Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 42: Chương 42: Vô ý rơi xuống nước




Một tờ giấy nhắn ngắn gọn đưa đi, không ngờ thu hoạch lại là một tờ giấy ngắn gọn hơn trở lại.

Được làm vua thua làm giặc, đứt đuôi mong đường sống. Được làm vua thua làm giặc, đứt đuôi mong đường sống...

Trong đầu không ngừng lẩm bẩm hai câu này, trong bụng Quý Du Nhiên rất khó hiểu: Lời này của Địch phi nương nương có ý gì? Được làm vua thua làm giặc, chỉ ai? Trần phi năm đó sao? Hay là người khác? Hoàng hậu nương nương? Đứt đuôi mong đường sống đại biểu cái gì? Ban đầu Trần phi hy sinh cái gì? Trong lòng mơ hồ có chỗ hiểu ra ý tứ, nhưng ngàn lời vạn chữ, thế nào cũng không nghĩ ra nguyên do, ngược lại khiến tâm tình mình rất phiền não.

“Nhị đệ muội, muội đang nghĩ gì vậy?”

Đột nhiên giọng nói mềm mại vang lên bên tai, Quý Du Nhiên quay đầu lại, đối mặt với Ninh Vương phi nở nụ cười ôn hòa. Vội vàng cũng cười nói: “Không có gì, chính là cảm thán tuổi xuân trôi nhanh, hồng nhan không quay lại. Mẫu đơn đẹp như vậy, mấy ngày nữa sẽ không còn. Muốn nhìn lại, lại không muốn chờ một năm.”

“Nói đến cái này, ta còn muốn nói  muội đó! Rõ ràng hay rảnh rỗi thì cứ tới đây ngắm hoa, mà ta khổ sở đợi lâu như vậy, muội lại chậm chạp không xuất hiện, hay là ta gửi thiệp mời, muội mới tới đây. Nếu không phải mắt thấy kỳ hoa nở sắp qua, thật sự... Thật sự nghĩ muội lề mề như vậy, xem một chút rốt cuộc muội còn nhớ phải thực hiện lời hứa hay không!”

Dung nhan xinh đẹp, cho dù mang theo tức giận nhàn nhạt cũng xinh đẹp động lòng người. Quý Du Nhiên vội vàng cười làm lành nói: “Không phải gần đây muội không có thời gian sao? Không phải tẩu không biết, khoảng thời gian trước vẫn chuẩn bị làm lễ thọ cho mẫu hậu, hai ngày nay lại bận rộn thu xếp cho mười mỹ nhân, Vương gia lại còn quấn lấy muội không buông, cộng thêm những chuyện vụn vặt kia trong Vương phủ, muội hận không thể sinh ra ba đầu sáu tay đó!”

“Ta đương nhiên biết. Nếu không phải hiểu được tình cảnh của muội, muội cho rằng ta sẽ chủ động gửi thiếp mời gọi muội tới?” Khóe môi hơi cong lên, Ninh Vương phi đột nhiên lộ vẻ ân cần, “Đúng rồi, mười mỹ nhân này như thế nào? Có làm ra hành động gì quá đáng không ?”

“Trừ õng ẹo làm dáng bên cạnh Vương gia, vẫn thật không có gì.” Quý Du Nhiên nhún nhún vai, “May mà Vương gia ham chơi, sắc đẹp trong mắt chàng còn không quan trọng bằng miêu nhi cẩu nhi chàng nuôi, cho nên vẫn không nhìn. Đến bây giờ, họ cũng bắt đầu lười biếng rồi.”

“Ha ha, vậy thì tốt!” Ninh Vương phi vội vàng nở nụ cười, “Ta chỉ sợ hai người bởi vì chuyện này mà xa lạ! Bây giờ trông thấy muội và Vương gia vẫn thân mật như cũ, ta biết ngay mười người kia chắc chắn không làm gì được muội.”

“Đó là tự nhiên.” Quý Du Nhiên cười đắc ý.

“Nhưng mà, bên Đông cung kia chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy rồi. Theo ta nghe nói, chỉ mấy ngày này, bên trong đó đã náo loạn nhiều lần! Nhiều mỹ nhân bị phạt, nghe nói Thái tử vẫn còn vì chuyện này mà khiển trách Thái tử phi mấy câu, buổi tối đặc biệt triệu mỹ nhân bị phạt thị tẩm, hai người như nước với lửa, cùng ở dưới một mái nhà mà không nói lời nào.”

“Vậy sao?” Quý Du Nhiên cười cười, “Muội muội quả nhiên còn nhỏ tuổi, thiếu kiên nhẫn!”

“Đúng vậy! Mỹ nhân nhiều hơn nữa, được cưng chiều hơn nữa, cũng không dao động được địa vị của muội ấy đúng không? Việc cấp bách bây giờ của muội ấy chính là nhanh chóng mang thai sinh tiểu Hoàng tôn mới đúng.” Ninh Vương phi gật đầu nói.

Nói cho hết lời, hai nữ nhân trao đổi ánh mắt, đều không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Thưởng hết hoa mẫu đơn, hai người đi tới bên hồ sen ngồi xuống nghỉ chân. Bước chân của mùa xuân đang đi xa, mùa hạ dần đến gần, thời tiết đã nóng lên, ánh mặt trời trên đỉnh đầu cũng hơi sắc bén. Cũng chỉ đứng một lúc trong vườn hoa, trên mặt hai người đã ửng hồng, cổ hỏng khô rát, trong lòng cũng hơi nóng ran.

Cây liễu trên đầu đã sớm cành lá rậm rạp, vừa lúc chặn lại ánh mặt trời cho các nàng, còn để lại một bóng râm. Một chén nước ô mai ướp lạnh vào miệng, bớt khô nóng, thân thể lập tức sảng khoái không ít. Quý Du Nhiên liếc chung quanh, lập tức thấy trước mắt một mảng nhỏ lá sen xanh nhạt đang nhẹ nhàng tô điểm trong sóng xanh, nhìn rất đẹp mắt.

Ninh Vương phi cũng nhìn thấy, liền cười nói: “Vừa lúc, chờ hoa mẫu đơn tàn, hoa sen sẽ nở ra. Đến lúc đó chúng ta cùng chèo thuyền, tự mình hái đài sen ăn!”

“Được!” Quý Du Nhiên vội vàng gật đầu, nỗi niềm xúc động xông lên. Không nhịn được đứng lên, nàng chỉ thấy mấy lá sen nhỏ đang nhô ra từ trên mặt nước, trên mặt hiện lên nụ cười yếu ớt tĩnh mịch, “Tướng phủ cũng có một ao sen. Còn nhớ rõ khi còn bé, đến hè, ca ca cũng sẽ chèo thuyền nhỏ, chở muội và mẫu thân dạo chơi trên mặt hồ. Khi đó mẫu thân còn có thể ra ngoài đi dạo, không sợ thấy gió ngã bệnh.”

“Nhị đệ muội...” Nghe vậy, Ninh Vương phi hơi mím môi, đi tới vỗ vỗ tay nàng, “Chuyện đã qua không cần nhắc lại. Bây giờ không phải cuộc sống của muội vô cùng tốt sao?”

“Đúng vậy, đều đã qua rồi.” Quý Du Nhiên cười thản nhiên, hít sâu một cái, “Thật là, hôm nay muội tới cửa làm khách, nói chuyện đau lòng này với tẩu làm gì? Đại Hoàng tẩu, chúng ta tiếp tục uống trà đi! Khó có được hôm nay phong cảnh đẹp như vậy – A!”

Mới định xoay người, không biết dưới chân vấp phải cái gì, để cho thân thể nàng không ổn định, ngã thẳng xuống dưới mặt nước. Tay vừa nắm Ninh Vương phi cũng rời ra. Trong nháy mắt đó, nàng khua khua tay túm mấy cái vào khoảng không, đáng tiếc không túm được bất cứ vật gì, cứ rớt xuống như vậy.

Chỉ nghe thấy bên tai vang lên một âm thanh trầm đục lớn, nước ao lạnh như băng lập tức vay lấy nàng, tìm được khe hở từ trong miệng nàng mãnh liệt chui vào, nàng bị ép uống vài ngụm vào miệng.

Cuối mùa xuân đầu hạ, mặc dù thời tiết đã nóng lên, nhưng nước ao vẫn còn lạnh lẽo thấu xương. Quần áo nhanh chóng hút nước, nặng trĩu dính trên người, khiến cho hoạt động của nàng hết sức bất tiện.

Lúc này tóc dài cũng tạo thành gánh nặng, trâm bạc cài trên đầu bị bung ra, tóc thật dài buông xuống, giống như tảo biển quấn vòng quanh lấy nàng, khiến nàng không thể buông tay buông chân.

Lá sen xinh đẹp đến đâu cũng không đẹp đẽ, ngược lại thành chướng ngại vật trở ngại hành động của nàng.

Thân thể càng lúc càng chìm xuống, nước ao từ bốn phương tám hướng đổ vào thân thể nàng, nàng dần dần thở  không thông.

Ở trong nước liều mạng đạp mấy cái, khó khăn lắm mới nổi trên mặt nước, nàng kêu to cứu mạng. Nhưng mỗi lần lập tức có nước ao lạnh lẽo nhào tới trước mặt, đổ vào trong miệng của nàng.

Muốn ói phun không ra, cứ thế tắc vào phổi, đau rát. Quý Du Nhiên khó chịu nhắm mắt lại.

Nàng không biết bơi, mới thoáng dừng động tác, đã cảm thấy phía dưới giống như có vô số tay túm chân nàng, kêu gào muốn túm nàng vào đáy ao. Hình như còn có thể nghe thấy Ninh Vương phi bên bờ hoảng hốt kêu cứu, vài bóng người chạy từ đằng xa tới.

Tất cả trước mắt dần mơ hồ, trong đầu cũng dần choáng váng kéo dài. Trong thoáng chốc, hình như Quý Du Nhiên nghe thấy vài tiếng bùm bùm liên tiếp. Sóng nước bắt đầu khởi động, một bóng dáng màu xanh nhạt áp sát về phía nàng.

Giống như qua cả đời dài với nàng vậy, khi nàng định buông tha hy vọng, một cánh tay có lực đột nhiên ôm lấy nàng từ phía sau, kéo eo nàng lên khỏi mặt nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.