Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 112: Chương 112: Chương 71.3: Cơn ác mộng tái hiện




“Dật Vương phi, Dật Vương phi?” Đột nhiên, một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai, Quý Du Nhiên kinh ngạc quay đầu lại, “Hoàng tổ mẫu?”

“Con mệt không?” Nhìn nét mặt nàng, Thái hậu tỏ vẻ hiền từ hỏi, “Thân thể con ban đầu vốn không tốt, bây giờ lại ở đây với ai gia hồi lâu, cũng đủ rồi. Vốn nên để cho con trở về Vương phủ nghỉ ngơi, nhưng lúc nữa buổi tối trong cung còn có dạ tiệc nữa, con không thể không có mặt. Vậy như thế này đi, con đi tẩm cung của ai gia nghỉ ngơi một lát, lát nữa đến dạ tiệc ai gia lại phái người đi gọi con.”

Lại đến lúc nàng rời khỏi chỗ rồi hả?

Trong lòng Quý Du Nhiên giật mình:”Hoàng tổ mẫu, nhi thần không mệt.”

“Còn nói không mệt? Sắc mặt của con đã trắng thành như vậy rồi!” Thái hậu lắc đầu, “Con nghe lời ai gia nói, đi nghỉ ngơi đi! Nơi này có ai gia chịu trách nhiệm cho con, cho dù phụ hoàng mẫu hậu con cũng sẽ không nói con cái gì.”

Nói xong, liếc nhìn về phía Hoàng đế Hoàng hậu, Hoàng đế vội vàng gật đầu: “Nếu mẫu hậu đã lên tiếng, Dật Vương phi ngươi đi nghỉ ngơi đi!”

“Đúng vậy, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi! Nếu không, lát nữa lên dạ tiệc lại ngã xuống, đó mới là làm mất thể thống Hoàng gia.” Hoàng hậu cũng theo sát sau nói.

Nếu hai người kia đã lên tiếng, nàng bây giờ không đi cũng không được rồi.

Bất đắc dĩ, Quý Du Nhiên vịn Phượng Dục Minh đứng lên, hai người vừa định rời đi, Hoàng đế đột nhiên lại nói: “Dật Vương lưu lại! Để một mình Dật Vương phi đi nghỉ ngơi là được rồi.”

“Không được! Nhi thần đã sớm nói với ái phi nhất định sẽ không tách ra khỏi nàng nửa khắc rồi đấy!” Phượng Dục Minh vội vàng lắc đầu, tay trái siết thật chặt tay phải Quý Du Nhiên.

Mặt Hoàng đế trầm xuống, “Khốn kiếp! Ở ngay trước mặt Hoàng tổ mẫu, lời này của ngươi mà cũng dám nói ra khỏi miệng? Những năm này Hoàng tổ mẫu ngươi thật sự yêu thương ngươi!”

“Hoàng tổ mẫu không uổng phí thương yêu nhi thần, nhi thần đều nhớ rõ Hoàng tổ mẫu đối tốt với nhi thần! Nhưng mà, điều này không liên quan đến nhi thần thương yêu ái phi!” Trợn to mắt, Phượng Dục Minh tỏ vẻ phớt tỉnh nói.

“Ngươi!” Hoàng đế lập tức trợn mắt, Hoàng hậu cũng vội vàng nói, “Dật Vương, sao ngươi dám mạnh miệng với phụ hoàng ngươi? Thật sự quá đại nghịch bất đạo rồi!”

Lời vừa nói ra, Phượng Dục Minh không nói ra lời.

Lòng Quý Du Nhiên chợt trầm xuống, trong lòng bàn tay phải toát ra một tầng mồ hôi, “Vương gia...”

“Không! Nhi thần chính là không tách ra khỏi ái phi!” Lúc này, Phượng Dục Minh đột nhiên ngửa đầu kêu to.

Sắc mặt Hoàng đế lập tức âm trầm xuống, chỉ trong chốc lát sẽ có một cơn mưa to gió lớn cuốn đến đây. Vào giờ phút này, Thái hậu đột nhiên lên tiếng, “Cũng không phải việc gì ghê gớm, có gì quan trọng hơn hay sao? Tình cảm của Dật Vương gia và Dật Vương phi tốt, ai gia nhìn cũng vui mừng, hắn muốn đi cùng với Dật Vương phi thì để cho hắn đi đi! Ai gia đúng.”

“Mẫu hậu!”

“Hoàng đế, ai gia nói, ai gia đúng.”

“Dạ, nhi thần biết.” Có Thái hậu làm hậu thuẫn, Hoàng đế cho dù có lòng bất mãn cũng không thể biểu hiện ra, huống chi đây lại là ngày tốt như vậy, cũng chỉ có thể xả giận, tức giận trợn mắt liếc nhìn Phượng Dục Minh, “Còn không mau đi đi?”

“Dạ, nhi thần cáo lui.” Phượng Dục Minh vội nói, dắt Quý Du Nhiên thản nhiên rời đi.

Trước khi rời đi, Quý Du Nhiên không nhịn được quay đầu lại, đã thấy Ninh Vương phi ngồi ở vị trí của nàng ta, đang ăn bánh ngọt từng chút một. Nhận thấy được ánh mắt của nàng, nàng ta ngẩng đầu lên cười một tiếng với nàng, dáng vẻ hết sức dịu dàng, nhưng đáy mắt lại không hề thấy nửa phần trìu mến. Quý Du Nhiên nhất thời hiểu được –– tình cảm giữa nàng và nàng ta coi như hết.

Như vậy cũng tốt. Chỉ có điều, lần này, không biết nàng ta có tham dự vào trong đó hay không?

Có cung nữ cận thân của Thái hậu dẫn dường, bọn họ một đường đi tới tẩm cung của Thái hậu.

Một giường lớn trong thiên điện đã sớm dọn dẹp xong, Thải Bình hầu hạ Quý Du Nhiên nằm xuống, Phượng Dục Minh yên vị ở bên mép giường với nàng.

Gần đây bởi vì ăn được ít, tâm tư lo âu, tinh thần Quý Du Nhiên không tốt bằng lúc trước. Mới vừa rồi lại ngồi ở trong Ngự hoa viên lâu như vậy, cũng thật mệt mỏi, thân thể mới hơi dính giường đã cảm thấy vô cùng không có chút sức lực nào, mí mắt trên dưới đã dính vào nhau, trong lòng cũng kêu to muốn ngủ tử tế một giấc.

Nhưng mà, không thể ngủ! Nàng tự nói với mình ở trong lòng, liền nỗ lực chống đỡ lấy, mình và Phượng Dục Minh câu có câu không mà nói chuyện.

Cũng không lâu lắm, một người mặc đồ kiểu cung nữ cầm một chén sứ nhỏ tới: “Dật Vương phi, chén súp nhỏ này là do Thái hậu sai nô tỳ chuẩn bị vì ngài, ngài mau nhân lúc còn nóng uống đi!”

Phượng Dục Minh khẩn trương nâng lên thổi mang tới: “Ái phi, bổn Vương bón cho nàng uống.”

“Không uống!” Quý Du Nhiên tranh thủ đẩy chén sứ nhỏ sang bên cạnh. Trí nhớ đời trước một lần nữa hiện lên trong đầu, lần này, nàng tuyệt đối không ngu ngốc hồ đồ giống như lần trước –– cho dù bây giờ ở tẩm cung của Thái hậu cũng không được! Trời mới biết trong chén súp này có thể bị người có lòng cho thêm thứ gì không?

Phượng Dục Minh sửng sốt: “Ái phi, nàng làm sao vậy?”

“Không có gì, ta chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, muốn ngủ một lúc, chén súp này vẫn đừng uống.” Giọng Quý Du Nhiên lạnh nhạt.

“A.” Phượng Dục Minh cảm thấy có lý, nên đặt đồ sang bên cạnh.

Trong mắt cung nữ tặng đồ lập tức hiện lên vẻ nóng nảy: “Vương phi, chén súp này do Thái hậu tự mình dặn dò nô tỳ hầm cách thủy vì ngài, cũng liên tục dặn dò nô tỳ nhất định phải nhìn ngài uống vào. Bây giờ nếu như ngài không uống, nô tỳ cũng không có cách nào báo lại!”

“Chuyện này có gì mà không tiện báo lại? Lát nữa ta đi nói với Hoàng tổ mẫu là được rồi.” Quý Du Nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, mắt lạnh nhìn dáng vẻ nóng nảy của nha đầu này.

Nghe nàng nói như vậy, cung nữ gấp đến không xong. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ta đột nhiên quỳ hai đầu gối xuống đát; “Vương phi, xin ngài giúp đỡ, dù sao cũng uống hai ngụm đi! Nếu không, chỉ một ngụm cũng được! Tốt xấu gì nô tỳ cũng có một báo lại với Thái hậu. Nếu không, nếu lát nữa còn chưa nghe được tin tức ngài đã uống xong chén súp, lão nhân gia ngài sẽ gọi người đến trách cứ nô tỳ rồi!”

Trách cứ thì trách cứ đi, liên quan gì đến nàng? Hơn nữa, nàng cũng không tin tưởng Thái hậu sẽ bởi vì một chén súp nhỏ mà tùy tiện nổi giận với người khác.

Quý Du Nhiên nghĩ thế trong lòng, còn chưa nói ra khỏi miệng, chỉ thấy Phượng Dục Minh nhướn mày, “Sao lại phiền toái như vậy? Thôi, ái phi không muốn uống, bổn Vương uống thay nàng là được.” Liền mở nắp lên, há mồm uống một ngụm lớn.

“Không, Vương gia đừng uống!”

Quý Du Nhiên nhất thời cảm thấy trời sắp sụp xuống, vội vàng đưa tay gạt chén súp xuống đất. Nhưng mà, đã muộn, Phượng Dục Minh đã sớm nuốt một ngụm xuống, còn chớp chớp cặp mắt to vô tội hỏi: “Ái phi, nàng sao vậy?”

“Hừ hừ, nàng ta ngược lại thông minh, biết ta hạ thuốc gây mê vào trong súp!” Lập tức một giọng nói vênh váo tự đắc truyền đến.

Phượng Dục Minh quay đầu lại, đã thấy một thiếu nữ mười tuổi mặc cung trang đi nhanh tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy nụ cười gian kế đã thực hiện được.

“Dụ Đức?” Phượng Dục Minh thất thanh nhỏ giọng kêu lên, “Ngươi định làm gì?”

Dụ Đức công chúa cười lạnh: “Nhị Hoàng huynh, nhị Hoàng tẩu, các ngươi còn nhớ rõ ban đầu các ngươi cùng hợp tác để bắt nạt ta không? Bây giờ, ta muốn đòn lại trả đòn, ăn miếng trả miếng.”

Mặt Phượng Dục Minh trầm xuống, vội vàng kêu to ra bên ngoài: “Người đâu! Người đâu!”

“Đừng kêu nữa. Hôm nay ngoài Ngự hoa viên bày sân khấu, mấy người Hoàng tổ mẫu đều đi qua đó rồi, những người còn lại ở đây đều bị Bình Cố Hoàng tỷ đuổi đi rồi, còn dư lại đều là người của chúng ta.” Dụ Đức công chúa lạnh giọng nói xong, đưa tay ra hiệu, mấy cung nữ liền đi ra ngoài, trong tay người đi phía trước đột nhiên bưng một chén súp giống hệt chén sứ nhỏ vừa bị đánh vỡ nát!

“Bưng chén súp này rót hết cho Dật Vương phi!” Vung tay lên, Dụ Đức công chúa lớn tiếng nói.

“Các ngươi ai dám động đến nàng!” Phượng Dục Minh vội vàng đứng lên kêu to. Chỉ có điều, vừa mới đứng lên, hai chân của hắn đã mềm nhũn, không còn khí lực ngã nhào xuống đất.

“Nhị Hoàng huynh, không phải ta đã sớm nói với ngươi, trong chén súp kia có thuốc mê sao?” Dụ Đức công chúa cười lạnh, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

Mắt thấy cung nữ kia đi về phía nàng, trong lòng Quý Du Nhiên biết lần này chỉ sợ khó có thể trốn thoát. Nên nắm chặt thời gian hỏi: “Là ai phái ngươi tới? Ai muốn hại chúng ta?”

“Các ngươi đều phải chết, vậy ta cũng không sợ nói cho các ngươi biết.” Cằm xinh xắn nhếch lên, Dụ Đức công chúa lớn tiếng nói, “Mẫu hậu kêu ta nói lại cho các ngươi, về sau làm người khiêm tốn một chút, đừng ỷ có trưởng bối làm chỗ dựa vững chắc mà muốn làm gì thì làm, điều này sẽ chỉ khiến có một nhóm người hận các ngươi thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.