Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 157: Chương 157: Chương 18.1: Tất cả đều kết thúc




Vội vàng chạy về Dật Vương phủ, Quý Du Nhiên lập tức để cho người kêu Bình công công và Lý ma ma tới.

“Vương phi, chuyện gì gấp gáp như vậy? Hoàng thượng hắn...” Chạy tới trước mặt Quý Du Nhiên, Bình công công liền vội vàng hỏi.

Quý Du Nhiên giận tái mặt, ánh mắt lạnh lẽo dò xét một hồi trên mặt hai lão nhân, chậm rãi mở miệng: “Bình công công, Lý ma ma, ta chỉ muốn hỏi hai người một câu. Năm đó, bệnh của Vương gia có liên quan đến đương kim Hoàng hậu, thật sao?”

Hai người lập tức run lên.

“Vương phi, sự tình đã qua nhiều năm như vậy, ngài còn nhắc lại chuyện xưa, có ý gì đây?”

“Thật sao?” Quý Du Nhiên cười khẽ, “Nhưng mà, hôm nay ở trong Hoàng cung, Địch phi ở trước mặt Hoàng thượng nói cho Hoàng thượng biết thất Hoàng tử giả bộ nhiều năm như vậy, chính là vì tránh né Hoàng hậu hãm hại. Thậm chí, trong cung nhiều cung phi sinh hạ tiểu Hoàng tử như vậy hoặc chết non hoặc bệnh tật, cũng liên quan đến Hoàng hậu. Vậy các ngươi suy nghĩ một chút, năm đó Vương gia bệnh nặng một trận, có thể cũng do bà ta âm thầm ra tay không?”

Vừa nói chuyện, ánh mắt của nàng nhẹ nhàng đảo qua, “Đúng rồi, ban đầu khi Vương gia ngã bệnh là ai phục vụ bên cạnh Vương gia? Là ai sắc thuốc mớm thuốc cho Vương gia? Thậm chí, ta còn nghe nói, năm đó bên cạnh Trần phi có người có giao tình rất sâu với cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, thiếu chút nữa cùng nhau kết nhóm cùng -”

Bịch bịch bịch!

Tiếng dập đầu liên tiếp vang lên, Bình công công quỳ xuống kêu to: “Vương phi xin bớt giận, lão nô nói ra là được!”

Quả nhiên là lão! Quý Du Nhiên âm thầm nắm chặt quả đấm: “Nói ra cái gì?”

“Năm đó, lão nô đúng là người của Hoàng hậu nương nương, cũng có giao hảo với Thu Nguyệt bên cạnh Hoàng hậu nương nương. Bởi vì bà ấy, lão nô cam tâm tình nguyện để Hoàng hậu nương nương sai khiến, vụng trộm tạo ra không ít chướng ngại vật cho Trần phi nương nương còn có Vương gia.”

“Còn gì nữa không?” Quý Du Nhiên bắt đầu lo lắng, “Làm hại Vương gia ngã bệnh, để cho hắn biến thành như bây giờ, có phải cũng do ngươi không?”

“Không phải!” Bình công công vội vàng lắc đầu.

Quý Du Nhiên hừ lạnh: “Ngươi cho rằng ta có tin hay không?”

Bình công công vội vàng ngẩng đầu, trên khuôn mặt già nua vương đầy nước mắt: “Lão nô không dám lừa Vương phi, những câu lão nô nói đều là thật, tuyệt đối không nửa câu giả dối!”

“Thật sao? Vậy ngược lại ngươi nói một chút xem, rốt cuộc là ai hại Vương gia thành ra như vậy?”

“Cái đó, là...”

“Nói!”

“Là Trần phi nương nương!”

Cái gì!? Quý Du Nhiên thoáng chốc ngây ngẩn cả người, “Ngươi lặp lại lần nữa?”

Bình công công cúi thấp xuống: “Năm đó, bỏ thuốc cho Vương gia, không phải là lão nô, là Trần phi nương nương. Hơn nữa, thuốc kia không phải hạ trong thuốc của Vương gia, mà ở trong bánh ngọt do Trần phi nương nương tự tay làm cho Vương gia.”

Trong đầu Quý Du Nhiên chợt trống rỗng.

Làm sao có thể? Hùm dữ còn không ăn thịt con, Trần phi một nữ tử làm mẫu thân, sao lại ác độc ra tay như vậy với nhi tử ruột của mình?

“Hồi bẩm Vương phi, ban đầu Trần phi nương nương cũng là bất đắc dĩ. Vốn trước khi Trần phi mang thai, Hoàng hậu nương nương đã sinh hạ Ninh Vương, Thái hậu mới sai người ngừng rót canh tránh thai cho các tần phi, vì vậy Trần phi có thai. Nhưng mà, ai ngờ Ninh Vương sinh ra đã kém cỏi, đến ba tuổi còn không nói chuyện, Hoàng hậu nương nương biết chuyện không ổn, may mà lại sinh ra Thái tử. Nhưng mà, lúc ấy Ninh Vương nằm trên giường bệnh không dậy nổi, Thái tử còn tấm bé, cố tình Vương gia chúng ta do Trần phi nương nương sinh hạ lại khỏe mạnh hoạt bát, người gặp người thích, ngay cả Thái hậu nương nương và Hoàng thượng cũng yêu thích không buông tay. Hai phía đối lập, Hoàng hậu nương nương rất bất mãn với Trần phi nương nương, Trần phi nương nương biết, nhưng cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể yên lặng nhịn Hoàng hậu nương nương ức hiếp. Chỉ có điều, theo Vương gia càng ngày càng lớn, Thái hậu thậm chí mang tới bên người nuôi dạy, chuyện này chân chính xúc động tới sát tâm của Hoàng hậu nương nương. Trần phi nương nương tự biết xuất thân của mình thấp hèn, không bảo vệ được Vương gia, rồi lại không đành lòng nhìn Vương gia liên tiếp gặp thủ đoạn hiểm độc, bà cũng không có biện pháp nào, mới độc ác với Vương gia...” Ý nghĩ trong lòng bất tri bất giác bật thốt lên, Bình công công nghe được, liền vội vàng giải thích.

Là thế này sao? Tim Quý Du Nhiên chợt co rút lại, “Ngươi nói là thật?”

“Thiên chân vạn xác! Lão nô không dám lừa Vương phi!”

Đúng rồi, còn nhớ rõ ban đầu, Phượng Dục Minh cũng đã nói, Trần phi thích làm bánh ngọt cho hắn ăn, cũng vừa nhìn hắn ăn bà vừa khóc. Chắc hẳn cũng vì nguyên nhân này?

Thân là một mẫu thân, vì bảo toàn tính mạng của hài tử, lại không thể không độc ngu hắn, đây là một chuyện đau lòng như thế nào? Chính là, Trần phi à Trần phi, bà cuối cùng không thông minh bằng Địch phi. Địch phi còn có thể khiến thất Hoàng tử giả bộ bị tàn phế, Trần phi lại chân chính hạ thủ với nhi tử của mình.

“Ái phi.” Phượng Dục Minh bên cạnh đột nhiên kéo kéo nàng, Quý Du Nhiên xoay đầu lại, nhìn tròng mắt sáng trong quá đỗi của hắn, hốc mắt đột nhiên rất chua xót.

“Ái phi nàng làm sao vậy? Không khóc không khóc, ai bắt nạt nàng, nàng nói cho bổn Vương, bổn Vương dạy dỗ kẻ đó giúp nàng!” Hai tay vụng về lau nước mắt trên mặt nàng, càng lau càng nhiều, lau thế nào cũng không xong. Phượng Dục Minh nóng nảy, “Bình công công, sao ngươi lại bắt nạt ái phi? Không cho phép ngươi bắt nạt nàng?”

Bình công công vội vàng phủ phục xuống, bốp bốp đánh mình hai bàn tay, “Lão nô biết, Vương phi ngài hận lão nô, lão nô sao lại không hận mình? Nhớ năm đó, Trần phi đối xử với lão nô không tệ, lão nô lại lấy oán báo ân, là lão nô không có lương tâm, lão nô cũng hối tiếc không kịp. Lão nô vốn định lấy cái chết tạ tội, nhưng Trần phi nương nương đau thương quá độ bỏ mình, bên cạnh Vương gia chỉ có lão nô và Lý ma ma. Tất cả những người khác đều bị Hoàng hậu nương nương sai khiến đi, lão nô không đành lòng nhìn Vương gia một lần nữa rơi vào trong tay Hoàng hậu nương nương, mới tham sống sợ chết, vẫn ở lại bên cạnh Vương gia chăm sóc Vương gia. Hiện giờ, Vương gia đã lớn lên, cũng cưới ngài, sẽ lập tức sinh mấy hài tử của mình, lão nô hài lòng, đi xuống cửu tuyền cũng có thể giao phó lại với Trần phi nương nương. Ngài cứ việc yên tâm, lão nô tuyệt đối sẽ không lưu luyến hậu thế nữa. Trong vòng ba ngày, lão nô nhất định cho ngài một công đạo!”

Nói xong, lại bịch bịch dập đầu ba cái, mới đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra ngoài.

“Từ đã!” Quý Du Nhiên vội vàng quát to một tiếng.

Bình công công thẫn thờ xoay người, “Vương phi còn có chuyện gì muốn hỏi?”

“Chuyện ngươi làm với Vương gia, Trần phi biết không?”

“Nương nương ngài tấm lòng nhân hậu, mặc dù biết rõ chuyện lão nô bí mật làm, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ dần dần xa cách lão nô mà thôi.”

Cũng chính là bà có biết. Quý Du Nhiên nhắm mắt lại, trước mắt bất giác hiện lên khuôn mặt mỹ nhân hoa lê đẫm mưa *. Gương mặt đó, có năm sáu phần tương tự Phượng Dục Minh.

(*) Lê hoa đái vũ: Hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - một trong tứ đại mỹ nhân lịch sử Trung Quốc. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Một lần nữa mở mắt ra, nàng nắm chặt tay Phượng Dục Minh: “Vậy ngươi có biết, Trần phi hạ thuốc gì cho Vương gia không?”

“Lão nô biết.”

“Là cái gì? Ngươi biết thuốc giải là gì không? Chỉ cần ngươi đưa thuốc giải ra, ta sẽ miễn tội cho ngươi!”

Nghe thấy lời ấy, Bình công công nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, “Vô dụng, đã quá muộn.” Lắc đầu, lão nức nở nói.

Nội tâm kích động của Quý Du Nhiên chợt rơi vào vực sâu không đáy, “Ngươi có ý tứ gì?”

“Nhớ năm đó, chờ Vương gia được phong Vương xuất cung, lão nô cũng đi tìm thuốc giải cho Vương gia ăn vào, nhưng mà, Vương gia cứ như vậy những năm này, độc trong người đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, sớm không trừ sạch được. Thái y có giao hảo tốt với lão nô đã từng nói cho lão nô, tình huống bây giờ của Vương gia là bệnh lâu ngày ngấm sâu, không chữa khỏi được, là trị không hết rồi.”

Trời!

Trước mắt lại tối sầm lại, Quý Du Nhiên gần như ngất xỉu đi.

“Ái phi!” Phượng Dục Minh vội vàng ôm lấy nàng, “Nàng làm sao vậy? Ái phi? Người đâu, mau gọi Thái y! Mau gọi Thái y!”

Bên tai vang lên một loạt tiếng bước chân rối ren.

Chờ Quý Du Nhiên chậm rãi phục hồi tinh thần lại, nàng đã nằm trên giường rồi.

Phượng Dục Minh tỏ vẻ lo lắng ngồi bên mép giường, một Thái y vừa mới bắt mạch xong lui sang bên cạnh: “Khởi bẩm Vương gia, Vương phi bởi vì ưu tư quá nặng, đau lòng quá độ mới có thể như thế. Bây giờ Vương phi có thai, phải tránh quá vui quá buồn, nếu không thai nhi trong bụng sẽ không tốt. Vi thần trước kê mấy đơn thuốc dưỡng thai, kính xin Vương phi vì bào thai trong bụng, giữ vững tâm tình ổn định, đừng để ngoại vật quấy nhiễu.”

“Ừ, biết.” Giọng Quý Du Nhiên lạnh nhạt nói, Thái y vội vàng đi tới phòng ngoài viết đơn thuốc.

“Ái phi!” Chờ Thái y vừa đi, Phượng Dục Minh vội vàng vén chăn lên ôm nàng vào trong ngực, “Nàng hù chết bổn Vương rồi! Bổn Vương cho rằng nàng lại muốn rời bỏ bổn Vương mà đi!”

Một luồng ấm áp tràn lan ra trên cổ, Quý Du Nhiên biết hắn lại khóc nữa. Chàng ngốc này của nàng!

Cảm xúc đau thương và vui vẻ đan xen trong lòng, Quý Du Nhiên cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Khẽ đẩy hắn ra, nàng lau khô nước mắt cho hắn: “Đã là người sắp làm phụ thân, còn khóc cái gì?”

“Chỉ cần ái phi nàng không có chuyện gì, có làm phụ thân hay không, bổn Vương không thèm để ý!” Hít hít lỗ mũi, Phượng Dục Minh buồn bực nói.

Quý Du Nhiên mím môi, khẽ cầm bàn tay hắn, “Vương gia.”

“Ái phi?”

“Chàng cảm thấy hiện tại chúng ta sống như như thế nào? Chàng hài lòng không?”

“Hài lòng! Có ái phi ở bên cạnh, bổn Vương hài lòng mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.