Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 15: Chương 15: Quần Lót Đỏ




Gần mười phút sau, Lương Đông cũng hóa trang cho Triệu Tử Thiêm xong.

Triệu Tử Thiêm nhìn mình trong gương đánh giá một lượt.

Một nửa bên mặt trái của cậu được Lương Đông dùng chì kẻ mắt vẽ ngoằn ngoèo mấy nét.

Tuy rằng đường nét dài ngắn, đậm nhạt không giống nhau, nhưng phối hợp ở trên mặt Triệu Tử Thiêm lại có cảm giác nhìn rất xấu xa, như một tên đầu trộm đuôi cướp, bị chém mấy nhát nhằng nhịt trên mặt.

Triệu Tử Thiêm cũng tự cảm thấy giật mình với bộ dạng của mình hiện tại.

Tuy rằng kiểu trang điểm này đã rất hợp với nhân vật phù thủy mà cậu đóng.

Nhưng mà…

Trang phục lại có chút không hợp cho lắm.

Triệu Tử Thiêm là một người theo đuổi sự hoàn mỹ. Cho nên quay sang nói với Lương Đông:

“Tôi thấy không hợp cho lắm! Hay là…”

Lương Đông để ý đồng hồ trên tay, phát hiện ra chỉ còn hai phút nữa là đến giờ diễn. Bây giờ có không hợp, thì cũng chẳng còn có thời gian mà thay đổi. Vì thế, hắn từ phía sau lưng đẩy Triệu Tử Thiêm đi ra bên ngoài. Vừa đẩy vừa nói:

“Cậu đã học thuộc lời thoại chưa?”

Triệu Tử Thiêm làm ra bộ dạng nghiêm túc:

“Chưa thuộc, lát nữa lên cậu nhắc tôi! Mới vừa rồi, tôi thấy cậu hình như cũng thuộc cả lời thoại của phù thủy Von Rothbart!”

Triệu Tử Thiêm đột ngột dừng lại suy nghĩ, chần chừ mãi còn chưa chịu bước đi. Cho nên, Lương Đông lại phải một lần nữa đẩy Triệu Tử Thiêm về phía trước:

“Được rồi, đi thôi!”

___

Phân cảnh đầu tiên của vở kịch, là cảnh Triệu Tử Thiêm phù phép biến Dư Thi Thi thành thiên nga. Cảnh này Triệu Tử Thiêm diễn rất trôi chảy.

Bởi vì, cảnh này cậu ta chỉ cần nói duy nhất một câu, sau đó dùng hành động để diễn tả.

Phân cảnh tiếp theo là cảnh Lương Đông gặp Dư Thi Thi, hai người diễn rất tốt.

Phân cảnh thứ ba là cảnh Tưởng Đồng Đồng và Lương Đông nhảy trong vũ hội. Cảnh này có đoạn diễn của Triệu Tử Thiêm. Cậu ta ở đoạn này diễn rất tốt, không quên bất cứ một lời thoại nào.

Nhưng mà người quên lời thoại ở đây lại chính là…

Lương Đông!

Có lẽ do vừa mới đọc lời thoại giúp cho Triệu Tử Thiêm, hơn nữa khi trang điểm, Triệu Tử Thiêm lại đọc rất lớn lời thoại của cậu ta. Cho nên, trong đầu Lương Đông hiện tại chỉ hoàn toàn là lời thoại của phù thủy Von Rothbart, mà không nhớ bất cứ lời thoại nào của chính mình nữa.

Nhạc đã hết, nhưng Lương Đông và Tưởng Đồng Đồng vẫn cứ nhảy ở trên sân khấu.

Còn Triệu Tử Thiêm thì vẫn đứng im một chỗ, thể hiện sắc mặt của phù thủy đang cười đắc ý.

Tình cảnh đó cứ như vậy, diễn ra gần bảy phút.

Tường Đồng Đồng có lẽ cũng hơi hốt hoảng, cho nên không nhớ gì cả để mà nhắc Lương Đông.

Triệu Tử Thiêm hiện tại thì còn đáng thương hơn, cậu cười đến lỗi sắp sái cả quai hàm.

Người thông minh nhất hiện tại. Có lẽ là Lý Vĩ.

Lý Vĩ đứng trong khán đài, trực tiếp bỏ qua cảnh đối thoại của hoàng tử Siegfried và Odile, mà đọc luôn đoạn Odette buồn bã rời đi.

Vì thế, cảnh diễn chuyển sang cho Dư Thi Thi.

Lúc Lương Đông vào khán đài, liền vội vàng cầm lấy kịch bản đặt ở trên ghế, mở qua mở lại xem một lượt.

“Đông ca, vừa mới sao vậy?”

Tưởng Đồng Đồng đi vào ngay phía sau, thấy Lương Đông đáng đứng một chỗ xem kịch bản, vội hỏi.

Lương Đông không ngẩng đầu, mắt vẫn chăm chú nhìn vào kịch bản trong tay, trả lời:

“Anh quên lời thoại!”

Triệu Tử Thiêm thấy vậy cũng hỏi:

“Cậu cũng quên lời thoại sao, vừa rồi khi hóa trang cậu còn nhắc tôi cơ mà?”

Lương Đông gấp lại cuốn kịch bản trong tay, quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm:

“Bởi vì nhắc cậu cho nên mới quên lời thoại của tôi!”

Sau đó, may mắn là vở diễn được diễn ra thành công. Lương Đông không quên lời, Triệu Tử Thiêm cũng không lúng túng.

Mọi người trong đội kịch liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ hai người đó trong lúc diễn lại xảy ra sơ xuất.

___

Ba ngày sau.

Ký túc xá khu nhà A tầng ba, phòng 302 xuất hiện một người thân cao hơn một mét chín. Gương mặt nghiêm nghị, dáng người cao to lực lưỡng.

Cảm tưởng như, nếu người này bước vào phòng ký túc xá, phải cúi người thấp xuống một chút mới có thể qua cửa.

Người đứng trước cửa phòng 302 mặc một cái quần đùi kẻ ca rô màu ghi, cùng áo ba lỗ trắng, chân đi dép xỏ ngón. Trong tay cầm một chiếc… quần lót màu đỏ của nam giới.

Nếu như người đi qua, hoặc đứng ở dưới sân trường nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ tránh xa người đó, hoặc là lập tức báo cho bảo vệ của trường. Bởi vì, người đó vô cùng khả nghi, dáng dấp và hành động thấy thế nào cũng là một kẻ biến thái.

Nhưng mà, lại không có ai có can đảm đi báo bảo vệ.

Lương Đông đi học trở về, nhìn thấy cảnh này cũng giật mình suýt nữa ngã cầu thang.

Hắn đứng im một chút, cố không để cho người đó nhận ra mình. Sau ba phút, hắn liền phát hiện ra, người này chính là…

Đại hiệp Tạ Tốn bên phòng 301. Mà cái quần lót trên tay cậu ta cầm, nhìn sao cũng cảm thấy quen mắt.

Đây chẳng phải là của…

Lương Đông cố gắng giữ bình tình, đi về phía Tạ Phi Tốn, giọng nói lãnh đạm hỏi người đang đứng trước cửa phòng ký túc xá của hắn:

“Có chuyện gì sao?”

Tạ Phi Tốn nghe thấy có người hỏi, thờ ờ xoay người sang bên phải một chút, tay cầm quần lót màu đỏ đưa lên trước mặt Lương Đông.

Một màn này trong mắt đám con trai ở ký túc xá nam đều trở thành kiểu: Lâu ngày không có con gái, liền tự tìm người bên cạnh an ủi lẫn nhau, không phân biệt giới tính. Lương Đông đi ngủ để quên quần lót trong phòng Tạ Phi Tốn!.

Nhưng mà sự thực, lại không phải như vậy.

“Quần lót của cậu sao?” Tạ Phi Tốn tim không loạn mặt không đỏ đưa quần lót lên trước mặt Lương Đông hỏi.

Lương Đông nhìn thứ đồ trong tay Tạ Phi Tốn kia, bình tĩnh đáp lại: “Không phải của tôi!”

Thật ra, quần lót này chính là của Lương Đông. Nhưng hắn lại không hiểu tại sao lại ở trong tay Tạ Phi Tốn.

Sáng hôm nay, khi Tạ Phi Tốn mở cửa phòng, một chiếc quần lót màu đỏ liền rơi xuống trúng đầu cậu ta. Tuy Tạ Phi Tốn không phải là người có chứng sạch sẽ thái quá, nhưng thứ này rơi trên đầu, ai mà chẳng cảm thấy có chút ghê rợn.

Vì thế cậu ta quyết định muốn tìm xem, chủ nhân của chiếc quần lót này là ai. Dù là vô tình hay cố ý, thật sự gan của người đó cũng không nhỏ đâu.

Phòng 301 là phòng xếp đầu tiên trong tầng ba, bên cạnh sát phòng đó chỉ có duy nhất một phòng 302 của Lương Đông. Không thể nào mà khéo đến nỗi quần lót từ tầng trên bay xuống phòng của Tạ Phi Tốn được.

Tạ Phi Tốn đứng ở trước cửa phòng 302 đã được bốn phút, gõ cửa nhưng bên trong không có động tĩnh gì. Lúc cậu ta đã hết kiên nhẫn định rời đi, thì Lương Đông trở về.

Tạ Phi Tốn đánh giá Lương Đông một chút, phát hiện biểu hiện của hắn ta rất bình thường, cho nên liền định cầm cầm lót tiếp tục sang phòng 303 hỏi. Tạ Phi Tốn không tin, đi hết cái ký túc xá này không tìm ra chủ nhân của chiếc quần lót kia là ai.

Mắt thấy Tạ Phi Tốn định cầm quần lót sang phòng bên cạnh. Lương Đông có chút hốt hoảng. Không phải là hắn sợ Tạ Phi Tốn, mà là hắn không muốn cái quần lót của mình đi dạo một vòng hết ký túc xá khu A này. Vì thế cố gắng bình tĩnh mở miệng nói tiếp:

“Quần đó của Khương Chí Phong. Tại sao lại ở trong tay anh vậy?”

Tạ Phi Tốn nghe đến đây bước chân liền khựng lại, bước lùi về phía sau, hỏi Lương Đông:

“Của Khương Chí Phong sao? Cậu ta vẫn còn nhớ chuyện lần trước, cho nên muốn trả thù tôi?”

Lương Đông biết Khương Chí Phong hôm nay về quê, bốn ngày nữa mới lên trường. Cho nên, người đổ tội tốt nhất bây giờ chỉ có cậu ta. Hiện tại lấy quần lót về quan trọng hơn, sau này Tạ Phi Tốn phát hiện ra, cũng chẳng có chứng cứ gì mà nói nữa. Đến lúc đó cứ nói là nhận lầm, cho nên đã vứt quần lót đi rồi.

“Tôi không biết, nhưng mà anh có thể đưa tôi, lát nữa tôi đưa cho cậu ấy!”

“Thôi không cần đâu, lát nữa cậu ta trở về tôi đưa cũng được. Tôi có chuyện muốn nói với cậu ta!”

Trong đầu Tạ Phi Tốn luôn nghĩ rằng Khương Chí Phong vẫn còn ghi hận chuyện lần trước, cho nên mới cố tình để quần lót rơi vào đầu cậu. Vì thế Tạ Phi Tốn muốn làm rõ chuyện này cho ra lẽ.

“Anh giữ quần lót cậu ta làm cái gì? Cũng không phải là…”

Lương Đông còn chưa kịp nói hết câu, Tạ Phi Tốn đã nhanh chóng nhét ngay quần lót kia vào tay hắn:

“Đấy, cậu đưa cho cậu ta đi!”

Một màn này, ở trong mắt những nam sinh đang quan sát tình huống nãy giờ lại biến thành: Tạ Phi Tốn ngại ngùng, đưa tín vật tình yêu là quần lót của chính mình cho Lương Đông rồi chạy đi. Lương Đông cũng không có biểu hiện khó chịu gì, hơn nữa còn hài lòng mà bước vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.