Thải Bình không hề có ý tứ giải thích, chỉ buông rèm mắt xuống: “Lửa lớn rồi, Vương phi ngài nghỉ ngơi đi, nô tỳ ra bên ngoài canh chừng cho ngài.” Rồi lững thững đi qua bên cạnh nàng.
“Thải Bình -”
“Vương phi.” Cái gáy giống như nhiều thêm một con mắt, Thải Bình một phát bắt được tay nàng vươn tới, ngoái đầu lại cười một tiếng với nàng, “Nếu như không yên lòng về nô tỳ, ngài cầm cái này đi! Một khi nô tỳ có bất kỳ động tĩnh gì bất lợi với ngài, ngài cũng có thứ tốt để phòng thân. Về phần tiểu Hắc – nó cũng không phải chịu thúc giục của nô tỳ mới có thể như thế, nó chỉ thay thế Vương gia bảo vệ ngài mà thôi.”
Mấy tháng rồi, đây là lần đầu tiên thấy nàng ta cười. Lúc này Quý Du Nhiên mới phát hiện ra, nha đầu này đúng là có dáng dấp hết sức xinh đẹp, vẻ đẹp lại không giống với chín nha đầu khác, mà là một kiểu... Nói như thế nào đây, hào hùng khí khái đi! Giật mình, lại có một cảm giác là lạ nổi lên trong lòng, hình như lòng đề phòng nàng ta của nàng lập tức giảm bớt đi phân nửa. Đưa mắt nhìn theo Thải Bình đi ra ngoài, Quý Du Nhiên cúi đầu xem xét một chút, phát hiện trong lòng bàn tay cầm một con dao găm xinh xắn. Rút dao ra xem, ánh lạnh chói mắt đâm vào khiến lòng nàng bất chợt run lên, tranh thủ đút nó lại.
Nắm chặt dao găm, nàng chậm rãi bước trở về, ngồi xuống bên cạnh đống lửa. Ngọn lửa ấm áp không ngừng tỏa ra, tản khí nóng ra bốn phía, ấm áp người nàng, cũng ấm áp lòng nàng. Chó tiểu Hắc chậm chạp từ từ đến, tròng mắt tròn vo chớp cũng không chớp nhìn nàng, ánh mắt tội nghiệp giống như ánh mắt chàng ngốc kia.
Trong lòng ấm áp không ngờ, Quý Du Nhiên đưa tay ôm cổ nó, vùi mặt vào trong lớp lông dày như nhung của nó, khóe mắt ướt át, xúc động kêu lên: “Vương gia, chàng ngốc...”
Cũng không biết rơi vào giấc mộng đẹp từ khi nào.
Trong mộng, Quý Du Nhiên phát hiện mình trở lại hồ Bích Ba. Ngồi bên bờ hoò, nàng và Phượng Dục Minh cùng nhau câu được rất nhiều cá, sau đó nhóm một đống lửa bên bờ hồ, Lục Ý Thải Bình giết cá rửa cá, hai người bọn họ xiên cá đã rửa sạch nướng trên đống lửa, vừa nướng, vừa nói cười đùa giỡn. Con chó lớn tiểu Hắc của Phượng Dục Minh ở bên cạnh lắc lắc cái đuôi chạy tới chạy lui, vui sướng ăng ẳng kêu to. Trời xanh, mây trắng, núi xanh, nước biếc, còn có người trong lòng nàng, nàng cảm thấy mình thật hạnh phúc, đống lửa trước mắt giống như bùng nổ, nàng cảm thấy thật ấm áp, thật ấm áp...
Chỉ có điều, hình như quá ấm áp? Chàng ngốc, chàng thêm củi đốt quá nhiều! Cá sẽ nướng cháy đấy! Trong lòng nghĩ định gọi, lại thấy ngọn lửa nóng bỏng càng lúc càng cao, gần như muốn cắn nuốt trời đất, trên người của nàng cũng bị nướng ra một tầng mồ hôi. Nhưng ngay lúc đó, nàng lại giống như bị ném vào trong một khe nước lạnh lẽo, lạnh lẽo thấu xương đánh từ bốn phương tám hướng tới, nàng lạnh đến run lẩy bẩy, lại không tìm được bất kỳ nguồn sưởi ấm nào. Chàng ngốc, chàng ngốc, chàng đang ở đâu? Chàng đang ở đâu!
“Vương phi, tỉnh, mau tỉnh lai!” Đột nhiên một cánh tay có lực lay lay nàng, đuổi toàn bộ lửa nóng và dòng suối nhỏ sang một bên. Mệt mỏi nâng mí mặt nặng trĩu lên, phát hiện đống lửa đã tắt, chỉ còn lại một đống tro bụi nhỏ. Quý Du Nhiên không còn hơi sức hỏi, “Làm gì?”
“Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi – sao trên người ngài nóng như vậy?” Tay của nàng ta sờ lên cánh tay nàng, lập tức thu về, Thải Bình đưa tay sờ lên trán nàng, Quý Du Nhiên lập tức thoải mái than thở ra tiếng, kéo mu bàn tay lạnh lẽo của nàng ta đè trên trán.
Thải Bình thoáng chốc trầm mặt xuống: “Không được, Vương phi ngài ngã bệnh! Chúng ta nhanh chóng đi về tìm đại phu!” Rồi đỡ nàng dậy, hai người đi theo đường nhỏ uốn lượn bí mật trong núi.
Đi ra khỏi hang núi, Quý Du Nhiên phát hiện sắc trời còn sớm. Mặt trời còn chưa lên, chân trời hiện lên màu sáng bạc, gió sớm trong rừng thổi qua, mang theo sương mù nồng nặc, thổi đi một tầng khí nóng trên người nàng, ý thức của Quý Du Nhiên tỉnh táo một chút. Lúc này nàng mới phát hiện ra: Mình gần như không động, Thải Bình cõng nàng lên lưng mà đi! Hơn nữa tốc độ chạy còn không chậm!
“Ngươi định mang ta đi đâu? Thả ta xuống!” Trong lòng chợt trầm xuống, nàng nắm chặt quần áo của nàng ta hỏi.
Bước chân Thải Bình vững vàng có lực, không loạn chút nào: “Nô tỳ mang ngài đi tìm gặp người đang đi tìm ngài. Vương phi ngài không cần phải lo lắng.” Rồi mặc kệ nàng yêu cầu như thế nào, nàng ta đều vững vàng dẫm bước chân lững thững đi về phía trước.
Con chó lớn tiểu Hắc lắc lắc cái đuôi, suốt dọc đường không tiếng động theo sát.
Đi thời gian chừng một bữa cơm, đã loáng thoáng nghe thấy phía trước có tiếng người nói chuyện, còn có rất nhiều tiếng bước chân lộn xộn truyền đến. Lúc này Thải Bình mới dừng bước chân một chút: “Vương phi, người tìm ngài đã tới.”
“A.”
Trong đầu choáng váng xây sẩm, mắt Quý Du Nhiên cũng sắp không mở ra được. Thải Bình lập tức huýt sáo gọi tiểu Hắc, tiểu Hắc vội vàng há họng gâu gâu kêu to lên, cũng xòe chân chạy về phía bên kia.
Không lâu lắm, đội mặc đồ đồng phục của cảnh vệ Hoàng gia xuất hiện trước mắt, hơn mười tên Ngự lâm quân giơ cao ngọn đuốc bước nhanh đi về phía bên này. Nhưng chạy đầu tiên đương nhiên là tiểu Hắc con chó cưng của Phượng Dục Minh!
“Các ngươi cuối cùng đã tới!” Lập tức một tiếng yếu ớt khẽ kêu lên, cũng không phải phát ra từ trong miệng nàng. Quý Du Nhiên cảm thấy thân thể mình trượt xuống, đã bị nhẹ nhàng thả trên đất, Thải Bình ‘không còn hơi sức’, hình như còn mang theo chút nức nở khẽ kêu lên, “Vương phi ngài, ngài ấy đang sốt lên! Các ngươi nhanh chóng mang ngài về tìm đại phu!”
Nha đầu này... Bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện búi tóc nàng ta rối tung, tất cả trên quần áo, trên mặt đều là vết bẩn đen xì, trên má phải còn có một vết cắt đã ngưng chảy máu. Chỉ cần liếc nhìn, đã có thể kết luận nha đầu này nhất định chịu không ít khổ. Quý Du Nhiên không nhịn được tặc lưỡi: Nàng ta giả dạng cũng quá giống đi? Mới vừa rồi người nào còn mạnh như rồng như hổ cõng nàng đi xuyên qua rừng núi chứ?
Chỉ có điều, đã không có thời gian quản lý nhiều như vậy, trên người nàng vừa lạnh lại vừa nóng, sớm trống rỗng đến không được, không thể nói dù chỉ một câu đầy đủ. May mà đội cảnh vệ có mang theo kiệu trúc ở bên cạnh, vội vàng để cho nàng ngồi lên.
Con chó to tiểu Hắc vẫn theo sát bên cạnh nàng, Quý Du Nhiên sờ đầu lông lá của nó, vừa nhìn ngó chung quanh, đến khi vẫn không phát hiện ra bóng dáng kia, đáy lòng dâng lên nỗi mất mát: “Vương gia đâu?”
“Bẩm Vương phi, Vương gia đang đi tìm trên một con đường khác.”
Thì ra hắn thật sự không có ở đây? Trong mắt lập tức không nhịn được đau xót, Quý Du Nhiên hít sâu một hơi: “Nhanh lên một chút, trở về.”
Nàng muốn gặp hắn, điên cuồng muốn gặp hắn!
Tìm được nàng, đoàn người bên này nhanh chóng trở về, phía trước đương nhiên cũng có người chạy như bay về báo tin.
Khó khăn lắm mới đi ra khỏi khe núi sâu kín này, đám người trở lại cung điện Lâm Lập nơi biệt uyển tránh nóng, đang định đi về phía phủ Dật Vương, đã thấy Vương công công bên cạnh Hoàng đế xuất hiện, chặn đường đi của bọn họ lại: “Dật Vương phi, xin ngài chờ một chút. Hoàng thượng mời ngài hãy đi trước một chuyến.”
Hoàng thượng tìm nàng? Tại sao? Đầu óc hôn mê đột nhiên tỉnh táo, tinh thần Quý Du Nhiên chấn động – chẳng lẽ, sau khi Thái tử được tìm trở về, khai nàng ra rồi hả? Rất có thể!
Lúc này cái khó ló cái khôn, mắt nàng khép lại, giả bộ ngất đi.
Thải Bình vội nói: “Không được, Vương phi ngất rồi!”
“Ngất đi không sao, một lát nữa Hoàng thượng tự có biện pháp gọi Vương phi tỉnh táo lại.” Không nghĩ tới Vương công công lại nói lạnh lùng như thế, lời lẽ nghiêm khắc ra lệnh đội cảnh vệ đưa nàng theo hướng ngược lại đi về phía Khâu Đường các chỗ Hoàng thượng tạm nghỉ lại.
Xem ra, lần này nàng thật sự trốn không thoát. Âm thầm nắm chặt hai quả đấm, tim Quý Du Nhiên treo thật cao.
Nhanh chóng nàng bị đưa đến Khâu Đường các, không biết Vương công công cầm bình thuốc gì tới, quơ quơ dưới mũi nàng, Quý Du Nhiên bị hun đến khó chịu không nhịn được, vội vàng mở mắt ra.
“Dật Vương phi, nếu tỉnh, vậy ngài nhanh chóng vào trong đi!” Vương công công vội nói.
Không còn cách nào, Quý Du Nhiên được Thải Bình đỡ xuống kiệu, chậm rãi đi vào trong điện, Hoàng đế Hoàng hậu kể cả Thái hậu đều chờ ở đây. Ba người đoan đoan chính chính ngồi ở phía trên, mặt trang trọng, lập tức cho người ta một áp lực vô hình, suy nghĩ của Quý Du Nhiên thoáng qua, dưới chân suýt nữa đứng không vững.
Nhìn tình huống, nàng cũng biết ngay mọi việc không tốt!
Thải Bình nhanh chóng nâng nàng lên.
“Chuyện này là sao?” Thấy thế, Thái hậu nương nương vội hỏi.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, Vương phi ngài ngủ ngoài đồng cả đêm, bị gió rét, bây giờ đang phát sốt.” Thải Bình vội nói.
“Nàng ta cũng phát sốt?” Hoàng hậu giống như lầm bầm lầu bầu một câu, lại khiến cho trong lòng Quý Du Nhiên hồi hộp. Vội vàng hít sâu một hơi, nàng ổn định tinh thần, xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua hành lễ với ba người: “Nhi thần ra mắt Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu hậu.”
“Haizzz, ai gia nhìn nha đầu này bệnh cũng không nhẹ! Nếu không trước hết để cho con bé trở về nghỉ ngơi, chờ thân mình tốt hơn chút lại kêu tới đây hỏi đi!” Thấy thế, Thái hậu nương nương tỏ vẻ không đành lòng, đề nghị đầu tiên.
Hoàng hậu lại lắc đầu nói: “Mẫu hậu ngài quá lo rồi. Cũng chỉ hỏi một đôi câu mà thôi, hỏi xong sẽ thả nàng ta đi về, không tời thời gian một ly trà, có gì quan trọng hơn? Bây giờ thả nàng ta trở về, hai ngày nữa lại kêu nàng ta tới, nàng ta khó khăn lắm mới tốt hơn một chút, vậy lại chịu phong hàn lần nữa, họa vô đơn chí, không phải bệnh sẽ lợi hại hơn sao?”
Thái hậu chau mày, rất không thể đồng ý với lời của Hoàng hậu. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Hoàng đế đã mở miệng trước nói rồi: “Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy Hoàng hậu nói cũng có lý. Chỉ mất thời gian nói mấy câu, không có gì lớn. Cùng lắm thì nhi thần nhanh chóng hỏi xong là được.”
Thái hậu lạnh mặt, nhưng không tiện nói thêm gì, nên quay đầu ra khoát khoát tay: “Thôi, các ngươi hỏi đi! Chỉ có điều, dù sao cũng phải cho con bé một cái ghế ngồi một chút! Nha đầu này đáng thương, đứng cũng không vững.”
“Dạ, nhi thần biết.” Hoàng đế vội nói, rồi gọi tiểu thái giám bên cạnh đưa một cái ghế đến cho nàng ngồi, lại chuyển sang Quý Du Nhiên, bỗng trầm mặt, “Dật Vương phi!”
Trong lòng Quý Du Nhiên thoáng giật mình, vụt một cái đứng lên: “Nhi thần ở đây!”
“Ngươi nói đi, chiều hôm qua, ngươi và Thái tử làm cái gì?”