Nàng Không Là Góa Phụ

Chương 4: Chương 4




Sáng hôm sau Catherine nằm trên giường, cố xem mình có dấu hiệu gì đau ốm khiến nàng cứ nằm mãi như thế này. Nhưng hơi thở của nàng vẫn điều hòa, thông thoáng và cuống họng không có dấu hiệu khan rát. Nàng nuốt nước bọt hai lần để xem có rát họng không. Nàng nghĩ nên nằm trong nhà cho ấm hơn là ra ngoài, ra ngoài có thể cảm lạnh thêm, rồi có lẽ sẽ lây lan cho bọn trẻ.

Cảm lạnh à? Nàng cảm thấy sức khỏe tốt như hồi nào. Qua màn che cửa sổ, nàng thấy trời sáng sủa, báo hiệu một ngày xuân tươi đẹp.

Không, nàng không thể trốn tránh thực tế được. Hôm nay là ngày nàng dạy cho William và Juliana học đàn, nàng sợ đến trang viên Bodley sã gặp “anh ta”. Nàng sẽ thẹn đến chết được. Những chuyện xảy ra đêm qua, sáng nay nàng cảm thấy tệ hơn hồi hôm nữa. Anh ta đã ghé vào thăm nàng một mình. Nếu có kẻ nào thấy anh ta ghé vào nhà nàng, thì chắc nàng sẽ mang tiếng xấu. Anh ta đã ngồi trong nhà bếp nói năng ỡm ờ, rồi lại còn đề nghị thô bỉ.

Ôi, anh ta dám đề nghị thế sao! Nàng có dấu hiệu gì để khiến cho anh nghĩ rằng nàng sẽ đón nhận lời đề nghị láo xược như thế? Dĩ nhiên nàng biết có lý do. Đó là nàng đã cười với anh ta hai lần, vì cứ tưởng anh ta là ông Adams. Nhưng cho dù nàng có cười với anh ta hai lần đi nữa thì thử hỏi như thế đã đủ chứng cứ để nói nàng muốn làm đĩ cho anh ta không?

Nàng đã phấn đấu hết mình để có một khuôn mặt mới như thế này, để mọi người xem nàng là một bà góa phụ đáng kính. Nàng đã chọn Bodley-On-the-Water làm nơi cư ngụ, nàng đã làm hết sức mình để hòa nhập vào đời sống trong làng. Một người xa lạ mà làm được thế không phải là chuyện dễ. Nàng đã cư xử rất tốt với mọi người, được mọi người yêu mến, thân thiện. Nàng nghĩ nàng đã chiếm được sự kính nể và tình thương của một số dân làng. Nàng đã tạo ra được cuộc sống bình an, thanh thản.

- Ồ, Toby - nàng quay đầu nhìn con chó săn nhỏ đang đứng bên giường. Mặc dù buồn bã nhưng thấy nó, nàng phải bật cười. Mỗi khi nàng dậy muộn như thế này, nó thường rất kiên nhẫn, đến đứng một chỗ cho nàng dễ thấy, hai tai vẫy vẫy, lưỡi thè ra, thở phì phò để cho nàng biết nó rất sung sướng nếu được nàng cho nó ra ngoài - Sáng nay tao đau khổ lắm phải không? - Nàng ngồi dậy, bỏ hai chân xuống khỏi giường, kéo chiếc áo ngủ sát vào người cho ấm, nàng nói tiếp - Thôi được rồi, đi thì đi.

Con chó chạy lon xon ra khỏi phòng ngủ trước nàng, nhảy xuống chiếc cầu thang xuôi dốc, chạy theo hành lang ra cửa sau.

Nàng đi theo con chó, nàng nói:

- Trời không đẹp đâu, bạn à. Mà tao cũng không có ý định ở nhà với mày đâu. Toby, bộ mày tin hôm nay tao không đi dạy học vì bố mẹ của hai đứa bé vừa mới về nhà ư?

Toby không đáp, và khi nàng vừa mở cánh cửa là nó chạy tuôn ra ngoài liền.

Bỗng nàng cảm thấy tức giận. Trời bên ngoài thật đẹp. Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Nàng nghe tiếng nước chảy róc rách trên bờ đá ở sau vườn. Không khí mát lạnh khiến nàng rùng mình, nhưng nàng không đóng cửa. Đến chiều, nếu thời tiết không thay đổi, thế nào trời cũng ấm. Thời tiết như hôm nay, nàng thường đi dạo rất xa với Toby.

Nhưng nếu sau khi dạy xong ở Bodley trở về rồi mà trời vẫn còn đẹp và nàng cảm thấy thích đi dạo, nàng sẽ đi. Nếu sáng nay nàng việc cớ bệnh để không đi dạy, thì chắc nàng không thể đi chơi ngoài trời được vào chiều nay.

Tại sao lại không đi dạy? Phải chăng nàng sợ sẽ gặp Tử tước Rawleigh ở đấy? Tại sao nàng phải tránh mặt anh ta? Nàng không làm điều gì sai trái hết. Nhưng chuyện anh ghé vào nhà nàng tối qua là việc đột ngột, nàng không thể nào từ chối được.

Nàng sẽ không tránh mặt anh. Hay nếu gặp lại anh ta, nàng cũng không quay đầu đi.

Mà cũng không đỏ mặt hay nói lắp bắp hay có thái độ gì khác lạ để cho anh ta khoái trá cho rằng ảnh đã làm cho nàng hoang mang lo lắng.

Nàng vẫn còn giận - rất giận - về tình trạng bất công đối với phụ nữ, xã hội đã làm cho vai trò nữ giới yếu hèn, làm cho họ không được tự do như nam giới. Phụ nữ không được sống tự do như nam giới. Nàn giận vì phải sống lệ thuộc vào đàn ông. Khi con Toby quay về nhà, nàng đóng cửa lại, lòng cảm thấy thất vọng não nề. Nhưng nàng không để cho cảm giác này làm nàng chán nản. Nàng đã phấn đấu hết mình để có được cuộc sống bình an như thế này, nàng không muốn để cho một gã đàn ông vô tâm, kiêu ngạo, đểu giả phá hỏng tan tành, chỉ vì nàng đã cười với anh ta hai lần, không để cho anh ta nghĩ rằng nàng sẽ cười lần thứ ba, cho phép anh ta leo lên giường nàng để hưởng lạc với nàng.

Nàng nhen lửa để nấu nước sôi pha trà buổi sáng, con chó nhảy lên ghế xích đu, nàng bèn lên tiếng với nó:

- Này Toby, tao sẽ kiếm nuôi một con chó cái đấy. Có lẽ chó cái không dành cái ghế êm ái nhất trong nhà để nằm một mình như mày đâu. Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, là mày không được nhảy lên nằm ở ghế xích đu của tao, mày có nhớ không?

Toby tự mình đổi thế nằm cho được êm ái trên tấm nệm thêu trải trên ghế xích đu, nhìn nàng thở phì phò đuôi vẫy vẫy, ra vẻ khoan khoái khi nghe nàng nói thế. Nó cứ nằm yên tại chỗ.

Nàng quyết định sau khi ăn điểm tâm xong, nàng sẽ đến trang viên Bodley để dạy cho các trẻ con học đàn như mọi khi. Rồi chiều nay nàng sẽ dẫn Toby đi dạo một vòng thật xa. Nàng muốn cứ hoạt động như thể không có khách ở tại Bodley. Nàng sẽ “không” tìm cách lẩn tránh hay tỏ ra sợ sệt khi gặp anh ta ở đấy.

- Thế đấy, Toby à - nàng cương quyết nói, vừa phủi tay cho sạch bụi than khi ngọn lửa đã đỏ - Thế đấy.

Toby vẫy đuôi tỏ vẻ đồng ý.

***

Tử tước Rawleigh cưỡi ngựa đi chơi với ông bà Adams, Ngài Clayton với Phu nhân Baird, ngài Pelham, cô Veronica Lipton, và cô Ellen Hudson. Họ đi theo hướng Bắc đến những ngọn đồi thoai thoải, rồi từ đấy họ có thể ngắm nhiều phong cảnh ngoạn mục. Hôm ấy nhân tiết đầu xuân nên trời rất đẹp, không khí đã bớt lạnh.

Nhưng khi về nhà, ngài Tử tước cảm thấy bực mình. Bà em dâu đã tìm cách để cho anh không những chỉ đi riêng với cô Hudson, mà còn làm cho hai người đi tụt ra đằng sau cách đoàn người một đoạn. Anh đã biết ý đồ của bà ta muốn tách hai người ra khỏi đám đông, nên anh quyết không để cho Clarissa đẩy anh vào tròng.

Phải chăng Clarissa muốn anh đi khuất ở phía sau một ngọn đồi với em gái bà để anh dễ bề hôn cô ta, rồi buộc lòng anh phải đề nghị cưới cô ta và quay về Luân Đôn làm lễ cưới? Anh không muốn mắc bẫy của bà ta, không muốn vướng vào vòng phu thê, nhất là với một người đáng chán như Ellen Hudson. Không phải anh ghét vì cô gái hay có ý xấu gì cô ta, mà có lẽ vì bản chất của anh không hợp với tính tình của cô ta. Chắc cô ta sẽ làm cho một số các nhà quí tộc khác hài lòng. Nhưng khổ thay, cô gái lại có vẻ chú ý đến anh.

Khi cho ngựa vào chuồng, anh phân vân không biết Clarissa lại bày trò gì nữa cho hết thì giờ trong buổi sáng hôm nay. Sáng nay, khi ở trong phòng khách, bà ta đã tạo cơ hội cho anh xáp mặt với cô Hudson, rồi bà ta mời tất cả mọi người khác rút lui đâu đó để tránh chỗ cho hai người, tại sao thế? Bà ta lại còn đề nghị anh đi theo cô Hudson vào làng để mua vải, tại sao thế? Anh đã đoán ra được ý đồ của bà em dâu.

Anh bèn đi bên cạnh Daphne, nhìn bà với ánh mắt cầu cứu, cô em gái hiểu ý anh. Bà chuyển mắt từ anh sang nhìn cô Hudson rồi bà cười, nụ cười thông cảm và đầy thiện cảm. Bà nháy mắt với anh.

Khi họ vừa xuống ngựa, bà nhanh tay quàng tay vào cánh tay anh và nói lớn, giọng trong trẻo:

- Anh Rex, em đã hứa với hai cháu là nếu sáng nay em đi cưỡi ngựa về mà còn sớm, em sẽ vào thăm giờ học đàn của chúng. Anh cùng đi với em nhé. Anh là ông bác của chúng mà. Dĩ nhiên ta không nên nói đến Clayton, vì anh ấy là dượng thôi. Vả lại Clayton đã hứa với Nathaniel chơi bi da với ông ấy rồi.

- Làm thế sẽ động viên chúng ghê lắm - Ông Claude nói, cười toe toét - Hôm qua Will có nói rằng học thứ đàn dương cầm ấy không ra vẻ đàn ông con trai tí nào hết. Nhưng Clarissa thì cứ khăng khăng cho rằng học đàn mới xứng mặt nam nhi, ra người quí phái. Anh hãy đến khích lệ nó hãy vâng lời mẹ nó nhé.

Tử tước Rawleigh kẹp cánh tay em gái và sánh bước đi cùng bà. Nhưng anh biết không phải như thế này là đã tránh được khó khăn. Người dạy đàn cho mấy đứa bé là bà Winters phải không? Anh cảm thấy bần thần trong dạ. Anh chưa tha thiết muốn gặp lại nàng. Anh định đợi cho nàng dạy xong, sẽ gặp.

Tối qua anh đã có ý định thu xếp khăn gói để sáng nay ra đi. Anh định về Stratton ở vài tuần rồi đi Luân Đôn. Nhưng cuộc đời không phải bao giờ cũng giản đơn như thế. Anh đã nhận lời mời của Clarissa đến đây nghỉ ngơi. Bây giờ ra đi thì có vẻ thô lỗ quá, tệ nhất là khi anh ra đi thì thế nào Eden và Nat cũng sẽ đi theo.

Eden và Nat! Đêm qua, khi quay về nhà, anh đã bị hai bạn trêu chọc quá trời. Họ đã biết tỏng ý đồ của anh khi anh nói đi hóng mát. Và khi thấy anh đi một lát liền quay về, họ biết chương trình của anh đã thất bại. Anh nghĩ chắc anh phải chịu cảnh nhục nhã này lâu ngày mới hết.

Rồi bây giờ anh sắp gặp nàng lại. Chỉ một lát nữa thôi. Nhưng có lẽ nên gặp lại nàng.

Nếu anh còn ở lại Bodley vài tuần nữa thì anh không nên lẩn tránh nàng. Anh phải gặp lại ngay cho yên tâm. Phải gặp để cho nàng biết rằng chuyện đêm qua là chuyện hoàn toàn vô nghĩa.

Đêm qua anh đã trằn trọc thâu đêm.

- Tội nghiệp Rex - cô em gái nói, bà cười, siết mạnh cánh tay anh - Trông anh đau khổ quá mặc dù anh thừa kế tước vị, gia sản, độc thân và đẹp trai. Em nghĩ nếu anh đừng như con chó bun xấu xí này, thì chắc anh sẽ sống thoải mái hơn. Anh chắc chắn sẽ lấy vợ có tuổi từ 16 đến 30. Nhưng nếu Clarissa sáng suốt một chút, thì chắc thế nào chị ấy cũng thấy việc ghép anh cho cô em gái của chị ta là không thể thành công được.

Mặc dù năm ngoái Ellen đã đến dự Lễ Hội Mùa rồi, nhưng cô ta vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn của giới nữ lưu thành phố. Tuy nhiên, dù sao thì cô ấy cũng dịu dàng. Và xinh đẹp.

- Cám ơn cô đã cứu tôi - anh mỉa mai nói - Và anh đám nói cô Hudson cũng thầm biết ơn cô. Cô ấy nhìn anh như thể anh chờ dịp thuận tiện là vồ lấy cô ta và ăn tươi nuốt sống cô ta. Anh không hiểu tại sao Clarissa lại vào làm dâu ở nhà ta được nhỉ, Daphne? Anh thấy anh thật điên khi nhận lời mời của cô ấy. Anh biết ý đồ của Clarissa mời anh là muốn ghép anh cho em gái của thím ấy.

- Nhưng ba anh em ta có dịp gặp mặt nhau như thế này cũng thú vị lắm chứ - bà em gái đáp, lại siết mạnh cánh tay của anh - Hiếm khi chúng ta được gặp nhau như thế này. Chúng ta ở cách xa nhau quá. Mặc dù em được lấy chồng hạnh phúc, nhưng em vẫn nhớ anh và Claude. Anh còn mề mẩn Horatia Eckert không?

- Anh chưa bao giờ “mê mẩn” - anh đáp, mặt đanh lại - Anh đã dại dột yêu cô ta trong một thời gian ngắn khi ở bán đảo và Waterloo, đã hấp tấp đính hôn với cô ta một cách ngu ngốc, một hành động khiến anh phải ân hận cuốt đời. Sau khi anh bỏ đi Brussels với người khác thì cô ta cũng yêu người khác.

- Với một tên đào mỏ đểu giả - Bà em đáp - hắn ta nổi tiếng là tên chuyên đi săn các cô gái còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, nhất là các cô có cha mẹ giàu. Thậm chí hắn còn phá hoại cuộc đời của nhiều cô còn thơ ngây nữa. May thay là hắn chưa bao giờ đạt được mục đích, chưa bao giờ kiếm được một bà vợ giàu. Điều em ngạc nhiên từ trước đến nay, là hắn chưa bị ai cho ăn đạn. Rex này, anh đừng quá gay gắt với Horatia. Cô ta còn quá trẻ và quá hấp dẫn. Khi anh đi đánh giặc, ở nhà chẳng có gì xảy ra hết.

Anh rít lên trả lời cô em gái.

- Có lẽ vì gia sản của cô ta được phóng đại lên lớn quá. Anh không để ý đến gia sản của cô ta đâu, Daphne à, và anh tự hào đã không thèm lưu tâm đến.

- Thế nhưng anh thật mâu thuẫn. Nếu quả thật anh không mang vết thương lòng như anh thường tuyên bố, thì chắc anh không đả động đến vấn đề này làm gì.

- Không có người đàn ông nào thích nhắc đến nỗi nhục nhã của mình vì đàn bà - anh nói, lòng đau đớn khi nhớ đến chuyện xảy ra vào tối hôm trước - Cô ta phá hỏng việc đính hôn của anh, Daphne à. Việc này làm cho anh giống một kẻ - Ờ, một kẻ xấu.

- Anh mà xấu à? - Bà em lại cười - Anh Rex, gần đây anh có soi gương không?

Nhưng anh không muốn nói chuyện nữa. Anh đã nghe tiếng đàn lọt ra ngoài qua những khung cửa sổ phòng dạy nhạc. Cửa sổ hé mở để cho căn phòng được thoáng khí. Ai đấy trong phòng đang tập đánh những âm giai.

Vậy là giờ học đàn còn đang tiếp tục. Mẹ kiếp!

Bà em gái mừng rỡ thốt lên:

- A, tốt. Chúng ta không về trễ quá.

Thầy trò trong phòng học đàn không hề hay biết có khách đang đến. Cả ba người đều quay lưng ra phía cửa sổ. Juliana đang ngồi trên ghế hí hoáy viết trên tập vở, có lẽ là tập lý thuyết về âm nhạc. William ngồi trước đàn, đang đánh các âm giai. Còn bà Winters đứng phía sau lưng cậu bé.

Bà góa phụ đoan trang nghiêm nghị này quả thật khó khăn và đạo đức giả. Anh nhớ chưa lần nào anh tính sai kế hoạch với phụ nữ hết. Anh cảm thấy không thích đến gần nàng.

Chưa bao giờ anh thấy có một phụ nữ nào lại sống một cách giản dị như thế này. Mái tóc nàng có màu vàng óng mượt dưới ánh sáng lọt qua cửa sổ, được bới lại, gọn gàng thành búi sau gáy. Hôm nay nàng không đội mũ vải như tối hôm qua. Chiếc áo vải len màu xanh da trời thắt ở hông và xõa rộng xuống dưới. Chiếc áo hoàn toàn chẳng có gì đẹp hết. Hai ống tay áo thì dài. Anh đoán thế nào cổ áo cũng khoét cao. Nhưng vải len đã ôm sát thân hình nàng trông thật hấp dẫn.

Chiếc áo rất vừa vặn - tuy đơn giản, khiêm tốn nhưng mẫu mã rất gợi hình, qua chiếc áo người ta có thể hình dung ra tấm thân mỹ miều của nàng. Anh tự hỏi không biết đã có bao nhiêu người thuộc tiểu quí tộc ngấp nghé ve vãn trong mấy năm nàng sống ở đây.

Anh nheo mắt nhìn nàng. Anh phân vân không biết nàng có quay đầu nhìn lại lần nào vào chiếc gương sô phía sau lưng nàng không, vì chiếc áo trông phía sau lưng thật đẹp. Và khi nàng nghiêng người xuống trên vai của William trông nàng lại càng đẹp hơn nữa. Anh cảm thấy lòng dâng lên tình cảm vừa tức giận vừa nôn nao như lên cơn sốt.

Khi khúc nhạc vừa chấm dứt, nàng nói:

- Tuyệt rồi, William. Bây giờ cháu đã chơi thành thạo rồi. Nhưng cháu nhớ phải ấn ngón tay cho ngay. Nếu ngón tay cháu không bị hơi lệch một chút thì chắc khúc nhạc còn hay hơn nhiều.

Juliana chợt thấy người khách vào phòng tự bao giờ, cô bé vội nhảy xuống khỏi ghế, miệng reo lên:

- Cô Daphne! Bác Rex! Cô và bác đến nghe cháu đàn phải không?

- Đương nhiên phải thế chứ - Daphne nói - Và cũng đến nghe Will nữa. Cô đã hứa với các cháu rồi, phải không? Bác của hai cháu, nhất quyết đòi đi theo cô.

Tử tước Rawleigh đứng yên một lát, không nói năng gì. Will nhảy xuống khỏi ghế, vẻ khoan khoái như người vừa thoát được nợ. Còn bà Winters thì bực mình nhìn ra sau, bắt gặp cặp mắt anh ta đang nhìn mình. Nàng không quay mắt đi như anh nghĩ. Nàng cũng không đỏ mặt. Nàng cứ nhìn đăm đăm, cằm hơi hếch lên một tí.

Anh quay mắt đi, nhưng rồi bỗng anh cảm thấy khinh mình, anh trề môi quay lại nhìn nàng, ánh mắt cố tình làm ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Nàng có vẻ nghiêm trang quá. Nhưng anh phải thú thật với lòng mình rằng khi nhìn nàng, anh thấy hân hoan khoan khoái sau khi cả nửa buổi sáng cùng Ellen Hudson đi bên cạnh.

Cổ áo của nàng may cao thật. Tuy vậy, chính nhờ chiếc áo mà bộ ngực của nàng nhô lên tròn trịa xinh xắn. Dĩ nhiên nàng đã có ý đồ khi may chiếc cổ áo như thế. Rõ ràng nàng có tài trong nghệ thuật khêu gợi này. Anh nhướng lên một bên chân mày.

- Bà Winters - Daphne lên tiếng - chúng tôi vào làm gián đoạn buổi học như thế này thật bất lịch sự. Chúng tôi định lén vào để nghe trộm thôi, phải thế không anh Rex?

- Phải, đúng là như đồ đạo tặc lẻn vào nhà người ta ban đêm - anh đáp, vừa nhớ lại cảnh anh lén lút băng qua cổng sau trang viên để vào nhà nàng vào đêm qua.

- Các cháu cần phải được khen ngợi cho dù phải mất đi một ít thì giờ cũng được - Bà Winters đáp, nàng cười. Nhưng khi cười, nàng quay mắt khỏi anh và nhìn qua bà Daphne, cho nên không thể lên án nàng đã cười với anh.

- Tôi nghĩ chắc quí vị đến để khen các cháu phải không? Sáng nay William đã đàn mấy âm giai rất đạt. Đây là lần đầu tiên cậu ấy đán đàn liên tục mà không gián đoạn. Tôi rất sung sướng khi được quí vị đến đây vừa lúc để thấy sự thành công của cậu ấy - Will nở mũi tự hào.

- Cháu muốn đàn - Juliana vừa khóc vừ a nói - Cháu đàn nhạc của Bach, Cô Daphne à.

Nghe cháu đàn nhé.

- Cô sẵn sàng nghe đây - Daphne nói - Đến giờ Will học lý thuyết rồi, Julie à.

Bà Winters quay qua nói với Daphne:

- William đúng là con nhà quí phái, cậu ấy rất vui lòng nhường chỗ cho Juliana đánh đàn, tôi chắc thế - nàng cười ròn rã.

Trông nàng đep không thể tưởng tượng được. Rex chưa hề thấy hay nghe nàng cười to. Một vài lần gặp nàng, anh chỉ thấy nàng cao quí, lặng lẽ. Thái độ nghiêm nghị, lặng lẽ và tế nhị. Anh phân vân không biết có phải nàng cười to như thế này là vì anh, là muốn làm cho ruột gan anh bấn loạn? Nếu thế thì nàng quả thất bại rồi. Ruột gan anh chỉ xao động chút chút thôi. Anh vẫn còn giận nàng vì đêm qua nàng đã hạ nhục anh và sáng nay không đỏ mặt bối rối khi gặp anh.

Họ phải đứng nghe Juliana đánh bản nhạc của Bach, cô bé đàn dở ẹt, hấp tấp gõ thật nhanh những đoạn khó vì cô vấp váp, lủng củng. Nói rằng cô bé không có năng khiếu về âm nhạc cũng đã là quá tốt với bé rồi.

Nhưng Daphne lại vỗ tay tán thưởng khi cô bé đàn xong Còn anh thì anh cũng nghiêng đầu, khẳng định vói bé rằng bé rất nhiều hứa hẹn. Bà Winters thành thật hơn, nàng khen bé đã có nhiều cố gắng và đã bỏ nhiều công sức để học tập một vài đoạn khó trong bản nhạc. Nàng đã dùng lời lẽ thật tế nhị để khuyên bảo cô bé:

- Những đoạn khó này, cháu cần phải đàn chậm hơn, từ tốn hơn để thưởng thức chứ.

Vội vã quá, nhanh quá thật uổng. Còn những đoạn khác cũng cần phải từ tốn, dịu dàng. Tất cả đều cần phải có nhiều thì giờ để tập luyện hơn nữa. Ngay cả những nhạc sĩ đàn dương cầm lão luyện nhất cũng cần phải làm như thế.

Anh nhận thấy nàng rất thương mến hai đứa bé. Anh tự hỏi không biết nàng lấy ông Winters bao lâu ông ta mới mất. Anh thắc mắc không biết hai người lấy nhau một thời gian ngắn thì ông ta mất, hay là nàng vô sinh? Nhưng có lẽ lỗi là ở ông Winters, chứ không phải tại nàng.

Daphne lên tiếng:

- Tôi xin lỗi đã làm gián đoạn buổi học. Nhưng tôi thấy bây giờ mà bắt chúng học lại thì cũng khó khăn. Vậy tôi xin phép dẫn các cháu lên phòng nghỉ được không? Với một ngày đẹp trời như thế này, bà cũng cần về sớm một chút cho thoải mái.

Will đưa mắt nhìn người phụ nữ rồi nhìn sang người khác, ánh mắt hy vọng lộ liễu. Mấy giây sau, khi thấy cô giáo dạy nhạt gật đầu, cậu chạy vụt ra khỏi phòng.

- Cám ơn bà - Catherien Winters nói - Tôi thường ăn bớt nữa giờ dạy như thế này. Chính ông Adams đã đề nghị như thế. Hôm nay tôi ăn bớt đến 35 phút.

Juliana nắm tay Daphne, kéo mạnh, vì cô bé sợ nếu không đi kịp anh trai, có thể người ta bắt cô học tiếp mất. Daphne nhìn Rex ánh mắt dò hỏi.

- Lát nữa anh sẽ đến gặp em - anh nói.

Bà em gật đầu rồi biến mất với cô cháu gái. Còn lại một mình Rex với Catherine Winters, nàng đứng thẳng, trang nghiêm bên cạnh chiếc dương cầm, mắt nhìn anh đăm đăm.

Trời đất quỷ thần, tại sao anh lại làm như thế này? Tại so anh không thừa dịp may hiếm có mà dọt đi?

Nàng nhìn anh thách thức. Quả nàng đang thách thức anh, nàng không tỏ ra có thái độ khiêm tốn, đau khổ như anh tưởng, thái độ của người phụ nữ đạo hạnh, đã bị anh đưa ra lời đề nghị sàm sỡ ở nhà nàng vào tối hôm trước. Anh chắp hai tay sau lưng rồi thủng thỉnh bước đến phía nàng.

- Tôi không thích các phòng chơi của trẻ con - anh nói - Tôi không khoái cảnh nuông chiều con nít, chắc bà còn nhớ điều này. Và cả ngôi nhà này cũng không làm cho tôi vui thích. Tôi chắc bà đã biết người trong nhà muốn tôi tán tỉnh một cô con nhà quí phái, nhưng tôi không muốn. Tôi muốn nghe bà đàn, bà Winters à. Xin bà vui lòng đàn tiếp đi, cứ xem như không có tôi ở đây.

Anh thấy nàng có vẻ giận dữ, anh nghĩ chắc nàng đang tìm lời lẽ thật chua cay để nói, lời lẽ như đang sắp tuôn ra trên đôi môi xinh đẹp của nàng. Đôi môi chu lại nhưng không mở ra, nàng không nói. Anh nhìn đôi môi. Đôi môi mềm mại, thật đáng hôn biết bao, đôi môi mà nếu nàng không chịu để cho quí ông hôn thì rồi không chóng thì chầy sẽ khô héo mất, sẽ uổng phí biết bao.

Nhưng nàng không nói. Nếu ánh mắt của nàng là những lưỡi dao găm, thì chắc anh đã nằm chết giấc trên nền nhà rồi. Nhưng ánh mắt nàng không thế, cho nên anh vẫn đứng bình yên tại chỗ, rồi nàng quay người đến ngồi vào ghế trước đàn dương cầm, và bắt đầu đánh đàn.

Nàng thật quá nghiêm khắc. Anh đã thầm van vái trong lòng mong sao nàng bước qua khung cửa sổ kiểu Pháp thấp tận nền nhà để ra về, chẳng thèm đến chuyện đàn địch nữa. Anh lại còn tính đến việc đề nghị được đưa tiễn nàng, bất chấp đến chuyện làm như thế sẽ không khôn ngoan.

Cách đây hai hôm, nàng đã đánh đàn trong phòng khách của Claude, nàng đàn rất hay.

Nàng đã trổ tài rất tự nhiên. Nhưng bây giờ nàng đàn chẳng hơn gì Juliana. Nàng chơi nhạc của Mozart, vấp váp, lỗi nhịp, rồi dừng lại. Tử tước Rawleigh trề môi thất vọng.

- Không - nàng lẩm bẩm nói, mắt nhìn dãy phím đàn bằng ngà - Không, mày đừng làm thế với tao, mày đừng làm thế. Mày làm thế là sai.

Dãy phím đàn bị nhục mạ vẫn nằm im lìm. Nàng thường dùng ngôi số ít để gọi dãy phím đàn như thế. Anh bước đến gần nàng, ngay trước tầm mắt của nàng. Anh cảm thấy vui trở lại.

Nhưng nàng có vẻ mải miết nghĩ đến điều nàng vừa nói. Nàng bắt đầu đánh đàn lại, lần này nàng chơi đúng, không sai phạm, và chỉ sau vài phút là nàng đánh đàn một cách tài tình, đầy xúc cảm. Nàng nhắm hai mắt, đầu cúi xuống như thể đã bị cuốn hút vào âm nhạc. Anh thấy hành động của nàng không có vẻ gì là giả tạo hết.

Anh lại còn thấy hôm chơi nhạc ở phòng khách đêm kia không như bây giờ, và bỗng anh hiểu ra nguyên do. Nếu đêm ấy mà nàng chơi hay như bây giờ thì thế nào nàng cũng đã được đánh giá cao hơn các cô khác. Chắc nàng sẽ được mọi người chú ý và người ta sẽ im lặng, không ai nói chuyện hết. Nếu nàng chơi hay như bây giờ thì chắc nàng đã làm mọi người phiền lòng. Anh nghĩ Clarissa sẽ rất bực tức khi thấy nàng vượt trội các cô khác.

Sau khi đàn xong, nàng vẫn nhắm mắt và đầu cúi xuống. Nàng là ai thế nhỉ? Anh tự hỏi. Nàng ở trong một ngôi nhà nhỏ ở nông thôn, không có nhạc cụ, thế mà lại chơi nhạc hay như thế này ư? Chuyện gì xảy ra khiến nàng phải đến nông nỗi như thế này? Tại sao khi chồng chế, nàng lại đến ở một nơi xa lạ như thế này? Chắc có gì bí ẩn đây?

- Bà thật có tài - anh nói, nói xong anh mới thấy anh nói chưa hết ý nghĩ trong óc mình.

Nàng ngẩng đầu lên, anh nghĩ nàng đã sực tỉnh và thấy mình đang ở trong phòng nhạc của Claude với anh. Nàng lạnh nhạt đáp:

- Cám ơn ông.

- Tôi thắc mắc - anh nói, khi nàng đưa ngón tay chùi bụi trên một phím đàn, chiếc phím không cần phải chùi vì chẳng có tí bụi nào.

Anh nghĩ chắc nàng sắp đàn lại mà không cần ai yêu cầu. Mấy ngón tay nàng xòe ra trên dãy phím. Nhưng nàng ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt thản nhiên. Tuy vậy ánh mắt có phần hơi gay gắt. A, nàng giận rồi. Tốt.

- Chắc ông thắc mắc tại sao đêm qua tôi từ chối đề nghị rất có lợi cho tôi chứ gì? - Nàng hỏi - Tôi đoan chắc chưa bao giờ ông bị ai từ chối, phải không? Ông có rất nhiều thứ quí báu về cả người lẫn tài sản. Thưa ông, có lẽ những hạng người có rất ít thứ quí báu như chúng tôi thường thích giữ lại những báu vật mình có.

- Cuộc đời của bà buồn tẻ quá, bà Winters ạ - Anh đáp. Anh thích thấy nàng giận.

- Đời của tôi mà. Nếu tôi chọn cách sống buồn tẻ như thế này là vì tôi thích như thế. Mà đã thích thì không thể nói là buồn được.

- Chắc là bà thích cảnh trêu chọc người ta cho vui - Anh đưa mắt nhìn từ từ xuống người nàng. Nàng ngồi trên ghế đánh dương cầm, hơi cúi người trên bàn phím thân hình hiện ra lờ mờ đều đặn dưới chiếc áo vải len trông thật khêu gợi - Có phải bà thích lấy mắt và thân thể mỹ miều để mời gọi người ta, rồi khi những ai nhẹ dạ tin tưởng tìm đến, bà lại phũ phàng xua đuổi họ đi?

Mặt nàng đanh lại, mắt long lên, nàng nói:

- Thưa ngài, tôi không mời gọi ngài. Nếu tôi đã một lần nhún chân cúi chào và hai lần cười với ngài vào hôm ngài mới đến, đi qua nhà tôi và lúc dự tiệc buổi tối tại nhà này, thì xin ngài nhớ cho đấy là vì ngài có người em sinh đôi rất giống ngài, mà ông ấy lại quen biết với tôi.

- Cô lầm tôi là Claude à? - Anh hỏi.

- Phải - Nàng nhìn anh, ra vẻ hả hê - Chỉ lầm một thoáng thôi. Vì liền sau đó, tôi nhớ ra rằng ông Adams là người lịch sự, đáng mến.

Cặp lông mày anh nhướng lên. Anh nói:

- Trời đất ơi, đau quá! Thưa bà, miệng lưỡi bà chua cay thật. Chắc tôi chưa xin lỗi bà đầy đủ vậy tôi xin lỗi lần nữa vậy.

- Phải, xin cám ơn ngài.

Ngay vào lúc anh định cúi người chào nàng để rút lui, cố nuốt nhục, thì bỗng cửa phòng mở, và Clarissa bước nhanh vào.

Nàng đã cương quyết giữ thể giá của mình, nên nàng quyết không để lộ ra ngoài vẻ sợ hãi. Không đỏ mặt. Không bối rối. Không cụp mắt khi đứng trước anh ta. Không để cho anh ta có dịp xúc phạm đến mình.

Tất cả những chuyện đã xảy ra không phải do lỗi của nàng. Nàng tin chắc như thế.

Nàng không mời gọi anh ta và đáng ra mới đầu anh ta phải nghĩ rằng nàng lầm anh ta là ông Adams mới đúng. Chắc chắn chuyện lầm lẫn như thế này xảy ra khong phải là lần đầu.

Nàng đã hoảng sợ khi bắt đầu đánh đàn, nên mười ngón tay của nàng trở nên cứng ngắt vụng về, đầu óc hoang mang, cứ nghĩ lung tung chứ không tập trung đến âm nhạc. Thế rồi nàng tập trung hết ý chí vào âm nhạc, nàng cố giữ bình tĩnh để đánh đàn như mọi khi. Quả vậy, cứ mỗi khi nàng ngồi đàn, là nàng quên hết mọi chuyện trên đời, chỉ còn biết có âm nhạc thôi.

Sau đó, nàng thấy mình chững chạc, tự tin hơn. Tuy vậy, khi cánh cửa mở ra, nàng vẫn cảm thấy khoan khái vô cùng. Nhưng buồn thay, người mở cửa lại là bà Adams. Bà ta đột ngột dừng lại, đưa mắt nhìn người này rồi nhìn qua người kia. Rõ ràng bà ta có vẻ bất bình khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này. Catherine nhận ra việc nàng ở một mình với Tử tước Rawleigh là không đứng đắn. Nhưng, lại một lần nữa, việc này không phải “lỗi của nàng”.

Bà chủ cất tiếng nói, giọng lạnh lùng của chủ nhân nói với tôi tớ trong nhà:

- Bà Winters, tôi cứ tưởng giờ này bà đang dạy nhạc cho con tôi chứ? - Catherine có cảm tưởng như thể bà ta đã trả công cho nàng quá nhiều để dạy nhạc cho các con của bà ta.

- Thưa bà, các cháu học xong rồi - nàng đáp. Nàng không muốn nói thêm gì nữa để cố biện minh cho hành động nàng nán lại trong phòng với Tử tước, một hành động mà theo bà chủ là có tội. Nàng luôn luôn tỏ ra kính trọng bà chủ, luôn luôn lịch sự tử tế với bà ta, nhưng nàng không bao giờ hạ mình. Nàng không bao giờ khúm núm như Mục sư Lovering. Nhưng mục sư làm thế cũng phải, vì sống nhờ vào sự bảo trợ của ông Adams.

- Daphne và tôi đã quấy rầy các cháu trước khi hết giờ học, Clarissa - Tử tước Rawleigh nói, giọng cất cao và chán chường - Chúng đã đàn các bài nhạc cho chúng tôi nghe, hay nói cho đúng hơn là Juliana đàn. Tôi không biết William đã đàn nguyên toàn bài chưa.

Daphne đã dẫn chúng lên phòng chơi rồi. Tôi ở lại một lát bàn chuyện thời tiết với bà Winters. Nhưng thật rủi. Thì ra Claude đã khích lệ bà ấy đàn một lát sau khi đã xong giờ dạy. Tôi đã nán lại để nghe. Tôi xin lỗi, thưa bà - Anh cúi người chào nàng rất lịch sự.

Catherine thấy ánh mắt của bà Adams có vẻ phật ý, nhưng bà ta mỉm cười duyên dáng, rồi vòng tay quaynh cánh tay của người anh chồng. Bà nói:

- Rawleigh, tôi chắc bà Winters rất sung sướng được anh lưu tâm đến như thế này.

Ellen muốn xem mấy con chó con mới sinh ngoài khu chuồng ngựa. Tất cả cánh đàn ông đang chơi bi da, và tôi không thích để cô ấy đi một mình ra ngoài ấy với đám chăn ngựa. Vậy anh dẫn cô ấy đi được không?

- Tôi rất hân hạnh, Clarissa ạ - Anh đáp, môi mím lại, nhưng Catherine không thể biết được anh hài lòng thật sự hay là anh bực tức. Nhưng bỗng nàng nhớ lại hồi nãy anh có nói bà chủ rất muốn anh ve vãn cô gái mà anh không muốn tán tỉnh chút nào hết.

Tốt. Nàng lấy làm sung sướng khi thấy anh bị người ta hối thúc làm một việc mà anh không muốn làm. Cứ để chô ảnh sống với cảm giác bị người ta đẩy vào bẫy, thất vọng.

- Chúc bà Winters một ngày tốt lành - Bà Adams gật đầu chào nàng, vẻ duyên dáng giả tạo.

- Thưa bà, chúng tôi xin rút lui để bà tự nhiên chơi đàn - Ngài Rawleigh nói, cúi người chào lần nữa - mắt nhìn từ đầu cho đến chân nàng - mới quay người bước ra khỏi phòng

.

Không thể nào nàng chơi đàn tiếp được nữa. Hai tay nàng run rồi, tim nàng đạp thình thịch rồi, như thể nàng đã bị lột trần trước mắt mọi người. Nàng quá giận anh ta vì anh ta đã gây nên tình trạng này. Anh ta lại còn làm cho bà Adams nghi ngờ nữa. Anh ta sẽ rời khỏi đây trong vài tuần tới, còn nàng, nàng phải sống ở đây.

Nhưng khi nàng đứng dậy, cài nút áo khoác, buộc dây mũ dưới cằm, nàng không cảm thấy chán nản nữa. Ít ra thì sau chuyện xảy ra đêm qua, nàng đã gặp lại anh ta. Hơn nữa, nàng đã nói chuyện với anh ta. Bây giờ thế là yên, cuộc hội ngộ khó chịu đầu tiên sau chuyện đã làm cho nàng bối rối và nhục nhã đêm qua thế là xong. Từ rày về sau, chắc sẽ dễ dàng hơn.

“Cuộc đời của bà buồn tẻ quá, bà Winters à”

Giọng nói của anh ta lại vang lên văng vẳng bên tai nàng, giọng nói chán nản, xấc xược, cho rằng đời nàng quá buồn tẻ. Làm như thể anh ta mới biếr rõ đời nàng. Làm soa anh ta biết chuyện đời nàng được. Anh ta sẽ không bao giờ biết.

Nàng vội vã bước qua khung cửa sổ thấp tận nền nhà, và chỉ một lát sau, nàng đã đến con đường làng để về nhà.

Làm sao anh ta dám lên mặt phê phán đời nàng?

Phải chăng anh ta biết cuộc đời của nàng? Bộ anh ta biết những nỗi niềm gian khổ đau đớn trong lòng nàng sao? Bộ anh ta biết nàng đau khổ sao? Bộ anh ta đã biết nguyên do khiến nàng đến đây để tìm cuộc sống yên ổn sao? Cho nên anh ta mới biết đời nàng buồn tẻ chứ.

Một cuộc đời buồn tẻ mà nàng đã hết sức phấn đấu mới có.

Một cuộc sống buồn tẻ, đáng đời những việc đã xảy ra cho nàng trước đây.

Thế nhưng anh ta đã nói ra với ý lên án, trách cứ. Với giọng điệu khinh khi “Cuộc đời của bà buồn tẻ quá, bà Winters à”

Nàng quyết hướng tâm trí vào ngôi nhà của mình - ngôi nhà tranh nho nhỏ nhưng quí báu - và về Toby, con chó thế nào cũng mừng rỡ nhảy chồm vào người nàng sau một buổi sáng ở nhà một mình, chiều nay nàng sẽ dẫn nó đi dạo thật lâu. Có lẽ đời nàng buồn tẻ thật, nhưng nàng sống cho mình, nàng đã nói với anh ta như thế, nàng sẽ tiếp tục sống như thế này.

Và nàng sẽ vui mừng vì được sống cuộc sống buồn tẻ như hiện nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.