Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 17: Chương 17: Ninh Vương phi




Một mình lẳng lặng ngồi trên đất hồi lâu, cho đến khi bụng phát ra tiếng ùng ục, Quý Du Nhiên mới phát hiện thời gian đã không còn sớm.

Sáng sớm đã nghe lệnh vào cung triệu kiến Thái hậu, nàng còn không đánh răng xúc miệng, vừa rồi lại bị bắt quỳ lâu như vậy, dùng hết toàn bộ tinh thần đi ứng phó với Thái hậu tức giận đùng đùng, chút hơi sức trên người sợ rằng dùng hết rồi. Rất đói, rất vô lực, đây là cảm giác duy nhất của nàng lúc này.

Còn có chàng ngốc kia, không biết bây giờ hắn đang làm gì? Rời giường chưa? Ăn cơm chưa? Chỉ có điều, Bình công công bọn họ ở đó, sẽ không để đói hắn chứ? Sợ là tên kia lại cáu kỉnh, làm ầm ĩ lung tung.

Haizzz! Nghĩ tới người kia, lập tức trong lòng trong mắt đều tràn đầy hắn, trong lòng cũng tràn đầy lo lắng cho hắn. Không khỏi âm thầm mắng Quý Du Dung mấy câu: Nữ nhân này đúng là một khắc cơ hội thở dốc cũng không cho nàng. Lần trước hãm hại nàng còn chưa toại nguyện, lần này làm trầm trọng thêm, còn có thể lôi kéo toàn bộ người có thể lôi kéo được, để cho nàng một kích trí mạng. Nhưng nói thật, đời trước đã trải qua một lần như vậy, lần này sống lại, nàng trừ buồn cười ra thì không có ý nghĩ khác.

Ken két -

Âm thanh thật thấp đột nhiên vang lên.

Quý Du Nhiên lập tức trở lại tư thế quỳ, quay đầu nhìn lại, phát hiện một mảnh xanh nhạt ở khe cửa.

Nhìn trước mắt, là một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú. Mặt trái xoan tinh tế, chân mày thon dài như lá liễu, tròng mắt như sóng xanh nhộn nhạo, tóc dài đen nhánh búi thành búi tóc phi thiên tinh xảo die nda nle equ ydo nn trên đầu, buông mấy sợi bên tai, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm chặt khung cửa, càng nổi bật lên làn da trắng như tuyết, dịu dàng uyển chuyển hàm xúc.

“Nhị đệ muội.” Hai người đối mặt, đối phương lập tức nở nụ cười dịu dàng, mềm mại gọi nàng.

“Ngươi...” Quý Du Nhiên nhướn mày, đối phương lập tức chui vào từ khe cửa, trên mặt còn mang theo chút xấu hổ, “Ta là Ninh Vương phi. Ít bữa trước Ninh Vương bị bệnh, ta bận rộn chăm sóc hắn, cho nên chưa gặp mặt muội, muội không biết ta cũng bình thường.”

“Ta biết tỷ.” Sao nàng lại không biết nàng ta?

Ninh Vương gia, đương kim đại Hoàng tử, là nhi tử đầu tiên của Hoàng hậu nương nương và đương kim Thánh thượng, nhưng bởi vì từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, hơn hai mươi năm, hắn nằm còn nhiều hơn đứng, mắt nhắm còn nhiều hơn mở. Thân thể suy nhược như vậy, hiển nhiên không thích hợp thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, cho nên vị trí Thái tử vốn thuộc về hắn được ban cho đệ đệ thua hắn bốn tuổi, hắn là Vương gia kín đáo không mặn không nhạt, việc cần làm mỗi ngày đều là nằm trên giường dưỡng bệnh.

Có lẽ bởi vì hắn là nhi tử đầu tiên, Hoàng đế vẫn rất sủng ái hắn, năm năm trước còn lựa chọn một vị Vương phi tính tình ôn hòa, xuất thân không tệ cho hắn.

Lại nói, xuất thân vị Ninh Vương phi này cũng không thấp. Tổ tiên từng có ba vị Tể tướng, ông nội cũng là Thái sư đương triều, là ân sư vỡ lòng của đương kim Thánh thượng, xem như đại gia khuê tú số một số hai trong triều đình Đại Lương rồi. Nếu không phải Ninh Vương bệnh tật, vị trí Thái tử phi với nàng ta mà nói cũng là dư dả.

Có thể bởi vì trượng phu hai người đều có vấn đề, hơn nữa lại dưới cùng một mái hiên, đời trước hai người hiểu nhau không cần nói, một lần cùng vào cùng ra, tình cảm hai người giống như tỷ muội ruột thịt, trong lòng mình có gì đều nói với nàng ta, nàng ta cũng dịu dàng trấn an mình không ít lần, nàng gần như thật sự muốn coi nàng ta như tỷ tỷ ruột thịt mà đối đãi.

Nhưng mà! Quý Du Nhiên cũng không có quên: Cuối cùng, khi sự kiện kia xảy ra, lúc nàng tỉnh lại đã sớm phát hiện die enda anle equu ydonn nàng ta vắng mặt bên cạnh. Cho đến khi nàng chết, nàng a cũng chưa từng xuất hiện, cũng kiên quyết phủ nhận ngày đó đi ra ngoài với nàng. Cho nên, cuối cùng nàng mới nản lòng thoái chí, cam tâm tình nguyện nhận cái chết.

Cho nên, khoảnh khắc khi gặp lại nàng ta, Quý Du Nhiên mới đột nhiên nhớ tới – đời trước, hình như bọn họ cũng xảo hợp quen biết dưới cơ duyên này! Thời điểm đó, nàng ta cũng dịu dàng như thế, xấu hổ như thế, rồi lại không ngăn nổi nhiệt tình, mới để cho nàng từ nhỏ thiếu tình yêu cảm nhận được ấm áp đã lâu chưa được nhận, tiến tới đâm thẳng đầu vào.

“Có thật không?” Không biết trong lòng nàng ấy như dời sông lấp bể, nghe nói như thế, Ninh Vương phi vui mừng quá đỗi, vội vàng đóng cửa đi tới.

Quý Du Nhiên không nói, chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta.

Ninh Vương phi cúi mắt ngượng ngùng cười một tiếng, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh nàng: “Muội đừng khẩn trương, là Hoàng tổ mẫu để cho ta tới đây làm bạn với muội.”

Đúng rồi, nàng nghĩ tới, đời trước nàng ta cũng nói thế.

Trừ kẻ ngốc nhà nàng, Thái hậu nương nương cũng hết sức thương yêu ma bệnh Ninh Vương gia đó. Dĩ nhiên, trình độ thương yêu kém Dật Vương ngốc.

Bởi vì chuyện đời trước, trong lòng vĩnh viễn có khúc mắc, Quý Du Nhiên chỉ lạnh lẽo đáp một tiếng: “Thật sao?”

Ninh Vương phi gật đầu: “Đúng vậy!” Lại cẩn thận móc khăn, từ từ mở ra, bên trong bọc mấy miếng điểm tâm tinh xảo. “Ở đây có vài thứ, muội chịu chút ăn lót bụng đi! Hoàng tổ mẫu đi thăm Thái tử phi, hiện giờ đã ở chỗ mẫu hậu rồi, đoán chừng còn lâu mới trở về. Muội cũng đừng quỳ nữa, ngồi xuống nghỉ một lát đi! Người bên ngoài cũng đã được ta sai bảo, không ai nhìn chằm chằm.”

“Thật sao? Đa tạ đại hoàng tẩu.” Quý Du Nhiên lạnh nhạt nói, thật sự ngồi xếp bằng xuống bắt đầu ăn bánh ngọt.

Hương bánh ngọt tinh xảo như đời trước, khi ăn trong miệng, mùi vị không ngọt ngào thơm ngon như trước, nhưng Quý Du Nhiên vẫn ăn sạch.

Mắt thấy nàng ấy ăn sạch đồ mình mang tới, Ninh Vương phi cười rất vui vẻ, vội vàng đi rót ly trà cho nàng.

“Cám ơn.” Quý Du Nhiên cám ơn, vẫn như cũ ai đến cũng không từ chối.

Ninh Vương phi tiếp tục dịu dàng cười: “Chúng ta đều là người một nhà, cần gì khách khí như vậy? Hơn nữa, đây cũng là dieendaanleequuydonn ý tứ của Hoàng tổ mẫu, đại khái chính là muốn cho chúng ta thân cận hơn một chút!”

Nhìn nàng uống xong ly trà, lại nhận lấy bỏ sang bên cạnh, “Đúng rồi, Hoàng tổ mẫu để ta truyền lời cho muội: Chuyện hôm nay, thật sự muội làm quá phận, Thái tử phi và mẫu hậu khóc đến lợi hại! Không để cho ăn chút đau khổ, cho hai người bọn họ chút thể diện, người cũng thật sự không biết nên dàn xếp ra sao. Hoàng tổ mẫu còn nói, từ nay về sau, tốt nhất muội vẫn nên -”

“Cám ơn.” Quý tự nhiên cám ơn, như cũ ai đến cũng không cự tuyệt.

“Ninh Vương phi!”

“Hả?”

“Cám ơn tỷ đã mang bánh ngọt tới đây, muội hết sức cảm kích tỷ. Muội cũng đã nghe rõ ý tứ của Hoàng tổ mẫu, hiện giờ mời tỷ chuyển lời với người: Cho dù như thế nào, muội cũng sẽ không nhận sai.”

Bị thái độ nghiêm nghị quá đáng của nàng hù sợ, Ninh Vương phi trợn to hai mắt nhìn nàng hồi lâu, mới chậm rãi há mồm: “Nhị đệ muội, muội cần gì phải thế chứ? Hoàng tổ mẫu...”

“Nếu Hoàng tổ mẫu thật lòng đau lòng muội, vậy nhất định sẽ không để cho muội nhận sai trước mắt hai người kia. Nếu không, vô duyên vô cớ bị người đạp một đầu, cuộc sống sau này của muội có bao nhiêu khổ sở, trong lòng người rõ ràng!” Lạnh lùng cắt đứt nàng, khóe miệng Quý Du Nhiên nhếch lên, liếc xéo nàng, “Còn tỷ nữa, đại hoàng tẩu, tỷ gả vào Hoàng gia nhiều năm như vậy, nơi này cong cong quẹo quẹo chẳng phải tỷ rõ ràng hơn muội nhiều sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.