Nắng Như Thiêu Đốt

Chương 2: Chương 2: Nhìn trộm (H nhẹ)




Cha mẹ của Hạ Nghiên có một căn biệt thự ở vùng nông thôn Pitts, nhiều lần cha của Hạ Nghiên muốn bán ngôi biệt thự nhưng đều không được, Hạ Nghiên hỏi ông tại sao? Cha anh trả lời, bởi vì đây là nơi cha mẹ của Hạ Nghiên gặp nhau. Hạ Nghiên ngây thơ tin vào điều này, cô ấy vui vẻ chọn nơi này để nghỉ dưỡng khi tốt nghiệp trung học năm mười chín tuổi. Chắc hẳn cô gái trẻ nào cũng có trong lòng một niềm khao khát, mong được gặp lại tình yêu của mình ở nơi mà lần đầu tiên bố mẹ mình nên duyên.

Chỉ là Nhan Du Minh cho rằng cha của Hạ Nghiên không bán biệt thự, đó không phải là tình yêu lãng mạn hay là kỷ niệm bất đắc dĩ mà chỉ là do giá nhà ở đó quá thấp. Bán căn biệt thự này không đáng để ông kiếm được một khoản tiền. Nhan Du Minh thừa nhận những lời này có thể khiến người ta đau lòng nhưng anh không biết nói dối, điều này có lẽ liên quan đến việc anh đang theo học một trường Cơ đốc.

Phải biết rằng con gái không thích ăn nói sắc bén, họ thích những lời ngon ngọt, cho dù mật có độc có chết cũng sẵn sàng hiến mạng vì điều đó. Tại sao bạn nghĩ rằng họ rất ngu ngốc? Làm gì có chuyện đó, con gái khi mới lớn luôn có chút ngốc nghếch.

Quý Đông Lai đã quen với việc lên sân thượng hút một điếu thuốc sau khi ăn xong, Nhan Du Minh đã quen với việc lên sân thượng để hít thở không khí sau khi ăn xong. Nhưng bọn họ cũng không phải là mỗi lần trông thấy đối phương cũng sẽ bắt chuyện.Nhan Du Minh không muốn nói chuyện, Quý Đông Lai chỉ thỉnh thoảng tiến về phía trước. Đôi khi, hắn liền vào nhà sau khi hút một điếu thuốc, không nói chuyện với anh.

Kể từ khi Quý Đông Lai nói rằng hắn có thể nhìn thấy mọi thứ qua chiếc áo sơ mi trắng thì Nhan Du Minh không còn mặc áo sơ mi trắng nữa. Anh cảm thấy cảnh tượng như vậy là quá đĩ, anh không thể chấp nhận cảnh khỏa thân đi lại trước mặt mọi người. Nhan Du Minh hiện tại chỉ mặc quần áo sẫm màu, đen, xanh lam.

Hôm đó, Quý Đông Lai đi đến bên anh, anh dựa vào bục giảng, tay phải cầm điếu thuốc, để điếu thuốc trên tay cứ cháy như vậy.

Quý Đông Lai nói, “Tôi nghe Hạ Nghiên nói rằng anh đang theo học một trường Cơ đốc giáo.”

Nhan Du Minh gật đầu.

“Chúa đã dạy anh điều gì?”

Nhan Du Minh nhìn điếu thuốc trong tay Quý Đông, cười trả lời: “Không hút thuốc, không uống rượu.”

Quý Đông Lai nghe vậy, cũng biết rằng thằng nhóc này đang cảnh báo hắn rằng hút thuốc, uống rượu không tốt cho sức khỏe. Hắn cũng cười, hắn hỏi lại, “Anh sẽ phụng dưỡng Đức Chúa Trời sao?”

“Câu hỏi này rất khó trả lời.”

“Điều đó......“.

Câu hỏi của Quý Đông Lai nhanh chóng bị cắt ngang bởi tiếng rên của một thiếu niên ở ban công tầng hai.

“Triết Hằng, Triết Hằng...” Triệu Sở động tình gọi tên người kia.

Từ Triết Hằng không biết xấu hổ, vỗ nhẹ vào bờ mông trắng nõn của cậu.

“Triết Hằng, nhẹ một chút, không được...” Nhìn từ trên xuống có thể thấy rõ người thiếu niên được gác lên bục, Từ Triết Hằng đang ra sức trước sau vận động. Vào một ngày hè nóng nực như vậy, trên cây ve sầu kìm nén không được kêu, khắp nơi đều khô nóng không chịu nổi.

“Anh không dùng sức thì làm sao thỏa mãn được chỗ kia của em, em cũng biết chỗ này của em phóng đãng như thế nào rồi mà...“. Từ Triết Hằng dùng những lời lẽ gợi tình để kích thích cậu thiếu niên.

Nhan Du Minh cùng Quý Đông Lai đứng ở đó nhìn qua, không lâu sau đó có tiếng thở dốc của thiếu niên, lúc nặng lúc nhẹ. Phảng phất như tất cả mọi người đều muốn giải phóng những con thú mắc kẹt đang bị đè nén ra.

Nhan Du Minh quay lại, không nhìn tới, chỉ tựa vào đứng ở đó.

Quý Đông Lai cũng quay lại,hắn hỏi người thiếu niên, “Cơ đốc giáo hẳn là ghét đồng tính luyến ái đi? Bên trong Kinh thánh nói đó là một tội nghiệp.”

Quý Đông Lai quay lại chỉ vào Từ Triết Hằng và Triệu Sở, hai người vẫn như cũ, không phát hiện ra ai nhìn lén, nói: “Như hai người họ, có bị thẩm phán không?”

Nhan Du Minh trả lời: “Tôi biết hai người họ như vậy từ lâu rồi. Hai người họ đến đây với Hạ Nghiên là vì...” Anh không nói tiếp mà nói, “Về phần anh hỏi tôi có bị thẩm phán hay không, tôi không phải là Chúa, tôi không thể đưa ra câu trả lời. “

Anh hỏi lại Quý Đông Lai: “ Anh có muốn nghe tôi kể chuyện không?”

Quý Đông Lai gật đầu.

Nhan Du Minh mở miệng: “Có một câu chuyện trong Kinh thánh. Một người phụ nữ bị bắt quả tang khi đang ngoại tình. Một nhóm người đã túm lấy cô ấy đến gặp Chúa Jesus. Moses nói rằng một người phụ nữ như vậy sẽ bị ném đá đến chết. Jesus nói rằng, trong các ngươi ai vô tội, người đó có thể lấy đá đánh cô ấy.”

Quý Đông Lai nghe xong, cười nói: “Tôi cũng có tội, tội không thể tha thứ. Tôi hút thuốc uống rượu, so với tội của người đó còn nặng hơn. Chắc ông trời không nhận tôi từ lâu rồi, không còn cách nào hơn là sa đọa xuống dưới. Hay là anh nghĩ cách giúp tôi đi?

Nhan Du Minh không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: “Kinh thán nói rằng, không nên quá nghèo, nếu không sẽ mất mặt Đức Chúa Trời.”

“Đây là ý gì? Thần cũng ghét người nghèo?”

“Ý tôi là Kinh thánh không phải là không có chỗ sai sót, Đức Chúa Trời không phải là không có ham muốn. Tôi có khả năng phân biệt đúng sai, tôi chỉ tin vào những điều đúng.”

“Ý của anh là anh không tin vào Chúa, nhưng anh lại đi học ở trường Cơ đốc giáo? Điều này hơi khó giải thích.” Quý Đông Lai ngậm một vài ngụm và nói “Nhưng nó cũng rất có ý tứ.”

Nhan Du Minh không biết điều ý tứ này là gì, anh chỉ im lặng.

Người đàn ông hút một điếu thuốc, tiếp tục nhìn những thiếu niên quấn quít lấy nhau ở tầng dưới, Nhan Du Minh quay lưng lại với họ, hai người ở tầng dưới từ ban công di chuyển vào phòng, họ dường như có sinh lực vô tận để vận động, tuỳ ý phóng túng

Về phần Quý Đông và Nhan Du Minh, cả hai bọn họ ai cũng không rời đi trước, họ chỉ đứng ở đó cùng nhau chờ trời dần tối.

“Thì ra là anh ở đây, làm em tìm rất lâu cũng không thấy.” Hạ Nghiên đi tới gần Quý Đông Lai, nhìn thấy Nhan Du Minh, liền nói: “Sao cậu cũng ở đây?

“Tớ......“.

“Đừng có bám dính lấy người khác không thả, một người đàn ông trưởng thành lại lải nhải bám lấy người khác nói chuyện phiếm, nhiều không tưởng nổi.” Hạ Nghiên nhìn Quý Đông Lai vui vẻ nói.

Nhan Du Minh cảm thấy may mắn là hai người ở tầng dưới đã thay đổi chiến trường đi vào nhà, nếu không Hạ Nghiên mà nhìn thấy nó, thì không biết làm gì mới tốt.

“Tìm anh có việc gì?” Quý Đông Lai hỏi.

“Anh quên rồi a, ngày hôm qua anh nói đêm nay sẽ cùng em đi phiên chợ.”

“Ồ, anh sẽ đi lấy xe.” Quý Đông Lai nói, ấn điếu thuốc xuống, đi về phía trước vài bước. “Nhân tiện, anh có muốn đến đó không?” Hắn quay lại nhìn Nhan Du Minh, hỏi anh.

“Đi cùng nhau đi, ở đây một mình chán lắm.” Quý Đông Lai nói với thiếu niên.

Nhan Du Minh nhìn vẻ mặt của Hạ Nghiên, xua tay, đáp: “Không, tôi không đi, hai người đi vui vẻ.”

“Vậy thì... anh có gì cần mua không? Tôi có thể đi mua giúp anh.”

“Tôi......“. Nhan Du Minh không ngờ Quý Đông Lai sẽ hỏi lại mình, anh không nghĩ nên trả lời câu tiếp theo như thế nào, nên anh đành chỉ biết xấu hổ đứng đó.

“Để quản cậu ấy, chúng ta đi thôi.” Hạ Nghiên nói, kéo cánh tay Quý Đông Lai rời đi.

Khi xe ô tô nổ máy, khói xe toả ra mù mịt, xe liền lao vun vút trên đường.

Nhan Du Minh đứng trên sân thượng nhìn chiếc xe đang dần rời xa mình, anh đứng một mình thật lâu cho đến khi không còn thấy xe nữa mới quay về phòng.

“Cậu ấy vốn là như vậy à?” Quý Đông Lai cầm tay lái, hỏi Hạ Nghiên.

Hạ Nghiên chưa tỉnh táo lại, không biết Quý Đông Lai đang hỏi về ai, ngập ngừng, mới trả lời: “Đừng lo lắng cho cậu ấy, cậu ấy chính là như vậy, suốt ngày lạnh lùng, không biết tỏ ra cho ai xem, quen biết nhiều năm vẫn chưa từng thay đổi.”

“Ồ.” Quý Đông Lai đáp, rồi hỏi: “Em nói rằng cậu ấy đang học trong một trường Cơ đốc giáo, tại sao cậu ấy lại đến đó học?”

“Không có lý do gì cả. Em có theo học trường nữ sinh đâu. Có lẽ bố mẹ anh ấy nghĩ rằng trường Cơ đốc giáo quản nghiêm, sẽ không cho hút thuốc, uống rượu, đánh nhau hay yêu sớm.”

“Cha mẹ cậu ấy có tin vào Cơ đốc giáo không?”

“Em không biết. Cha mẹ cậu ấy đã qua đời rất sớm. Em cũng chưa gặp họ bao giờ. Cậu ấy cũng hiếm khi nhắc đến họ.”

“Hóa ra là vậy.”

“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.