Sau đó, Nhan Du Minh có đi đến xe buýt số 111 để tìm Lưu Đông Hải, thì biết tin Lương Ôn Tú đã rời đi, không để lại tin tức gì.
Lưu Đông Hải nói với Nhan Du Minh, “Cảm ơn anh đã giúp tôi gặp cậu ấy. Nếu không có anh, cậu ấy sẽ không muốn gặp tôi.”
Nhan Du Minh nói, “Đừng cảm ơn tôi, anh ấy vẫn luôn muốn gặp anh.”
Sau đó, Nhan Du Minh không đi xe buýt 111 nữa, và Lưu Đông Hải cũng không đi tìm anh.
Mấy ngày nay anh ở nhà, quan hệ giữa Từ Triết Hằng và Triều Sở vẫn lạnh nhạt như vậy, Trần Nhã Diệp hình như vẫn chưa phát hiện ra bí mật này, suốt ngày cứ bám theo sau lưng Từ Triết Hằng.
Triều Sở vẽ tranh sơn dầu, cứ vậy vẽ từ ngày này qua ngày khác.
Ngày hôm đó, cậu vẽ đến mức mồ hôi nhễ nhãi, ngồi bên bờ sông. Từ Triết Hằng và Trần Nhã Điệp đi dạo trong rừng cây, theo lời Triều Sở nói, trời nóng như vậy, một nam một nữ đi dạo trong rừng cây thật sự đúng là có vấn đề về thần kinh.
Chỉ là Nhan Du Minh cảm thấy đầu óc Triều Sở, người đang ngồi vẽ tranh ngoài nắng như thế này, hình như cũng không được bình thường lắm đâu. Điều quan trọng nhất là khi vẽ xong cậu lại ném tất cả bức tranh này xuống sông, nếu vẽ những bức tranh này chỉ để vứt đi, thì vẽ làm gì nữa?
Nhan Du Minh từ trong nhà, đưa ly nước trái cây cho Triều Sở uống, sau đó nhìn thấy cậu ném tranh xuống sông, nói đùa: “Nếu ném đồ xuống sông thế này thì không thân thiện với môi trường đâu đấy.”
Triều Sở giận dỗi trả lời anh: “Nếu tôi đốt nó đi, cậu lại nói tôi làm ô nhiễm không khí. Bây giờ khói bụi từ xe chạy trên đường, nhà máy còn ô nhiễm hơn tờ giấy tôi dùng nhiều, không phải sao? Có mấy nghìn người sử dụng nó mỗi ngày. “
“Đừng có mà tự bào chữa cho bản thân.” Nhan Du Minh cười vỗ vỗ bả vai cậu.
Dòng sông chảy róc rách, tờ giấy vẫn chưa bị nước làm ướt hết, anh có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông trên mỗi bức tranh, mặc dù khuôn mặt người đàn ông kia không được rõ ràng lắm, nhưng Nhan Du Minh vẫn có thể nhận ra người nọ chính là Từ Triết Hằng.
“Cậu......“. Anh muốn nói rồi lại thôi.
Thay vào đó, Triều Sở nói trước: “Tôi nhớ trước đây, tôi cũng giống như Trần Nhã Diệp, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau mông hắn, giống như một kẻ ngốc vậy.”
Triều Sở cười hỏi Nhan Du Minh: “Cậu nói xem có phải cô ta giống một con heo ngốc nghếch không? Tôi ở cùng hắn lâu như thế, vậy mà cô ta cũng không nhận ra được.”
Nhan Du Minh đáp: “Sao cậu có thể mắng con gái người khác như vậy, cậu mới ngốc như heo đó. Từ Triết Hằng đối xử với cậu như thế này, vậy mà cậu cũng vẫn ở lại bên cạnh hắn đó thôi.”
Triều Sở nghe xong, gật gật đầu đáp lại: “Đúng vậy, tôi mới ngốc như heo. “
Triều Sở lại hỏi: “Chỉ là, làm sao cậu biết tôi và hắn ở bên nhau? “
Nhan Du Minh cũng không thấy xấu hổ mà trả lời cậu: “Còn không phải là do hai người các cậu làm loạn trong nhà vệ sinh ở trường sao, ngày đó tôi tình cờ đến trường tìm Hạ Nghiên, kết quả mắc tè, nên đi giải quyết trước, trùng hợp khi vào, cửa phòng vệ sinh vẫn chưa đóng lại, nên tôi mới nhìn thấy. “
“Đúng vậy, cậu mỗi lần xem đều không có trả tiền đó.”
“Cậu muốn bao nhiêu? Cho nhau xem cũng đâu phải là không thể.”
“Trước kia cậu nói như vậy tôi còn tin được, nhưng bây giờ thì tôi không tin đâu.”
“Tại sao không tin?”
“Bởi vì có Quý Đông Lai ở đây, cậu định nói chuyện này với Hạ Nghiên sao?”
“Tôi... Tôi không biết. “
“Các cậu thế nào tôi đều mặc kệ, mệt quá.”
“Cậu lại nói vậy, sao, tính đi à?”
“Đúng vậy.”
“Đi đâu?”
“Tôi còn có thể đi đâu nữa, đương nhiên là về nhà.”
“Không sợ Từ Triết Hằng đi tìm cậu?”
“Không sợ, nếu hắn tới tìm, cũng không tìm thấy được, nếu tìm thấy tôi rồi, tôi sẽ xem như không biết.”
“Cậu muốn quậy hắn?”
“Sao cậu lại ăn nói khó nghe như vậy, quậy gì chứ, tôi đây là nghiêm túc chia tay.”
“Hai người ở bên nhau bao giờ, sao tôi không biết?”
“Đúng vậy, cho tới bây giờ tôi chưa từng ở bên hắn, cho nên hắn cũng sẽ không đi tìm tôi.”
“Triều Sở, thật ra chuyện này...”
“Tôi biết, tôi đều biết, cậu không cần nói thay hắn, ngày tôi còn ở bên hắn, tôi liền biết sẽ có một ngày như hôm nay.”
“Tôi chỉ là không ngờ ngày này đến nhanh như vậy, sớm biết, tôi nên trao thân sớm hơn, cậu nói có đúng không, Nhan Du Minh.”
“Cậu đừng nói giỡn với tôi chứ.”
“Đây không phải là một trò đùa. Tôi hiếm khi có thể nói thật, Nhan Du Minh, có một số việc nếu bây giờ cậu không làm, sau này cậu sẽ hối hận vì sao lúc trước mình không làm sớm hơn.”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì?”
“Tôi muốn bảo cậu trao thân cho Quý Đông Lai.”
“Hắn cho cậu cái gì à? Hắn nói thế với cậu? “
“Anh ta có thể cho tôi gì sao? Gương mặt anh ta có thể khiến tôi vừa mắt được chắc, tôi thật sự rất muốn đồng cảm, nhưng tôi không phải Hạ Nghiên, ngu ngốc như heo, tôi có mắt, tôi có thể nhìn ra được, trên mặt Quý Đông Lai như muốn khắc lên, tôi chính là thích thằng bé Nhan Du Minh này.”
“Cậu đừng nói như vậy được không, đừng nói Hạ Nghiên là heo, cũng đừng mắng cô ấy, cô ấy không có lỗi gì cả.”
“Ồ, năm nay cũng thật tuyệt vời, những cô nàng ngu ngốc như heo, lại chỉ có thể nói họ ngây thơ vô tội.”
“Không biết tại sao, ngày nay con gái càng ngày càng ngốc.”
“Con trai cũng không khá hơn là bao nhiêu.”
“Có lẽ là do gen người trên thế giới càng ngày càng thụt lùi, độ nhạy cảm đối với tình yêu cũng càng ngày càng thấp.” Triều Sở hùng hồn nói: “Có lẽ một ngày nào đó, đàn ông và phụ nữ sẽ không kết hôn với nhau nữa.”
“Cậu lấy kết luận này ở đâu ra vậy?”Nhan Du Minh không thể hiểu được, hỏi cậu.
Triều Sở trả lời: “Nếu có điều kiện vật chất nhất định, tại sao còn phải kết hôn? Là vì tình yêu? Hay là vì cậu muốn có con? Khoa học công nghệ ngày càng phát triển, nếu cậu muốn có con, cũng không nhất định phải kết hôn, nếu là vì tình yêu, cũng không nhất thiết là với con người. Cậu không xem phim 'Her' sao? Bên trong đó con người và robot yêu nhau, robot kia không chỉ yêu đương với một mình anh ta mà còn yêu rất nhiều người khác, cậu xem sau này chúng ta chỉ có thể bị lừa mà thôi. “
“Vậy cậu nên cảm thấy may mắn vì mình chỉ bị một con người lừa gạt.”
“Cậu nói Từ Triết Hằng?”
“Nếu không phải, cậu còn có ai nữa?”
“Chân hắn ngắn như vậy, tôi không nghĩ hắn tìm ra được.”
“Hahaha.”
“Những gì cậu nói làm tôi liên tưởng đến chó chân ngắn, Dachshund.”
“Tôi không có đen, tôi chỉ là tưởng tượng thôi, tôi không khống chế được suy nghĩ của tôi.”
“Nhan Du Minh.”
“Hả?”
“Cảm ơn cậu.”
“Gần đây tôi ghét nhất là nghe mấy chữ này.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi rõ ràng không giúp được gì, nhưng tất cả mọi người đều nói với tôi hai chữ cảm ơn.”
“Đừng quá lo lắng về chuyện Lương Ôn Tú rời đi.”
“Làm sao cậu biết?”
“Cậu nên hỏi xem ở đây có ai không biết chuyện này không, tin đồn trong thôn truyền đi nhanh lắm.”
“Trước đây tôi nghe bảo tin đồn trong thôn thường lan truyền rất nhanh, bây giờ thì tôi tin rồi.” Nhan Du Minh tiếp tục nói, “Tôi nghĩ có phải tôi đã nói gì sai không, nếu tôi không nói với anh ta những lời đó, có lẽ anh ta sẽ không rời đi. “
“Nếu như anh ta không rời đi như vậy, đời này anh ta chỉ có thể nằm ở trên giường, Lưu Đông Hải cũng chỉ có thể áy náy cả đời. Cậu nghĩ rằng cậu đã làm sai chuyện gì sao?”
Nhan Du Minh vẫn im lặng, Triều Sở nói với anh: “Cậu chỉ là nói thằng thừng quá, trừ chuyện đó ra, những gì cậu nói đều là sự thật. “
“Làm sao cậu biết lời nói của tôi thẳng thừng?”
“Tôi quen cậu lâu như vậy, còn không hiểu cậu sao.”
“Tôi và cậu cũng không biết nhau lâu như vậy mà, không cần tỏ ra quen biết đâu.”
“Này, nhân tiện, cậu có muốn đi cùng tôi không?”
“Cái gì?”
“Để cho đám người bọn họ cứ ở đây mà làm loạn.”
“Tôi......“.
“Tôi chỉ nói đùa thôi, tôi biết cậu sẽ không đi.”
“Không phải như cậu nghĩ đâu... không phải vì hắn ta đâu...“.
“Cậu không cần giải thích với tôi, cậu cũng biết mà câu thành ngữ càng nói rõ càng đen.”
“Triều Sở.”
“Cái gì?”
“Bây giờ tôi mới biết cậu cũng rất đen tối. Tôi có chút hiểu tại sao Từ Triết Hằng lại muốn chia tay rồi.”
“Lời nói của cậu độc như vậy, vậy cậu thật sự là gay.”
“Từ đâu nhìn ra?”
“Chỉ có đồng tính mới nói độc địa, thẳng nam thường trực tiếp dùng bạo lực.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy, cậu bị cong rồi.”
“Không có.”
“Có chối cãi cũng không có tác dụng gì.”
“Vớt bức tranh lên đi rồi vào nhà.”
“Đã trôi xa như vậy rồi, cậu bảo tôi đi vớt, sao không nói sớm.”
“Mau đuổi theo, đừng nói nữa.”
Nói xong, hai người cùng nhau đuổi theo bức tranh. Cuối cùng, chống thắt lưng thở hổn hển, nhìn nhau mà cười.
“Nếu cậu không nằm dưới, có lẽ chúng ta có thể ở bên nhau.”
“Khi hai người gặp nhau thì ắt phải có có một người nằm trên chứ.”
“Tôi không muốn bị cậu chịch.”
“Nói như thể tôi muốn chịch cậu vậy không bằng.”
“Ha ha.”
“Nhan Du Minh, tôi rất vui khi gặp được cậu.”
“Không cần cậu nói tôi cũng biết.”
Hai người lần lượt vén ống quần lên, trong tay cầm bức tranh ướt sũng, sải bước đi về phía trước.