Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 128: Chương 128: Chương 5.2: Cái gọi là sự thật




Nhìn thấy Quý Du Nhiên, nàng ta nhẹ nhàng cười một tiếng: “Mẫu hậu cũng kêu ta tới gặp Thu Lam trưởng Công chúa, giúp Bình Cố thám thính một chút xem tẩu tử tương lai của muội ấy có tính tình như thế nào.”

Không thế nào cả. Nói dễ nghe là một người lớn mật dám yêu dám hận, nói thẳng thắn là một người không biết suy nghĩ, miệng không quản được lòng, hơn nữa thích mạnh mẽ lao tới.

Trong lòng âm thầm oán, Quý Du Nhiên cúi đầu cười khẽ: “Thì ra là như vậy. Xem ra, chuyện nghị hòa bàn luận cũng không sai biệt rồi, hiện giờ chờ bàn luận nghị hòa chi tiết thôi?”

Hoàng hậu nương nương gật đầu một cái. Nhìn thấy Phượng Dục Minh vẫn đi theo bên cạnh nàng, lão nhân gia bà ta đã không nói gì, trực tiếp coi như không nhìn thấy.

“Chỉ có điều, tỷ tỷ chắc có chỗ hiểu rõ Thu Lam trưởng Công chúa đi? Theo bổn cung được biết, dường như Thu Lam trưởng Công chúa đã đi qua Dật Vương phủ ít nhất hai lần rồi. Không biết bây giờ tỷ tỷ có gì muốn chỉ điểm cho Bình Cố không?” Đợi các nàng vừa nói xong, Thái tử phi đột nhiên mắt môi cười, khe khẽ nói như thế.

Cho dù có, nàng cũng sẽ không nói! Cứ để cho Bình Cố và nữ nhân kia đấu cả đời đi!

Chỉ có điều, thấy ánh mắt mọi người ở đây đều ngay lập tức rơi vào trên người nàng, giống như tha thiết mong chờ nàng mở miệng vậy, cho dù Bình Cố bị giam cầm hồi lâu thế mà lại cũng trên mặt mang theo vẻ ửng hồng, muốn nói lại thôi nhìn nàng, trong lòng Quý Du Nhiên liền hiểu –– có người đã sớm lưu truyền trong công chúng chuyện nàng và Thu Lam trưởng Công chúa tiếp xúc rồi. Nữ nhân này ngược lại có một lần thông minh, thế nhưng không trực tiếp xé rách thân phận của Vân Phi Thành, mà tạo cho người khác ảo giác nàng không ở yên trong nhà, ngược lại đi thông đồng với người nước khác. d1en d4nl 3q21y d0n

Liền thản nhiên nhìn về phía mọi người, “Thật ra thì cũng không có gì. Thu Lam trưởng Công chúa thông minh lương thiện, nhanh mồm nhanh miệng, là một người dễ sống chung.”

“Thật sao? Thu Lam, nghe một chút xem, Dật Vương phi đánh giá muội rất cao! Xem ra nàng ấy rất ưa thích muội mới đúng.”

Vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng vang dội của một nam nhân truyền đến từ ngoài cửa.

Quay đầu nhìn lại, đã thấy Sở Túc Lương Thái tử đương nhiệm của nước Phong Lịch và đương kim Thái tử cùng nhau xuất hiện.

Môi hắn khẽ câu, cười như không cười, trong đôi mắt hẹp dài xếch lên lóe ra chút ánh sáng, đuôi mắt khẽ vểnh lên, tạo cho người ta có ảo giác hắn đang cười. Một tay cầm cây quạt mở ra, thỉnh thoảng quạt một cái, thoạt nhìn rất phong lưu phóng khoáng. Chỉ có điều, dấu vết phong lưu hơi quá nặng, nhất là ánh mắt rực rỡ quá mức chảy xuôi trong mắt hắn, khiến trong lòng Quý Du Nhiên rất không thích.

Khi hắn chuẩn xác bắt được vị trí của nàng thì Quý Du Nhiên sớm quay đầu sáng chỗ khác.

Sở Túc Lương thấy thế, cũng nhẹ nhàng cười một tiếng, liền chuyển ánh mắt sang Bình Cố bên cạnh Hoàng hậu.

Bình Cố lập tức cúi mặt xuống thật thấp, hai bên gò má đỏ bừng.

Chỉ có điều, nhìn cái nhìn của hắn khi nhìn Quý Du Nhiên giống như trong lúc vô tình lướt qua, hai nam nhân trẻ tuổi tại chỗ cũng phát hiện có gì không đúng.

Phượng Dục Minh tất nhiên căm hận trợn mắt lườm lại hắn, còn Thái tử thì hơi mím môi, lại tiếp tục dáng vẻ vân đạm phong khinh * nói: “Thái tử nước Phong Lịch, mời qua bên này.”

(*) vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì

Do Hoàng hậu nương nương dẫn đầu, các nữ tử trong phòng rối rít đứng dậy hành lễ.

Sau khi Sở Túc Lương hoàn lễ, liền chắp tay nói với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương thiên triều Đại Lương, hôm nay cô tự tiện dẫn theo bạn tốt của cô, cũng chính là Tể tướng nước Phong Lịch ta Phi Thành huynh tới đây làm bạn, chắc hẳn ngài cũng không để ý tiếp đãi thêm một người chứ?”

“Dĩ nhiên không ngại, Vân Tướng tuổi trẻ tài cao, chính là thầy tốt bạn hiền khó có được, để cho Thái tử chúng ta trò chuyện nhiều với hắn, cũng có nhiều lợi ích cho Thái tử chúng ta.” Hoàng hậu nương nương vội nói.

Chỉ có điều, nghe nói như thế, sắc mặt của Thái tử và Thái tử phi cũng quá không đẹp mắt.

Nhưng mà, cho dù trong lòng không muốn, bọn họ cũng không biểu hiện ra.

Liếc nhìn mọi người gần như đã đến đông đủ, Hoàng hậu nương nương liền dẫn mọi người cùng nhau vào sảnh ngắm sen trong Ngự hoa viên.

Mặc dù đã là đầu xuân rồi, nhưng thời tiết phương bắc vẫn còn hơi lạnh như cũ, thêm với hôm nay gió hơi lớn, cho nên sân khấu bố trí trong sảnh.

May mà có mặt hôm nay trừ Bình Cố và Thu Lam trưởng Công chúa ra, những phụ nhân khác đều đã thành hôn, cho nên gần đám nam nhân Sở Túc Lương một chút vẫn còn nói được.

Chỉ có điều, vẫn là nam nữ chia bàn, Hoàng hậu nương nương ngồi chủ bàn, ở bên tay trái bà là Thái tử phi, còn bên phải là Bình Cố, ngồi bên cạnh Thái tử phi là Thu Lam trưởng Công chúa, ngồi bên cạnh Bình Cố bên kia là Ninh Vương phi bụng to và Quý Du Nhiên.

Sở Túc Lương dĩ nhiên ngồi cùng với Thái tử còn có Vân Phi Thành ở bàn bên cạnh.

Cũng may nhờ hôm nay bố trí như vậy, Phượng Dục Minh mới rất không tình nguyện rời khỏi bên cạnh Quý Du Nhiên, đi ngồi dưới chỗ Thái tử.

Bữa tiệc này thật ra rất nhàm chán, cũng chỉ xem cuộc vui tán gẫu, một đám nữ nhân giả bộ nói chuyện với Thu Lam trưởng Công chúa, ý vị đưa đẩy chỗ tốt của Bình Cố.

Nhưng mà, mọi người đều biết tính khí của Bình Cố, cho nên nói đi nói lại, cũng chỉ khen nàng ta thẳng thắn đáng yêu, hùng hùng hổ hổ, có người khoác lác ô sỉ nói tính khí nàng ta và Thu Lam trưởng Công chúa ngược lại tương đối giống, chắc hẳn về sau nhất định có thể sống tốt.

Nghe nói như thế, Quý Du Nhiên thiếu chút nữa phì cười.

Mà bên bàn Thái tử kia thì mùi thuốc súng nhiều hơn.

Khoan hãy nói, một bàn mấy người như thế, lại vẫn bốn bề báo hiệu dấu hiệu bất ổn, gần như không có hai người có thể trò chuyện với nhau.

Ví dụ xem, Phượng Dục Minh và Thái tử miễn cưỡng có thể coi như hòa bình sống chung, nhưng hai người đều có lòng ngăn cách nhau; đối với Vân Phi Thành đi, kể từ sau khi biết hắn là ca ca của Quý Du Nhiên, nghĩ tới mình đã từng động thủ một lần với hắn, trong lòng Phượng Dục Minh cũng ngượng ngùng, chỉ có thể cười ngây ngô không dám nói lời nào; còn với Sở Túc Lương, Phượng Dục Minh cực kỳ khó chịu! Mặc dù nói không biết tại sao, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt nam nhân này thỉnh thoảng quan sát Quý Du Nhiên khiến cho trong lòng hắn rất không thoải mái!

Vân Phi Thành dĩ nhiên cũng chỉ ngoài mặt cung kính với Phượng Dục Minh mà thôi. Còn đối với Thái tử, hắn ngay từ đầu trừ hàn huyên theo lệ thường ra, thì một câu cũng không bằng lòng nhiều lời với hắn; ngược lại Thái tử nhiều lần muốn nói vài lời với hắn, nhưng đều bị hắn trực tiếp không đếm xỉa đến rồi.

Còn Thái tử, hắn luôn không cùng chung đề tài với Phượng Dục Minh; khoảnh khắc khi nhìn thấy Vân Phi Thành, hắn cũng nhận ra thân phận thật sự của Vân Phi Thành, trong lòng thậm chí hơi chột dạ, cũng không dám chủ động xuất hiện bên cạnh hắn; đối với Sở Túc Lương, cảm giác nam nhân này mang đến cho hắn cũng rất quỷ dị. Dù sao, trải qua thời gian dài giao thiệp như vậy với nhau, trực giác của hắn cho thấy nam nhân này không đơn giản, hắn cần phải cẩn thận đề phòng.

Cho nên, đến cuối cùng, tiếng nói có thể có trọng lượng cũng chỉ có một đôi bạn tốt Vân Phi Thành và Sở Túc Lương, Thái tử và Phượng Dục Minh đều yên lặng dùng bữa uống rượu ở đó. Thỉnh thoảng, trên bàn còn có hai cá nhân ma sát ra chút tia lửa.

Bên bàn nữ nhân, Thu Lam trưởng Công chúa rõ ràng cũng rất không bình tĩnh. Từ ánh mắt ban đầu nàng nhìn Bình Cố cũng có thể hiểu thật ra nàng rất không hài lòng về Bình Cố, nhưng kết thân chính trị, tất cả đều theo điều kiện quan trọng đầu tiên của chính trị, cho nên nàng cũng không nói thêm gì. Chỉ có điều sau một lúc chịu nhịn Hoàng hậu và những quý phụ nhân kia líu ríu lít rít, nàng rốt cuộc đứng dậy: “Thân thể bổn cung hơi không thoải mái, không biết Thái tử phi có thể ra ngoài đi dạo với bổn cung không?”

“Được!” Thái tử phi vội vàng cười nói, liền đứng dậy, hai nữ nhân cùng đi ra ngoài rồi.

Nữ nhân này, nàng ta đang có ý đồ gì?

Mắt thấy hai người một trước một sau đi ra ngoài, chân mày Quý Du Nhiên giật giật, trong lòng hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.

Dù sao, nàng cũng không tin Thu Lam trưởng Công chúa bằng lòng giao hảo với Thái tử phi.

Nếu Thu Lam trưởng Công chúa đã đi rồi, đề tài nói chuyện của mọi người lập tức chuyển đổi, lại bắt đầu ca tụng Thu Lam trưởng Công chúa sắc nước hương trời như thế nào, phong thái không tầm thường, Hoàng hậu nương nương cũng gật đầu theo.

Bình Cố lúc này mới thoáng ngẩng đầu lên nhìn chung quanh một chút, chỉ có điều trên gương mặt vẫn đỏ đến lợi hại.

“Nhị đệ muội.” Lặng lẽ, Ninh Vương phi kéo tay áo Quý Du Nhiên.

Nàng ta đã bao lâu không lặng lẽ nói với nàng rồi? Quý Du Nhiên ngẩn ra, mắt không tự chủ liếc về phía bụng của nàng ta.

Ninh Vương phi liền cười một tiếng dịu dàng, đôi tay cũng khẽ xoa cái bụng tròn vo của mình: “Còn không tới một tháng hài tử sẽ ra đời rồi. Thái y nói hắn phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh, ta nhất định có thể thuận lợi sinh hạ hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.