Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Chương 81: Chương 81: Chương 3. Thành Cố Bắc




“Nhất nhân thị đại, nhị nhân thị thiên, thiên đại nhân tình, nhân tình đại quá thiên. Như thế nào? Bổn Vương phi đối vậy có tính là tinh tế?”

Cổ Nhược Phong híp tròng mắt, quét tất cả vẻ mặt của mọi người trước mặt vào trong đáy mắt, hoặc cúi đầu trầm tư, hoặc nhìn về đôi liễn *, hoặc trợn mắt há hốc mồm…

(*) liễn: dải vải hoặc giấy, hoặc tấm gỗ dài dùng từng đôi một để viết, khắc câu đối treo song song với nhau. (Nguồn Wikipedia)

Chẳng lẽ nàng không nhìn ra ánh mắt của những người đó nhìn Phong Huyết Lân sao? Nhìn gì vậy? Hâm mộ đố kỵ căm hận? Cộng thêm khinh thường khi dễ? Lân của nàng sao có thể để cho những người đó chà đạp?! Bọn họ có thể hâm mộ, có thể đố kỵ, cũng có thể căm hận, cũng có thể khinh thường! Nhưng duy nhất chỉ không thể khi dễ! Bản thân Lân không để ý, nhưng mà, dieêndaânleequuyydoonn nàng lại để ý! Nàng không cho phép những người đó coi thường Lân như vậy!

Hắn là vương giả ưu tú nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể sánh bằng! Hắn càng là người mà nàng muốn bảo hộ cả đời, cũng là người phải bảo hộ nàng cả đời!

Quản sự lau mồ hôi lạnh trên đầu, uy nghiêm của Huyết Vương phi không phải lợi hại bình thường! Những người cách quá xa có lẽ không có cảm giác quá lớn, hắn ở khoảng cách gần nhất ngay cả chân cũng run lên rồi! Mà vế đối này, hắn tìm không ra chút sai lầm! Vế đối không có lời giải mười mấy năm qua đã được đối rồi!

“Huyết Vương phi quả nhiên là tài hoa hơn người, học rộng tài cao!” Lúc này từ trên lầu có một nam tử mặc áo tím chậm rãi đi xuống, tóc đen buộc cao, quạt giấy cầm trong tay, trong ánh mắt có ý cung kính không thể không nhận ra!

Cổ Nhược Phong nhíu mày, đây không phải là nhị công tử Trình gia Trình Thính Phong sao? Tại sao hắn lại ở đây?

Vừa nghĩ tới, chỉ thấy quản sự nhìn về phía Trình Thính Phong, cúi đầu vô cùng cung kính nói: “Chủ tử.”

Trình Thính Phong đi tới trước mặt Cổ Nhược Phong dừng lại cách ba bước: “Không biết Huyết Vương gia cùng Huyết Vương phi có thể tha cho thủ hạ vô dụng của thần không?” Tiếng kim rơi trong hành lang cũng có thể nghe được, trong không khí bắt đầu xuất hiện mùi quỷ dị!

Trình Thính Phong này là ai chứ! Nhị công tử Trình gia của tam đại thế gia! Tuy là nhị công tử, cũng là trưởng tử! Hiện giờ lqd có thể nói đại bộ phận của Trình gia đều do Trình Thính Phong quản lý! Nếu hắn dậm chân một cái, sợ rằng đất Mộ Dung rung động không chỉ ba lần.

Lại nói “Minh Nguyệt hiên” này, mặc dù xây dựng ở cạnh biên giới thành Cố Bắc, nhưng danh tiếng đã vang dội! Đã là người của thành Cố Bắc ai lại không biết “Minh Nguyệt hiên” chính là nơi tập hợp toàn bộ quyền thế tiền bạc nhân tài! Người khó gặp trong ngày thường, xuất hiện trong “Minh Nguyệt hiên” một chút cũng không kỳ quái!

Quản sự quỳ dưới đất, có thể quản lý tiệm này, bản lãnh không cần nói cũng biết! Hôm nay nghe từ trong miệng đại gia Trình Thính Phong trở thành “Vô dụng”? Lời này, ý vị sâu xa!

Người khác chỉ thấy ba ánh mắt của ba người Trình Thính Phong cùng Cổ Nhược Phong, Phong Huyết Lân lần lượt thay đổi, “Sát khí” vang lên đùng đùng!

Mà chân chính biết được hàm nghĩa trong đó chỉ sợ cũng chỉ có ba người trong cuộc rồi!

Trình Thính Phong bất đắc dĩ cười khổ, hắn có thể chọc nổi hai đại tôn thần này sao?

Tụ họp ở Vân Hồ hắn liền nhìn ra Cổ Nhược Phong không phải đơn giản. Khi đó hắn chỉ ôm thái độ xem trò vui, muốn nhìn nữ tử trong lời đồn đại vô cùng chịu không nổi, hơn nữa dường như còn không sống được bao lâu thay đổi gió mây, ngăn cơn sóng dữ như thế nào!

Đêm trăng máu đó, hắn đã bị nàng rung động đến sâu sắc, nữ tử si tình như vậy, hắn vẫn chưa từng thấy, người đối mặt với sinh tử mà thoải mái như uống nước, hắn có mong muốn đi tìm hiểu nội tâm của nàng! Nhưng mà, nàng lại biến mất!

Sau lại nghe nói Bách Hoa sơn trang bị hủy diệt trong một chiều tối, đổi thành Huyết Nguyệt sơn trang, thực lực như vậy, có lẽ nếu hắn hao tổn một nửa Trình gia có thể làm được như vậy, nhưng không có can đảm d&đ$l@q&đ khí phách như nàng!Tổn thất một nửa Trình gia, ở vương triều Mộ Dung, không quá nửa năm sẽ bị thâu tóm ngay cả cặn bã cũng không còn! Hắn không đánh cuộc được!

Tuổi Mộ Dung Tô cũng không lớn, thân thể vốn khỏe mạnh, Mộ Dung Niệm Diệc cũng không phải là người tốt, có chỗ dựa là hoàng hậu, một nửa đại thần trong triều nghiêng về, lại bị tam hoàng tử Mộ Dung Niệm Hàn cả ngày phong lưu đoạt ngôi vị hoàng đế! Trong này nếu không có gì mờ ám có đánh chết hắn hắn cũng không tin! Mặc dù Mộ Dung Niệm Hàn có chút bản lãnh, nhưng còn xa mới làm được những điều này! Nếu không, soán vị không phải đơn giản như ăn cơm?! Trên đời này ai cũng có thể đi soán vị được! Theo tin tức trong tay hắn, chuyện này hẳn là kiệt tác của hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân!

Còn nữa, Huyết Vương gia tay trói gà không chặt trong lời đồn, sợ rằng không đơn giản như vậy! Cổ Nhược Phong lợi hại hơn nữa, thủ hạ cũng chỉ có mấy người như vậy, mình phái đi người nào cũng không có một người trở về! Hơn nữa, cũng như hắn, không biết có mấy phe thế lực phái người đi! Theo hắn tính toán, mặc dù không có chừng mười phe cũng phải có năm sáu phe! Người phái đi điều tra trở về đều đang run rẩy, vài trăm đầu người rớt xuống, gần như ngàn người chết trong trận chiến đấu kia! Trước kia phái đi ám sát cũng vậy, thử dò xét cũng có, hoàn toàn không có một người sống!

Trước đây hắn vẫn cho là Phong Huyết Lân không có chút nội lực nào, bây giờ, sợ rằng nội lực của hắn vượt xa mình, cho nên vốn điều tra không tới! Đây là cấp độ như thế nào!

Hắn bây giờ, chỉ có thể nhìn lên hai người trở tay làm mưa che trời làm mây ở vương triều Mộ Dung, tâm tư còn lại hoàn toàn không có, người như vậy, không phải hắn có thể chọc, Trình gia cần một chỗ dựa vững chắc! Mộ Dung Niệm Hàn vừa lên ngôi liền bắt đầu ra chiếu thư thông báo cả nước, dieendaanleequuydonn thấy Huyết Vương gia Phong Huyết Lân như nhìn thấy trẫm! Tình hình như vậy mà hắn còn không nhìn thấy rõ, vậy hắn sống hơn hai mươi năm hoàn toàn là uổng phí rồi!

Nhìn sự tôn kính sâu trong đáy mắt Trình Thính Phong, trong mắt Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đều thoáng qua chút kinh ngạc, đáy lòng lẩm bẩm: Mình không khủng bố như vậy chứ?

“Trình công tử đa lễ, Bổn vương cũng chỉ mang theo Vương phi tới đây ăn cơm thường mà thôi.” Phong Huyết Lân nói không nặng không nhẹ.

Một câu nói lôi toàn bộ mọi người ngoài khét trong sống! Ăn cơm thường? Đi đâu ăn không được lại cố tình chọn nơi này?! Đây không phải là rõ ràng có thù với nơi này sao?

Vì thế đồng tình trong mắt mọi người giống như Thiên nữ vẩy hoa rối rít rơi lên người Trình Thính Phong. Dĩ nhiên là Trình Thính Phong nghe hiểu được hàm nghĩa trong câu nói của Phong Huyết Lân, Huyết Vương gia người ta đã cho bậc thềm để đi xuống, hơn nữa Huyết Vương phi đã đối được câu đối, bản thân cũng theo bậc thềm mà xuống! Đứng ở đây có cảm giác vô cùng thận trọng!

“Mời Vương gia Vương phi đi bên này.” Trình Thính Phong rất thức thời lui qua một bên, hướng dẫn hai người đi lên lầu.

Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn nhau, đi theo phương hướng Trình Thính Phong chỉ, ánh mắt giao nhau trêu tức nói không ra.

Được rồi, là bọn họ cố ý.

Lấy thế lực của Phong Huyết Lân lqd ở vương triều Mộ Dung, nếu chút tin tức này cũng không biết thì hắn cũng đừng lăn lộn!

Lúc trước ở rừng cây ngoại ô hai người liền thương lượng buổi trưa tới đây dùng bữa, ai bảo đầu bếp nơi này có cấp bậc ngự trù!

Đương nhiên là bọn họ biết quy củ nơi này, vào cửa không mặc áo đen, ngồi xuống phải ngâm một bài thơ, một món ăn phải giải một đề. Đáng tiếc, tạm thời không nói đến Cổ Nhược Phong mặc áo đen hàng năm, chính là tứ quỷ Si Mị Võng Lượng ngày ngày áo đen, vốn không có y phục màu sắc khác! Nàng không đến nỗi vì dừng lại ăn cơm trưa mà phải mua mấy bộ y phục chứ? Không cần thiết! Không biết nàng là nô lệ của vơ vét của cải sao?! Bây giờ giá cả cao như vậy, mấy bộ y phục đủ ăn xong nhiều bữa cơm, lừa bịp!

Cho nên mới có chuyện đoàn người ngựa Cổ Nhược Phong dừng lại trước cửa “Minh Nguyệt hiên”, có yêu quái “Thâm tình nhìn thẳng vào mắt”, khụ khụ, được rồi, thật ra thì cái gọi là ánh mắt thâm tình đang đối diện là cuộc đối thoại như vậy:

Mị (ánh mắt hưng phấn): “Ta đi!” Chuyện đùa giỡn tốt như vậy không phải hắn thì người nào đi!

Si (ánh mắt bất chấp): “Ngươi lưu lại ta đi!” Nếu để cho tiểu tử này đi không đảm bảo không làm hư chuyện của chủ tử!

Mị (ánh mắt kiên định): “Ta đi!” Kiên quyết! Thật lâu không có chuyện đùa chơi thật vui, ngày ngày lên đường, hắn sắp mốc lqd meo rồi (Mỗ Nguyệt: Xin các vị tự mình tưởng tượng dáng vẻ quỷ lên mốc… Bỏ chạy)!

Si (ánh mắt hoài nghi): “Ngươi xác định sẽ không làm hư chuyện của chủ tử?”

Mị (ánh mắt lấy lòng): “Ừm! Xác định nhất định cùng với khẳng định!”

Tiếp theo, Mị (ánh mắt chuyển thành đốm nhỏ sùng bái, ps: 【 sao có 】hai tay ôm quyền để ở ngực rống rống rống!): “Ta biết ngay Si ngươi tốt nhất!”

Sau đó, lúc Si còn chưa hạ quyết tâm gật đầu, Mị liền như một làn khói xuống xe ngựa… Tấu trước chém sau trong truyền thuyết, không đồng ý vậy tiền trảm hậu tấu!

Khụ khụ, “Thâm tình nhìn thẳng vào mắt” trên đây đã tự thuật xong!

Cổ Nhược Phong vốn có thể chiếm tiện nghi kiên quyết muốn chiếm, hơn nữa nguyên tắc bổn mạng chiếm một điểm không dư thừa, không biết có phải bởi vì phu nhân trong nhà đã lâu không đi bái Phật dâng hương cầu thẻ tốt cho quản sự không mà hắn chọc ghẹo đụng chạm tới Cổ Nhược Phong nổi lòng trắc ẩn, nghĩ tới ăn ngon một chầu rồi tiếp tục gấp rút lên đường, không ngờ lại lòi ra đại BOSS Trình Thính Phong. Chỉ có điều, hiện giờ ngược lại Trình Thính Phong mang đến cho nàng bất ngờ rất lớn, ánh mắt vừa rồi của người này có phải coi như thần phục không?

Phòng bao lầu hai, đầy đủ mọi thứ thiết bị, còn thiếu không bày một cái giường lớn thêm dụng cụ rửa mặt là thành một căn nhà rồi!

Trên bàn tròn bằng gỗ hoa lê ở giữa phòng, bày tám tám sáu mươi tư món ăn mới ra lò, hương thơm bay bốn phía. Thì ra là khi Trình Thính Phong nghe được lời Cổ Nhược Phong nói liền phân phó chuẩn bị thức ăn! Tiếng Cổ Nhược Phong nói không chói tai cũng không thô thiển, dieênddaanleequuyddoonn giọng nói vừa phải lại mang theo chút cuốn hút không thể nhận ra, lời nói ra rõ ràng bay bổng lại không giảm mất uy nghiêm, âm thanh đó chỉ thuộc về nàng! Trình Thính Phong từng nghe một lần liền ghi nhớ trong lòng rồi!

Chỉ có điều, hắn vừa định bước chân đi xuống thì nghe thấy lời quản sự nói đành dừng lại, quản sự lại không nhận ra! Hơn nữa, bên trong đại sảnh rõ ràng có một đám người thông minh lại hoàn toàn không nhận ra hai người kia! Sau nghĩ tới bây giờ trên đường phố thỉnh thoảng xuất hiện một số nam nữ đều giả dạng như vậy, vừa thấy búi tóc Cổ Nhược Phong, càng thêm im lặng lắc lắc đầu, quả nhiên ngoại hình của người nào đó rất dễ dàng đầu độc người ta.

Ôm kịch hay không tha làm lỡ mất may mắn trong lòng, Trình Thính Phong liền muốn xuống trễ một chút, không ngờ thiếu chút nữa hắn đã làm liên lụy quản sự…

Thật ra thì, ấn tượng mà Cổ Nhược Phong cho hắn chính là khát máu, trong đại hôn tự tay đâm Văn Thanh, không hề sợ hãi khi đối mặt với Phong Huyết Lân hút máu đêm trăng máu, một chiêu làm Bách Hoa sơn trang biến mất, người quyết đoán như vậy sợ rằng sau lưng dùng xương người chết chất đống rồi!

Cho nên, vì quản sự “Vô dụng” kia, hắn vẫn nên xuống lầu sớm một chút, tránh cho nghi ngờ chậm trễ một bước mà chôn vùi một thủ hạ khó có được.

Thật ra thì không thể không nói Trình Thính Phong này có lúc suy nghĩ quá nhiều, hắn làm người cẩn thận nhưng thỉnh thoảng động kinh mắc phải lỗi nhỏ, sau đó sẽ đền bù kịp thời, ví dụ như muốn xem Cổ Nhược Phong diễn trò, nhưng mặc dù đang nhìn hắn cũng sẽ để ý tới mạng quản sự, sẽ không đắc tội Cổ Nhược Phong, làm việc cũng coi là chu đáo.

Cổ Nhược Phong luôn luôn săn sóc thủ hạ, bình thường lúc ăn cơm sẽ không muốn bọn họ nhất định phải đứng ở cửa giương lqd mắt nhìn, một dậm chân một ánh mắt, Trình Thính Phong trà trộn trong nhóm thương nhân liền hiểu trong nháy mắt, phất phất tay: “Trình Tam, dẫn bọn họ xuống dưới dùng bữa.”

Trình Tam, chính là vị quản sự bất hạnh kia, cung kính đáp một tiếng, xoay người nhìn về phía đoàn người Si Mị Võng Lượng nói: “Mời các vị đi bên này.” Ngón tay hướng về phía bên phải cửa phòng, hoàn toàn không thể tra xét hơi thở của bốn người này, trong lòng chất chứa sợ hãi. Đồn đại bên người Huyết Vương phi có bốn tùy tùng lớn, tới không thấy hình đi không thấy dáng, đoán chừng chính là bốn người này rồi, quả nhiên thực lực không thể đỡ! Về phần vị nữ tử áo trắng, dung mạo nhu hòa, dáng vẻ nhu nhược tao nhã, mặc dù không nghe ngóng qua, nhưng hắn tuyệt đối không xem thường nàng ta, với ánh mắt sắc bén của hắn, nữ tử này gần như có thể sánh với bốn người tùy tùng kia! Còn có một nữ tử áo trắng, lạnh lùng cao ngạo, hắn cũng chưa từng nghe nói, nhưng không thể khinh thường nội lực trên người nàng ta, gần như có thể tương đương với thiếu gia! Trình Tam đột nhiên cảm thấy, tuyệt đỉnh cao thủ trên đời này sao đặc biệt nhiều vô số kể!

Si Mị Võng Lượng rất thức thời mà biến mất, nơi này đã không cần bọn họ, chủ tử nói rồi, nên làm gì thì làm, không có việc gì thì tự bản thân đi tìm việc mà làm, đừng cả ngày như du hồn không có việc gì lắc lư trước mặt nàng. Như đã nói, bọn họ chính là du hồn! Những lời này tứ quỷ cũng không dám gào lên trước mặt Cổ Nhược Phong, nếu không, người nào đó sẽ rất khó chịu, có thể dẫn đến bi kịch là đưa bọn họ bay đến nơi nào đó làm việc khổ cực rồi.

Phàm theo sát sau Võng đi ra ngoài, bọn họ đã không nhìn thấy nhau hơn trăm năm, bây giờ ước gì có ngày chung một chỗ. Dưới ống tay áo tay của Tuyết Cơ siết chặt, hắn cũng đồng ý lời Cổ Nhược Phong nói, cũng đuổi nàng ra ngoài sao? Bản thân mình lúc trước, mặc dù không được nhìn hắn dùng bữa, nhưng có khi nào hắn đuổi mình?! Cổ Nhược Phong… trong đầu hiện lên một nữ tử mặc áo đen lúc ẩn lúc hiện cao cao tại thượng như vương giả, Tuyết Cơ khẽ hạ mắt xuống, che giấu tất cả cảm xúc, theo mấy người bước ra khỏi phòng, thời điểm chưa tới, nàng sẽ tìm cơ hội khiến nàng ta chết mà không có đất chôn!

Dùng xong bữa trưa, Cổ Nhược Phong d#đ&l@q*đ và Phong Huyết Lân vốn định thừa dịp thời tiết tốt ra khỏi thành Cố Bắc trước khi trời tối chạy tới ranh giới Hiên Viên, “thành Lĩnh Nam” ở biên giới, sau đó đi thẳng tới núi Thiên Thánh. Nhưng đoàn người vừa mới bước ra khỏi “Minh Nguyệt hiên” liền bị người ngăn cản đường đi.

Cổ Nhược Phong nhìn nam tử trung niên băn khoăn lo lắng đứng thẳng cung kính cách xa ba bước, đáy mắt tràn đầy lòng cảm kích, khóe mắt thâm thúy nhếch lên, đây lại xướng tuồng gì?

Huyết Vương gia và Huyết Vương phi đến thành Cố Bắc, cũng chỉ thời gian ăn xong một bữa cơm, tin tức đã truyền khắp thành Cố Băc. Bây giờ không chỉ có đoàn người nam tử trung niên tận lực đứng đợi ở cửa “Minh Nguyệt hiên, còn có Bắc Ưng - thành chủ thành Cố Bắc, cùng với dân chúng đủ các kiểu cảm xúc đứng chen chúc nơi này!

Nam tử trung niên nhanh tay lẹ mắt, nhìn đám người Phong Huyết Lân vừa ra ngoài, liền tiến lên một bước, khẽ cúi người xuống: “Thảo dân có mắt không tròng, hoàn toàn không nhận ra người cứu một nhà thảo dân đêm qua là Vương gia Vương phi, ân cứu mạng không có gì báo đáp, kính xin Vương gia Vương phi cho thảo dân một cơ hội cảm tạ, nếu không có gì trở ngại mời Vương gia Vương phi đến nhà thảo dân ở vài ngày, để thảo dân làm tiệc tẩy trần đón gió cho Vương gia Vương phi.”

Nói xong một hồi, khiến toàn dân chúng sửng sốt, ngay cả Trình Thính Phong cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, nam tử trung niên này chính là Dư Thạch – gia chủ “Dư gia” phố Bắc thành Cố Bắc, Dư gia trong thành cũng được coi là số một số hai, theo y phục hắn mặc cũng có thể nhìn ra một chút, danh tiếng người này coi như không tệ, nhưng Trình Thính Phong không thể có ấn tượng tốt với hắn.

Đêm qua Dư gia chịu nạn diệt môn, lấy đường dây tin tức của Trình gia, đương nhiên đã biết trước rồi, nhưng không biết vì sao, Dư Thạch mang theo mười mấy người trở lại Dư gia trước khi trời sáng, tuy rằng chật vật, nhưng tính mạng không nguy ngập, bên trong xảy ra chuyện gì không ai biết. Bây giờ xem ra, chẳng lẽ gặp đoàn người Cổ Nhược Phong rồi được cứu? Tuy hắn gặp gỡ lqd Cổ Nhược Phong không nhiều nhưng hiểu rõ, nàng tuyệt đối không phải là người có tâm tư lương thiện, giơ tay giết người nhấc tay đả thương người nàng làm không hề thiếu, ngay cả Cổ Hạo Nhiên là phụ thân ruột thịt của nàng, nàng còn có thể gả Cổ Uyển Ngưng ngay trước mắt mọi người! Đây không thể nghi ngờ là cho Cổ gia một cái tát! Mặc dù nàng không phải “Bồ tát sống” như lời đồn, cũng không biết ai mắt mù hư cấu, dù sao đi nữa hắn không tin một chút nào! Cổ Nhược Phong, chỉ sợ ngoại trừ Phong Huyết Lân, người này tâm địa sắt đá đối với bất kỳ ai!

Nhưng mà Dư Thạch nói như vậy với Cổ Nhược Phong trước tất cả dân chúng, quan trọng nhất chính là, hắn nói sau đó lại còn sống, điều này không thể không cân nhắc lại lần nữa. Chẳng lẽ tâm tình Cổ Nhược Phong thật sự tốt lên, cứu đoàn người Dư Thạch? Hoặc là mục đích tới thành Cố Bắc của Cổ Nhược Phong chính là Dư Thạch? Tuy Dư gia ở thành Cố Bắc cũng được coi như đứng đầu, nhưng so với Huyết Nguyệt sơn trang, ngay cả tư cách xách giày cho Cổ Nhược Phong còn không có!

Trình Thính Phong hơi nghi ngờ, đồng thời, ít nhiều hứng thú nơi đáy lòng cũng dâng lên. Dù sao sau một bữa cơm hắn đã nghĩ Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đã tỏ rõ lập trường, Trình gia, tuyệt đối sẽ không đối lập với Huyết Vương gia Huyết Vương phi! Cũng coi như một loại thần phục khác! Trình Thính Phong hắn làm việc cẩn thận, lại không phải sợ ai đó, càng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thần phục bất kỳ ai, ngay cả hoàng đế vương triều Mộ Dung, đều không có bản lĩnh để Trình gia thần phục! Nhưng, đối với Cổ Nhược Phong có thể coi là nữ tử biến thái mà nói, hắn không có cách nào phản bác, đường chỉ có một, hoặc là thần phục, sau đó bình an vô sự tiếp tục làm việc làm ăn của mình, có lẽ một ngày nào đó rơi vào cảnh bị hai đại gia tộc khác chèn ép, có thể được Huyết Nguyệt sơn trang che chở, dieendaanleequuydonn tùy tiện nói một hai câu là có thể giải quyết chuyện này rồi. Còn con đường khác, mình tự đi, đến một ngày nào đó không thể bảo vệ bản thân dẫm vào địa bàn của người ta, chỉ cần một bàn tay đã có thể tiêu diệt Trình gia rồi! Hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân còn có thể vô thanh vô tức * tiêu diệt lão hồ ly Mộ Dung Tô không còn một mống, đoán chừng đến chết hắn ta cũng không thể nhắm mắt! Tuy Trình Ngọc là hoàng hậu, là cô cô hắn, nhưng hắn và Trình Ngọc không qua lại sâu, mọi người vốn lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nàng ta mưu cầu tiền đồ cho Trình gia, Trình gia làm hậu thuẫn kiên cố cho nàng ta!

(*) vô thanh vô tức: không tiếng động, âm thầm.

Cho nên, mặc kệ như thế nào, bây giờ lựa chọn đặt ngay trước mắt, tuy có hai con đường, nhưng theo ý hắn, vốn không cần lựa chọn, thiên hạ Mộ Dung, đã là của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân rồi! Cho dù là triều đình hay giang hồ, đều là thế lực đứng đầu! Trình già cũng được, Trương gia cũng thế, thậm chí là Cổ gia, cũng phải đứng sang bên vì hai người! Về phần mấy đại sơn trang, tuy Huyết Nguyệt sơn trang thành lập không lâu, nhưng phát triển có thể so với Hãn Huyết Thiên lý mã *, sau một tháng đã cùng Thiên hạ đệ nhất sơn trang, Vũ Văn sơn trang hình thành thế chân vạc!

(*) Hãn Huyết Thiên Lý mã: Hãn Huyết mã = ngựa xích thố, gắn liền với tên Quan Công trong Tam Quốc, là con ngựa ngày đi ngàn dặm, trèo non vượt suối dễ dàng.

Thiên Lý mã: là giống ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm nhưng nhẹ như lông hồng, chân không in dấu.

Trình gia phát triển đến bây giờ, đã ở trạng thái cường thịnh, có thể nói khắp nơi ở vương triều Mộ Dung đều có cửa hàng của lqd Trình gia, nếu đi theo Cổ Nhược Phong, nói không chừng có thể phát triển ở hai vương triều khác! Bằng vào ảnh hưởng của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân với Mộ Dung Niệm Hàn, để cho thuế má qua cửa giảm bớt một chút, Trình gia hắn có thể coi là viên mãn rồi!

Trình Thính Phong vô ý thức rơi vào khát khao tương lai tốt đẹp, thuế qua cửa quả thật là mục tiêu phấn đấu đời này của hắn! Chỉ có điều trong nháy mắt đã bị giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Cổ Nhược Phong kéo trở lại: “Đêm qua cứu một nhà ngươi là nàng ta, ngươi không nên nhận nhầm ân nhân cứu mạng.”

Mọi người theo lời Cổ Nhược Phong nhìn lại, thấy một nữ tử áo trắng đang đứng trước gió, tóc đen khẽ bay, mặt mang mạng che mặt hơi mờ, thấp thoáng có thể thấy tuyệt sắc tao nhã ở phía dưới, cao ngạo lạnh nhạt không thể bám lấy, giống như Lãnh Nguyệt tiên tử, chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không thể khinh nhờn!

Chỉ có điều, nhìn nữ tử đơn độc này rất có phong cách, nhưng so sánh với Huyết Vương phi, khí thế khiếp người của Cổ Nhược Phong khiến người ta không dám nhìn thẳng quan sát, nhưng mặc dù lướt qua liếc mắt một cái, cũng giật nảy mình! Cho nên, có thể nói nữ tử áo trắng kia chỉ có thể là thủ hạ mà thôi!

Tuyết Cơ nhìn sáng tỏ trong mắt mọi người, tương đối trần trụi, khó nhịn tức giận trong lòng, nhưng lại chỉ có thể nhịn mà đè nén! Nàng thay đổi chủ ý, nàng nhất định phải cào nát bộ mặt mê hoặc của Cổ Nhược Phong, kéo nàng ta trên đường cái như nô lệ! Để cho bọn họ xem xem rốt cuộc ai mới là người đứng bên cạnh Phong Huyết Lân, ai mới có thể trở thành người của chủ tử!

Dư Thạch sửng sốt, dieenddaanleequuyddoonn hắn không nghĩ tới Huyết Vương phi lại nói vậy, không phải đêm qua nữ tử áo trắng kia kêu bọn họ là chủ tử sao? Hắn vẫn nhớ rõ ràng đấy!

Mặc dù Dư Thạch không nghĩ ra, nhưng Dư gia có thể đi đến nước này, hắn cũng coi như là người thông minh lanh lợi, nhìn trong mắt nữ tử áo trắng lóe lên khói mù, dường như có… với Huyết Vương gia. Chẳng lẽ bởi vì chuyện đêm qua, Huyết Vương phi ghen tỵ? Suy nghĩ trong giây lát, như vậy là bình thường, mấy nữ nhân nhà mình không phải đấu đi đấu lại cả ngày sao, nhìn dáng vẻ Huyết Vương gia lộ ra ngoài lớp mặt nạ, dung nhan tuyệt thế, nếu không phải có cặp mắt màu máu cùng hút máu người kỳ quái, cõi đời này chỉ cần là nữ tử cũng sẽ yêu hắn?!

Vì vậy, Dư Thạch mang ánh mắt mong đợi nhìn Phong Huyết Lân: “Huyết Vương gia người xem?” Thói đời này, vẫn là nam tử làm chủ, mặc dù Huyết Vương phi lợi hại, nhưng trong xương không phải cũng giống những nữ tử kia, cũng tranh giành tình nhân như vậy!

Phong Huyết Lân nhìn đáy mắt Dư Thạch có khinh thường khó nắm bắt với Cổ Nhược Phong, cặp mắt màu máu u ám nửa phần, người này chán sống sao?!

“Vương phi nói không sai, cứu mấy người các ngươi tối hôm qua là Tuyết Cơ.” Dứt lời, nắm tay Cổ Nhược Phong như định đi, bọn họ muốn chạy tới thành Lĩnh Nam trước khi trời tối, nếu không sợ rằng phải ngủ trên xe ngựa ngoài trời.

“Chuyện này…” Hiện giờ Dư Thạch hoàn toàn kinh hãi, hắn không ngờ Huyết Vương gia nghe theo lời Huyết Vương phi lqd nói! Nhưng đêm qua rõ ràng hắn thấy công lực thâm sâu khó lường của Huyết Vương gia! Người có thể ôm một nữ tử thoải mái đứng trên ngọn cây như vậy, hắn còn chưa từng thấy!

Khi Dư Thạch còn chưa kịp phản ứng, xe ngựa đã đến, nhưng, đám người Cổ Nhược Phong lại bị ngăn cản đường đi, người này, vừa đúng là Bắc Ưng thành chủ thành Cố Bắc!

Bắc Ưng, cao một trượng mặt chữ quốc tiêu chuẩn, tuổi cũng xấp xỉ Dư Thạch, trên người tản ra hơi thở thuộc về quân đội, khí chất này giống như tên của hắn, giống một con chim ưng hùng mạnh bay lượn!

“Bắc Ưng khấu kiến Huyết Vương gia Huyết Vương phi!” Trước mắt mọi người, Bắc Ưng cứ quỳ thẳng tắp như vậy! Dù gì Bắc Ưng cũng là thành chủ một thành, mặc dù thấy Vương gia cũng không phải hành đại lễ mức này!

Mơ hồ trong chốc lát, mọi người mới tỉnh ngộ, theo Bắc Ưng đồng loạt quỳ xuống “Thảo dân khấu kiến Huyết Vương gia Huyết Vương phi” âm thanh vang dội tận trời! Sao bọn họ lại quên, khoảng thời gian trước tân đế đã ban thánh chỉ “Thấy Huyết Vương gia như thấy trẫm”! Nhưng trong đầu bọn họ vẫn không hiểu, thường ngày thành chủ đại nhân của bọn họ dầu muối không vào, sổ sách không mua * sao lại cung nghênh Huyết Vương gia như vậy?

(*) dầu muối không vào, sổ sách không mua: ý chỉ người cứng đầu, ai nói cũng không nghe.

Lời này còn phải nhắc lại sau khi Cổ Nhược Phong xử tử đám người Mộ Dung Tô, Cổ Nhược Phong giàu đến chảy mỡ nhưng keo kiệt đến chết lại phá lệ bỏ ra một ngàn vạn bạc trắng. Số tiền này đương nhiên không dùng để chúc mừng Mộ Dung Niệm Hàn đăng cơ, đây là dùng để cấp cho tướng sĩ biên thành! Kiếp trước Cổ Nhược Phong thấy được nhiều tham quan ô lại, khiến cho no ấm d#đ@l$q*đ của binh lính thủ vệ quốc gia cũng là vấn đề! Giữa mùa đông mặc một áo bông mỏng ra ngoài trực gác đêm, những quan cao cấp kia lại áo lông cáo ấm áp với mỹ nữ! Cho nên, lần này, Cổ Nhược Phong chỉ có một điều kiện, số tiền kia, không có phần của quan viên, nếu ai tham ô dù chỉ một lượng, liền chặt đầu ngón tay, chặt hết mười ngón tay thì chặt đến ngón chân, đã chặt hết rồi thì cứ một lượng bạc một lạng thịt, người Huyết Nguyệt sơn trang tùy thời kiểm tra thí điểm, người nào không muốn sống thì cứ tham ô đi!

Tên Huyết Nguyệt sơn trang vừa ra, ai dám làm loạn nữa, đó không phải là tìm chết sao! Cho nên số tiền kia xưa nay chưa từng thấy ngay cả một lượng bạc cũng không thiếu được chuyển đến biên cảnh. Bắc Ưng không chỉ là một thành chủ, lại còn là một tướng lĩnh, đối với binh lính thủ hạ như huynh đệ, thế nhưng quan viên triều đình kia bao che cho nhau, mỗi lần bổng lộc ngân lượng đến tay hắn đã sớm bị lột mất một lớp da rồi, lại thêm núi cao hoàng đế ở xa, cửa cung sâu như biển, gặp Mộ Dung Tô vốn không phải chỉ liên lụy một mạng là có thể giải quyết được vấn đề! Cho nên, ở đây vừa gặp ngày đông, thời kỳ binh lính khó chịu đựng nhất, khoản bạc của Cổ Nhược Phong đến, quả thật chính là cứu tinh! Cho dù Bắc Ưng là nam nhân cứng như thép dầu muối không ngấm vào đậu cũng hoàn toàn phục tùng theo Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong, nói vậy đã là gì!

Thi lễ xong, Bắc Ưng liền đứng một bên, hắn có thể làm đến vị trí thành chủ này, đầu óc cũng không đơn giản! Chỉ có điều hắn không tâm địa gian xảo như người khác, thích trực lai trực vãng * thôi.

(*) trực lai trực vãng: ngay thẳng, chính trực, không nham hiểm thủ đoạn.

Nhìn xe ngựa cùng tình thế đoàn người Cổ Nhược Phong, cẩn thận hỏi một câu: “Có phải Vương gia Vương phi muốn ra ngoài vương triều Mộ Dung?” Người tới thành Cố Bắc chỉ có hai mục đích, một là thăm dò tin tức làm ăn ở thành Cố Bắc, hai là rời khỏi thành Cố Bắc tới vương triều Hiên Viên!

Lúc này Cổ Nhược Phong mới ngước mắt nhìn Bắc Ưng vào mắt, người này cho nàng ấn tượng coi như không tệ.

Nhìn ánh mắt Cổ Nhược Phong, Bắc Ưng không đợi bọn họ nói liền lập tức bật ra: “Hiện giờ đang là ngày đông, đường đến lqd gần vương triều Hiên Viên đã có tuyết đọng, cho dù là xe ngựa như vậy, giờ ra khỏi thành sợ rằng cũng không thể tới thành Lĩnh Nam trước lúc cửa thành đóng.”Nói xong ánh mắt nhìn sang xe ngựa, ánh mặt tập trung ở hai người đánh xe ngựa quý, ý tứ chính là, cho dù bây giờ các ngươi chạy ra khỏi thành, sẽ phải ăn ngủ ngoài đồng rồi.

Bắc Ưng là tướng lãnh khu vực này, đối với vài trăm dặm chung quanh thành Cố Bắc, không ai quen thuộc hơn hắn! Cho nên, Cổ Nhược Phong không hề hoài nghi lời hắn nói. Trên người Bắc Ưng có khí chất kiên cường mà phải trải qua máu thịt chiến tranh mới có, thẳng thắn vĩ đại hơn mấy quan viên chỉ hiểu lý luận suông, khoa chân múa tay, ngay cả đánh giặc như thế nào cũng không biết. Loại người như vậy, tâm tính của hắn cứng cỏi cùng vô tư hơn cái gọi là người thiện lương!

Phong Huyết Lân nhìn ánh mắt thưởng thức của Cổ Nhược Phong, trong lòng có chút không vui, nắm chặt tay Cổ Nhược Phong, nàng thế mà lại dùng ánh mắt như thế nhìn nam tử khác! (Tứ Nguyệt: Đây là đại thúc trung niên đơn thuần! Mỗ Lân, trừng mắt màu máu: đại thúc tuổi trung niên cũng không được! Chỉ cần là giống đực cũng không được! Không đúng, ngoại trừ ta ra đều không được!)

Mặc dù Phong Huyết Lân không vui, nhưng trong lòng biết Cổ Nhược Phong chỉ thưởng thức Bắc Ưng mà thôi, Bắc Ưng là người như vậy, ngay cả hắn cũng có một phần thưởng thức (Tứ Nguyệt: Phong Huyết Lân, ta vô cùng khinh bỉ ngươi! Mỗ Lân: Lộ ra răng nanh nhỏ. Tứ Nguyệt: bỏ chạy…)

“Vậy ngày mai đi cũng được, Phong nhi cảm thấy thế nào?” Hắn cũng không có ý kiến gì, đối với hắn mà nói, dieendaanleequuydonn ban đêm hay không ban đêm vốn không khác biệt, nhưng dù sao Phong nhi là người thường, mấy ngày nay liên tiếp lên đường, mặc dù không tính là nhanh, nhưng cũng rất mệt mỏi.

“Được, liền ngủ ở phủ thành chủ đi.”

“Phong nhi thích là tốt rồi.” Phong Huyết Lân gật gật đầu, chỉ có hai người tự hiểu cảm xúc lưu chuyển trong ánh mắt khhi hắn nhìn Cổ Nhược Phong.

Vì vậy đoàn người gồm dân chúng cùng tùy tùng chậm rãi đi về phía phủ thành chủ, bao gồm cả Trình Thính Phong cùng Dư Thạch luôn miệng kêu la muốn Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đến làm khách trong phủ của hắn.

Tuyết Cơ nắm thật chặt bội kiếm trong tay, độc chiếm Cổ Nhược Phong của Phong Huyết Lân cùng ánh mắt chứa đầy tình cảm lần lượt đan xen của hai người vừa rồi, khiến cho nàng đố kỵ đến nổi điên! Phong Huyết Lân là của nàng! Nàng đi theo hắn đã mười năm! Vì sao Cổ Nhược Phong vừa tới liền lấy đi ánh mắt của hắn, ngay cả khóe mắt cũng keo kiệt cho nàng! Nàng không cam tâm!

Phủ thành chủ thành Cố Bắc, không giả dạng phủ đệ trang nhã như Hỏa Diễm thành Vô Hỏa, lại không phải kiểu phủ đệ hoa lqd lệ đắt tiền như Ngọc Tây Âu ở thành Ngọc. Nơi này, không có hoa quý cỏ lạ, không có bậc thang bằng đá ngọc, ở trong sảnh chính trên tường chỉ treo duy nhất một bức tranh chữ! Kiểu chữ cương nghị mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết xuất ra từ tay ai.

Phủ đệ như vậy, nói dễ nghe thì vô cùng đơn giản, khó nghe thì chính là nhà nghèo rách nát chỉ có bốn bức tường. Ngay cả trong nhà người bình thường sợ rằng cũng bày biện một hai món trang trí, đây hoàn toàn sạch sẽ sạch trơn, ngoài bốn bức tường, trừ bộ bàn ghế, cũng chỉ có người.

Bắc Ưng ngượng ngùng sờ đầu: “Đây, chuyện này…” Thứ gì đó trong phủ thành chủ hắn đã cầm đi bán làm quân lương cho binh lính từ sớm rồi, dù sao hắn cũng không thưởng thức nổi đồ sứ đồ cổ gì đó, về phần hoa quý cỏ lạ, hắn không biết quý lạ ở đâu, không khác gì hoa dại trên núi, thật không biết vì sao nhiều người cướp mua như vậy, dù thế nào đi nữa hắn chỉ cần bán được tiền là tốt, hai năm trước thành Cố Bắc càng lạnh thêm, về điểm này quân lương khiến hắn gấp đến bạc đầu!

“Rốt cuộc Vương gia có thể viết tấu chương rồi, chủ thành Cố Bắc thanh liêm đáng ngợi khen không phải sao?” Cổ Nhược Phong liếc mắt lướt qua căn nhà này, thấy Bắc Ưng quả nhiên là tướng yêu binh, cái khác có thể gạt được người, nhưng một đống cỏ dại đình viện này không lừa được ai, cỏ cao không biết bao nhiêu, bùn đất không có dấu hiệu lật chuyển, tuyệt đối không phải lqd cố ý làm nên. Còn có mạng nhện ở góc nhà, tuy chỉ có một ít, nhưng thật sự khó có thể tìm thấy trong sảnh chính phủ thành chủ, sợ rằng nhà này đã lâu chưa tổng vệ sinh rồi. Một đường đi tới đây, đi qua đi lại đều là binh lính, thủ vệ sâm nghiêm hơn nơi khác, nhưng nha hoàn người dưới lại không thấy mấy.

“Phong nhi nói rất đúng.” Phủ thành chủ này không hề kém phủ Huyết Vương năm đó bao nhiêu! Có thể biến phủ thành chủ thành như vậy, hắn không thể không nói Bắc Ưng rất có năng lực! Sợ rằng Mộ Dung Tô cũng không ngờ, hắn luôn luôn cường điệu việc tăng mạnh quản lý biên cương, quân lương phát xuống hoàn toàn bị tham ô thành như vậy, nếu không Bắc Ưng cũng không cần phải thiếu chút nữa thì bán cả phủ thành chủ! Xem ra, quan viên kia thật sự đủ để khiến cho Mộ Dung Niệm Hàn đau đầu một trận.

Lúc này Mộ Dung Niệm Hàn đã dùng xong bữa trưa đang phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng hắt hơi một cái, lắc đầu tiếp tục xem tấu chương trong tay, trong lòng thầm vui vì có Huyết Nguyệt sơn trang làm chỗ dựa, lời vừa phát ra, những quan viên tham ô hoàn toàn không có ai dám táy máy tay chân vào quân lương, ngay cả thuế thu nộp lên cũng không dám chậm trễ chút nào. Vuốt ve bút lông trong tay, trầm tư hồi lâu, nói với người dưới ngoài cửa: “Người đâu, mời Ngũ Vương gia Mộ Dung Niệm Chân tới!”

Lại nói bên này, Bắc Ưng nghe Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân nói, xua tay lia lịa: “Không được không được, Vương gia Vương phi ngài vẫn tha cho ta đi, nếu hoàng thượng biết ta biến phủ thành chủ thành như vậy, người còn không lột da của ta!” Mấy thứ gì đó trong phủ thành chủ cũng đáng giá hơn vài chục vạn lượng bạc, bây giờ để cho hắn đi đâu tìm số bạc đó!

Lúc Trình Thính Phong đi theo phía sau Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân từng bước vào cửa phủ thành chủ liền bắt đầu run rẩy khóe mắt, bây giờ càng thêm im lặng tuyệt đối, mặc dù hắn cũng hiểu biết một chút về những quan viên tham ô kia, cũng ở thành Cố Bắc nghe nói qua chuyện của Bắc Ưng, nhưng không ngờ có thể tham ô đến mức để cho tướng quân biến phủ thành chủ thành ra như vậy, toàn bộ quả thực sạch sẽ còn hơn bị giặc cướp!

Dư Thạch sinh trưởng ở thành Cố Bắc mấy chục năm, đương nhiên hiểu rõ tình huống phủ thành chủ, nên không có quá lqd nhiều kinh ngạc, chỉ có điều nghĩ thân phận Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân cao quý, thấy nhà như vậy chắc sẽ thay đổi chủ ý đến phủ đệ của hắn nghỉ ngơi chứ?

Âm thầm quan sát sắc mặt hai người, tính toán khi Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân cau mày thì xông tới mời hai vị đại thần đến nhà mình thết đãi ăn ngon uống say trước, dù sao nếu không có bọn họ ra tay cứu giúp, bây giờ hắn đã thành khối tử thi rồi!

Nhìn Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ngồi đó thật lâu mà không có người dâng trà, Dư Thạch không kiềm chế được phân phó với người bên cạnh: “Nhanh về phủ pha trà ngân châm Quân Sơn * cao cấp bưng lại!”

(*) Quân Sơn ngân châm trà: Trà ngân châm của vùng Quân Sơn, tỉnh Hồ Nam.

Điển tích: Có vị vua Minh Tông sau thời Ngũ Đại, một hôm thiết triều, thái giám dâng ly trà. Khi đổ nước pha trà, thấy bóng hạc trắng soi đáy cốc, ngước nhìn lên không trung, thấy một con hạc trắng quay đầu về phía vua, gật ba cái rồi bay đi. Chén trà đột nhiên dâng lên làn hương cùng bọt nhỏ từ dưới đáy, lăn tăn bóng nước, và chầm chầm lan tỏa không dứt, nhác trông giống bông hoa tuyết. Lại hợp với lời tâu thái giám, loại trà này pha bằng chiếc lông hạc (Ngân châm). Vua cảm động và sung sướng, hạc trắng cúi đầu chào ba lần, ý như cung chúc vua vạn tuổi. Vua Minh Tông sau đặt tên là trà Quân Sơn Ngân Châm. Loại trà này xưa chỉ để tiến vua... (Nguồn sieuthitra)

Tuy giọng Dư Thạch nhẹ, nhưng lại không biết cao thủ ở đây nghe rõ ràng trong tai. Mặt Bắc Ưng đỏ lên nhanh chóng, băn khoăn lo lắng đứng ở một bên, dáng vẻ không biết làm sao của một hán tử cao lớn như vậy trông thật buồn cười. Nhưng, quả thật trong lòng Cổ Nhược Phong khẽ nhúc nhích, không để lại dấu vết liếc nhìn Dư Thạch, lại nhìn Bắc Ưng, miệng phân phó với Mị: “Mị, mua về tất cả những thứ gì đó trong phủ thành chủ bán ra. Nhớ mang theo lão quản gia phủ thành chủ.” Dĩ nhiên không phải nói mua là mua, chỉ là tìm thứ giống như đúc thôi.

Mị vốn chân chó bây giờ lại nghiêm trang: “Dạ, chủ tử.” Ngân lượng trong tay mỗi người Si Mị Võng Lượng không dưới d#đ@l$q*đ trăm vạn, từ trước tới giờ Cổ Nhược Phong không hề keo kiệt vấn đề tiền bạc với người mình, dùng lời Cổ Nhược Phong nói, ngươi dùng xong, có thể chi trả. Mặc dù không biết chi trả có ý gì, nhưng đại khái vẫn có thể hiểu được: tiêu tiền của chủ tử. Hơn nữa, mạng vì chủ tử, còn có gì không phải là của chủ tử?

Thời gian qua hành động của Mị luôn nhanh chóng, chỉ có điều, bây giờ muốn sắm lại đồ cho phủ đệ phủ thành chủ, một người cũng cần rất lâu, Si nhìn bóng dáng Mị sắp ra khỏi cửa, cung kính nói với Cổ Nhược Phong: “Chủ tử, ta đi giúp một tay.”

Cổ Nhược Phong nhìn dáng vẻ Si muốn lập tức chạy lấy người mà không thể không xin phép ý mình, cùng với sợ mình không đồng ý mà tay run nhè nhẹ, lúc Si cho rằng Cổ Nhược Phong sẽ không đồng ý, rốt cuộc gật đầu một cái: “Đi đi, thuận tiện dẫn theo mấy người, để giúp lão quản gia chỉ huy khuân vác này nọ, tránh cho lão quản gia ảnh hưởng tới… tốc độ của ngươi và Mị.” Cửa cách đó không xa, truyền đến tiếng vật nặng ngã xuống đất, rõ ràng như ở bên tai.

Si giựt giựt khóe miệng: “Dạ, chủ tử.” Xoay người, có thể thấy lưng thẳng tắp hơi cứng ngắc…

“Vương phi vậy không được!” Bắc Ưng xấu hổ lúc trước chuyển thành nói dứt khoát, nhưng lại sử dụng giọng điệu quân đội nói với Cổ Nhược Phong, đợi khi phản ứng kịp, chỉ thấy vẻ mặt Cổ Nhược Phong cười như không cười, dáng vẻ quỷ dị khiến cho hắn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Nhưng mà, tuy Bắc Ưng biết giọng điệu này có phần không thỏa đáng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hơn nữa, Huyết Vương phi làm vậy quả thật không ổn, giá tiền mua lại thứ gì phủ thành chủ bán ra ít nhất bị đề giá cao gấp đôi! Vốn là vài chục vạn lượng bạc, giờ không có năm mươi vạn lượng không thể làm thỏa đáng! Năm mươi vạn lượng, đó không phải là số lượng nhỏ! Huyết Vương gia cùng Huyết Vương phi đã quyên tặng một ngàn vạn để giải quyết tình hình khẩn cấp cho chiến sĩ biên cương, Bắc Ưng hắn sao có thể để Huyết Vương phi xuất tiền mua sắm cho phủ thành chủ!

Người ở chỗ này ai cũng cho rằng Cổ Nhược Phong muốn nổi đóa rồi, dù sao, nàng là một Vương phi, dieendaanleequuydonn còn là một Vương phi có địa vị tôn quý, càng là một Vương phi có thực lực lợi hại! Bị một chủ thành nho nhỏ có thể “hô to gọi nhỏ” đối đãi như vậy, giống như bị mất thể diện.

Vậy mà… chuyện luôn có ngoài ý muốn.

“Bổn Vương phi và Vương gia đã tới đây như vậy, sao không thấy phu nhân thành chủ ra nghênh tiếp?” Một câu nói khiến hán tử kiên cường như sắt thép đỏ mặt trong thoáng chốc, thẳng qua bên tai còn thề không bỏ qua lan tràn xuống tận dưới cổ!

“Cái này…cái này… Hạ quan không có phu nhân thành chủ…” Nói hoàn toàn như tiếng muỗi kêu, nhưng Cổ Nhược Phong có nhĩ lực kinh người nghe rất rõ ràng!

“Cái gì? Phu nhân ngươi tên gọi Vân Lan? Tên này tốt!”

“Ầm”! Mặt Bắc Ưng ngay tức khắc lqd như bị lửa đốt, khí thế cháy hừng hực không thể đỡ!

“Vương, Vương phi ngài…” Chỉ có điều phía sau ‘ngài’ không nói ra được nữa…

Nhìn khóe miệng Cổ Nhược Phong nhếch lên tỏ ý đùa giỡn, Phong Huyết Lân không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo khuôn mặt của nàng: “Nghịch ngợm!”

Lúc trước hai người đã rõ ràng cách làm người của Bắc Ưng, mà bằng vào thế lực của Phong Huyết Lân, đương nhiên biết hôm nay chắc chắn không ra khỏi thành được, nếu Bắc Ưng không đi “Minh Nguyệt hiên”, bọn họ cũng sẽ đến phủ thành chủ một chuyến, còn Vân Lan…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.