự rất muốn nhắn tin báo cho Triệu Tử Thiêm biết hắn đã mở một quán lẩu. Nhưng mà, suy đi tính lại, Lương Đông vẫn quyết định không nói cho Triệu Tử Thiêm.

Bởi vì,…

Thứ nhất, hai người họ cũng chưa đến mức quá thân thiết. Hiện tại, tự nhiên hắn báo tin này cho Triệu Tử Thiêm thật sự cũng không có hợp lý cho lắm.

Thứ hai, hắn muốn dành cho Triệu Tử Thiêm một bất ngờ, đến khi cậu ta nghỉ hè lên đi học lại, sẽ để cho cậu ta biết sau.

Tuy rằng, trong lòng vô cùng muốn báo tin tức tốt lành này cho Triệu Tử Thiêm, nhưng Lương Đông vẫn kìm lòng mà giữ bí mật.

Ngày hôm sau.

Lương Đông và Lương Mỹ có mặt ở quán lẩu từ rất sớm.

Đúng tám giờ, bắt đầu khai trương quán.

Bởi vì đang là mùa hè, sinh viên cũng đã nghỉ, cho nên khách tới cửa đa số là bạn bè cũng như họ hàng của hai người bọn họ.

Lương Mỹ có một cô bạn rất thân, tên là Tào Khê.

Tào Khê này đang học tại trường B, là một cô gái xinh đẹp, tính tình vô cùng thẳng thắn. Vừa vào cửa nhìn thấy Lương Đông, liền chạy đến lôi kéo Lương Mỹ:

“Mỹ Mỹ, người kia là ai vậy!’

Tào Khê vừa nói vừa chỉ vào Lương Đông đang đứng ở quầy thu ngân. Lương Mỹ theo hướng chỉ tay của Tào Khê, phát hiện ra người mà cô bạn thân mình để ý đến, chính là anh họ của mình:

“Người đó sao…” Lương Mỹ cố tình kéo dài không nói, để cho Tào Khê thêm phần hồi hộp hơn: “Cậu chỉ người mặc áo sơ mi trắng kia sao?”

Tào Khê hai mắt vẫn dán chặt lên người Lương Đông, nghe Lương Mỹ nói vậy lại nhanh chóng mở miệng:

“Không phải, là người mặc áo phông đen đứng ở quầy thu ngân kia kìa!”

Lương Mỹ cười khanh khách, sau đó cũng trả lời Tào Khê:

“Là anh họ của mình, gọi là Lương Đông!”

Nghe câu này của Lương Mỹ, hai mắt Tào Khê liền sáng lên, quay sang bắt đầu lấy lòng Lương Mỹ:

“Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

Lương Mỹ đang vớt rau từ chậu rửa ra để vào một cái rổ:

“Bằng tuổi chúng ta!”

Tào Khê nhanh chóng chạy đến bệ rửa, giúp Lương Mỹ một tay:

“Bằng tuổi chúng ta sao? Không biết đã có người yêu hay chưa?”

Lương Mỹ đương nhiên hiểu ý của Tào Khê, cô bạn này của cô bình thường rất thẳng thắn, hôm nay lại cứ vòng vo mãi chưa chịu nói ra ý muốn của mình:

“Mình nói này Khê Khê, cậu rốt cuộc là có ý gì đây?”

Bị Lương Mỹ nói trắng ra như vậy, Tào Khê cũng có chút đỏ mặt e thẹn, nhưng cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề:

“Là ý cậu đang nghĩ đó!”

Lương Mỹ khẽ cười, bắt đầu có ý định trêu chọc:

“Có người yêu rồi thì cậu sẽ bỏ cuộc sao?”

Tào Khê có chút do dự quay sang nhìn Lương Đông đang ở quầy thu ngân tính toán cái gì đó:

“Này… Cũng chưa chắc, phải thử một lần”

Lương Mỹ khẽ liếc Tào Khê một cái, sau đó tiếp tục chuẩn bị gia vị để ướp thịt:

“Vậy còn phải hỏi có người yêu hay chưa!”

Lương Mỹ và Tào Khê đứng nói chuyện với nhau một lúc. Chủ yếu đều là Tào Khê hỏi Lương Mỹ về chuyện của Lương Đông. Nào là hắn ghét cái gì, thích cái gì, hắn thích cô gái như thế nào, chủ động hay là bị động.

Nhưng mà, những thông tin mà Tào Khê kiếm được từ Lương Mỹ, đa số đều không có là bao. Bởi vì, chính Lương Mỹ cũng không biết, anh họ của cô thích cái gì.

Tào Khê sửa lại váy áo, đưa sợi tóc bị rơi xuống bên sườn mặt vắt lên một bên tai. Rồi chậm rãi đi về phía quầy thu ngân.

Khi Tào Khê đã đứng trước quầy thu ngân, định mở miệng nói chuyện với Lương Đông. Thì lúc này điện thoại để bàn chợt reo lên. Là điện thoại của khách đặt hàng. Lương Đông mau chóng nói với Lương Mỹ, rồi đưa tờ giấy ghi lại địa chỉ vừa rồi cho nhân viên giao hàng.

Cả một quá trình đó, Lương Đông vẫn không phát hiện ra có một cô gái đang đứng ở trước quầy thu ngân.

Có lẽ là do quá bận rộn, cho nên hắn mới không nhận ra Tào Khê đang ở trước mặt mình.

“Anh à…”

Lương Đông ngẩng đầu, nhìn cô gái phía đối diện. Phát hiện ra là một người khá trẻ, có lẽ vẫn là sinh viên. Trên người cô ấy mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, mái tóc màu nâu hạt dẻ được buộc gọn gàng sau gáy.

“Sao vậy?” Lương Đông mỉm cười, đáp lại lời Tào Khê

“Em…”

Lúc Lương Mỹ đang định nói tiếp, thì điện thoại di động của Lương Đông lại vang lên. Lương Đông cúi xuống nhìn, là số của ba hắn. Vì vậy xin lỗi Tào Khê một chút, sau đó đứng tại chỗ nghe máy.

Tào Khê đứng đợi khoảng ba bốn phút, Lương Đông cuối cùng cũng nói chuyện điện thoại xong, quay sang nói chuyện với cô:

“Em muốn hỏi gì sao?”

Hiện tại, Lương Đông đang mỉm cười. Dù chỉ là nụ cười xã giao lịch sự, nhưng nụ cười đó cũng đủ làm cho Tào Khê phải thất thần một lúc.

Người con trai này, có một đôi mắt màu nâu nhạt, nhìn rất có thần. Sống mũi cao thẳng, mái tóc màu đen được cắt tỉa gọn gàng. Nhìn chung, ngũ quan vô cùng cứng rắn, rất nam tính. Hiện tại cười, càng cảm thấy thu hút hơn.

“À, em muốn… hỏi xin số điện thoại của anh được không?”

Lúc này, điện thoại di động của Lương Đông lại có tin nhắn, hắn ta khẽ cúi xuống mở tin nhắn đó. Trên màn hình xuất hiện hai chữ “Đại Thiêm”. Nhìn hai chữ này, tâm tình của hắn liền nhảy loạn.

Triệu Tử Thiêm hỏi hắn, có phải lần trước đã nghe lầm hay không. Giảng viên vốn dĩ không giao bài tập nào về nhà cả.

Nhìn tin nhắn của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông liền nhớ đến việc ngày hôm đó nói dối cậu ta. Bởi vì không tìm được lý do nào, cho nên mới nói bừa là giảng viên có giao bài tập về nhà. Lương Đông cầm điện thoại, nhắn tin lại cho Triệu Tử Thiêm:

“Hôm đó tôi nhớ nhầm môn học của tôi. Môn đại cương sân khấu gì đó của cậu không có bài tập về nhà đâu!”

Ở bên này, Triệu Tử Thiêm sau khi đọc tin nhắn của Lương Đông thì vô cùng tức giận. Cậu mấy ngày hôm nay thật sự đã lên mạng tìm rất nhiều tư liệu, còn đã làm được một nửa. Nếu không phải nhắn tin hỏi Tạ Phi Tốn đã làm bài tập hay chưa, thì Triệu Tử Thiêm chỉ sợ cả tháng hè ngồi đau đầu vì đề bài này mất.

Lương Đông nhắn tin xong cho Triệu Tử Thiêm, mới phát hiện ra là có khách hàng còn đang đợi mình, cho nên liền mau chóng ngẩng đầu, mở miệng nói chuyện:

“Xin lỗi, vừa rồi có tin nhắn quan trong. Em vừa nói cái gì thế nhỉ?”

Một màn vừa rồi của Lương Đông, đã lọt hết vào trong mắt của Tào Khê. Cô ấy thấy Lương Đông vì tin nhắn của người nào đó mà cười ngây ngốc. Nụ cười này, không giống như nụ cười xã giao vừa rồi Lương Đông giành cho cô. Bởi vì nụ cười đó, lan rộng đến khóe mắt.

Nụ cười kia, giống như là... chỉ dành cho người mình yêu.

Có lẽ, Lương Đông thật sự có bạn gái rồi!

“À, không có gì... Em chỉ muốn hỏi anh chỗ mình có những loại lẩu gì mà thôi!”

Lương Đông rất vui vẻ mà giới thiệu thực đơn cho cô gái trước mặt. Cuối cùng cô gái đó cũng gọi một suất lẩu thập cẩm, rồi bước đi.

Lương Đông cũng chẳng để ý đến cô gái kia nữa, chỉ nói lớn bảo Lương Mỹ chuẩn bị một suất lẩu thập cẩm.

Ở trong phòng bếp, Lương Mỹ đang bận rộn nấu nướng. Thì thấy cô bạn thân của mình mang vẻ mặt ủ rũ bước vào:

“Sao rồi, thất bại sao?”

Tào Khê chán nản, đi đến bên cạnh Lương Mỹ giúp cô ấy nhặt rau:

“Hình như là có người yêu rồi!”

Lương Mỹ vẫn đang cho gia vị vào nước dùng, nghe Tào Khê nói vậy, chỉ khẽ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục công việc của mình:

“Có rồi sao, mình còn thật sự không biết đó! Anh ấy nói thế nào?”

Tào Khê nhìn về phía Lương Đông đang đứng ở phía quầy thu ngân, sau đó mở miệng nói:

“Không nói thế nào cả. Mình thấy anh ấy nhắn tin cho ai đó, sau đó còn cười rất vui vẻ!”

Lương Mỹ nghe vậy, cũng phải bật cười. Bình thường, cô bạn Tào Khê này của cô là một người rất thẳng thắn, lúc trước hồi học cấp ba, cô ấy có thích một cậu nam sinh lớp bên cạnh. Một tuần sau đó liền quyết định chạy đến hỏi thẳng người ta. Mặc dù, khi đó cậu nam sinh ấy cùng một hoa khôi trong trường đang quen biết nhau. Tin tức này trong trường ai ai cũng đều biết, nhưng Tào Khê vẫn chạy đến hỏi thẳng cậu ta. Kết quả, đương nhiên là bị người ta từ chối.

“Khê Khê, cậu còn chưa biết chắc chắn mà đã từ bỏ rồi sao?”

Tào Khê rửa rau xong, liền chạy qua bên cạnh nói với Lương Mỹ:

“Hay là Mỹ Mỹ, cậu giúp mình hỏi anh ấy đi”.

Lương Mỹ, cầm một đĩa thịt đã được ướp sẵn gia vị, đưa cho Tào Khê:

“Được rồi, mau mang đĩa thịt này đặt qua bàn số 02 đi. Tối nay mình sẽ hỏi giúp cho cậu!”

___

Ngày hôm đó, quán lẩu của Lương Đông có rất nhiều khách đến. Tiền lãi thu về cũng khá cao.

Chín giờ, Lương Đông và Lương Mỹ cũng quyết định đóng cửa tiệm.

Lương Mỹ thì quét dọn, kê lại bàn. Còn Lương Đông thì đứng trong quầy, tính toán lại tiền lãi ngày hôm nay.

“Anh họ, anh có bạn gái chưa?”

Lương Đông nghe Lương Mỹ hỏi câu nay cũng có chút ngạc nhiên. Không hiểu tại sao hôm nay em họ lại quan tâm đến vấn đề này của hắn:

“Sao thế?”

Lương Mỹ quay sang nhìn Lương Đông nói:

“Là thế này, em có một cô bạn thân, ngay hôm nay cũng đến tiệm của chúng ta. Không biết cô ấy có cơ hội không?”

Lương Đông cười lớn, sau đó mở miệng:

“Không có cơ hội đâu…”

Lương Mỹ nghe đến đây liền cắt lời:

“Vậy là anh có bạn gái rồi sao?”

Lương Đông đặt may tính xuống bàn, đi về phía nhà bếp xem mọi thứ đã dọn dẹp xong chưa. Từ bên trong đó nói vọng ra:

“Đương nhiên không có cơ hội rồi, bởi vì anh có biết mặt mũi bạn em nhìn như thế nào đâu?”

Lương Mỹ đặt cây chổi vào một góc, đi theo Lương Đông hỏi tiếp:

“Thế anh thích mẫu con gái như thế nào?”

Lương Đông quay sang cười với Lương Mỹ, suy nghĩ một lúc liền mở miệng:

“Người đó nhất định phải có… đôi mắt to. Bởi vì, anh rất thích người có đôi mắt thật to. Đôi mắt to khi chớp có cảm giác bling bling bling…”

Lương Mỹ uống một ngụm nước, sau đó đặt cốc nước đó về chỗ cũ:

“A, vậy những cô gái mắt nhỏ phải khóc rồi sao. Sau đó thì sao nữa?”

Lương Đông trầm tư một lúc:

“Anh cảm thấy điều đó là quan trọng nhất rồi!”

Lương Mỹ bất ngờ, hai mắt mở lớn:

“Chỉ có duy nhất điều kiện đó sao?”

Lương Đông cười:

“Đúng vậy, có đôi mắt to, sau đó… Bởi vì…”

Lương Mỹ giống như nghĩ đến điều gì đó, bắt đầu trêu đùa:

“Không phải là còn muốn có một nốt ruồi lệ chứ?” Thật ra thì câu này của Lương Mỹ chỉ là buột miệng nói ra mà thôi, bởi vì Tào Khê cũng có một nốt ruồi gần mắt phải.

Nhưng câu này của Lương Mỹ lại làm cho Lương Đông đột nhiên bất ngờ, mau chóng giật mình phủ nhận:

“Không phải, không phải. Khi nói hình mẫu phải nói chung chung một chút... Anh khá là trắng phải không? Người mà anh thích thì không cần quá trắng!”

Lương Mỹ nhìn Lương Đông, có điểm nghi ngờ hỏi lại:

“Không cần quá trắng sao?”

Lương Đông trả lời quyết đoán:

“Đúng vậy… Anh thích kiểu làn da khỏe khoắn màu lúa mạch…” Nói đến đây, Lương Đông liền giống như nghĩ đến điều gì đó, mở miệng nói tiếp: “Con gái, con gái, con gái nha!”

Lương Mỹ bật cười, liếc mắt nhìn Lương Đông, có lẽ do đặc điểm hình mẫu lý tưởng anh họ của cô chọn có phần đặc biệt, cho nên mới khiến hắn phải bồi thêm một câu con gái để rõ ràng hơn:

“Em đương nhiên biết người đó là con gái. Sau đó thì hết rồi sao?”

Lương Đông gật đầu, có chút bối rối vì tự nhiên lại khẳng định câu sau kia:

“Đúng vậy, đúng vậy. Là như vậy đó, là như thế!”

Lương Mỹ chống tay lên bàn, nhìn chằm chằm Lương Đông hỏi:

“Vậy thì bạn em chắc không có cơ hội nhỉ?”

Lương Đông quay sang, đưa hai tay ra phía trước:

“Cô ấy là ai, rốt cuộc đó là ai? Anh còn chưa nhìn thấy người ta mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.