Trì Noãn lau khô nước mắt, kịp thời ngăn lại hành vi 'liếm cẩu' của Du Như Băng: “Đường tổng không có đánh tôi, tôi khóc là bởi vì vui vẻ......”
“Đường tổng cô ấy, cô ấy khen tôi ô ô ô ô......” Lần đầu được nhân vật có trọng lượng như vậy khen ngợi, Trì Noãn càng nghĩ càng phấn khích, kích động một chút là nước mắt đã bắt đầu chảy ào ào.
Du Như Băng tìm thư ký mượn khăn giấy giúp cô lau nước mắt, vừa lau vừa nói: “Tốt tốt, đừng khóc nữa, khóc thành mặt mèo đã khó coi rồi, còn dọa đến Đường tổng nữa thì không tốt.”
Đường Hàn Thu: “......” Tôi ba tuổi à làm sao dễ dàng bị dọa đến như vậy?
Cô đưa văn kiện cho Hàn Vi: “Có thể bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cần chuẩn bị, vất vả cô đi sắp xếp một chút.” Lại quay đầu nhìn về phía Du Như Băng, “Cô cùng vào với tôi.”
Du Như Băng vỗ bả vai Trì Noãn, động viên nói: “Phải tự tin, đừng khóc.” Sau đó đi theo Đường Hàn Thu vào văn phòng.
Hốc mắt Trì Noãn hồng hồng nhìn cô ấy đi vào, sau đó lại thấy Hàn tổng cao gầy thành thục và nghiêm túc cùng tổng thư ký Lâm Lâm nói chuyện vài câu, Lâm Lâm đi về phía cô, đứng trước mặt cô, nét mặt xã giao chuyên nghiệp cười: “Cô Trì, bây giờ chúng tôi cần chiếm dụng chút thời gian của cô, để giải thích cho cô về kế hoạch hoạch định tương lai mà công ty đã vạch ra cho cô. Nếu cô có ý kiến phản đối thì có thể nói ra, công ty sẽ xuy sét sửa đổi phù hợp.”
Trì Noãn ngơ ngác chớp mắt, có chút giật mình.
Cô rõ ràng vừa mới lấy hết can đảm cho Đường tổng nghe bài hát, tại sao đã có luôn bản kế hoạch rồi?
Đây là sức mạnh của người tinh anh sao?
... . ngôn tình hài
Trong văn phòng tổng tài, Đường Hàn Thu và Du Như Băng ngồi đối diện nhau.
Hôm nay Đường Hàn Thu mặc một chiếc váy dài liền thân tao nhã cao cấp, tay áo rộng bằng lụa mỏng màu xanh đen, ống tay áo hơi buộc chặt, chỉ lộ ra một đoạn nhỏ cổ tay trắng nõn như tuyết, với vẻ nhẹ nhàng thanh nhã bên trong lại tăng thêm một phần khéo léo, cổ tay cô dường như vô cùng mảnh mai.
Tay cô thanh tú và thon dài, ngón tay động đậy ngẫu nhiên trông rất đẹp, ngay cả động tác cầm tách cà phê cũng được cô phát họa thành cảm giác chụp tạp chí cuộc sống.
Du Như Băng nhanh chóng quyết định, lấy điện thoại ra chụp một tấm, sau đó thỏa mãn chiêm ngưỡng những bức ảnh tuyệt vời mà mình chụp được.
—— vẻ đẹp hoa phú quý của Hoa Diệu chúng ta quả thực không chê vào đâu được!
Tay cầm cà phê của Đường Hàn Thu hơi dừng lại: “Cô làm gì vậy?”
Du Như Băng Tâm bình tĩnh nói: “ Chụp tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.”
Sau đó lấy về bản chất fans, chính là đáng tiếc hôm nay hoa phú quý không mang gọng kính văn nhã bại hoại, bằng không nhan cẩu Đàm Tịch này có thể qua đời tại chỗ.
Đường Hàn Thu cạn lời đặt cà phê xuống: “Tôi kêu cô vào để chụp ảnh tôi à?”
Du Như Băng: “Cái này ngoài mức quy định của điều khoản nên có thể làm.”
Đường Hàn Thu ra lệnh: “Xóa đi.”
Du Như Băng đáng thương nói: “Điện thoại của tôi bảo nó muốn có được bức ảnh tuyệt vời......”
Đường Hàn Thu: “Cô muốn bị đánh?”
Du Như Băng lập tức đổ lỗi cho di động: “Ta đã bảo ảnh Đường tổng không thể tùy tiện có được, mi vẫn cứ không nghe, lần này tốt rồi, chọc Đường tổng tức giận rồi. Nghe mẹ nói, xóa nào, ngoan.”
Sau đó xóa sạch sẽ ảnh chụp, ngoan đến nỗi khiến người ta tìm không được một chút sai lầm.
Đường Hàn Thu: “......”
Cô ấy hiện tại không chỉ muốn làm 'Giang tinh' còn muốn làm diễn viên nữa phải không?
Đường Hàn Thu đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, đột nhiên lo lắng cả giới giải trí sẽ bị cô ấy đầu độc.
Cô chầm chậm, hỏi: “《 Ngôi sao thần tượng mới 》 sắp bắt đầu rồi, cô cảm thấy thế nào?”
《 Ngôi sao thần tượng mới 》 chính là tên chương trình Du Như Băng và những người khác sắp tham gia tuyển chọn, gần đây đã bắt đầu lên sóng trên Weibo và tham dự vào các nền tảng lớn khác, lần lượt công bố huấn luyện viên, bao gồm cả nhóm trưởng của King-A Đặc.
Du Như Băng suy nghĩ, nói đúng sự thật: “Cảm giác hmm...... Ánh tà dương vào nghề lần thứ hai?”
Mặc dù phép ẩn dụ của cô ấy nghe có vẻ tế nhị, nhưng nó thực sự có ý nghĩa.
Thanh xuân ăn cơm trong ngành công nghiệp thần tượng, 30 chính là sự tồn tại cằn cỗi, Du Như Băng thực tế đã gần 30 tuổi, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tâm lý ánh tà dương.
Đường Hàn Thu nhướng mày: “Mời nhìn thẳng vào hoàn cảnh của bản thân, cô bây giờ mới 21.”
Du Như Băng chợt đồng ý: “Đúng vậy, nghĩ theo cách này hình như tốt đẹp hơn phải không?”
29 lại lần nữa trở lại 21, ai lại không cần chứ?
Du Như Băng: “Được rồi, vậy tôi sẽ cảm ơn cái hệ thống hỏng này.”
Nói đến hệ thống, Đường Hàn Thu không thể không hỏi một câu nữa: “Chưa có hệ thống đến nhậm chức sao?”
Du Như Băng lắc đầu.
Kể từ lần trước 009 bị tạm thời đình chỉ công tác, vẫn không có hệ thống mới đến đảm nhiệm tiếp nhận, chỉ giao cho một cái máy móc chương trình sơ cấp hướng dẫn cứng ngắc.
Có điều cô ấy biết thêm rất nhiều ở cái máy hướng dẫn mới này, hệ thống hỗ trợ chưa kịp nói chức năng cho cô ấy. Đúng vậy, chưa kịp.
Trước đây cô ấy đi vào thế giới này, hệ thống hỗ trợ đầu tiên đã mạnh mẽ phổ biến cốt truyện một lần, dự định để cô ấy hiểu cốt truyện và thế giới quan trước, sau đó giao cho cô ấy cái máy móc hướng dẫn chương trình sơ cấp mới, cho cô ấy có thể hiểu rõ hơn về quy trình và cách thức hoàn thành nhiệm vụ, điều quan trọng nhất là làm thế nào để hợp tác với các hệ thống khác nhau.
Khi ấy 009 giao cho cô ấy máy móc hướng dẫn mới, cô ấy đã bắt đầu phản nghịch hít đất trước khi chết, cứ thế làm gián đoạn kế hoạch của 009, sau đó 009 cũng không giao cho cô ấy máy móc hướng dẫn mới nữa.
Hiện tại cô ấy xem như đã hiểu vì sao 009 không tiếp tục hướng dẫn cô ấy, bởi vì chức năng hướng dẫn gây bất lợi cho việc giám sát thời gian thực của 009 —— ngăn cản chức năng hệ thống.
Theo như lời máy móc hướng dẫn mới, chức năng này sẽ tạm thời ngăn hệ thống theo dõi, cho ký chủ thời gian riêng tư nhất định. Thời gian hạn chế mỗi ngày một lần, mỗi lần 30 phút, trong vòng một ngày không thể bật lại lần nữa.
Thông qua chức năng bảo mật này, Du Như Băng phát hiện ra rằng hệ thống có một bộ quy tắc bảo vệ ký chủ vô cùng đầy đủ và nghiêm ngặt, có thể coi là rất tôn trọng ký chủ.
Tuy nhiên cô ấy vẫn cảm thấy, trong phạm vi tôn trọng này khẳng định không bao gồm ký chủ phản nghịch như cô ấy —— nói không chừng, cô ấy là ký chủ đầu tiên trong lịch sử sẽ chống đối hệ thống.
Nhưng tôn trọng phải từ hai bên, cô ấy không muốn tôn trọng bọn họ, tự nhiên cũng sẽ không để ý bọn họ có tôn trọng mình hay không. Sự tôn trọng không thể ra ánh sáng, cô ấy không cần.
Đường Hàn Thu đáp hờ hững: “Chờ hệ thống tới rồi, nhất định phải nói cho tôi.”
Cô muốn tiếp tục nghe xem một chút, đời trước khống chế cô là cái thứ gì.
Du Như Băng sảng khoái đồng ý. Nếu là chiến hữu cách mạng mặt trận thống nhất, vậy đương nhiên có tin tức gì cũng phải cùng chia sẻ.
Đường Hàn Thu chuyển đề tài câu chuyện, quay về chủ đề ban đầu: “Lần tuyển chọn này không thiếu người Phong Đình, Cầu Vân Lập cũng bước vào Phong Đình bắt đầu tiếp nhận công việc của Phong Đình, mà việc tôi hủy bỏ hôn ước với hắn đã có không ít người trong nghề biết được, cô phải chú ý nhiều hơn, đừng để người khác ngáng chân, dùng Hoa Diệu làm khẩu súng.”
Du Như Băng nghe vậy khẽ mỉm cười: “Được, tôi nhớ rồi.”
Đường Hàn Thu nhìn cô ấy, vẫn là nên nói một câu: “Bảo vệ tốt bản thân.”
...
Thời gian trôi qua trong nháy mắt, rất nhanh đã bắt đầu ghi hình tập đầu tiên của《 Ngôi sao thần tượng mới 》.
Du Như Băng mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt tràn ngập hơi thở thiếu nữ, với mái tóc dài được cột lên cao, những sợi sequins mịn và vụn vặt rải đều mái tóc đen sáng bóng, khóe mắt lấp lánh ánh sao, cả người rực rỡ lộng lẫy.
Màu sắc son môi hôm nay cũng rất hợp với cô ấy, đôi môi hồng hào căng bóng, như quả đào thơm ngon mọng nước, bất kì lúc nào cũng dụ dỗ người khác đi cắn một ngụm.
Trong mắt các thành viên sáng ngời, đều cảm thấy hôm nay cô ấy càng xinh đẹp hơn, đặc biệt ngọt ngào đến chói mắt, không nhịn được nhìn thêm vài cái.
Đàm Tịch đã quen thuộc với cô ấy tự nhiên cũng xác định được, Đàm Tịch nhìn hiện tượng xem bản chất, dù cho vẻ ngoài 'Giang tinh' có ngọt ngào đến đâu cũng không cách nào che dấu bản chất gốc rễ là 'Giang tinh' lãnh đạm vô tình.
Mọi người bước vào trường đấu, đi về phía kim tự tháp sáng chói như thủy tinh tìm chỗ ngồi.
Trên eo Du Như Băng đeo bảng tên quen thuộc, trước mắt sáng ngời rực rỡ, đột nhiên có loại cảm giác trở về chốn cũ, trong lúc nhất thời dâng lên rất nhiều cảm xúc, cầm lòng không đậu nhớ tới thời gian năm đó.
Nhưng không đợi cô ấy hoài niệm quá nhiều, Trì Noãn đã cẩn thận lôi kéo cô ấy, hoàn toàn xem cô ấy là người đáng tin cậy dò hỏi: “Nhóm trưởng, chúng ta ngồi nơi nào vậy?”
Du Như Băng nhìn lướt qua trên kim tự tháp ngồi không ít nhóm, thản nhiên nói: “Các cô đi xem phim như thế nào chọn chỗ ngồi, bây giờ cứ chọn như thế.”
Dù sao cuối cùng đều phải tranh giành ngôi vị cao nhất, Du Như Băng căn bản không để tâm việc ngồi ở nơi nào.
Sau đó mọi người thật sự dựa theo cách thức đi xem phim chọn vị trí có tầm nhìn tốt ngồi xuống.
Giờ ghi hình đã đến, Du Như Băng là ánh tà dương lần thứ hai vào nghề tự nhiên quen thuộc quá trình cơ bản của chương trình tuyển chọn, bây giờ khí định thần nhàn, vân đạm phong khinh.
Ngược lại Đàm Tịch so với cô ấy vội vàng hơn, đôi mắt như muốn nhìn chằm chằm vào ghế quan trọng nhất trên bức tường của huấn luyện viên A Đặc.
Du Như Băng quan sát A Đặc một chút, nhưng không thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, chỉ có thể nghe được giọng nói của hắn.
Giọng nói của hắn dịu dàng thoải mái, trong lời nói đều sẽ để ý sắc mặt người khác, còn nhẹ nhàng giải tỏa sự căng thẳng của các nhóm thực tập sinh, không vì bản thân có tuổi nghề cao nhất hội trường mà kiêu ngạo ngất trời 'duy ngã độc tôn'.
Thật sự là đứa trẻ ngoan biết tôn trọng người khác, khó trách Đường Hàn Thu lại thích cậu em trai này đến vậy.
Rất nhanh hiện trường trở nên xao động, Du Như Băng đưa mắt nhìn một cái, trên màn hình lớn xuất hiện logo cơn lốc màu đỏ của một trong những ông trùm giới giải trí-Phong Đình Entertainment, ngay sau đó nhóm thanh xuân tươi trẻ của Phong Đình chậm rãi từ phía sau sân khấu đi lên.
Đi đầu chính là nhóm trưởng Chu Văn Quân, cô lớn lên rất thanh tú, ngũ quan cân đối, tỉ lệ dáng người rất hoàn mỹ, khắp người ung dung thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh, khí chất lại rất mạnh mẽ, một cái liếc mắt đã đủ thu hút ánh mắt nhìn qua.
Du Như Băng cũng như vậy.
Nhưng Du Như Băng không phải vì xem cô có bao nhiêu đẹp, mà bởi vì cô cũng là một trong những nữ phụ trong cốt truyện gốc —— lại là một người đáng thương đắm chìm trong vực sâu của Cầu Vân Lập.
Chu Văn Quân làm người ngay thẳng, theo đuổi công bằng, nhân phẩm rất tốt, hơn nữa năng lực nghề nghiệp vô cùng ưu tú, là đội trưởng của nhóm nhạc thần tượng mới trong tương lai.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là theo sự phát triển của cốt truyện ban đầu, cô bây giờ đã thích Cầu Vân Lập.
Du Như Băng ở trong một đống âm thanh kích động không ăn khớp thở dài.
Một cây cải trắng tốt, đáng tiếc bị heo ăn mất.
Đàm Tịch phát hiện cô ấy không thích hợp, đi đến bên người cô ấy hỏi: “Đang tốt vì sao thở dài?”
Du Như Băng: “Tôi cảm thấy đáng tiếc.”
Đàm Tịch khó hiểu: “Đáng tiếc cái gì?”
Fans sự nghiệp Du Như Băng nắm cổ tay thở dài, vẻ mặt bi thương: “Đáng tiếc Chu Văn Quân mầm tốt như vậy lại không ở Hoa Diệu, Đường tổng đã mất đi một danh tướng rồi!”
Đàm Tịch: “......”
Cái tinh thần hâm mộ sự nghiệp chuyên nghiệp chết tiệt này, các fans sự nghiệp nghe xong đều phải cảm thấy 'không đất dung thân', tự ti mặc cảm.
Bởi vì theo trình tự là Hoa Diệu theo sau Phong Đình, rất nhanh đã có nhân viên công tác đến thông báo, dẫn các cô vào hậu trường chuẩn bị.
Trên đường vào hậu trường, các nhân viên công tác thường xuyên trộm nhìn họ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Du Như Băng là tay già đời, tự nhiên cũng chú ý đến hành động không bình thường của nhân viên công tác.
Quả nhiên, lúc các cô đang ở hậu trường chuẩn bị chờ lên sân khấu, tay trái của nhân viên công tác đó chính là một cái microphone không dây dùng phỏng vấn, vẻ mặt gian xảo nhìn mọi người cười.
Du Như Băng: A, tên đàn ông này, tôi đã biết anh không đơn giản.
Nhân viên công tác mang theo nhiệm vụ phía trên giao tìm đến hai nhà giải trí lớn Đường Cầu lấy tin nóng.
Tổ đạo diễn chương trình trước đây đã nghe nói công chúa nhỏ nhà họ Đường đã hủy bỏ hôn ước với vị thái tử Phong Đình, hơn nữa quan hệ hai nhà có chút bế tắc. Hiện tại nghệ sĩ dưới trướng hai nhà còn ở trong chương trình của bọn họ, một đội trên sân khấu, một đội dưới sân khấu.
Tổ đạo diễn chương trình là người thâm niên trong giới giải trí, không thuận tiện moi ra chút gì, hoặc là dẫn đường để hai nhà mâu thuẫn một chút, thì làm sao có thể khơi ra chủ đề cho chương trình được?
Cho nên từ lúc bắt đầu tổ chương trình sẽ không bỏ qua cho Hoa Diệu và Phong Đình. Cho dù không được rõ ràng, thì cũng âm thầm thêm một tay đâm chọt vào. Ví dụ như......
Nhân viên công tác cười tủm tỉm bắt đầu đào hố: “Các cô nghĩ sao về màn trình diễn của Phong Đình?”
Trong toàn bộ người của đội Phong Đình, thì Chu Văn Quân có biểu hiện xuất sắc nhất, những người còn lại so sánh với cô luôn có cảm giác một là ánh trăng một là ngôi sao, khó tránh khỏi có chút mờ nhạt.
Nhưng tất cả mọi người đều là mới lần đầu gặp mặt, thực lực vẫn chưa bộc lộ hoàn toàn mà tùy tiện đánh giá đối phương, thật sự có chút thất lễ, hơn nữa đối phương còn là người đối đầu Phong Đình càng xấu hổ nữa.
Quá châm chọc, xem ra khí phách của Hoa Diệu không đủ; quá cường điệu, thì lại như tát vào mặt sếp lớn nhà mình; đánh giá bình thường, thì sợ tổ chương trình cắt bỏ, cảm giác mang lại cho khán giả không tốt.
Mọi người rõ ràng là khó xử, nhưng ngược lại nhóm trưởng Du Như Băng bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ấy thong thả ung dung đứng dậy, chỉ tay về nơi bắt mắt nhất bên ngoài hỏi: “Anh nhìn xem ai đang ngồi ở đó?”
Nhân viên công tác nhìn qua theo tay cô ấy, đáp: “Huấn luyện viên.”
Du Như Băng tiếp tục hỏi: “Bọn họ tới làm gì?”
Nhân viên công tác không rõ lý do: “Để đánh giá trình độ của thực tập sinh và huấn luyện cho các nhóm thực tập sinh.”
Du Như Băng chỉ vào chính mình: “Chúng tôi là ai?”
Nhân viên công tác hoàn toàn bị cô ấy dẫn dắt: “Thực tập sinh.”
Du Như Băng: “Chúng tôi tới làm gì?”
Nhân viên công tác: “Tới tham gia thi đấu.”
Du Như Băng chuyển đề tài: “Anh bây giờ hồi tưởng lại vấn đề ban đầu của anh một chút, nghĩ lại một chút anh có phải phỏng vấn sai người hay không.”
Việc đánh giá ưu khuyết điểm của thực tập sinh, là nhóm huấn luyện viên chịu trách nhiệm, sao có thể không phân biệt đầu đuôi đi hỏi thực tập sinh đến tham gia tuyển chọn chứ?
Nhân viên công tác hoàn toàn bị logic của cô ấy dẫn dắt, lượn một vòng tin nóng không đào được, ngược lại còn không làm tròn bổn phận công việc của mình bị hố một đợt.
Nhân viên công tác và những người khác của Hoa Diệu đều chấn kinh rồi.
Nhân viên công tác cuối cùng cũng phát hiện vị này—— đây không phải người mới dễ hố!
Du Như Băng lần thứ hai vào nghề khẽ mỉm cười: Mẹ tôi đây cũng không phải người mới, còn dám chơi khăm tôi?
Nhân viên công tác không cam lòng, định tìm về chút mặt mũi, hôm nay bất luận nói cái gì đều phải đào ra được ít chủ đề! Hắn chấn chỉnh lại, ho nhẹ một tiếng, một lần nữa nở nụ cười giả lả: “Không đánh giá được, vậy cô có thể nói tổng quát một chút cô cảm thấy các cô so với nhóm các cô ấy ai đẹp hơn không?”
Đây là chủ đề thường gặp nhất của các cô gái, cô ấy cũng không thể lòng vòng mãi được!
Về ngoại hình, Du Như Băng chắc chắn là đứng nhất trong 《 Ngôi sao thần tượng mới 》.
Cô ấy đứng thẳng tắp, nhìn ra bên ngoài một vòng, sau đó thu hồi lại, quét một vòng sau hậu trường, sau đó chậm rãi nói: “Về ngoại hình, không phải tôi chĩa mũi nhọn vào ai, các vị đang ngồi đây......”
Đàm Tịch vì đề phòng hình tượng không tốt, đang muốn đưa tay kéo cô ấy một cái, nhắc nhở cô ấy đừng nói ra những từ ngữ mang tính hận thù cao như “Rác rưởi”, đã thấy cô ấy một thân chính trực nói: “Không có một ai có thể đánh bại Đường tổng của chúng tôi!”
Nhân viên công tác: “???”
Từ từ, đây không phải đáp án tôi muốn nghe nha???