Trên tay đột nhiên ấm áp, giống như được một bàn tay ấm áp cầm vào trong lòng bàn tay. Nhưng mà –– tay này không giống của Phượng Dục Minh.
Quý Du Nhiên nhạy bén phát hiện không đúng, lập tức định rút tay về, lại phát hiện đối phương nắm rất chặt, nàng không rút nổi. Liền quay đầu nhìn lại, vì vậy, nàng đối mặt với tròng mắt mang ý cười của Vân Phi Thành.
Trong lòng lập tức mềm nhũn, nàng giằng co hai cái, rồi không có hành động nào nữa.
Sở Túc Lương ở bên cạnh phát hiện, lấy quạt che miệng cười he he, hai tròng mắt quá đáng bắn qua càn quét trên người Quý Du Nhiên, Quý Du Nhiên mím môi, không vui trừng mắt nhìn hắn một cái. Không ngờ bị nàng trừng, Sở Túc Lương lập tức giống như nhìn thấy ánh sáng xé tan màn đêm, cười rực rỡ đến chói mắt.
Nam nhân này...
Nhướn mày, Quý Du Nhiên vội vàng quay đầu lại, quyết định không giao thiệp với hắn mới thỏa đáng.
Phía trước, bị Thái tử và Hoàng hậu cùng quát lớn, Thái tử phi sững sờ, lập tức cũng phát hiện không đúng, tròng mắt nhìn về phía Thu Lam trưởng Công chúa kêu to: “Ngươi kích ta!”
Thu Lam trưởng Công chúa cười lạnh: “Bổn cung nói tất cả đều là sự thật. Về phần Thái từ phi Đại Lương ngươi... Nói tất cả đều là lời nói thật chứ?”
Sắc mặt Thái tử phi trắng xanh rồi trắng bệch, y hệt như cầu cứu nhìn về phía Thái tử. Thái tử nghiêng đầu sang bên cạnh, sắc mặt Hoàng hậu không thật đẹp mắt quát lên, “Người đâu, thần chí Thái tử phi không rõ ràng, không nhận thức, nhanh đưa nàng ta về Đông cung, mời Thái y tới chẩn mạch!”
Hai cung nữ vội vàng đi lên kéo người đi. Thái tử phi cũng tự biết mình mắc lỗi lớn, liền giãy giụa một cái rồi không dám nữa, cúi đầu mặc cho người kéo đi.
Thu Lam trưởng Công chúa thấy thế, không nhịn được nhíu đôi mày thanh tú lại: “Bổn cung và nàng ta còn nhiều lời lắm chưa nói xong đâu!”
“Thu Lam trưởng Công chúa, Thái tử phi nàng ta nói xằng nói bậy, ngài cần gì phải chấp nhặt với nàng ta?” Giọng Hoàng hậu nói mơ hồ.
“Hả?” Thu Lam trưởng Công chúa chớp mắt mấy cái, “Nhưng bổn cung vẫn thấy biểu hiện của nàng ra rất bình thường mà!”
“Chỉ nhìn như bình thường mà thôi.” Thái tử nói tiếp, “Nàng ta đã uống thuốc từ lâu rồi, lần này nếu không phải nhìn biểu hiện gần đây của nàng ta không tệ, vì mặt mũi Hoàng gia nên dẫn nàng ta ra ngoài ngồi một chút, cô còn định giam nàng ta ở Đông cung. Bây giờ nhìn lại, cô phải kêu người tăng thêm liều thuốc cho nàng ta.”
Nói như vậy, có bệnh không phải nên giam người cực kỳ chặt chẽ, e sợ nàng ta chạy ra ngoài làm loạn sao? Hơn nữa còn là trường hợp nghiêm túc như vậy.
Mọi người oán thầm trong lòng, Thu Lam trưởng Công chúa nháy nháy đuôi mày, đang định nói gì, Sở Túc Lương lại vui vẻ lên tiếng: “Được rồi Thu Lam, muội bớt hai câu đi! Thái tử phi thiên triều Đại Lương người ta cũng bị người ta làm cho thần chí không rõ, muội còn một mực đòi không thả, không khỏi mất phong phạm Hoàng tộc của nước Phong Lịch chúng ta.”
Thu Lam trưởng Công chúa hơi mím môi, liền cúi đầu làm bộ hành lễ nhận sai với Hoàng hậu và Thái tử.
Việc đã đến nước này, nhận sai thì có ích lợi gì?
Hoàng hậu cười đến giống như ăn hoàng liên: “Thôi, hôm nay là đầu óc Thái tử phi sai lầm, nói xằng nói bậy một trận, đụng phải Thu Lam trưởng Công chúa, kính xin Thu Lam trưởng Công chúa không cần để trong lòng, mọi người cũng coi như chưa từng xảy ra đi! Về sau bổn cung sẽ cho người canh chừng kỹ nàng ta.”
“Thật sao? Chỉ hy vọng như thế đi!” Thu Lam trưởng Công chúa cười nói.
Chuyện này coi như không giải quyết được gì.
Chỉ có điều, trong Hoàng cung bị Hoàng hậu và Thái tử hết lòng dốc sức áp chế xuống.
Nhưng bắt đầu từ ngày hôm sau, trong đế đô đầu đường cuối ngõ bắt đầu truyền lưu một chuyện xưa về kẻ bạc tình: Truyền thuyết là Tể tướng tiền triều Quý Bá năm đó gia cảnh nghèo khó, không xu dính túi, vì gom góp lộ phí đi thi, am tâm tình nguyện cưới nữ nhi một thợ mổ heo ở Bình Châu. Nhưng mà, mượn tài lực của nhạc phụ thi đậu Bảng nhãn, sau khi làm quan, Quý Bá lại cho rằng thân phận của nhạc phụ kéo cấp bậc của mình xuống, cũng không nhìn trúng thê tử xuất thân nhà nghèo của ông ta nữa, nhiều năm không vào phòng của thê tử.
Sau đó ông ta vào kinh nhậm chức, liền liếc mắt đưa tình với nữ nhi của Trương Thái bảo, rất nhanh đã thân nhau.
Cùng lúc đó, ông ta vẫn duy trì giữ mình trong sạch trước mặt người trong thiên hạ, hình tượng trân trọng tao khang *.
(*) tao khang: Nghĩa gốc chỉ cám bã, nghĩa bóng chỉ người vợ đã cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình không thể bỏ được.
Vì để lơ là thê tử đang chạy vạy khắp nơi cho ông ta ở đế đô, ông ta để thê tử mang thai ở nhà nghỉ ngơi, nhưng không nghĩ tới, khi Quý phu nhân mang thai chưa tới năm tháng, ông ta dẫn tiểu thư Trương gia đã có thai hai tháng xuất hiện trước mặt bà.
Quý phu nhân cực kỳ đau lòng, Quý Bá ân hận lúc đầu đã làm sai, Quý phu nhân vốn cùng Trương tiểu thư tình như tỷ muội cũng xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Nhưng mà, việc đã đến nước này, Quý phu nhân không thể không đồng ý cho Quý Bá nạp Trương tiểu thư vào trong phủ, nhưng Trương gia kiên quyết Trương tiểu thư không làm thiếp cho người, cho nên Quý Bá lần nữa quỳ gối hết lời cầu xin Quý phu nhân, cuối cùng Quý phu nhân bất đắc dĩ, đành phải để Trương tiểu thư với thân phận bình thê gả vào trong Quý phủ, tiếp tục tình như tỷ muội với Trương tiểu thư.
Mà Trương tiểu thư này có lực hậu thuẫn, số làm quan của Quý Bá, không tới mười năm đã bò lên vị trí Tể tướng.
Còn Quý phu nhân dần dần nả lòng, mắt thấy Trương tiểu thư trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp hơn mình cuối cùng thay thế vị trí của mình cũng bất lực, cuối cùng còn rơi vào kết quả vì sầu lo mà chết.
Mà một đôi nam nữ bà khổ cực dưỡng dục, cũng bởi vì mất đi mẫu thân ruột mà chịu khổ lăng nhục, những ngày này còn không bằng hài tử nhà bình dân.
Một chuyện xưa may áo cưới cho người thật đáng buồn có thể khóc, trải qua vô số người sửa đổi diễn dịch, cuối cùng lại được người có lòng sửa thành hí khúc mang lên sân khấu, lại kiếm được không ít nước mắt của các phu nhân thiếu phụ khuê phòng.
Mà giờ phút này, trong phủ Quý Tướng, Tể tướng Quý Thúc đang tức giận đạp bàn.
“Liệt tử! Liệt tử!”
Vừa tức giận kêu to, ông ta vừa gạt toàn bộ giấy và bút mực trên bàn xuống đất. Các thư đồng quỳ sấp trên mặt đất, động cũng không dám động.
Tiểu Trương thị nghe kêu chạy tới, nhìn thấy chính là đầy đất bừa bãi, nhất thời chớp mắt một cái, hai hàng nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt rơi xuống: “Lão gia, ngài trước xin bớt giận đi! Hiện giờ Dung nhi bị giam ở Đông cung, Thái tử liên tiếp bị Hoàng thượng quở trách, trong triều đình chính là lúc không yên ổn, ngài ngàn vạn lần đừng bị chọc tức đến thân thể, bây giờ trên triều còn chờ ngài đi chủ trì!”
“Ha ha, chủ trì? Ta chủ trì?” Quý Thúc cười đến tròng mắt cũng sắp trợn lồi ra, “Bây giờ ta còn mặt mũi đi ra ngoài gặp người sao? Cái gì Quý Bá, rõ ràng chính là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe! Bây giờ đi ra ngoài, ánh mắt đồng liêu nhìn ta đều giống như nhìn kẻ phụ tình, ta còn có thể diện gì ra ngoài gặp người sao? TA còn không bằng chết dĩ trong nhà thôi!”
“Đều do Thành nhi!” Trương thị lập tức cắn răng nghiến lợi mắng to, “Ban đầu ta đối xử với hắn có chỗ nào không tốt, ăn mặc, thiếu kém của hắn như thế nào? Ta thấy tuổi của hắn không nhỏ rồi, còn đặc biệt vì hắn định nữ nhi nhà đệ đệ ta. Có phụ thân ta ở đây, hắn cưới Cúc chi, sau này tiền đồ nhất định không thể có giới hạn, nhưng hắn vẫn một lòng cho rằng ta hại hắn, càng thêm lòng nghi ngờ ta làm hại chết mẫu thân hắn, ta oan uổng mà! Sau đó hắn rời nhà trốn đi, chỉ lưu lại một phong thư, làm hại ta bị người đế đô chỉ chỉ chỏ chỏ hai ba năm. Bây giờ khó khăn lắm hắn mới trở lại, cũng không tới nhận thân, còn tới chửi bới danh dự của chúng ta, chuyện này... Đây đâu phải là chuyện mà con người nên làm sao? Quả thật chính là đại bất hiếu!”
“Hai huynh muội bọn chúng đều giống nhau! Hai con bạch nhãn lang!” Quý Thúc thở phì phò kêu lên.
Mắng mệt mỏi, ông kéo cái ghế ngồi xuống.
“Đúng vậy còn gì? Hai huynh muội này, mỗi một người đều không khiến người ta yên lòng. Cũng không biết đời trước chúng ta đã làm sai điều gì mới có thể gặp phải hai kẻ nghiệt chướng này.” Trương thị lau khóe mắt, tiếp tục than vãn, “Chỉ có điều đáng thương cho Dung nhi của ta, con bé đang êm đẹp một cô nương gia, vốn gả vào trong Đông cung chính là không sai, bây giờ còn bị người ta chụp mũ như vậy lên đầu, chuyện như vậy khiến sau này con bé đặt chân trong hậu cung như thế nào?”