Đàm Tịch đối với đợt sóng phúc lợi bất ngờ xảy ra này trầm mặc một hồi, cực kỳ nghi ngờ hỏi lại: "Cái này là Đường...... Là Đường tổng của chúng ta?"
Du Như Băng gật đầu: "Đúng vậy, con gái của đại gia thương nghiệp khổng lồ, Đường gia nhị tiểu thư, tổng tài tân nhiệm của Hoa Diệu Đường Hàn Thu."
Trên đầu Đàm Tịch chậm rãi xuất hiện một dấu chấm hỏi, cô có một cảm giác xưa nay chưa từng xuất hiện đánh vào đầu. Như thế nào còn có người thần tượng sếp lớn của mình? Đây là có động cơ gì?!
Du Như Băng có tính toán của mình, cô muốn Đàm Tịch có sự nghiệp trên người, chỉ cần có thực lực Đàm Tịch và cô sẽ cùng nhau đảm nhận làm một người ủng hộ sự nghiệp vững chắc của Đường Hàn Thu, thời điểm sau này Đàm Tịch muốn rời đi cũng phải suy nghĩ lại, có lẽ còn có thể làm đặc tính fans trung thành trong người Đàm Tịch bùng nổ trực tiếp cự tuyệt người đối đầu là Cầu Vân Lập, từ chối Phong Đình, sẽ không có kết cục bi thương.
Rất nhiều thời điểm, lực lượng fans không thể khinh thường được, bất luận là kiểu fans nào. Mà nếu dựa vào fans có thể giải quyết nhiều chuyện như vậy, không phải tốt đẹp lắm sao?
Du Như Băng không chút do dự cho đi con đường phúc lợi thênh thang, càng thêm tích cực mở rộng quy mô fan club sự nghiệp: "Đường tổng chúng ta không chỉ có tiền còn đặc biệt có sắc, là các fans nhan sắc tuyệt đối không thể bỏ qua hoa phú quý của nhân gian!"
"Hơn nữa cô ấy không cần chúng ta tiêu tiền, đánh máy, kiểm tra số liệu, chỉ cần chúng ta nỗ lực hết mình debut làm vẻ vang cô ấy và Hoa Diệu, như vậy không phải có lợi với cô ấy cũng có lợi cho chúng ta sao?"
"Thích cô ấy, cô sẽ được vào cộng đồng nỗ lực vì thần tượng xưa nay chưa từng có, mỗi một vinh dự đều là một thể nghiệm hoàn toàn mới. Cô thử ngẫm lại, ở nhà khác cô có khả năng có được thể nghiệm chất lượng cao tốt như vậy sao? Không có khả năng, bởi vì chỉ riêng nhà này có!"
Cô nhìn Đàm Tịch, móc ra một viên kẹo đưa đến trước mặt cô ấy, đôi mắt cong cong: "Thế nào chị em, muốn có phúc lợi không?"
Đàm Tịch: "......"
Bộ dáng thuần thục vì phúc lợi của cô cực kỳ giống đi dán màn hình dưới cầu vượt.
Hệ thống vốn đang nghĩ cách trào phúng Du Như Băng quá nịnh hót, nhưng bởi vì cô ta đối với chính mình thật sự không cho sắc mặt tốt, bắt được một dấu chấm câu cô ta đều có khả năng đem nó chọc bay ra hệ Ngân Hà, cho nên nó lựa chọn an tĩnh như gà, từ đây về sau ngoại trừ tuyên bố nhiệm vụ và quản lý trình tự hệ thống bên ngoài, sẽ không hề nói với cô ta nửa chữ.
Không có nó quấy rầy, thế giới Du Như Băng tươi mát không ít.
Đàm Tịch ngơ ngác hỏi một câu: "Còn có thể thích sếp lớn luôn sao?"
"Tại sao không thể?" Du Như Băng hỏi lại, "Chẳng lẽ có quy định người được thích nhất định là diễn viên idol sao?"
Đàm Tịch nhất thời cứng họng, chỉ có thể nói hai chữ khô khan: "...... Không có."
Cô trầm mặc mà nghĩ, thế nhưng cảm thấy Du Như Băng nói rất có đạo lý —— thích sếp lớn của mình chính là cho chính mình động lực gấp đôi để phấn đấu vì mục tiêu mười phần a!
Cô vừa nghĩ vừa tưởng tượng, mở miệng: "Nhưng tôi cũng chưa thấy được Đường tổng?"
Bọn họ đều chỉ biết tổng tài tân nhiệm là công chúa của Đường thị Đường Hàn Thu, nhưng đối với khi nào cô chính thức nhận chức thì không biết. Trong công ty còn đồn đãi nói cô đã về nước, hôm nay phải lại đây nhận chức, có thể...... Hôm nay cũng chưa thấy được người a?
Đến cả bóng dáng đều không thấy, chứ đừng nói đến xem nhan sắc thịnh thế của cô?
Vạn nhất này chỉ là Du Như Băng vì lấy lòng sếp mà nịnh hót thì làm sao!
Nhan cẩu Đàm Tịch yên lặng đưa viên kẹo trở về tay cô, trong lòng đối với "hoa phú quý nhân gian" " nhan sắc thịnh thế" từ chối cho ý kiến.
Du Như Băng không sao cả mà xua tay: "Cô ấy sẽ đến Hoa Diệu, chờ cô ấy đến cô sẽ biết cái gì gọi là tán dương nhan sắc giai nhân!" Lại tràn đầy tự tin nói, "Tôi chuẩn bị một chỗ fans nhan sắc cho cô, chờ cô tới ngồi nha."
Đàm Tịch nhịn không được hỏi: "...... Hoa Diệu đến cùng là vì sao ký hợp đồng chính thức với cô?"
Cô ấy căn bản không giống thực tập sinh, ngược lại giống người đi khắp nơi mời gọi cùng nhau lọt hố thành fans!
Du Như Băng luôn luôn nhớ rõ thân phận nịnh hót của mình: "Đương nhiên là bởi vì Đường tổng anh minh!"
Đàm Tịch: "......" Có phải cô nịnh hơi quá tay hay không?
Vừa lúc bên Lâm Lâm mới họp xong, cùng các giáo viên hướng dẫn triệu tập năm người lại, đổi mới cách tuyển chọn idol là dùng một ca khúc và phân chia nhiệm vụ trong ca khúc chủ đề.
Tên ca khúc là《 Thanh mộng 》, phong cách nhẹ nhàng trong sáng, tiết tấu lưu loát dễ hát, tràn ngập tinh thần thiếu niên bồng bột phấn chấn hướng về phía trước. Suy xét đến tình huống nhóm, phương diện vũ đạo tương đối quy củ, các lão sư đem phần tươi sáng phân cho Du Như Băng và Đàm Tịch, lại đem phần có nhiều kỹ xảo đặc biệt nâng cao trong đó yêu cầu về các phương diện thực lực đều phải cực kỳ thành thục phân cho Du Như Băng.
Vị trí C* tự nhiên cũng sẽ là Du Như Băng, ngay cả hát chính gánh nặng đều treo trên vai cô, rõ ràng không thể không thấy được bên phía công ty và các giáo viên hướng dẫn đối với cô là tha thiết chờ đợi.
*Vị trí C: vị trí trung tâm, C là central
Đám người Đàm Tịch còn đang hoang mang vị trí của người đồng đội trời giáng này tại sao quan trọng như vậy, nhưng sau khi chính thức luyện tập, tất cả nghi ngờ đều bị thực lực mạnh mẽ của Du Như Băng một chân nghiền nát.
Cô đối với sân khấu đối với âm nhạc khống chế thành thục lão luyện, cả người biểu diễn năng lực khiến người khác kinh ngạc cảm thán không thôi, giống như mỗi sợi tóc của cô đều biết nhảy, tất cả đều khiến mọi người cảm thấy cô kỳ thật đã từng ra mắt, hiện tại chính là hạ cấp trang bị về thôn tân thủ tàn sát người mới.
Cô nhớ vị trí động tác rất nhanh, chỉ dùng một giờ đều nhớ hết, sau đó có được thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, ngồi một bên cùng các giáo viên xem động tác nhảy còn có chỗ nào cần điều chỉnh lực độ không, ngẫu nhiên sẽ đưa ra ý kiến của bản thân giúp đỡ đồng đội tiến bộ.
Cuối cùng vị trí đội trưởng được chọn là cô.
Cô cho ý kiến xong liền quay về một góc yên tĩnh ngồi ngơ ngác, nhìn gương mặt các thành viên trong đội trẻ tuổi ngây ngô, trong lúc nhất thời cảm thấy chính mình gần 30 giống như đã già rồi, chính xác là có loại cảm giác như trưởng bối quan sát hậu bối rất rõ ràng, thật hư ảo.
Thực mau, Đàm Tịch cũng có được thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, cô đi đến một bên mở chai nước khoáng uống một hơi, ánh mắt không nhịn được dính lên người Du Như Băng, cô hiện tại xem như biết vì sao Hoa Diệu ký hợp đồng chính thức với cô ấy, bởi vì thực lực cô ấy mạnh mẽ, giống như trời sinh định sẵn là đế vương của sân khấu, là vai chính được mọi người chú ý.
Bất quá cô có chút nghi hoặc —— vì sao khi Du Như Băng an tĩnh nhìn người khác, trên người sẽ xuất hiện hơi thở hiền hoà của trưởng bối?
So với người bán phúc lợi nịnh Đường tổng trước đó hoàn toàn khác nhau, có loại cảm giác phân liệt kỳ dị.
Đàm Tịch càng thêm nghi ngờ.
Rõ ràng tuổi của mọi người không kém nhau bao nhiêu?
Đây chẳng lẽ chính là ông cụ non trong truyền thuyết?
Hoặc là...... khi tĩnh là trưởng bối, khi động thì nịnh hót?
Đàm Tịch nhịn không được đánh giá cô một lần.
Cô ấy thật xinh đẹp, mảnh mai trong sáng làm người khác muốn nâng niu bảo hộ trong lòng bàn tay, hơn nữa thập phần dễ nhìn, còn càng nhìn càng thấy đẹp. Đặc biệt là lúc cô ấy đứng an tĩnh một chỗ, khí chất trầm ổn văn nhã, khuôn mặt tinh xảo nhu hòa, giống như nữ chính từ truyện tranh bước ra, tất cả làm người khác nhịn không được phải nhìn cô thêm lần nữa.
Nhìn một lúc nhan cẩu* Đàm Tịch cảm thấy đôi mắt thực hưởng thụ.
*Nhan cẩu: đại khái chính là người cuồng nhan sắc ấy:v
Cảm nhận được ánh mắt cực nóng, Du Như Băng bỗng nhiên quay đầu, tầm mắt đụng phải ánh mắt đánh giá của Đàm Tịch, hơi sửng sốt, thuận theo cười: "Nhìn tôi như vậy......"
"Là muốn hiểu biết nhiều hơn về Đường tổng sao!" Nháy mắt, đôi mắt của Du Như Băng phát ra ánh sáng kỳ lạ, vừa đi tới chỗ cô vừa bắt đầu bán phúc lợi, "Người chị em này cô nghe tôi nói, Đường tổng thật xinh đẹp, hoa phú quý của Hoa Diệu, thích cô ấy thật sự không uổng......"
Hình ảnh tốt đẹp nhất thời tan biến.
Đàm Tịch không có lời gì để nói thu hồi tầm mắt: "......"
Nhìn một người đẹp, chính là đáng tiếc họ có thể nói.
*Mình nghĩ câu này nghĩa là người đẹp nếu không nói thì càng đẹp hơn?:v
...
Hai tiếng sau khi Đường Hàn Thu chọc tức Cầu Vân Lập, luật sư đại diện của Đường thị gọi điện thoại đến cho cô báo tiền bồi thường đã được trả, 500 vạn không nhiều cũng không ít. Sau đó bộ pháp vụ theo ý Đường Mặc Uyên, đem tiền bồi thường toàn bộ chuyển vào tài khoản cá nhân của cô, như cho cô tiền tiêu vặt.
Đường Hàn Thu thảnh thơi dựa vào sô pha, thái độ ôn hòa mở miệng: "Vất vả mọi người, bất quá tôi chỉ cần 300 vạn, số dư coi như tôi trả thù lao cho Thắng Thiên các vị."
Thắng Thiên chính là tên đoàn luật sư cấp dưới của Đường Mặc Uyên, mỗi một dấu chấm dấu phẩy đều mang theo dã tâm bừng bừng cùng với ngạo khí không thể chịu thua, là Đường Mặc Uyên mời hai vị mẫu thân đại nhân đặt cho.
Đại diện Thắng Thiên sửng sốt một chút, thuận theo công chính nói: "Chúng tôi chỉ là đã gửi một lá thư luật sư, lượng công việc này cũng không có giá trị hai trăm vạn, ngài không cần chi trả thù lao này." . Cập nhật truyện nhanh tại * ТR UМTRUYEN. мe *
Đường Hàn Thu không cho là đúng: "Lượng công việc không đáng hai trăm vạn, nhưng giá trị của Thắng Thiên thì đáng hai trăm vạn, thậm chí nhiều hơn."
Thứ nhất, là cảm ơn bọn họ vì Đường thị cống hiến, giúp Đường Mặc Uyên quét dọn không ít chướng ngại vật chiến công hiển hách, có thể chỉ dựa vào hai chữ "Thắng Thiên" khiến cho bên ngoài nghe danh đã sợ mất mật không dám tùy tiện cùng Đường thị ở phương diện pháp luật lấy cứng đối cứng, cũng có thể không cần tốn nhiều sức moi ra 500 vạn từ trong túi Cầu Vân Lập.
Thứ hai, là vì Hoa Diệu.
Đường Hàn Thu cười cười: "Cửa bộ pháp vụ Hoa Diệu pháp vụ còn chưa thành thục, sau này không thể không làm phiền Thắng Thiên, hai trăm vạn này......"
"Xem như tôi đặt cọc trước đi."
...
Mấy người Du Như Băng luyện tập đến 8 giờ tối mới kết thúc công việc ai về nhà nấy.
Hàn Vi công tác tận tâm tận lực, nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh công việc của người lãnh đạo trực tiếp, tự mình lái xe đưa Du Như Băng về trường học. Bởi vì xe không thể vào được ký túc xá, cô dứt khoát đem xe dừng lại, đi bộ cùng cô ấy một đoạn đường, muốn đích thân đưa cô ấy tới dưới phòng ký túc xá mới bỏ qua.
Dưới đèn đường mờ nhạt, giày cao gót của Hàn Vi đi trên nền đất phát ra âm thanh có quy luật.
Du Như Băng trộm ngắm biểu tình của cô, bình tĩnh, thong dong, còn thật lạnh nhạt —— không phải bởi vì tăng ca mà lạnh nhạt, mà là đối vạn vật quanh mình đều lạnh nhạt, thật giống như không có sự việc gì có thể lay động tình cảm của cô.
Đại khái đây là nhân vật tinh anh của công ty lớn đi, vui buồn đều không hiện lên mặt.
Súc sinh Du Như Băng tỏ vẻ bội phục, nhưng vẫn ngượng ngùng mở miệng: "Hàn tổng ngài bận cả một ngày, hay là tan tầm trở về nghỉ ngơi trước đi? Tôi cũng có thể tự mình về."
"Không được." Hàn Vi nói, "Không làm xong công tác, không thể tan tầm."
Du Như Băng chấn kinh rồi: "Đưa người về phòng ngủ ký túc xá chẳng lẽ cũng là công tác sao?"
Du Như Băng lập tức nói: "Công tác này tiền lương nhiều hay ít? Còn nhận người không? Tôi cảm thấy tôi có thể thêm một chức vụ nữa, có thể kiếm nhiều thêm một chút."
Miễn cho tới lúc thanh toán lợi nhuận kiếm không được nhiều phải chắp tay dâng hiến đầu.
Hàn Vi nhìn cô vài lần, vô tình chọc thủng mộng đẹp của cô: "Không phải đưa em về phòng ngủ, mà là giúp em ứng phó một ít việc ngoài ý muốn, bảo đảm em có thể an toàn không lo lắng về đến ký túc xá nghỉ ngơi dưỡng tinh thần đầy đủ, sẽ không ảnh hưởng đến luyện tập về sau."
Hàn Vi điều chỉnh mắt kính một chút: "Thuộc về phạm trù công tác cá nhân của tôi, không được thêm tiền lương."
Du Như Băng vừa nghe không có tiền tăng ca, tạm thời thoát fans ba phút, căm giận nói: "Thứ cho tôi nói thẳng, không cho tiền tăng ca thì lão bản đều là quỷ hút máu, keo kiệt!"
Hàn Vi liếc nhìn cô một cái, đột nhiên đem tai nghe Bluetooth trên lỗ tai tháo xuống đưa cho cô, cô như lọt vào sương mù mà nhận lấy đặt vào bên tai, liền nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh đặc biệt quen thuộc.
"Tôi nghe thấy rồi." Đường Hàn Thu nói, "Em mắng tôi."
Du Như Băng giật mình một cái, động tác theo bản năng cúp điện thoại.
Đường Hàn Thu đang ở Tử Kim Uyển: "???"
Mắng tôi còn cúp điện thoại của tôi???