Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 26: Chương 26: Thất Vương thăm bệnh




Vào lúc này, có thể mang theo áp lực chủ động đến cửa nhà bọn họ, vậy cũng được xưng tụng là dũng sĩ rồi.

Dật Vương bị thương là chuyện lớn, trên dưới Kinh thành, gần như tất cả quan lại quyền quý đều chuẩn bị một phần hậu lễ sai người đưa tới. Nhưng mà, cứ như vậy cũng không tính xong chuyện, dù sao chủ nhà vạn lần không dám tới lộ diện, e sợ bị nhóm người Hoàng hậu nương nương biết lại làm khó dễ.

Vì vậy, khi nhìn thấy thiếu niên chống gậy khập khiễng đi về phía nàng thì Quý Du Nhiên phát hiện mình bị chấn động rồi.

“Nhị Hoàng huynh, nhị Hoàng tẩu.” Đi vào cửa, Thất Hoàng tử vẫy lui gì đó, chủ động hành lễ với hai người, thái độ hết sức kính cẩn thành kính.

“Thất Hoàng đệ, sao ngươi lại tới đây?’ Đối mặt với tiểu thúc gầy yếu, kinh ngạc trong lòng Quý Du Nhiên khó nói nên lời. Trong khoảng thời gian này, nàng nghĩ tới rất nhiều người, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, người đầu tiên chủ động tới cửa thăm hỏi lại là hài tử vẫn sợ hãi rụt rè này!

“Thần đệ hại nhị Hoàng huynh bị thương, cũng làm hại nhị Hoàng tẩu bị trách phạt, sao có thể không tự thân tới cửa xin lỗi?” Thất Hoàng tử lộ vẻ áy náy, lần nữa khom mình thật sâu với hai người, “Nhị Hoàng huynh, nhị Hoàng tẩu, thật sự xin lỗi, là đệ hại hai người!”

“Thất Hoàng đệ, đệ nói gì vậy?” Nhìn dáng vẻ tự trách của hắn, trong lòng Quý Du Nhiên lại áy náy. Phải biết, chuyện của hắn chỉ là mồi dẫn hỏa mà thôi.

Vốn đời trước nàng nhận đủ tính khí bẩn thỉu của Bình Cố, thêm với đoạn thời gian trước lại bị Hoàng hậu nương nương ngoài sáng trong tối áp bức, trong lòng đã sớm nén một nỗi bực tức muốn tìm chỗ phát tiết. Ngày đó vừa thấy nha đầu kia diễu võ dương oai trên địa bàn của nàng, lúc ấy không suy nghĩ gì nhiều, chính là có ý niệm phải dạy dỗ cho nàng ta một trận! Thật sự không nghĩ đến, náo loạn một trận, nàng không sao, nhưng liên lụy Phượng Dục Minh bị đánh thành như vậy, hôm nay hài tử này còn chủ động đến cửa xin lỗi.

Thấy nàng đi về phía hắn, Thất Hoàng tử giật nảy mình, vội vàng lui về phía sau hai bước: “Nhị Hoàng tẩu, thật xin lỗi, ngày đó đệ không đúng. Nếu như không phải bởi vì đệ, tẩu và nhị Hoàng huynh cũng không biến thành như bây giờ. Đệ thật lòng xin lỗi hai người!”

“Đứa bé này!” Mắt thấy dáng vẻ bị kinh hãi như chim nhỏ của hắn, Quý Du Nhiên vừa buồn cười vừa bất lực, vội vàng kéo hắn đến trước mặt Phượng Dục Minh, “Sao đệ khách khí như vậy? Ta không trách đệ, nhị Hoàng huynh của đệ cũng không trách đệ. Muốn đánh Bình Cố, muốn nói đạo lý với phụ hoàng để bảo vệ quyền lợi của mình là lựa chọn của chúng ta, có liên quan gì đến đệ? Vương gia, chàng nói đúng không?”

“Ừm!” Phượng Dục Minh dùng sức gật đầu.

Thất Hoàng tử lập tức thở phào một hơi, vẻ khẩn trương trên mặt giảm xuống. “Nhưng mà, cho dù như thế nào, chuyện này cũng bởi vì đệ mà ra, là lỗi của đệ. Tuy vậy, việc đã đến nước này, đệ cũng không biết nên làm như thế nào để bồi thường hai người. Chỉ có điều, đệ nhớ kỹ ân tình của hai người rồi, về sau, nếu có cơ hội, đệ nhất định báo đáp hai người!”

“Đệ thật sự không cần bận tâm tới chuyện này!” Quý Du Nhiên sắp bị thành khẩn của hắn làm cho ngượng ngùng, vội vàng đè hắn ngồi xuống ghé, “Được rồi, đệ ngồi xuống uống ly trà trước! Chúng ta là người trong nhà, đệ thận trọng như vậy làm gì?”

Hắn chính là câu nệ đã quen! Từ nhỏ đến lớn, trừ khi ở bên cạnh mẫu phi có thể thoáng thả lỏng một chút, với những ánh mắt là lạ của người khác nhìn hắn, hắn đã tập thành thói quen rồi. Huống chi, hôm nay hắn tới cửa chịu lỗi, hắn đã làm tốt chuẩn bị nhận lấy mắt lạnh của bọn họ hoắc mắng to, thật sự không nghĩ đến, bọn họ không làm gì, lại còn nhiệt tình tiếp đãi hắn như vậy...

Trong lòng Thất Hoàng tử rất cảm động, muôn vàn cảm xúc, nhưng một chữ cũng không nói được ra miệng.

Nhìn mặc dù hắn ngồi xuống, nhưng vẫn cố gắng bày ra tư thế nghiêm chỉnh, chân bị thương cũng cố gắng chuyển ra phía sau, Quý Du Nhiên biết thật ra hắn vẫn hết sức tự ti, sợ bị người khác nhìn ra chỗ yếu. Nên tỏ vẻ tươi cười, lấy một cái đĩa nhỏ trong hộp đựng thức ăn đặt vào trong tay hắn: “Thất Hoàng tử, đừng ngồi không, nếm thử chút quế hoa cao mới ra lò đi, đây chính là thứ Vương gia nhà ta thích nhất!”

“Ái phi!” Nhưng ngay lúc đó, người bệnh trên giường không vui, “Nàng cho đệ ấy ăn, bổn Vương làm thế nào?”

“Đúng, nhị Hoàng tẩu, tẩu đưa bánh ngọt cho nhị Hoàng huynh ăn đi! Đệ có ăn hay không không quan trọng.” Thất Hoàng tử lập tức khẩn trương, ý vị đẩy cái đĩa.

Quý Du Nhiên rất bất lực, đứa nhỏ này không khỏi quá nhạy cảm? Lại đè hắn xuống: “Đệ ăn của đệ, hắn có phần của hắn!” Rồi trừng Phượng Dục Minh, “Đừng la to, nếu không về sau ta sẽ cho chàng đói bụng vài ngày!”

Phượng Dục Minh nghe mà sững sờ, vội vàng nặn ra mặt lấy lòng cười: “Ái phi, ái phi tốt, đừng như vậy mà! Bổn Vương sai rồi, sai rồi. Thất Hoàng tử đệ ăn đi ăn đi, ăn hết mình, chỗ này của ta còn nhiều, rất nhiều đó!”

Đây mới giống như lời một ca ca nên nó. Quý Du Nhiên bĩu môi, lại ra lệnh cho Lục Ý bưng hai khay bánh ngọt đưa đến trước mặt hắn, “Ăn đi!”

“Đút cho ta!” Phượng Dục Minh duỗi cổ, nói chuyện đương nhiên.

Quý Du Nhiên trừng hắn, “Chàng có hai tay.”

Miệng Phượng Dục Minh vểnh lên, “Nhưng bổn Vương mệt quá.”

“Chàng nằm cả ngày lẫn đêm, mệt mỏi ở đâu?”

“Chính là mệt mỏi chứ sao!” Phượng Dục Minh nói, trơ mắt nhìn nàng, “Ái phi, nàng không đút cho bổn Vương ăn, bổn Vương sẽ không ăn!”

Không ăn thì không ăn! Dù sao đói không phải nàng! Quý Du Nhiên hừ lạnh một cái, ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn.

“Cái đó, nhị Hoàng tẩu.” Bên kia, nhìn thấy hai người náo loạn kịch nhỏ, móng vuốt của thất Hoàng tử vừa thò về phía bánh ngọt chậm rãi thu lại, “Nếu nhị Hoàng huynh không nhúc nhích được, tẩu đút cho huynh ấy đi! Đệ đảm bảo ra ngoài sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào, thật!” Vừa nói chuyện, một cặp mắt đen trắng rõ ràng nhìn bọn họ, bên trong lóe ra ánh sáng vô cùng chân thành. Nếu loại trừ điểm này, nụ cười tốt hơn, Quý Du Nhiên nghĩ thầm.

“Ái phi, ái phi...” Bên này, nghe thấy đệ đệ mình cũng nói như vậy, Phượng Dục Minh càng thêm dũng cảm, kéo tay nàng lắc lắc, tròng mắt thêm nhấp nháy, tràn đày chờ mong nhìn nàng.

Mà bên kia, thất Hoàng tử cũng thỉnh thoảng nhìn họ một cái, khóe miệng dần cong lên một đường cong.

Thôi!

Dù sao người này đã như vậy, mất mặt thì mất mặt đi! Quý Du Nhiên cắn răng, gắp một miếng bánh ngọt đưa đến bên miệng hắn: “Ăn đi!”

Lúc này Phượng Dục Minh tươi cười rạng rỡ, ực một miếng nuốt vào, “Ừ, ăn ngon, thất Hoàng đệ cũng ăn đi!”

“Được!” Thất Hoàng tử xấu hổ đồng ý, cũng khẽ cắn một miếng, “Ừ, thật sự ăn rất ngon! Tay nghề không hề kém ngự trù trong Hoàng cung chút nào!”

“Đó là đương nhiên, đây do ái phi tự mình làm!” Phượng Dục Minh dương dương đắc ý nói.

“Thật sao?” Thất Hoàng tử sững sờ, chuyển sang nhìn Quý Du Nhiên, Phượng Dục Minh rất kiêu ngạo gật đầu, “Đúng vậy!” Lập tức lại nhìn hắn chằm chằm, “Chỉ có điều, ái phi làm cho ta, đệ nếm thử một chút là được, không được ăn nhiều!”

“Vương gia!” Quý Du Nhiên nghe được mặt đỏ rần. Sao hắn lại hẹp hòi như vậy!

Thất Hoàng tử cũng đỏ mặt theo, vội vàng cúi đầu: “Đệ biết rõ, đệ nếm thử chút mùi vị, tuyệt đối không ăn nhiều, huynh yên tâm đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.