Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 116: Chương 116: Chương 1.1: Giống như đã từng quen biết




Bất đắc dĩ trở lại Vương phủ. Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Du Nhiên đã nghe được tin tức từ trong cung truyền đến –– Dụ Đức Công chúa treo cổ tự vẫn.

Cung nữ thái giám bên người nàng ta cũng chết thì chết bị thương thì bị thương, còn sót lại hỏi cái gì cũng không biết, bị tra khảo đến nửa sống nửa chết cũng không nói ra được nguyên nhân.

Không ngoài dự đoán, chuyện này lại thành một vụ án huyền bí. Mà Hoàng đế vì trấn an bọn họ, đặc biệt sai người mang đến rất nhiều thứ, còn hung hăng trách tội Hoàng hậu và Bình Cố Công chúa, trị bọn họ tội danh quản người dưới không nghiêm, ra lệnh cưỡng chế bọn họ ở trong tẩm cung đóng cửa suy nghĩ.

Nghe tin tức như thế, trong lòng Quý Du Nhiên nhất thời hiểu ra, xem ra, Hoàng đế cũng không phải không rõ ràng chân tướng trong đó, mà trực tiếp chỉ tội danh về phía Hoàng hậu và Bình Cố. Dù sao Dụ Đức Công chúa vẫn luôn đi theo sau cái mông Bình Cố, mà Bình Cố một lòng vì an nguy của Hoàng hậu lên trên hết. Nếu đổi lại là người khác, khẳng định sẽ suy nghĩ theo phương diện này, chỉ tiếc...

“Ái phi, ngày đó người muốn hại chúng ta là Thái tử Hoàng đệ đúng không?” Nhìn vẻ mặt âm trầm của Quý Du Nhiên, Phượng Dục Minh hơi mím môi, kéo tay của nàng nói nhỏ.

Quý Du Nhiên sửng sốt, “Sao Vương gia biết?”

“Bổn cung đoán.” Phượng Dục Minh nói, “Mặc dù mẫu hậu không thích nàng, nhưng không đến nỗi sẽ hạ tử thủ với nàng, lại còn ở trong Hoàng cung. Nhưng mà, nếu như có lá gan ra tay với nàng ở trong Hoàng cung, vậy đây nhất định là người có bối cảnh. Dụ Đức rõ ràng không có, vậy đã nói rõ sau lưng nàng ta có một núi dựa lớn bằng mẫu hậu. Núi dựa đó, không cần nhiều lời, nhất định là Thái tử không sai. Hơn nữa, vào bữa tiệc Nguyên tiêu, bổn Vương phát hiện ánh mắt Thái tử rất không thích hợp.”

Xem đi, kẻ ngốc nhà nàng... Được rồi, thật ra thì không ngốc chút nào, đều nhìn ra, Hoàng đế nhìn xa trông rộng như vậy sao lại có thể không nghi ngờ đến điểm này? Nói đi nói lại, chỉ có một khả năng, đó chính là lão nhân gia một lòng bảo vệ Thái tử! Nên đẩy Hoàng hậu và Bình Cố ra làm bia đỡ đạn.

Quý Du Nhiên khẽ thở ra, nắm chặt tay Phượng Dục Minh nói: “Vương gia, chuyện này chúng ta thầm biết trong lòng là được, nhất thiết không được nói ra.”

“Bổn Vương biết!” Phượng Dục Minh vội vàng gật đầu, “Trừ ái phi và Hoàng tổ mẫu ra, bổn Vương không tin ai cả, càng sẽ không nói lung tung với bọn họ!”

“Ừ.” Như vậy là tốt rồi.

Quý Du Nhiên gật gật đầu, nhìn Thải Bình, Lục Ý, Bình công công, Lý ma ma phục vụ bên cạnh, phát hiện bốn người này đang nghe nàng và Phượng Dục Minh nói, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, nhất thời bắt đầu lo lắng, lạnh lùng nói: “Những người khác đi ra ngoài, Thải Bình lưu lại.”

“Vâng.” Ba người khác vội vàng lui ra, Thải Bình còn cung kính đứng bên cạnh.

Quý Du Nhiên vỗ bàn trà, “Ngươi quỳ xuống cho ta!”

Thải Bình lập tức đi qua, thản nhiên quỳ xuống đất.

Cho dù là động tác đi, hay là tư thế quỳ xuống, đều thong thả ung dung, giống như không phải bị chủ nhân bức bách, mà chính là do nàng làm việc theo tính tình.

Quý Du Nhiên âm thầm cắn răng: “Thải Bình, sao ngày hôm qua khi ta và Vương gia bị người bỏ thuốc, bị trói ra ngoài, tại sao ngươi không ở bên cạnh giúp chúng ta?”

“Khởi bẩm Vương phi, một cung nữ tỷ tỷ tới, nói Thái hậu dặn dò hầm cách thủy một chén súp cho Vương phi, bởi vì trong phòng bếp nhỏ không biết khẩu vị của Vương phi, kéo riêng nô tỳ đi hỏi. Nô tỳ không cưỡng được, không thể làm gì khác hơn là đi cùng.” Thải Bình không nhanh không chậm lặp lại lời dùng để ứng phó với Hoàng đế và Thái hậu ngày hôm qua.

Quý Du Nhiên cười lạnh: “Nói dối!”

Thải Bình liền ngẩng đầu: “Dạ, nô tỳ đang nói dối.”

Quý Du Nhiên nghẹn lời, nhất thời nói không ra lời.

Thải Bình nhìn vào mắt nàng, lời lẽ chính nghĩa mà nói: “Chủ nhân của nô tỳ trước đó đã báo cho nô tỳ, chuyện ngày hôm qua, nô tỳ tuyệt đối không được giúp một tay, tất cả phải dựa vào chính Vương phi ngài. Nếu như ngài không chịu được một cửa ải kia, đó chính là số mệnh đã định.”

Lòng Quý Du Nhiên lập tức căng thẳng: “Ngươi nói cái gì?” Sao nàng ta biết...

“Chủ nhân nô tỳ nói, sự kiện ngày hôm qua, chính là một kiếp nạn mà ngài cần phải trải qua trong đời này. Nếu ngài không tránh khỏi một kiếp, đó là ông trời xác định. Nhưng nếu như ngài may mắn tránh thoát, vậy nói rõ hiện tại ông trời đang đứng về phía ngài, cuộc sống sau này của ngài sẽ bĩ cực thái lai *.”

(*) Bĩ cực thái lai: Vận khổ đến cùng cực thì vận hanh thông đến. Ý chỉ qua giai đoạn gian khổ và đến giai đoạn hưởng sung sướng.

Trong lòng bàn tay Quý Du Nhiên đột nhiên đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, “Chủ nhân của ngươi... Hắn biết xem tướng?”

“Chủ nhân không biết, nhưng thủ hạ của chủ nhân có người biết.” Giọng Thải Bình nhàn nhạt.

Quý Du Nhiên âm thầm cắn răng, “Chủ nhân của ngươi rốt cuộc là ai?” Tại sao nàng có một ảo giác tất cả của mình đều bị người kia khống chế trong lòng bàn tay? Bây giờ, coi như người kia là huynh trường cùng một mẫu thân với nàng, nàng cũng cảm thấy không chịu nổi!

“Vương phi ngài không nên gấp gáp, chủ nhân của nô tỳ sẽ không hại ngài.”

Nàng ta nói sẽ không hại nàng thật sự sẽ không sao? Mặc dù gần đây nha đầu này đã làm nhiều chuyện vì nàng, nhưng trời mới biết bọn họ đang vụng trộm tính toán cái gì?

Quý Du Nhiên lạnh lùng nhìn nàng ta không nói, Thải Bình lại nói: “Hơn nữa, chủ nhân nói rồi, ngắn thì nửa tháng, lâu thì một tháng, hai người sẽ phải gặp mặt. Vương phi ngài nếu như có nghi vấn gì, thì chờ đến khi đó hỏi chủ nhân của nô tỳ đi, chủ nhân của nô tỳ nhất định sẽ hễ biết thì sẽ nói hễ nói thì sẽ nói hết.”

Thật sao?

Quý Du Nhiên thoáng chốc ngây ngẩn cả người.

Một bóng dáng mơ hồ tồn tại trong đầu nàng hơn nửa năm, sẽ lập tức biến thành sự thật. Trong lòng nàng cảm giác... Vừa kích động lại vừa khẩn trương, còn có vài phần kích động và sợ hãi.

“Ái phi.” Cảm nhận được nàng có gì không đúng, Phượng Dục Minh lặng lẽ ôm bả vai của nàng.

Trong nháy mắt Quý Du Nhiên cũng dựa vào bên cạnh hắn: “Vương gia, ta lạnh quá.”

Bây giờ, chủ nhân cái gì ca ca cái gì, nàng đều mặc kệ. Nàng chỉ biết, đời này nàng tránh thoát một kiếp, tiếp theo sẽ không có chuyện gì chứ?

Trước mắt, nàng chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau với chàng ngốc nhà nàng, yên ổn qua hết nửa đời sau, nàng đã đủ hài lòng.

Liền nhắm mắt phất tay một cái: “Được rồi, ngươi lui xuống đi!”

“Vâng.”

Thải Bình lui ra, chỉ để lại hai phu thê bọn họ rúc vào với nhau.

Phượng Dục Minh cũng không biết đã nhận ra cái gì, đột nhiên ôm chặt lấy nàng: “Ái phi, nàng không cần rời khỏi bổn Vương!”

Bị hắn ôm đến hơi hô hấp không được, Quý Du Nhiên vội vàng đẩy đẩy hắn: “Vương gia, chàng thả lỏng một chút có được không, ta khó chịu.

“Không được, nàng nói trước đi nàng sẽ không rời khỏi bổn Vương!”

“Ta đương nhiên sẽ không rời khỏi chàng.” Quý Du Nhiên vội nói.

Lúc này Phượng Dục Minh mới thoáng thả lỏng tay ra một chút, tựa đầu lên vai nàng, giọng buồn buồn vang lên bên tai nàng: “Ái phi, bổn Vương phát hiện, bổn Vương càng ngày càng không thể xa rời nàng. Nếu như nàng chết, bổn Vương tuyệt đối sẽ không thể sống một mình!”

Nàng không phải cũng giống như vậy sao? Đời trước vốn cho rằng mình chỉ thương hại hắn, đời này chỉ vì báo ân. Nhưng mà, theo thời gian trôi đi, nàng phát hiện, nam nhân này đã dần dần trở thành chỗ dựa cho nàng dựa vào, nàng sớm cùng hắn hòa thành một thể, cũng không thể rời bỏ nữa rồi!

Quý Du Nhiên dịu dàng cười một tiếng, đôi tay nâng mặt hắn lên: “Chàng yên tâm, cho dù chết, ta cũng nhất định chết cùng một chỗ với chàng.”

“Ừ.” Phượng Dục Minh gật đầu, tròng mắt như nước mùa thu nhìn nàng gần ngay trước mắt, bất giác trong lòng khẽ động. Môi hắn chạm lên mí mắt nàng khẽ hôn.

Quý Du Nhiên ngẩn ra, sóng lớn trong lòng lập tức mãnh liệt.

--- ------Ta là đường ranh giới thất Hoàng tử tới---- -----

Sự việc trôi qua không tới mấy ngày, thất Hoàng tử tới chơi một lần nữa.

“Nhị Hoàng huynh, nhị Hoàng tẩu, thần đệ thay mặt mẫu phi nhận sai với hai người. Mẫu phi thế mà lại không nhận ra được hành động việc làm của Dụ Đức, làm hại hai người đặt mình vào nguy hiểm, mẫu phi hết sức áy náy, thần đệ ở đây thay mẫu phi bồi lễ nhận sai với hai người!” Vừa mới vào cửa, hắn đã để tùy tùng lui ra, làm một đại lễ với bọn họ.

“Thất Hoàng đệ mau mau đứng lên!” Quý Du Nhiên vội vàng đỡ hắn dậy, “Chuyện này do bọn hắn bí mật bày kế, mặc dù Địch phi ở trong hậu cung, nhưng cũng không thể nắm rõ tất cả mọi chuyện như trong lòng bàn tay. Lần này chúng ta đã an toàn thoát hiểm, về sau cũng đừng nhắc lại. Hơn nữa, một năm trước, Địch phi giúp chúng ta cũng không ít, chúng ta không phải là người không biết thỏa mãn.”

Phượng Dục Minh ý vị gật đầu, “Đúng vậy! Ái phi có bổn Vương bảo vệ! Nàng khẳng định không có chuyện gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.