Mệt mỏi, mệt quá.
Nhức đầu, cổ cũng đau, từng chỗ toàn thân cũng đau không chịu được.
Váng đầu chóng mặt, trên người lúc lạnh lúc nóng, Quý Du Nhiên cảm thấy nàng thật khó chịu, nàng khó chịu đến sắp chết rồi!
“Chàng ngốc, chàng ngốc!” Trước khi chết, trong đầu nàng chỉ có bóng dáng của người kia, trong lòng cũng chỉ có tên tuổi của người kia. Không kiềm chế được, nàng gian nan gọi tên hắn không biết bao nhiêu lần.
“Ái phi, bổn Vương ở đây! Bổn Vương ở đây!” Trong mơ mơ màng màng, hình như có người kêu cái gì đó bên tai nàng? Nhưng nàng nghe không rõ, Quý Du Nhiên cảm thấy hình như cả người nàng cũng nằm trên đám mây, theo gió bay bay, không biết bị thổi đi đâu.
“Ái phi, hu hu, ái phi, nàng đừng ngủ, nàng mau tỉnh lại! Tỉnh lại! Hu hu hu, ái phi...”
Thật ồn ào, mệt quá, thật phiền!
Một âm thanh ríu rít một mực nổ tới nổ đi bên tai nàng, nổ đã bao lâu? Ít nhất nửa đời rồi? Sắp khiến đầu nàng cũng nổ theo! Người nào vậy, đáng ghét như thế? Đợi nàng tỉnh lại, nàng nhất định... Nhất định... Nhất định thế nào đây? Nàng cũng không biết.
“Hu hu hu, hu hu hu... Ái phi, nàng đừng chết, ngàn vạn lần đừng chết, nàng chết bổn Vương cũng không sống! Hu hu hu...”
Trời ạ, âm thanh om sòm đó lại tới! Vẫn còn ở đó khóc khóc khóc, ai nói nàng chết? Nàng còn chưa gieo họa d1en d4nl 3q21y d0n đủ đâu!
“Phiền chết rồi!” Không thể nhịn được nữa, Quý Du Nhiên bực tức quát khẽ.
“Hả, ái phi?” Lập tức, tiếng khóc ngưng.
Phù, thế giới này xem như thanh tịnh.
Lỗ tai khó có được nhẹ nhàng khoan khoái, tâm tình Quý Du Nhiên thật tốt, bất giác từ từ mở mí mắt đã khép lại thật lâu.
Nhưng mà, vừa mới nhúc nhích, nàng lại phát hiện thật khó, trên người mình không một chỗ nào không chua xót, không một nơi nào không mềm, giống như không ra được chút hơi sức nào.
Lông mi hơi run khẽ rung động, nàng cố gắng mở mắt, một luồng ánh sáng chiếu rọi vào, đâm vào ánh mắt nàng làm đau, nàng vội vàng nhắm mắt lại.
“Ái phi? Ái phi nàng rốt cuộc có tỉnh không vậy?” Lại một âm thanh mang tính thử dò xét vang lên, thận trọng, còn giả bộ khóc thút thít, nghe được khiến nàng vừa bực mình vừa buồn cười.
Lần nữa thử mở mắt ra, Quý Du Nhiên cuối cùng có thể từ từ thích ứng với luồng ánh sáng chói mắt này. Cho nên, nàng nhìn thấy một bóng người mông lung xuất hiện trước mắt. Bóng dáng này hình như rất quen thuộc, nhưng nàng không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn ra đại khái là một bóng dáng nam nhân. Mấp máy đôi môi khô ráp, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ai vậy?”
Lúc nói chuyện, cổ họng của nàng cũng tắc nghẹn đến đau, thoáng nhúc nhích lập tức khó chịu.
“Vương phi, ngài đã tỉnh rồi hả?” Lời vừa mới ra miệng, bóng dáng mông lung đó lập tức xông về phía trước, hưng phấn đến kêu to.
Âm thanh này lớn hơn trước kia, làm cho đầu nàng càng đau rồi.
Nhưng mà, giống như cảm giác náo loạn nàng còn chưa đủ, một đôi tay túm lấy bả vai nàng, liều mạng lay nàng: “Ái phi ái phi, nàng đã tỉnh rồi! Ha ha ha, ái phi tỉnh rồi! Nàng cuối cùng đã tỉnh! Ha ha ha!”
Ồn ào chết được!
“Ngươi câm miệng!” Đầu óc đều vang lên ong ong, người thiếu chút nữa bị hắn huyên náo đến ngất đi, Quý Du Nhiên không nhịn được há họng hét lớn một tiếng.
Vì vậy, âm thanh biến mất, thế giới khôi phục yên tĩnh một lần nữa. Nhưng mà, không lâu lắm lại –
Tí tách, tí tách.
Trời mưa sao? Nàng đang ở đâu? Tại sao lại có nước mưa rơi lên mặt nàng? Hơn nữa... Liếm liếm, tại sao lại có vị mặn? Người nào rảnh rỗi nhàm chán thêm muối vào trong nước mưa?
Tâm tình cực kỳ khó chịu, nhận định có người đang giở trò quỷ với nàng, Quý Du Nhiên tức giận.
Hít sâu một cái, nàng dùng sức mở to hai mắt, lập tức thấy một khuôn mặt vô cùng to lớn xuất hiện ngay trước mắt.
A!
Mọi người giật mình.
Nàng vội vã lùi về phía sau, một lần nữa định thần nhìn lại, mới phát hiện đó là một khuôn mặt nam nhân bẩn thỉu. Làn da màu mật ong, một đôi mắt to ngập nước chớp chớp, mặc dù đầu mang trâm khảm đá quý, nhưng búi tóc trên đầu hắn lại xốc xếch không chịu nổi. Dưới một thân áo gấm, mặt của hắn cũng bẩn thỉu, phía trên giống như bọc một tầng bùn, ở dưới mắt lưu lại hai vết được coi như sạch sẽ - nhìn một cái cũng biết là dấu vết nước mắt cọ rửa lâu dài lưu lại. Đã thế, bây giờ hắn còn giả bộ đáng thương rơi nước mắt! Nếu như không phải nhìn thấy cái đầu hắn khá lớn, Quý Du Nhiên thật sự cho rằng mình nhìn thấy một đứa bé chưa lớn lên.
Chỉ có điều, chống lại ánh mắt hắn, trong lòng Quý Du Nhiên chợt xé ra, lại có vài cảm giác đau lòng.
“A, Vương phi tỉnh, tỉnh thật!”
“Có ai không, nhanh đi nói cho Thái hậu, nói Vương phi tỉnh!”
“Không đúng, nên đi mời Liễu Thái y trước mới đúng!”
...
Lập tức, nữ nhân ríu rít vang lên, may mà âm thanh không lớn, hơn nữa còn ở chỗ xa một chút, vẫn trong phạm vi nàng có thể tiếp nhận được. Cho nên Quý Du Nhiên không có phản ứng bao nhiêu. Huống chi, bây giờ nàng còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm – chính là theo chân nam nhân khóc đến giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Mở to mắt, nàng nhìn ánh mắt giả bộ đáng thương của hắn, nhìn nước mắt hắn vẫn còn tí tách rơi xuống, đột nhiên buồn cười, hì hì một tiếng bật cười.
“Oa!” Không cười còn may, vừa thấy nàng cười, Phượng Dục Minh càng thêm đau buồn, hắng giọng khóc lớn lên.
Lại nữa! Quý Du Nhiên nhướn mày, “Không cho khóc!”
Tiếng khóc lập tức ngưng lại, Phượng Dục Minh lại chớp chớp đôi mắt đầy lệ, tội nghiệp giống như con chó nhỏ nhìn thẳng vào mắt nàng.
Làm thế nào? Nàng đột nhiên lại buồn cười rồi! Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ đối phương cắn chặt môi dưới cố nén khóc, nàng có thể khẳng định: Chỉ cần nàng dám cười ra tiếng, hắn nhất định sẽ dùng tiếng khóc lớn hơn để báo đáp lại! Nàng sẽ không chịu nổi.
Lúc này, một ly trà xanh mùi hương thoang thoảng bốc lên tách hai người ra: “Vương phi, mời dùng trà.”
A! Không nhắc nhở còn đỡ, nàng đã quên miệng mình khát đến khó chịu, giọng nói cũng đau đến khó chịu. Đều do hắn tên gia hỏa này làm hại!
Không nhịn được cách ly trà trợn mắt lườm hắn một cái, Quý Du Nhiên vội vàng nhận lấy ly trà uống một hơi cạn sạch. Uống xong, nàng đưa ly lại: “Còn muốn.”
Một hơi uống cạn ba ly trà, giọng nói rốt cuộc thoải mái hơn, nàng mới có tâm tình nhìn chung quanh một chút, lúc này mới phát hiện người trong phòng này không ít! Năm sáu nha hoàn ăn mặc lòe loẹt, trên mặt mỗi người đều là vẻ mặt buồn rầu, còn có một tốp nam nhân nữ nhân trên dưới bốn mươi, bọn họ đứng ở cuối giường, nhìn qua cách ăn mặc có thể nói là người có chút quyền thế.
Chỉ có điều, hấp dẫn ánh mắt nàng nhất còn phải kể đến nam nhân trước mắt này. Ừ, nói như thế nào đây, mặc dù ngoại hình của hắn xem ra hết sức bẩn thỉu, thế nhưng một thân áo gấm không phải là giả, hơn nữa vẻ mặt nhỏ điềm đạm đáng yêu hít hít mũi... Ơ ơ ơ, khiến nàng thật sự muốn bắt nạt hắn!
Người này cho nàng một cảm giác, rất quen thuộc, rất đau lòng, cũng rất bất đắc dĩ. Trong đầu mơ hồ hiện lên một cái tên, nhưng như thế nào nàng cũng không thấy rõ.
Quý Du Nhiên rất cố gắng nỗ lực nhìn hồi lâu, nhưng sau khi cố gắng không có kết quả, nàng bỏ qua. Ngược lại nhìn về phía hắn, nàng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi... Là ai?”
“Oa!”
Vừa dứt lời, một tràng tiếng khóc to rõ vang dội về phía chân trời, lần nữa chấn động làm màng nhĩ nàng ong ong lên.
“Oa oa oa, oa oa oa! Oa oa oa, oa oa oa!”
Sau đó, đủ tiếng khóc bi thương đau lòng thê thảm vang vọng trong Dật Vương phủ, vang vọng đi, trải qua hồi lâu không nghỉ.
Dần dần, mọi người đều đang –
Tập, quen, rồi!
“Haizzz!” Nửa nằm trên giường, Quý Du Nhiên nhìn đứa bé bự đang khóc oa oa oa oa không ngừng trước mặt, rất bất đắc dĩ thở dài.
Thái hậu cũng thở dài theo, “Hài tử này... Haizzz! Ai gia cũng không có cách nào.”
Nếu như lão nhân gia ngài không có cách nào, nàng nên làm cái gì đây? Quý Du Nhiên kêu to trong lòng. Không phải do nàng ngủ quá lâu đầu óc hơi mơ hồ sao? Không cẩn thận đâm đến trái tim nhỏ bé nhạy cảm của hắn, kết quả khiến cho hắn biến thành như bây giờ ròi. Mặc dù nàng rất nhanh nghĩ tới, nhưng cũng đã không có cách nào cứu vãn rồi, cho dù nàng nói xin lỗi như thế nào lời hữu ích ra sao, hắn nhất định không nghe, còn càng lớn tiếng khóc cho nàng nghe! Ngay cả mời Thái hậu tòa Thái Sơn ngồi ở đây cũng không dùng được, thiếu chút nữa Quý Du Nhiên cũng muốn nhìn hắn khóc rồi.