Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Chương 55: Chương 55: Huyết Vương phủ có khách tới chơi




Editor: Dung Sa

Không tới thời gian nửa tháng, chuyện tình của Huyết vương phi Cổ Nhược Phong và Huyết vương Phong Huyết Lân đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành Mộ Dung, không biết có bao nhiêu phiên bản được truyền đi khắp Mộ Dung Vương Triều!

Nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, không có phiên bản nào mà không phải là Huyết Vương phi sủng ái Huyết vương gia như thế nào, một cuộc hôn lễ đẫm máu, một lần lễ hội Vân Hồ, một phen đoạt lấy Khinh Vũ cầm!

Đại hôn của Huyết Vương, hoàng đế Mộ Dung Tô đích thân tới chủ trì, mặc dù Huyết Vương phi giết Tân Khoa Trạng Nguyên Văn Thanh, nhưng vẻ mặt hoàng thượng không hề biến sắc, không có nửa điểm trách phạt!

Hôm nay, "Phong Huyết Lân" đã trở thành ba chữ tôn quý nhất Mộ Dung Vương Triều!

Phong Huyết Lân tay trói gà không chặt, mười tám năm qua Mộ Dung Tô không hề chào đón, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, từ đó cũng có thể thấy được điểm mạnh của Cổ Nhược Phong!

Mà theo thời gian thúc đẩy, nhân sĩ khắp nơi cũng rục rịch ngóc đầu dậy, đã ròng rã mười bốn ngày, rốt cuộc bọn họ cũng không phải chờ lâu nữa, hoặc là nói, càng muốn xem một chút hôm nay là ngày trăng tròn, nếu như Cổ Nhược Phong nhìn thấy bộ dạng hút máu của Phong Huyết Lân, sẽ phản ứng như thế nào! Có phải vẫn tiếp tục si mê tập họp đủ muôn vàn sủng ái lên toàn thân hắn hay không?

Dù sao, truyền thuyết và tận mắt chứng kiến không giống nhau! Cổ Nhược Phong có thể bao dung hai tròng mắt đỏ quỷ dị của Phong Huyết Lân, nhưng nàng có thể tiếp tục dễ dàng tha thứ cho một nam tử gần như là phế vật lại hút máu người hay không?

Mặt khác, bên trong Huyết Vương phủ, từ sáng sớm thức dậy Phong Huyết Lân liền có chút bất an, biết rõ đêm nay là ngày trăng tròn, trong cơ thể quen thuộc kia sẽ rối loạn làm cho hắn cảm thấy sợ hãi!

Đứng ở ngoài phòng không dám bước vào nửa bước, thỉnh thoảng đôi mắt nhìn về phía nữ tử vẫn bình tĩnh làm như không có chuyện gì xảy ra ở trong phòng, nàng, có sợ hay không?

"Vương Gia, vương phi, có khách tới chơi." Lý Vũ bước nhanh đi tới đứng ở đối diện, cung kính cúi đầu chờ phân phó. Điều này cũng không thể trách hắn vội vàng, thật ra là vì người trong đại sảnh . . . . .

"Hả?" Cổ Nhược Phong thả cuốn sách trong tay xuống, đi ra, liếc mắt nhìn Phong Huyết Lân ở ngưỡng cửa, khẽ nhíu mày, chẳng lẽ mình không đáng tin tưởng như vậy sao?

Giống như trừng phạt cầm tay Phong Huyết Lân, mười ngón tay đan xen vào nhau thật chặt, giữa các khớp ngón tay chặt chẽ không hề có khe hở, trái tim hơi đau đớn một chút.

Khóe miệng Phong Huyết Lân nâng lên, hắn, dường như đã suy nghĩ quá nhiều. . . . . .

"Những người đến đây là ai?” Cổ Nhược Phong rũ mi mắt xuống, không nhìn ra cảm xúc.

"Những người đến đây đều là các đại thế lực. Còn có. . . . . .Cửu vương gia Hiên Viên vương triều." Lý Vũ nhíu mày một cái, tại sao Cửu vương gia này cũng thò chân vào đây rồi?

"Rất tốt." Hai chữ rơi xuống, không có chút dư thừa, khóe miệng phác thảo một nụ cười khát máu. Rất tốt, đây chính là kết quả nàng muốn!

Vốn định sau ba ngày lại mặt liền chuẩn bị tiến đến Thiên Thánh sơn, nhưng mà nhớ đến ngày trăng tròn kia, nàng liền sửa lại chủ ý. Các ngươi đã muốn đến xem náo nhiệt, hơn nữa có lẽ là, muốn xem kết cục Phong Huyết Lân bị vứt bỏ! Cổ Nhược Phong ta sao có thể không thỏa mãn các ngươi?!

Đúng vậy, nếu như nói không ghen tỵ, đó là giả dối! Rốt cuộc Phong Huyết Lân có cái gì tốt, tại sao lại có một nữ tử hết lòng vì hắn đến mức độ như vậy! Nghĩ lại chính mình, nếu như bên cạnh có một nữ tử vô song như vậy, thật là. . . . . .

Chỉ tiếc, bọn họ cũng nói, nữ tử vô song, cõi đời này sao có thể tìm ra một người khác? !

Theo tiếng bước chân tới gần, tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngẩng đầu nhìn về phía đôi bích nhân hoàn mỹ, trong đôi mắt hiện lên đủ loại thần sắc, gần như vui mừng mà ngay cả bọn họ cũng không thấy rõ

"Tứ muội." Cổ Nhiễm Mặc đứng dậy tiến lên một bước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Nhược Phong, có thể thấy rõ vẻ lo lắng bên trong! Cách đó không xa, trong ánh mắt thanh đạm của Cổ Nhiễm Trần cũng nổi lên cơn sóng

Hôm nay là 15, sáng sớm hắn và đại ca liền thương lượng tới đây xem một chút, bây giờ xem ra quyết định này thật đúng là không sai!

Những người trong đại sảnh, người nào không phải là đến xem kịch vui? Một đám tâm hoài quỷ thai, thật là ăn no không có việc gì làm!

Cổ Nhược Phong cấp cho Cổ Nhiễm Mặc và Cổ Nhiễm Trần một ánh mắt yên tâm, liền cùng Phong Huyết Lân đi về phía chủ vị.

Không thể không nói Si thiết kế đại sảnh thật sự là quá sung túc, vị trí chủ vị đặt một cái ghế tựa vừa đủ cho hai người ngồi xuống, hai bên cũng bày ra một bàn trà cùng màu với ghế tựa

Mỗi lần Cổ Nhược Phong thấy cái ghế kia, trong lòng đều sẽ không tự chủ được đặt biệt danh cho Si: quỷ thâm trầm!

Nhàn nhã ngồi xuống, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân dựa vào rất gần nhưng không có vẻ phản cảm, lạnh nhạt nhìn khách trong phòng. Bây giờ vẫn là buổi sáng, bọn họ đã không kiềm chế được rồi sao? Nàng còn tưởng rằng tối nay bọn họ mới đến! Dù sao, lúc Phong Huyết Lân hút máu không phải canh ba sao?

"Không biết các vị tới đây có gì muốn làm?" Phong Huyết Lân khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười, nâng lên độ cong nhàn nhạt không khó nhìn ra lúc này tâm tình của hắn rất tốt.

“Lúc hoàng đệ đại hôn bản cung không có tặng quà gì, hôm nay đặc biệt đến đây bổ sung ." Mộ Dung Niệm Diệc cũng hơi híp mắt, đè xuống lửa giận trong lòng, Huyết vương này, nhìn thấy hắn vậy mà cũng không hành lễ! Nói thế nào hắn cũng là thái tử! Chỉ là, vì tối nay có kịch hay, hắn liền tạm thời nhẫn nhịn!

"Người tới, trình đồ vật lên!" Một tiếng ra lệnh, hai thị vệ mang một rương gỗ đi vào, cẩn thận để dưới đất, một người đem mở ra, chỉ thấy Huyết San Hô cao nửa thước đứng thẳng trong đó, bày ra màu sắc giống như máu tươi!

"Tìm Huyết San Hô này làm cho bản cung tốn không ít công sức.” Ánh mắt Mộ Dung Niệm Diệc gắt gao nhìn chằm chằm Phong Huyết Lân, giống như muốn nhìn thấu hắn!

Bàn tay trong tay áo của Cổ Nhược Phong nắm thật chặt, rất tốt, Mộ Dung Niệm Diệc, ta còn chưa tính sổ với ngươi việc hủy dung, ngươi còn dám đứng lên khiêu khích trước!

"Quả nhiên là đồ tốt, Lý Vũ, cất cho cẩn thận!” Khóe miệng kéo ra một chút khát máu, Cổ Nhược Phong khinh miệt nhìn về phía Mộ Dung Niệm Diệc, hắn, sẽ không chết! Bởi vì nàng không cho phép! Chết đối với hắn mà nói là quá dễ dàng rồi !

Mộ Dung Niệm Diệc trong cơn giận dữ, nhưng lại không tiện phát tác, ánh mắt khinh miệt mới vừa rồi của Cổ Nhược Phong làm cho hắn nghẹn một hơi, lên không lên, xuống không xuống!

Phong Huyết Lân vỗ nhẹ tay Cổ Nhược Phong, cầm ngón tay từ từ vân vê giống như muốn khảm vào lòng bàn tay, khóe mắt mỉm cười nhìn mọi người trong đại sảnh, mơ hồ lộ ra mùi máu tanh lạnh lẽo!

"Bổn vương liền đa tạ Thái tử, không biết mấy vị khác?" Lời nói chỉ nói một nửa, nhưng mọi người biết rõ, nếu như ngươi nói không ra lý do, vậy thì đứng trách Phong Huyết Lân hắn không khách khí!

Mặc dù bọn họ không hề e ngại Phong Huyết Lân nhưng Cổ Nhược Phong quả thật rất quỷ dị, một thân khinh công trên lễ hội Vân Hồ, tầm mắt Thiên Phượng, không phải người nào cũng có thể sánh kịp!

Nếu như thật sự chọc giận Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong, liều mạng với mấy người bọn họ cũng không phải là không có khả năng! Dù sao tình cảnh ngày đại hôn nửa tháng trước được người ta miêu tả cực kỳ chân thật! Cổ Nhược Phong nổi điên quả thật làm cho người ta khiếp sợ!

Hôm nay bọn họ tới đây cũng là vì xem kịch vui, nếu như có thể. . . . . . Lôi kéo Huyết Vương phủ cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt! Dù sao, thiên hạ này vĩnh viễn không có địch nhân, không phải sao?

"Tại hạ cũng bởi vì tặng quà thành hôn cho vương gia mà đến.” Vài người đang ngồi liếc mắt nhìn nhau, cho ra một lý do giống nhau, bằng tính cẩn thận của bọn họ, tự nhiên có sách lược vẹn toàn, trước khi đến đều có chuẩn bị, mặc dù không tính là cái gì quý trọng, nhưng cũng coi như có bản lĩnh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.