“Cổ gia chủ vội vã
như thế, không biết xảy ra chuyện gì?” Đã diễn trò thì làm cho trọn vai, từ trước đến giờ Cổ Nhược Phong là người rất có trách nhiệm!
“Ngươi!...” Đứa con gái bất hiếu này! Lại dám ném đại phu nhân ra khỏi cửa chính Cổ gia! Nhưng Cổ Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Cổ Nhược Phong được Phong
Huyết Lân cưng chiều vô hạn ôm trong ngực, muốn mở miệng mà lời nói cứ
liên tiếp mắc kẹt trong cổ họng, lên không được, xuống không xong…
“Bổn vương phi thế nào?” Cổ Nhược Phong nhíu mày, rất tốt bụng nhắc nhở Cổ
Hạo Nhiên chú ý tới thân phận của mình, cho dù hắn là phụ thân của mình, nhưng cũng không thể tùy ý bỏ qua thân phận vương phi của mình! Huống
chi, hiện nay trong mắt người khác Huyết Vương “Rất được hoàng thượng
sủng ái”!
“Phong nhi ngươi có thể … đại phu nhân” lqd Coi như Cổ
Hạo Nhiên da mặt dày cũng không nói được mấy lời chủ mẫu nhà mình bị
người ta ném ra cửa lớn.
“Đại phu nhân? Đại phu nhân thế nào?” Cổ Nhược Phong tò mò hỏi.
“Ngươi…” Cổ Hạo Nhiên nổi đóa, cũng bất chấp cái gì mặt mũi không mặt mũi, hắn
rất muốn xem đứa con gái bất hiếu này hoảng loạn như thế nào!
“Vương phi ném chủ mẫu Cổ gia ra khỏi cửa chính Cổ gia, kính xin vương phi có
thể cho lão phu một lời giải thích!” Cổ Hạo Nhiên nói gượng gạo, tỏ rõ,
ngươi nhất định phải đưa ra ý kiến hợp lý, cho dù đi bẩm báo hoàng
thượng, ta cũng phải đòi lại công đạo vì Cổ gia! Một câu vương phi, chặt đứt đường lui nàng là tứ nữ Cổ gia! Có thể thấy được Cổ Hạo Nhiên không thể không nói không nhẫn tâm!
“Chủ mẫu Cổ gia?” Cổ Nhược Phong
mê man, nàng rất mê man, “Hôm nay bổn vương phi cũng không nhìn thấy cái gì mà chủ mẫu Cổ gia…” Cổ gia? Tạm thời nếu nàng không phá hủy, vị trí
chủ mẫu kia, cũng phải do nàng thừa nhận mới được!
“…” Cổ Hạo Nhiên quả thực tức giận mà không có chỗ phát, “Người đâu, đưa chủ mẫu tới đây.”
Thời gian uống cạn nửa ly trà, Diệp Tích Tuyết liền xuất hiện trước cửa tiểu viện, rõ ràng chính là núp ở một bên xem diễn kịch.
Cổ Hạo Nhiên kéo Diệp Tích Tuyết: “Đây chính là chủ mẫu Cổ gia ta!”
Khóe miệng Cổ Nhược Phong thoáng hiện lên chút kinh thường không cách nào
nhận thấy, chủ mẫu Cổ gia? Cũng phải xem nàng ta có tư cách này hay
không!
“A!” Cổ Nhược Phong nhìn chằm chằm Diệp Tích Tuyết, vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra nàng ta chính là chủ mẫu Cổ gia!”
“Không rõ bây giờ Vương phi dieendaanleequuydonn có thể cho lão phu một lời
giải thích rồi chứ?” Cổ Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Cổ Nhược Phong, đồ con
gái bất hiếu, lại dám bày sắc mặt như vậy cho hắn! Quả thật là nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi!
“Haizz…. Cổ gia chủ, chuyện này… thật ra là một hiểu lầm!” Cổ Nhược Phong lắc lắc đầu, gương mặt bất đắc dĩ.
“Hiểu lầm?” Cổ Hạo Nhiên nheo đôi mắt già nua, chỉ một hiểu lầm liền muốn xua đuổi hắn?
“Đúng vậy. Nàng ta theo tam phu nhân tới, sau tam phu nhân có chuyện đi
trước, nàng ta lại hô to gọi nhỏ trước mặt bổn vương phi, trước nhiều hạ nhân như vậy, mở miệng mắng to, tất cả liền là… chính là khí thế…” Đàn
bà! Cổ Nhược Phong “Tốt bụng” không nói ra, nhưng ai cũng hiểu ý tứ bên
trong!
“Mặc dù bổn vương phi thấy nàng ta đến cùng tam phu nhân,
nhưng lại không cùng đi, còn tưởng rằng là phụ nhân không biết điều nào
đó thừa dịp bổn vương phi lại mặt mà tới đây quấy rối! Nếu truyền ra
ngoài không phải làm tổn hại uy nghiêm Cổ gia sao? Dù sao thì bổn vương
phi cũng là tứ nữ Cổ gia, sao có thể để Cổ gia bị kẻ gian làm tổn hại
như thế! Liền gọi thị vệ kéo ra ngoài…” Cổ Nhược Phong làm ra bộ nói
chuyện chính nghĩa, cứ như thế khiến ai cũng không tìm ra chút sơ hở
nào, cuối cùng kết thúc bằng một câu, “Từ đầu tới đuôi nàng ta cũng
không nói ra thân phận của mình, bổn vương phi thật sự không biết nàng
ta là chủ mẫu Cổ gia!”
Mấy câu nói, đã hình dung vô cùng tinh tế
Diệp Tích Tuyết là người cay cú vô lý, bên trong lại không ngừng nhắc
nhở đám người Cổ Hạo Nhiên thân phận “Bổn vương phi” của nàng, giống như Diệp Tích Tuyết đối đãi như vậy, chính là xúc phạm thể diện hoàng gia,
mặc dù nàng ta là chủ mẫu Cổ gia, Cổ Nhược Phong làm như vậy cũng không
có gì đáng trách!
“Ngươi! Ngươi sống ở Cổ gia nhiều năm như lqd
vậy, tại sao lại không biết ta là ai chứ?!” Diệp Tích Tuyết mặc kệ, nàng cũng không tin Cổ Tiểu Tứ này còn có thể nói ra lý do gì!
“Ôi…”
Cổ Nhược Phong càng thêm bất đắc dĩ lại vô tội mà lắc lắc đầu, “Cổ gia
chủ ngươi có điều không biết, mặc dù lần trước bổn vương phi thắt cổ
không chết, lại mất trí nhớ. Ngược lại mơ hồ nhớ rõ ràng mình thắt cổ là vì có người sai sử bức bách…” Ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía
Diệp Tích Tuyết.
Cổ Hạo Nhiên còn không nghe ra ý Cổ Nhược Phong nói, vậy hắn chính là một kẻ ngu ngốc!
Vốn là khuôn mặt âm trầm lại thêm tối đen vài phần: “Một khi đã như vậy,
lão phu còn có việc phải xử lý, xin được cáo lui trước!” Ngay lập tức
kéo Diệp Tích Tuyết đi.
Cổ Nhược Phong nhìn theo bóng lưng mấy
người, khói sương trong mắt lập lòe không xác định, cũng chỉ có nửa
giây, cuối cùng hóa thành một nụ cười yếu ớt. Cổ gia này không phải Cổ
gia kia, phụ thân gia chủ cũng không phải một người, tâm tính lại càng
ngược lại, khác rất xa, mình còn có thể mong đợi cái gì chứ? Thôi, cũng
chỉ là người không liên quan mà thôi.
“Chúng ta tiếp tục.” Tài đánh cờ của Cổ Nhiễm Trần không kém, lại có thể đánh ngang tay với mình.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ly viện, tay trái Cổ Nhược Ly nắm lấy tay phải mới được băng bó kỹ, trong
đầu còn lưu lại lời nói tàn nhẫn của đại phu: “Nhị tiểu thư, ngón tay
này… lão phu thật sự không thể ra sức…” Không phải hắn không muốn giúp,
mà ngón tay này đứt tận gốc, căn bản không có khả năng nối tiếp!
“Cổ Nhược Phong!” Cắn răng nghiến lợi mà nói, Vẻ dữ tợn bao trùm cả khuôn
mặt vốn đẹp đẽ của Cổ Nhược Ly. Nếu không phải do Cổ Nhược Phong, ngón
trỏ này sao có thể đứt như thế! Thù này mà không báo, nàng không phải là Cổ Nhược Ly! Nàng không thể đợi được đến đêm trăng tròn, nàng muốn cho
nàng ta thân bại danh liệt trước, cũng không có cách nào để tiếp tục
ngẩng đầu trước mắt người đời!
Mà trong thư phòng Cổ Hạo Nhiên,
Diệp Tích Tuyết lqd đang cúi đầu không dám nhìn Cổ Hạo Nhiên, ý tứ câu
nói sau cùng của Cổ Nhược Phong, nhất định là lão gia đã nghe rõ, bình
thường những đứa bé kia tiểu đả tiểu nháo *, lão gia cũng mắt nhắm mắt
mở cho qua, nhưng đụng tới mạng người thì không thể đơn giản như vậy.
(*) tiểu đả tiểu nháo: Ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang tính trêu đùa, hài hước.
“Thật sự có chuyện này?” Cổ Hạo Nhiên chăm chú nhìn Diệp Tích Tuyết, không buông tha một vẻ mặt nào trên mặt của nàng!
“Lão gia, người đừng nghe nàng nói bậy, sao lại có người biết nghe lời người khác đi thắt cổ?!” Trong lòng Diệp Tích Tuyết bình tĩnh, nàng biết ở
trước mặt Cổ Hạo Nhiên không cần giở trò gì, giả bộ ngu ngốc cái gì cũng không biết!
Cổ Hạo Nhiên không mở miệng, tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Tích Tuyết, hồi lâu, khoát tay: “Lui xuống đi, về sau không cho
phép xảy ra chuyện như vậy nữa! Nghe rõ!” Giọng nói không cho phép cự
tuyệt, uy nghiêm của Cổ Hạo Nhiên hắn tuyệt đối không thể mặc cho người
khác khiêu khích!
“Vâng” Diệp Tích Tuyết Die nd da nl e q uu ydo n cung kính xoay người, khóe miệng nhếch lên, tính tình Cổ Hạo Nhiên nàng đã sớm mò ra thông suốt, đối phó với hắn còn không dễ dàng!
“Lão gia, tứ tiểu thư phái người nói đêm nay ở lại.” Quản gia đứng trước
cửa, không dám vượt qua bậc cửa nửa bước, thư phòng, nếu không có lệnh
triệu kiến của Cổ Hạo Nhiên, ai cũng không thể đi vào!
“Đi chuẩn
bị, ta không muốn xảy ra điều gì không may.” Âm thanh trầm ổn truyền ra, Cổ Hạo Nhiên đã khôi phục lại sự thông minh lanh lợi của gia chủ Cổ
gia, vừa rồi hắn bị tức giận đến váng đầu rồi! Xem thái độ của hoàng
thượng, hiện tại hắn không thể đắc tội Huyết Vương!