Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 92: Chương 92: Chương 66.1: Ai lợi dụng ai




“Ngươi nói cái gì?” Một chữ ‘cút’, khiến sắc mặt Phượng Dục Minh thay đổi, nhấc chân định đá qua.

Quý Du Nhiên vội vàng ôm lấy hắn: “Vương gia đừng! Đệ ấy là đệ đệ của ta!”

“Đệ đệ thì như thế nào? Hoàng muội của bổn Vương bất kính với nàng, bổn Vương cũng đá không sai!” Phượng Dục Minh thở phì phò nói, rồi định giãy thoát khỏi nàng tiến lên, Quý Du Nhiên một phát ôm chặt lấy, “Vương gia chàng đừng lộn xộn! Coi như ta van chàng được không? Chàng làm đệ ấy bị thương, ta khóc cho chàng xem!”

Động tác của Phượng Dục Minh dừng lại, “Nàng nói cái gì?”

“Vương gia, lần trước chúng ta không biết thân phận của đệ ấy thì không tính. Lần này, chúng ta tới cửa nhận thân, cũng không cần so đo những chuyện nhỏ nhặt này nữa, chàng nói có được hay không?” Vội vàng kéo tay hắn, Quý Du Nhiên dùng lời nhỏ nhẹ nói.

Âm thanh mềm mại giống như một luồng gió xuân, ngầm mang theo gió xuân mông lung khẽ quét qua lòng hắn,  khiến bất mãn trong lòng Phượng Dục Minh trở thành hư không. Chống lại cặp mắt tràn đầy chờ mong của nàng, hắn cắn cắn môi: “Được rồi! Lần này bổn Vương bỏ qua cho hắn.”

“Vương gia, cám ơn chàng, chàng thật tốt!” Quý Du Nhiên lập tức tươi cười rạng rỡ, nét mặt tươi cười như hoa chiếu sáng lên mặt của hắn, miệng Phượng Dục Minh nhếch lên, ngây ngốc cười.

Nam hài sớm bị tức giận trên người Phượng Dục Minh gào thét mãnh liệt dọa cho ngây ngốc. Dù sao vẫn chỉ là một hài tử, từ nhỏ lại lớn lên ở chỗ như thế này, lại bởi vì là nam hài duy nhất ở trong nhà, đi học cũng tốt, cho dù ở nhà hay bên ngoài đều được người ta coi thành nhân vật sao quanh trăng sáng, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta hung dữ thành như vậy, đầu óc cũng bi dọa sợ trong nháy mắt rồi. Chỉ ngây ngốc đứng đó, trơ mắt nhìn Phượng Dục Minh tức giận bị Quý Du Nhiên dịu dàng trấn an xuống, trong lòng hắn, đã có hai hình tượng không có trong nhận thức từ từ định dạng.

Đợi đến khi Quý Du Nhiên trấn an được Phượng Dục Minh xoay người lại, thì khuôn mặt tươi cười mềm mại của nàng ở trong mắt hắn dường như giống thiên nữ mỉm cười, làm cho cả người sảng khoái.

“Sâm nhi.” Đứng ở bên cạnh hắn, Quý Du Nhiên vén sợi tóc rối loạn trên trán cho hắn, “Ta thật sự là tỷ tỷ của đệ! Mặc dù trước kia ta không biết, nhưng bây giờ biết rồi, về sau tỷ tỷ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đệ, chuyện đã qua chúng ta coi như bỏ qua chuyện cũ, nha?”

Nói xong, kêu Lục Ý mang lễ ra mắt tới cho hắn, là một bộ văn phong tứ bảo *.

(*) Văn phong tứ bảo: gồm bút lông, nghiên mực, mực tàu, giấy.

Nam hài vừa thấy, mắt liền sáng lên: “Đoan nghiễn *! Bút lông dê!” Còn sót lại hai thứ, mặc dù nói không biết tên cụ thể, nhưng vừa nhìn đã biết tốt hơn thứ hắn dùng hiện tại nhiều.

(*) Đoan nghiễn (giản thể: 端砚; phồn thể: 端硯; bính âm: Duānyàn) được sản xuất tại Triệu Khánh, Quảng Đông, có tên dựa theo tên của quận Đoan (quận trị sở thời nhà Đường). Đoan nghiễn làm từ đá núi lửa, thông thường có màu tím hoặc đỏ tím. Nghiên có nhiều loại vân đẹp do sự đa dạng của các loại vật liệu có trong đá, góp phần tạo nên những thiết kế độc đáo và những mắt đá (bao thể) được Trung Quốc thời xưa xem là có giá trị. Vào thời Tống người ta khai thác thêm đá màu xanh lá cây. Đoan nghiễn được phân loại rất cẩn thận theo từng nguồn gốc mỏ mà từ đó người ta khai thác đá. Một số mỏ chỉ mở ra để khai thác trong một số khoảng thời gian riêng biệt trong lịch sử. Chẳng hạn, mỏ đá Ma Tổ Khanh vốn chỉ được khai thác trong thời vua Càn Long trị vì, sau này đến thời hiện đại mới được mở trở lại. (Theo Wikipedia)

Quý Du Nhiên gật gật đầu: “Đây là đồ quản gia trong Vương phủ tìm ra, ban đầu khi tỷ phu của đệ đi học thì mua, nhưng vẫn chưa từng dùng tới, bây giờ cho đệ. Đệ tạm dùng trước, chờ đệ thi đậu tú tài, ta lại tặng cho đệ một bộ tốt hơn.”

“Ái phi?” Nghe vậy, Phượng Dục Minh  trừng lớn mắt, giống như bị lời của nàng hù sợ.

Quý Du Nhiên quay đầu lại cười một tiếng với hắn, để cho hắn im miệng.

“Có thật không?” Bên kia, nghe nàng nói như vậy, lực chú ý của nam hài đều đặt ở ngày sau càng có thứ tốt hơn, không hài lòng lúc trước nhanh chóng sớm tan thành mây khói.

Quý Du Nhiên cười nói: “Đương nhiên là thật. Mặc dù nhà ta không phải phú khả địch quốc *, nhưng ít đồ này vẫn đưa tặng được.”

(*) phú khả địch quốc: nhà giàu nhất nước.

Mắt tiểu nam hài lập tức lóng lánh, dáng vẻ thật mong đợi.

Cũng chính là lúc này, biết hắn đã bắt đầu tiếp nhận nàng, Quý Du Nhiên vội nói: “Chỉ có điều, nếu như đệ nhận lấy phần quà tặng này, đó chính là thừa nhận ta đây là tỷ tỷ của đệ rồi. Bây giờ, tới gọi một tiếng tỷ tỷ nghe coi!”

Miệng tiểu nam hài vừa động, nhưng không gọi, quay đầu lại nhìn về phía Thái di nương.

Thái di nương lập tức vội vàng gật đầu: “Kêu đi! Nàng là tỷ tỷ của con.”

Tiểu nam hài liền lớn tiếng kêu lên: “Tỷ tỷ!”

“Ừm!” Quý Du Nhiên thỏa mãn lên tiếng, vội vàng sờ đầu của hắn, “Đệ đệ ngoan, về sau tỷ tỷ chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho đệ.” Lại quay đầu lại, nhận lấy một bộ quần áo ở trong tay Lục Ý, “Nào, đây là quần áo tỷ tỷ tự tay làm cho đệ, bởi vì thân phận bây giờ của mọi người, không dùng được vải quá tốt, đệ chịu đựng mặc một chút trước!”

“Đa tạ tỷ tỷ!” Đã có lần một sẽ có lần hai, vừa nhìn quần áo này mặc dù không phải bằng tơ lụa, nhưng cũng dùng nguyên liệu và thợ tốt hơn quần áo hắn mặc bây giờ nhiều, tiểu nam hài vui mừng trong lòng, vội vàng nhận lấy ngọt ngào kêu lên.

Thái di nương cũng kích động đến không xong, vội vàng tiến lên nói: “Tiếp theo không có chuyện gì, nào, chúng ta trở vào bên trong ngồi đi!”

“Không, hôm nay chúng ta chỉ tới cửa xem một chút. Nếu đã gặp được đệ đệ muội muội, vậy cũng nên đi.” Quý Du Nhiên cười từ chối, “Hơn nữa, chúng ta vẫn ngồi xe ngựa tới, xe ngựa lớn tươi sáng như vậy đặt ở bên ngoài, thời gian càng dài, không phải càng gây chú ý sao? Chúng ta cũng không ở lâu, lần sau có rảnh rỗi trở lại thăm mọi người là được rồi.”

Thái thị là nha đầu làm trong phủ Thị Lang, bây giờ lại bị Quý Thúc dạy vô số lần phải khiêm tốn làm việc, tự nhiên cũng hoàn toàn đồng ý với cách làm của nàng. Nên gật đầu nói: “Cũng tốt. Lần sau lúc nào hai người trở lại, nhưng kêu người đi thông báo trước một tiếng, chúng ta cũng chuẩn bị trước một chút.”

“Cái này không sao.” Quý Du Nhiên cười cười, “Chỉ có điều, vẫn hy vọng sau khi ta đi Thái di nương thông báo  cho mấy đệ đệ muội muội thân phận của ta. Ta không hy vọng lần sau trở lại, trong đầu bọn họ chỉ biết mỗi một tỷ tỷ là Thái tử phi.”

“Đó là đương nhiên, nô tỳ nhất định sẽ nói.” Thái di nương vội vàng cười nhẹ gật đầu.

Quý Du Nhiên gật đầu, ánh mắt một lần nữa quét qua chỗ ba hài tử: “Du Sâm đệ đệ, Du Lan, Du Cúc muội muội, đại tỷ đi, ngày khác trở lại thăm các đệ muội.”

“Tỷ tỷ đi thong thả!” Ba hài tử miệng đồng thanh nói.

Tiếp theo, Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh tay cầm tay, dưới sự hộ tống của một gia đình này ra cửa, thản nhiên lên xe ngựa.

Cho đến khi xe ngựa chạy nhanh rời đi, đi ra khỏi ngõ hẻm này, Quý Du Nhiên còn có thể nhìn thấy bốn người kia còn đứng ở cửa nhìn theo bọn họ.

Xe ngựa khó khăn vòng qua khúc quanh, sau khi rời khỏi tầm mắt bọn họ, Quý Du Nhiên cuối cùng không kìm nén được nữa, cười hì hì một tiếng.

“Vương gia!”

Ôm cổ Phượng Dục Minh, nàng nắm chặt ống tay áo hắn kêu to: “Chàng thấy được không? Một nam hài, hai nữ nhi, con cái phía ngoài của phụ thân đại nhân ta còn nhiều hơn ở nhà!”

“Bổn Vương thấy được.” Phượng Dục Minh nhỏ giọng nói, “Chỉ có điều, ái phi, bổn Vương có hai vấn đề hiểu không rõ.”

“Cái gì, chàng nói đi.”

“Một bộ văn phong tứ bảo, rõ ràng chính là mấy ngày trước nàng sai người mua gì đó trong thư phòng tiểu Sơn thì mua luôn, vì sao nàng nói là đồ bổn Vương đã từng dùng? Còn nữa, bộ quần áo cho hắn, rõ ràng cũng không phải do nàng làm nha!”

“Nếu như ta không nói như vậy, làm sao có thể khiến cho bọn họ vui mừng hớn hở nhận lấy?” Quý Du Nhiên cười lạnh, “Văn phong tứ bảo đó, đương nhiên phải nhanh chóng để cho đệ đệ ta thích dùng trước. Về phần làm quần áo, ta thỉnh thoảng chỉ làm một chút cho chàng và tiểu Sơn thôi, người bên ngoài? Ta điên rồi mới lao tâm lao lực đi phục vụ bọn họ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.