Nàng Osin Của Thiếu Gia

Chương 1: Chương 1: Niềm vui bắt đầu




Ánh nắng ban mai rọi chiếu lấp lánh xuống bờ cỏ xanh còn đẫm sương mai.Tiếng chim hót véo von trên cành cây phủ lá xuống hồ.Đó cũng là thời điểm để nhịp sống nhộn nhịp của mọi người bắt đầu.Thế nhưng trong căn phòng nhỏ kia,một cô gái bé nhỏ vẫn đang nằm trên giường thổn thức.Gương mặt cô nhợt nhạt,ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm,đôi mắt cô trong mà đẫm nước mắt khiến căn phòng đã nhỏ lại càng thêm u ám,lạnh lẽo.Cánh cửa phòng khẽ mở,một bà cụ tay run run bưng bát cháo nóng đang bốc hơi tiến lại gần giường nơi cô bé đang nằm.Đặt bát cháo trên bàn,bà nhẹ nhàng xoa đầu cô gái.Không kìm được dòng nước mắt đang chảy lã chã trên mặt và cũng không muốn để bà thấy ,cô ngoảnh mặt ra hướng khác.Có lẽ bà cụ cũng biết vậy nên cầm tay cháu mà nói:’’Hương à,đừng buồn nữa cháu à.Ba mẹ cháu đã ra đi nhưng bà sẽ cố gắng nuôi cháu nên người…Ra ngoài đi dạo đi cháu,suốt ngày ở trong nhà sẽ không tốt đâu.Cháo bà để trên bàn,cháu gắng mà ăn đi!’’.Nói xong,bà khẽ bước ra ngoài.Bây giờ nó mới dám ngoảnh mặt lại bàn và nhìn bát cháo còn bốc hơi nghi ngút.Càng nhìn,lòng nó càng thêm buồn.Ba tháng nay,kể từ ngày ba mẹ nó ra đi trong một vụ tai nạn thì nó không còn vui tươi, nhí nhảnh như ngày xưa nữa.Thậm chí nó chẳng còn muốn đi học,bà nó cũng không biết làm sao với nó,thôi thì cứ để nó quyết, miễn là nó cảm thấy thoải mái là được.Bà thương nó lắm.Sau khi ba mẹ nó qua đời,bà từ quê lên chăm sóc nó.Ngày ngày bà cố bán dạo từng gói xôi về nuôi nó.Nhưng nó cứ suốt ngày ủ rũ nằm trên giường.Nó lúc nào cũng khóc,và không bao giờ ra khỏi nhà.Thi thoảng nó nhìn cuộc sống bên ngoài qua khung cửa sổ.Nó đã 17 tuổi-cái tuổi mà tụi con gái thường luôn mơ ước và vui tươi nhưng nó lại khác.Trong thâm tâm nó,nó chỉ muốn ông trời hãy trả lại nguyên vẹn ba mẹ nó.Nó thường nói trong lòng:” Ông trời sao ác quá,nó có làm gì nên tội mà nỡ mang những người thân thương nhất của nó đi,đi xa mãi.’’…Sáng nay,nó nghe lời bà cố gượng dậy để ăn cháo.Bình thường,bà nó phải năn nỉ mãi,có khi còn đút cho nó ăn.Ăn xong.tự nhiên nó muốn giúp bà bán xôi quá.Nói là nó làm,mặc quần áo chỉnh chu,nó xuống phụ bà dọn xôi vào rổ.Bà nó tuy ngạc nhiên nhưng lòng vui sướng vì cuối cùng,cháu nó cũng đã biết nghĩ.Gánh xôi ra khỏi nhà,mắt nó nheo lại.Có lẽ vì ở trong nhà nhiều quá mà bây giờ nhìn ánh nắng mặt tròi nó cảm thấy gay gắt,Mặt nó đã trở nên hồng hào và thanh thản hơn.Đến bờ hồ,nó đặt gánh xôi xuống và phụ bà bán.Đã lâu không nhìn thấy cuộc sống bên ngoài,sao hôm nay nó cảm thấy lạ và lòng vui lạ.Hai bên bờ hồ,mọi người làm việc và nói chuyện rôm rả.Nhịp sống mới nhộn nhịp làm sao.Có cả những đôi trai gái ngồi bên nhau tán gẫu bên bờ hồ.Dưới hồ,nó cũng thấy từng chiếc xuồng hình thiên nga cùng các cặp đôi đang vui cười.Nó bất chợt cười khi thấy chiếc giày của ai đó đánh rơi xuống hồ.Nhưng bỗng nó cảm thấy buồn và cô đơn.Ai cũng có người bảo vệ che chở,để yêu thương nhưng còn nó,ngoài bà nó,chỉ có nó.Bà cũng không thể bảo vệ nó được mãi.Nghĩ vậy,mắt nó rưng rưng.Bỗng có tiếng hét của ai đó phía kia làm cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.”Ối,có người rớt xuống hồ,ai đó biết bơi hãy cứu nó đi.’’ Nhìn xuống hồ,nó thấy một cậu bé chừng 5,6 tuổi đang chới với…Lòng nó bất an lạ thường,không chần chừ nó nhảy bùng một cái xuống hồ.Nó không biết bơi…Do nhìn thấy cậu bé đang nguy hiểm thì nhảy đại xuống,ai ngờ…Chính nó cũng đang ngụp lên,ngụp xuống dưới nước.Nó cố với tới thằng bé nhưng càng với,nó càng ngụp xuống.Bất chợt nó túm được áo thắng bé.Mừng rỡ quá,nó đạp thằng bé vào bờ hồ rồi chìm dần.thằng bé đã kịp vào bờ và được mọi người cứu còn nó…Một tiếng bùng nữa vang lên,ai đó đã nhảy xuống hồ…Nó chới với và không còn sức để mà kêu cứu.’’Khó chịu quá,ai đó cứu tôi với…Xin lỗi bà,cháu không thể chăm sóc bà và trả ơn công nuôi dưỡng của bà…Có lẽ đây là lúc ông trời đưa cháu về đoàn tụ với ba mẹ cháu…Tạm biệt bà…’’ Nó khóc và nghĩ trong tiềm thức…Nó lịm dần…Cứ tưởng sẽ không còn…Ai ngờ,một bàn tay từ đâu tới vớt nó lên…Dù không còn thấy gì nhưng nó vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay ấy…Một hơi ấm mà nó khao khát từ lâu rồi…

  ***



‘’Này,cô gái…tỉnh lại đi…đi…i…i’’-Tiếng ai đó gọi nó.Ba nó đang gọi nó chăng...Nó cười và với tay lên …Lại cảm giác của hơi ấm ấy …Nó từ từ mở mắt…Hình ảnh ấy mờ mờ và rõ dần…Nó không bao giờ tưởng tượng được-trước mắt nó là một chàng trai đẹp như thiên thần,người ướt đẫm và bàn tay của người ấy đang nắm chặt lấy tay nó…Nó đưa tay còn lại của mình để dụi mắt để nhìn rõ xem có thực hay không và để xem thử mình sống hay đã chết.Cố giương mắt ra nhìn,hình ảnh ấy vẫn vậy.Lòng nó bỗng vui sướng vì mình đã không chết…Chàng trai ấy buông tay nó ra và cất tiếng hỏi:’’Cô đã đỡ chưa,giờ cảm thấy sao?’’-“Anh là người đã cứu tôi sao,thực sự cảm ơn anh,tôi đã đỡ nhiều rồi…’’Nó đáp lại.Chàng trai bỗng khoát tay mà cười và nói lại với nó:’’Ồ,không!Người đáng để nói lời cảm ơn là tôi mới phải...cảm ơn cô đã cứu em trai tôi.”lời nói của chàng trai vừa xong thì vẻ mặt ngạc nhiên của nó lộ ra.Bây giờ nó mới nhìn ra xung quanh.Mọi người đang nhìn nó và đứng bên cạnh chàng trai ấy là đứa bé mà nó vừa cứu.Nó nói: ‘Không có gì đâu,vả lại không phải anh vừa cứu tôi đấy sao…À mà em trai anh như thế nào rồi.”-“Nó đã đỡ rồi,một lần nữa cảm ơn cô.”-“Không có gì đâu…”Nó cười và xoa đầu mình.Chợt nó nhớ đến bà,lập tức nó đứng dậy và chạy đi mà không quên ngoảnh đầu lại phía chàng trai nói với:’’Cảm ơn anh nhiều,tôi phải có việc gấp phải đi và anh và em nên về thay quần áo đi kẻo cảm…”.Đột ngột khiến chàng trai chưa kịp nói gì.Chạy vê phía hàng cây nơi bà đang bán…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.