Trong và ngoài cửa, hai thế giới. Ba cặp mắt, người tới ta đi, bầu không khí gượng gạo kỳ quái, nhất thời không khí như đông cứng lại.
Đường Hàn Thu ôm chặt Du Như Băng đang bị khống chế, vẻ mặt đầy ngưng trọng, nhìn hai người đàn ông quen thuộc ngoài cửa như thể đối mặt với đại địch.
Cô cau mày, liếc nhìn Cầu Vân Lập, sau đó chuyển ánh mắt về phía Đường Thịnh Hòa, trong mắt lóe lên sao lạnh, giọng điệu lạnh lùng: “Sao cậu lại ở đây?”
Tại sao hắn ta lại đi cùng Cầu Vân Lập?
Có phải hắn ta lại muốn xúi giục cái gì không?
Hắn ta vô giáo dục như vậy sao?
Đường Thịnh Hòa đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh chị hai nhà mình dễ như trở bàn tay lại bá đạo ôm người phụ nữ mà hắn tâm tâm niệm niệm vào lòng mình, ngạc nhiên đến mức quai hàm gần như muốn rụng rời.
Sau đó hắn nhìn ánh mắt lạnh lùng của chị hai mang theo chút trách móc, theo tiềm thức lùi lại một bước, sau đó mới phản ứng được, định thần lại hỏi: “Sao hai người lại ở đây?”
“Sao chị vẫn......”
Còn ôm cô ấy!
Cầu Vân Lập cũng rất ngạc nhiên, hắn cảm thấy cảnh tượng vừa rồi, vậy mà lại phảng phất có cảm giác vi diệu giữa Đường Hàn Thu và Du Như Băng là người yêu đang giận dỗi với nhau.
Sau khi nảy sinh ý nghĩ này, Cầu Vân Lập cảm thấy mình có lẽ bị điên rồi -- gần đây mệt mỏi đến phát điên.
Đường Hàn Thu nhìn bọn họ rồi lại nhìn người đang ở trong lòng, nghiến răng nghiến lợi, ném xuống một câu: “Lát nữa sẽ tìm hai người!” Sau đó duỗi chân ra, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Một cơn gió mạnh lướt qua mặt, thổi vù vù vào cổ đến mức lạnh lẽo, hai người đàn ông đều sững sờ.
Cầu Vân Lập, Đường Thịnh Hòa: “???”
Chuyện này sao lại như vậy?
Sau khi Đường Hàn Thu dùng chân đóng cửa lại, thế giới đột nhiên trở nên thanh tịnh hơn rất nhiều. Cô vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, ôm chặt Du Như Băng, sợ cô ấy bị kiểm soát quay lại mở cửa lần nữa.
Nhưng dần dần cô phát hiện ra, tình hình có điều gì đó không đúng......
Du Như Băng vẫn ở trong lòng của Đường Hàn Thu, đỡ trán với vẻ mặt đau khổ, trong đầu cô ấy không ngừng vang lên những âm thanh máy móc lạnh lẽo.
【 Hệ thống nhắc nhở: Tín hiệu bị nhiễu sóng, chức năng sửa lỗi cốt truyện bị gián đoạn, chúng tôi đang cố gắng kết nối lại -- 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Đã phát hiện một BUG nghiêm trọng xung quanh ký chủ, hệ thống bị nhiễu sóng, vui lòng loại bỏ BUG sớm nhất có thể. 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Chức năng sửa lỗi cốt truyện đang trong quá trình kết nối lại -- 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Vui lòng nhanh chóng loại bỏ BUG. 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Chức năng sửa lỗi cốt truyện đang trong quá trình kết nối lại -- 】
Những lời nhắc nhở loại bỏ BUG và kết nối lại liên tục không ngừng vang lên âm thanh báo động trong đầu cô ấy, hiệu quả không khác gì có ai đó khua chiêng gõ trống đốt pháo trống trong đầu cô ấy, ồn ào đến mức khiến đầu cô ấy gần như nổ tung.
Sắc mặt cô ấy muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, còn nữa mức độ ồn ào lần này so với lần trước của 009 mạnh mẽ hơn nhiều, khiến cô ấy vô lực chống trả, ngay cả đại pháp “Nó phiền mặc nó phiền, gió mát phủ núi đồi” cũng không dùng được.
Nhưng cô ấy vạn lần chẳng ngờ được, Đường Hàn Thu thực sự lại có tác dụng thần kỳ. Cô như BUG mà hệ thống đã nói, không chỉ có thể âm thầm xâm nhập hệ thống, nghe thấy âm thanh của hệ thống, mà bây giờ cô còn có thể can thiệp vào chức năng phản nhân loại của hệ thống sửa lỗi -- thực sự quá mạnh.
Chẳng trách hệ thống muốn sửa chữa phục hồi cô nhiều như vậy.
Chỉ cần Đường Hàn Thu tiếp xúc thân thể với cô ấy, là đã có thể nghe thấy âm thanh của hệ thống phát ra từ trong đầu cô ấy, tự nhiên cũng biết được “tác dụng thần kỳ” của mình.
Cô thực sự có thể “trông chừng” cô ấy.
Chỉ là cô không biết quá trình này còn phải duy trì bao lâu nữa, nhìn vẻ mặt đau khổ của cô ấy, rõ ràng là khó chịu vô cùng. Chuyện này không thể quấy rối cô ấy trong một ngày đi? Đây cũng quá mức khó chịu rồi......
Đúng lúc này, 008 mở miệng nói: 【 Còn mười chín phút nữa. 】
Du Như Băng ôm đầu, mệt mỏi trả lời: Thời gian dài như vậy sao......
008 nói: 【 Hai mươi phút, còn tốt, thời hạn nhiệm vụ 009 giao cho cô là một ngày đấy. 】
【 Nhưng nếu bây giờ cô hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên là sửa lỗi cốt truyện, quyền kiểm soát sẽ lập tức được huỷ bỏ. 】
Anh ta ngồi trong ca-bin điều khiển, chậm rãi giải thích, rất sợ lúc này cô ấy nghe không hiểu hoặc nghe không rõ.
Khuôn mặt tuấn tú của anh ta trắng bệch, cằm hơi ngửa lên, ánh mắt đảo qua màn hình phía trên, trên màn hình sáng chói hiện lên một dòng cảnh báo màu đỏ, nội dung rất đơn giản, trên đó viết ra giá trị tỏa sáng của Đường Hàn Thu.
Giá trị tỏa sáng bốn mươi chín của cô cao, cao đến nỗi để cô từ một BUG bình thường, đã thay đổi thành một loại virus nghiêm trọng -- một loại virus chỉ bằng cách chạm vào Du Như Băng một chút, là có thể trực tiếp làm nhiễu sóng hiệu suất hoạt động của hệ thống trên người cô ấy.
Chỉ là còn chưa đủ, vẫn chưa thể làm nhiễu sóng được hoàn toàn vào hệ thống sửa lỗi, hệ thống sửa lỗi vẫn còn liên tiếp cố gắng kết nối lại.
Đợi về sau giá trị tỏa sáng của cô ngày càng cao, đạt đến một khoảng nhất định, lúc đó ước tính là có thể chỉ cần chạm vào một chút đã khiến chức năng hoạt động của hệ thống trực tiếp hỏng hóc rồi.
Lớn như hệ thống khổng lồ của bọn họ, lại nhỏ như chương trình hệ thống trong thế giới loài người, cho dù là loại hệ thống nào cũng sẽ tuyệt đối nhạy cảm với virus, bởi vì virus nghiêm trọng sẽ cản trở việc thực hiện các chức năng của hệ thống, nghiêm trọng hơn còn có thể dẫn đến tê liệt.
Nhưng bị Đường Hàn Thu cản trở đến tê liệt là không thể, nội bộ hệ thống của bọn họ luôn có những biện pháp ngăn chặn mạnh mẽ về vấn đề này.
Tuy nhiên chỉ cần làm nhiễu sóng việc thực hiện, cũng để họ gặp không ít rắc rối.
Đôi mắt của 008 chuyển hướng về giữa màn hình hiển thị lời nhắc kết nối lại liên tục.
Rất nhiều lần, việc kết nối lại liên tục này đã sắp thành công, nhưng chỉ vì mỗi hành động nhỏ của virus Đường Hàn Thu mà nó nhanh chóng bị đánh bật trở lại hình dạng ban đầu.
Bất cứ khi nào Đường Hàn Thu đến gần Du Như Băng gần hơn một chút, chức năng sửa lỗi cốt truyện sẽ không thể kết nối thất bại liên tục, lại bắt đầu lần nữa.
Hệ thống có thể nói là nhạy cảm với virus đến không thể nhạy cảm hơn.
Nhưng đúng như lời Du Như Băng nói, Đường Hàn Thu rõ ràng không sai gì cả, nhưng lại bị xếp vào loại BUG không hay ho gì, thậm chí mang tính chất của virus nghiêm trọng......
008 nghĩ: Đây là không đúng.
Đây cũng là lần đầu tiên anh ta có thể phán đoán điều gì đó đúng hay sai một cách chắc chắn như vậy.
Trong mắt anh ta có tia sáng, nhìn màn hình điều khiển dường như sắp sụp đổ, với khả năng độc lập tư duy anh ta im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó mới chậm rãi mở miệng: 【 Mời ký chủ vui lòng hãy lập tức rời khỏi BUG Đường Hàn Thu, không được nảy sinh tiếp xúc thân mật với cô ấy, đó sẽ là trở ngại lớn cho công việc của chúng tôi. 】
【 Yêu cầu ký chủ tự giác, hợp tác tích cực, hỗ trợ công việc của chúng tôi. 】
Du Như Băng lập tức hiểu ra -- Nhắc nhở ngược, đây là sức mạnh của quân đội bạn nha!
Không được tiếp xúc thân mật nữa, đó chính là phải làm!
Biết đâu còn có nhiều tác dụng thần kỳ hơn thế nữa!
008 vẫn còn đang “làm tròn bổn phận” tiến hành quá trình, nhắc nhở cô ấy rời khỏi Đường Hàn Thu ngay lập tức, ngoan ngoãn hợp tác với hệ thống bọn họ.
Du Như Băng đang lạc giữa giữa tiếng cảnh báo huyên thuyên, khó khăn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Đường Hàn Thu.
Các cô gần như dính vào nhau mà còn không được xem là “thân mật hơn” à, vậy......
Phải thân mật hơn bao nhiêu nha?
Cô ấy thân là người trưởng thành, suýt chút là không khuấy động đống phế liệu màu vàng trong đầu mình. Nhưng bởi vì bây giờ thực sự không thích hợp nghĩ đến những thứ không phù hợp với trẻ vị thành niên, nên đã nhanh chóng giẫm lên những ý nghĩ quái đản khiến người ta máu nóng sôi trào đó.
Cô ấy đột nhiên cảm thấy, hệ thống sửa lỗi này...... Thật sự không phải thứ đứng đắn gì!
Hệ thống đứng đắn nào có thể khiến người ta trong thời kỳ khủng hoảng còn liên tưởng đến những chuyện tương tương nhưỡng nhưỡng* như vậy?!
*Tương tương nhưỡng nhưỡng: lén lút làm chuyện xấu hổ
008 vừa xem đếm ngược, vừa đi qua quá trình mà không có linh hồn, nói với cô ấy tránh xa Đường Hàn Thu một chút càng sớm càng tốt.
Du Như Băng xóa sạch những chuyện không đứng đắn trong đầu, tiếp tục vô tội nhìn Đường Hàn Thu.
Lúc này trong mắt cô ấy hiện lên một tầng sương nước bởi vì đau đớn, ánh mắt mơ hồ chuyển động lại làm rung động lòng người, mang theo chút khiêu khích nhân tâm khao khát, thật lâu sau, trên mặt mới miễn cưỡng gạt bỏ vẻ xấu hổ, nhẹ nhàng, yếu ớt gọi một tiếng: “Thu Thu......”
Chúng ta phải đạt được một chút tiến bộ đáng kể chứ.
Nhưng khi cô ấy bắt gặp đôi mắt trong veo xinh đẹp của Đường Hàn Thu, yết hầu không khỏi cuộn trào, tất cả lời nói đều dính chặt giữa môi và răng, trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy.
Cô ấy cảm thấy điều đó quá làm khó Đường Hàn Thu rồi.
Đường Hàn Thu chưa bao giờ tiết lộ xu hướng tình dục của mình, nhưng bây giờ lại muốn cô vì lý do chức năng hệ thống, tiếp xúc thân mật hơn với một người phụ nữ khác -- quả thực có chút làm người khác khó chịu.
Cái này có hiệu quả thực tế, nhưng không có tính thực chất phát triển, cũng có thể dựa vào kiên cường chống đỡ lại chống đỡ một chút vượt qua, ngược lại cũng không cần cô nếu không anh dũng hiến thân thì không thể.
Trong đầu có mấy tiếng ong ong vang lên không ngừng, cô ấy hít một hơi thật sâu, lời nói đảo vòng giữa môi và răng, vừa phun ra thì lại hoàn toàn thay đổi: “......Vất vả chị ở cạnh em hơn mười phút nữa.”
Tính thực chất phát triển gì đó thì quên đi. Mặc dù cô ấy rất muốn, nhưng không muốn cố chấp làm khó cô, khiến cô không vui -- không phải là tính thực chất phát triển xuất phát từ hai bên đồng thuận, vậy phát triển tiếp cũng có cái rắm mà vui vẻ!
Đường Hàn Thu nhìn vẻ mặt nặng nề của cô ấy: “Em chắc chứ? Trông em thật sự không thoải mái lắm.”
Thậm chí có thể nói là rất đau đớn.
Du Như Băng thành thạo treo trên người cô, mệt mỏi nói: “... Vậy cũng không có biện pháp nào.”
“Cũng không thể vì cái này...... ui-- uất ức chị hôn em một chút đi?”
“Uất ức?” Đường Hàn Thu bắt lấy những từ trong lời nói của cô ấy, nghi ngờ lặp lại lần nữa.
Chẳng lẽ cô ấy nghĩ mình sẽ có phản kháng gì khi hôn cô ấy à?
Đường Hàn Thu vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Đều là phụ nữ, hôn một chút cũng không có gì.”
Du Như Băng sửng sốt một giây, giây tiếp theo toàn thân đều chấn động, hai cánh tay bị kẹp chặt, khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người đột nhiên phóng to ở trước mắt cô ấy, mùi nước hoa thanh nhã quyến rũ từ trên người Đường Hàn Thu ào ào như thủy triều xông tới, vây quanh cô ấy vào những vòng xoáy, không có đường lui.
Sau đó hôn lên mặt cô ấy một cái.
Chức năng sửa lỗi cốt truyện lại bị gián đoạn.
Du Như Băng: “......” Không biết tại sao có chút thất vọng nhỉ?
Sau đó nghe thấy một âm thanh vô cùng quen thuộc: 【 Hệ thống nhắc nhở: Chức năng sửa lỗi cốt truyện đang được kết nối lại -- 】
Hiệu quả hoàn toàn giống như ôm ôm ấp ấp.
Đường Hàn Thu khẽ nhíu mày: “Không được?”
Du Như Băng nghe trong đầu oanh tạc, cười khổ: “Có vẻ không có tác dụng rồi.”
Đường Hàn Thu ậm ừ một tiếng, nói: “Vậy thử phương pháp khác xem.”
Du Như Băng: “Cái ưm --”
Mềm mại......
Một mảnh mềm mại......
Vừa thơm vừa mềm......
Đầu óc Du Như Băng trong nháy mắt nổ tung, còn bạo hơn cả hệ thống đang oanh tạc cô ấy. Cô ấy phấn khích đến mức muốn thăng thiên tại chỗ, lập tức nổ tung thành pháo hoa lộng lẫy nhất trên bầu trời cho Đường Hàn Thu xem!
【 Hệ thống nhắc nhở: Đã phát hiện nhiễu sóng nghiêm trọng --】
【 Hệ thống nhắc nhở: Đang trong quá trình cố gắng kết nối lại chức năng sửa lỗi cốt truyện --】
【 Hệ thống phán đoán: Sửa lỗi cốt truyện không thành công. 】
008 lần lượt nhìn màn hình tuyên bố thất bại, sau đó lại nhìn đến hai người dường như hòa vào nhau, đây là tình huống anh ta chưa từng thấy qua bao giờ, không khỏi vò đầu bứt tai, có chút nghi hoặc.
Hai cô gái như......
Cũng là đúng ư?