“Đệ hiểu.” Tiểu Sơn vội vàng gật đầu, “Tỷ tỷ đừng nghĩ quá nhiều, đệ chỉ cảm khái một chút ở trong lòng mà thôi! Việc đời khó đoán, mỗi người đều có con đường phải đi của mình, tất cả hôm nay của đệ cũng phải dựa vào bản thân đệ đập nồi dìm thuyền * đổi lấy, bọn họ muốn lấy cũng được, cũng phải bằng tự bản thân đi tranh thủ, đệ sẽ tùy tiện đưa tay cho người khác!”
(*) nguyên gốc 破釜沉舟 Phá phủ trầm chu (Phá phủ trầm châu): đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)
“Đệ hiểu là tốt rồi.” Sờ sờ đầu hắn, Quý Du Nhiên hài lòng gật đầu: Quả nhiên, đệ đệ nàng nhận này là chính xác. Hài tử này rất thông minh, cũng rất khéo léo, hiểu được nhìn sắc mặt người ta, nhưng cũng biết hiểu thế thái nhân tình, có thể mạnh hơn tiểu hài tử tồi vừa rồi.
Nghĩ tới nam hài phách lối cuồng vọng vừa rồi, Quý Du Nhiên lại nhướn mày, không cười được.
“Tỷ tỷ.” Lúc này, tiểu Sơn cũng lặng lẽ ngẩng đầu, “Khi đệ ở trong phòng bếp tán gẫu với Trương đại nương, đại nương cũng nói đại nương từng gặp Quý Tướng rất nhiều lần, ở trong ngõ hẻm kia ở sau gánh hát nhỏ của tụi đệ!”
“Suỵt!” Quý Du Nhiên vội vàng làm thế tay giữ im lặng, “Nơi này tai vách mạch rừng, có lời gì chúng ta trở về rồi nói.”
“A.” Tiểu Sơn hiểu ý, vội vàng câm miệng.
Chờ đến khi trở về Vương phủ, Quý Du Nhiên liền đuổi Lục Ý đi nghỉ ngơi, đổi Thải Bình tới đây phục vụ.
Cũng kéo Phượng Dục Minh và tiểu Sơn đến gần phòng trong, rồi mới nói với tiểu Sơn: “Được rồi, có lời nói đi!”
Tiểu Sơn liền triệt để nói tất cả những gì mình nghe được ra: “Trương đại nương nói, trong ngõ hẻm phía sau gánh hát, có một nhà họ Quý, hình như nam nhân trong nhà ra ngoài buôn bán, năm này tháng nọ không thấy bóng người, thỉnh thoảng một hai tháng xuất hiện một lần đã rất tốt. May mà gánh hát của chúng ta nán lại đó đủ lâu, nếu không người bình thường đúng là không biết người này. Mà nương tử của ông ta họ Thái, hàng ngày không hề ra cửa, trong nhà còn có một nhi tử hai nữ nhi, nhi tử lớn nhất, bây giờ đã mười một tuổi rồi, rất thông minh lanh lợi, đọc sách rất khá, còn nhỏ tuổi đã thi đậu đồng sinh rồi, nói sang năm sẽ định đi thi tú tài. Có lẽ bởi vì dáng dấp của hắn không tệ, người lại có tài hoa, trong lúc bình thường hàng xóm láng giềng không khỏi đánh giá cao bọn hắn một chút, bình thường cũng được phu tử rất thích, cho nên tính khí tương đối bộp chộp. Chỉ có điều, cho dù như thế, vẫn không ít người muốn kết thân với nhà bọn họ, nhưng đều bị Thái đại nương từ chối. Ngay cả Lưu đồ tể ở đầu tây cầu hôn, bọn họ cũng từ chối!”
Phụt!
Quý Du Nhiên trực tiếp bị những lời này làm cho phun.
Tiểu Sơn bị cười ngây người, “Tỷ tỷ, tỷ cười cái gì?”
“Không có, không có gì.” Quý Du Nhiên vội vàng xua tay. Nhưng nghĩ đến đường đường là nhi tử của Tể tướng, nếu bị một tên giết heo coi trọng, tâm tình Quý Thúc khi đó có bao nhiêu buồn bực, nàng cũng có thể hiểu được.
Vội vàng hít sâu một hơi: “Còn nữa không?”
“Những chuyện khác thì không có gì rồi. Thái đại nương này không mấy khi ra cửa, mỗi ngày ở trong nhà nuôi dạy hài tử. Hai nữ hài nhi tuổi còn nhỏ, nhưng không thả ra chạy loạn giống như những nhà khác, nói là mời được người tới dạy quy củ. Thỉnh thoảng nghe người ta nói đến, tướng công của bà ấy buôn bán làm bình thường, miễn cưỡng chỉ đủ một nhà năm miệng ăn sống tạm mà thôi.”
Đúng là vậy ư? Nếu như buôn bán làm được quá tốt, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục trọ ở đó! Quý Du Nhiên cười cười, nhìn về phía Thải Bình: “Ngươi có ý kiến gì?”
“Quý Tướng nuôi phòng ngoài rồi. Hơn nữa phòng ngoài này còn sinh nhi tử cho ông ta.” Thải Bình lập tức nói.
Giỏi thật! Một đoạn văn ngắt đầu bỏ đuôi, cũng không cho nàng ta biết nguyên nhân, nàng ta chỉ nghe bọn họ nói như thế đã thông hiểu tất cả đạo lý. Nha đầu này, tâm tư quả nhiên không thể khinh thường. Quý Du Nhiên thầm kêu trong lòng, trên mặt lại cười gật đầu: “Không sai, ta cũng nghĩ vậy.”
Điều này cũng khiến cho có thể giải thích tại sao cho tới bây giờ, Quý Thúc đã gần mười năm không có một nhi tử nào vẫn dương dương tự đắc như vậy. Người không biết dĩ nhiên khen ông ta siêu phàm thoát tục, không bị thế tục nhân tình quản thúc, nhưng một ngày chờ khi tiểu nhi tử đó lớn lên rồi, ông ta đón về nhà, tiểu Trương thị có thể nói gì? Ai bảo bà ta không sinh được nhi tử! Phụ thân đại nhân quả nhiên giỏi tính toán!
Xem một chút bên này, nhìn một chút bên kia, Phượng Dục Minh chớp mắt mấy cái: “Ái phi, nhạc phụ đại nhân lại có thêm nhi tử sao?”
“Đúng vậy!” Quý Du Nhiên cười nói. Thiếu chút nữa đã quên mất, chàng ngốc nhà nàng cũng rất thông minh. Mặc dù trong thông minh còn thường xuyên lộ ra chút ngu ngốc.
“Chính là người mà chúng ta đụng phải trên đường kia?”
“Có lẽ vậy.” Quý Du Nhiên gật đầu.
“Wow!” Phượng Dục Minh lập tức trợn to hai mắt, “Hắn xuất hiện ở đâu ra vậy? Sao khi trước bổn Vương chưa từng gặp!”
“Vấn đề này, ta cũng muốn biết.” Khóe miệng Quý Du Nhiên vểnh lên, nhìn về phía Thải Bình, Thải bình vội vàng quỳ xuống đất, “Xin Vương phi chỉ thị!”
“Ngươi bây giờ là người của ta, chuyện ta căn dặn ngươi làm, ngươi cũng sẽ dốc hết sức mình hoàn thành, đúng không?” Quý Du Nhiên ôn nhu nói.
Thải Bình cúi đầu: “Đúng!”
“Tốt lắm, ta muốn ngươi lúc rảnh rỗi qua bên ngõ hẻm Liễu Diệp ở thành đông bên kia hỏi thăm một chút, xem tình huống nhà bọn họ rốt cuộc như thế nào. Cụ thể trong nhà gồm có những ai, tên gọi là gì, lúc nào thì chuyển đến, lui tới với hàng xóm như thế nào, tất cả đều phải hỏi thăm nhất thanh nhị sở *, sau đó trở lại báo cáo nhanh cho ta.”
(*) nhất thanh nhị sở: Rõ ràng rành mạch, hoàn toàn rõ ràng, rõ như ban ngày
“Dạ, nô tỳ biết!”
“Ừ, có thể, ngươi đi xuống đi!”
“Vâng.”
Thải Bình lui ra, Quý Du Nhiên dẩu môi, nói với tiểu Sơn: “Đệ cũng trở về nghỉ ngơi đi!”
Tiểu Sơn thức thời lui xuống, Quý Du Nhiên lập tức xoay chuyển ánh mắt, giả bộ đáng thương nhìn Phượng Dục Minh: “Vương gia ~”
“Ái phi ~” Nghe giọng nói mềm nhũn của nàng, Phượng Dục Minh cũng kéo giọng được thật dài, d1en d4nl 3q21y d0n giang hai tay ra để cho nàng nhào tới.
“Vương gia.” Khi ở trong ngực hắn, Quý Du Nhiên nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên một nụ cười cô đơn, “Ta đột nhiên có cảm giác giống như bị vứt bỏ.”
“Vứt bỏ?” Phượng Dục Minh khẽ gọi, “Bổn Vương không vứt bỏ nàng mà!”
Dĩ nhiên không phải là chàng, mà là – phụ thân đại nhân của nàng.
Quý Du Nhiên cười lạnh trong lòng: Trước kia nàng còn buồn bực, lão nhân gia ông ta tại sao vẫn chưa từng gấp gáp, mỗi lần khi tiểu Trương thị vụng về cho nạp thiếp cho ông ta, ông ta còn lời lẽ chính nghĩa từ chối. Ông ta cũng chưa từng nói đến muốn đi tìm ca ca đã mất tích từ lâu của nàng về, thì ra, ông ta đã sớm vứt bỏ huynh muội bọn họ, người ta đã có thứ thay thế rồi! Mà nữ nhi này, cũng sớm bị ông ta ném qua một bên, trong mắt của ông ta chỉ có Thái tử phi hiện tại là nữ nhi của ông ta, nàng chính là một Vương phi vốn không cần nói đến.
Không nhịn được ôm chặt hắn, Quý Du Nhiên nhỏ giọng nói: “Vương gia, bây giờ ta thật sự chỉ có chàng rồi. Chàng thật sự phải yêu thương ta thật tốt, không được bỏ ta lại.”
“Bổn Vương sẽ không!” Phượng Dục Minh vội vàng thề son sắt la lớn.