‘’Không phải ngạc nhiên thế đâu…người bị ốm cần phải có không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi…chờ khoảng hơn tiếng nữa , các em hẵng đến thăm.’’
‘’Vâng ạ ‘’
Một tiếng đáp rõ to kèm theo hai tiếng thở dài …gương mặt Huyền Trân , nhất là Ngọc Cường lộ vẻ buồn rười rượi , hắn đã cảm thấy thú vị với Thy Hương , nhân dịp này sẽ có cơ hội ở bên và ‘’quan tâm nó’’. Nhưng cô y tá đã không cho hắn cơ hội hành động –đành chờ dịp sau vậy.
Bước ra cửa phòng y tế, cả hai đều im lặng , không ai muốn nói gì.
‘’Để mình đi lấy chút đồ ăn để tỉnh dậy Thy Hương bồi bổ’’
Nhỏ Trân vui mừng hét lên làm hắn giật mình. Nhỏ vội bước đi.
Ngọc Cường hình như đang chìm vào đống suy nghĩ ( ảo mộng chứ suy nghĩ gì hả trời ^_^)…lúc định quay sang hỏi Huyền Trân về nó nhưng nhỏ đã biến mất từ lúc nào.
‘’Đi đâu rồi…vậy mình ở lại đây làm gì…’’
Vừa nói hắn vừa chạy đi.
Ở trong phòng ,nó đang nằm ngủ trên giường , cô y tá nhoẻn miệng cười và bước ra.
‘’Dạ , đã đuổi bọn họ đi rồi ạ ‘’
Từ ngoài bước vào là dáng một người cao lớn .
Cô y tá cúi đầu chào một cách kính cẩn , dù nhiều hơn 3 tuổi nhưng khi đối diện với người con trai này , cô phải rất lễ phép.
Đôi mắt của cô trìu mến nhìn vào người con trai đang từ từ bước vào, dáng đi vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.
‘’Cảm ơn, giờ thì cô đi được rồi’’
‘’Dạ…’’
Cái khoát tay kia làm cô hối hả bước ra ngoài , vì hơn bất cứ điều gì, để người đó cảm thấy khó chịu thì hậu quả không lường trước được.
‘’Cấm không được vào đây nghe chưa!’’
Câu nói rất nhỏ nhưng đầy đe dọa khiến cô toát mồ hôi hạt.
Mã Hạo Thiên bước nhẹ tiến lại giường nơi nó đang nằm ngủ say, dù đã đỡ hơn nhưng gương mặt trái xoan kia vẫn ẩn chứa nỗi mệt mỏi kinh khủng.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn cứ dính chặt vào khuôn mặt nó, từ đôi mắt , cái mũi rồi đến cái miệng đang mím chặt.
‘’…’’
‘’Mệt lắm phải không?’’
Hắn thả người xuống chiếc ghế bên cạnh , nhưng đôi mắt vẫn không rời hình ảnh nhỏ nhắn nằm đó.
Bất giác hắn đưa bàn tay lên gò má trắng nhợt của nó , ngón tay giữa sắp sửa chạm vào làn da của nó nhưng …một phút chần chừ, hắn rút tay lại.
‘’Mình làm gì thế này…?’’
Hắn cảm thấy tim đập mạnh dần …không chịu đựng cảm xúc đang dâng trào , hắn vội đứng lên.
‘’Nghỉ ngơi cho khỏe đi’’
Hơi thở phập phồng như đang xen lẫn vào vòm miệng khiến câu nói nặng nề mang bao xúc cảm.
‘’Hụ…hụ…hụ…’’
Thy Hương khẽ động đậy …khuôn mặt có chút hồng hào hơn…nhưng đôi mắt vẫn nhắm kín không chịu mở.
‘’Thy Hương…’’
Hạo Thiên bước ra gần cửa bỗng vui mừng ngoảnh đầu lại …hắn bước thật nhanh lại bên nó.
‘’Cô …đỡ chưa’’
Giọng nói của hắn làm nó thức dậy…mi mắt dài khẽ nhướn lên rất nặng nề.
Hình ảnh cứ mờ mờ , ảo ảo trước mắt nó…cứ như lúc nó bị ngã xuống hồ …
dáng người cao lớn kia quen quá ….( phải chăng là thượng đế…mình đã lên thiên đàng.!)
‘’Thượng…đế…hụ hụ…’’
‘’Nói không được thì đừng có nói…mà …cô vừa nói gì…thượng đế!’’
‘’Giọng nói kia cũng rất quen …’’
Nó tự nói trong tiềm thức …nửa tỉnh nửa mê.
‘’Dương Thy Hương !!!’’
Không nhầm lẫn gì nữa, cái giọng nói lạnh lùng , nhẫn tâm…không ai khác chính là…
Lần này nó mở mắt thật sự…Mã Hạo Thiên đứng đó…đúng là hắn.
‘’Mã Hạo Thiên’’
‘’Cô nhận ra tôi rồi hả…tưởng…sắp chết rồi nên có vấn đề!’’
Không tỉnh thì thôi chứ cứ tỉnh dậy mà gặp hắn và cả điệu nói đáng ghét là nó càng bị ốm nặng thêm.
‘’Hừ…’’
Nó thở mạnh , hơi rất yếu.
‘’Cô khỏe chưa…dậy học tiếp!’’
‘’Cái đồ chết dẫm …lúc nào cũng học…bộ mở miệng ra chỉ có câu học thôi à…’’
Ánh mắt mệt mỏi nhìn Hạo Thiên như điên lên…
‘’Đói…’’
Mặc kề hắn nói gì nhưng cái bụng của nó kêu lên sung sục…nó cất tiếng thay cho chiếc bụng muốn kêu’’oan’’.
‘’…’’
Đây này, cô ăn đi.
Hắn như đoán được trước tỉnh dậy chắc nó lại kêu đói – vì sớm giờ có miếng gì vào bụng đâu…có vài giọt thuốc đắng của hắn cho là nhiều lắm rồi.
Hai chiếc bánh mì kẹp thịt , 2 quả táo , 2 hộp sữa đập ngay vào mắt nó . Giờ có mệt không cử động được , nó cũng phải lết cho bằng được để bỏ tất cả những thứ đo vào bụng mới thôi (bó tay vs bả lun).
‘’Cô ăn xong rồi hả’’
Hạo Thiên mở to mắt hết cỡ nhìn nó’’đang ốm yếu ‘’ ăn …nó chén sạch hết trong vòng 30 giây , đến cả hạt táo cũng không thèm nhả ra ( có phóng đại quá ko #_#)
‘’Tạm no’’
Nó vỗ nhẹ vào chiếc bụng ‘’thon thả’’, cười lớn…khuôn mặt đã hồng hào như mọi ngày.
…
‘’Nhìn gì mà dữ vậy …mặt tôi có nhọ hay…gì vậy…đừng bảo là đẹp quá nên không dám rời mắt khỏi nha…tôi biết tôi đẹp rồi !’’ ( ặc, độ tự sướng lên đến 9 tầng mây)
Nó giả vờ đưa tay vẫy vẫy trước khuôn mặt đang đơ ra của hắn.
Vừa mới bị ngạc nhiên một phen vì tốc độ ăn ( ốm mà ăn như vậy , khỏe chắc cô ta ăn hết cả mâm cơm) , giờ thêm cái mặt vô( số) tội của nó ( đã xấu còn hay bày đặt @_@)-ê Hạo Thiên đừng nghĩ nó như vậy nha.
‘’Bộ anh bị mát à …hay bị chập dây thần kinh’’
…
‘’haizz…thật rồi…y tá đâu rồi nhỉ’’
Người cứng đơ 2 phút , đến khi nó ra vẻ ‘’ngây thơ’’ đến mức độ 1000 , hắn phải lấy lại tinh thần không thì bị nó làm cho chết vì lên máu mất.
‘’Cô bị ốm ‘’nặng ‘’ nhỉ, miệng gì mà ‘’Khiêm tốn vậy’’, đã vậy tỉnh dậy còn nói mớ…’’
‘’Nói mớ?’’
Nó đưa tay chỉ vào mình.
‘’Tôi ? Khi nào?’’
‘’Vậy thượng đế …cô gặp rồi hả?’’
‘’Ha…ha…ha…’’
Nụ cười của nó mới dã man làm sao…kèm theo cả nước mắt lun ^_^.
Điên 3 giây.
‘’Bộ cô bị chập mạch hả ‘’
‘’Hụ…hụ…hụ’’
Nó cười đến nỗi ho luôn.
‘’ăặ…c’’
Hắn cầm trên tay chiếc gối bông , sắp sửa ‘’ám sát ‘’nó.