Cổ Nhược Phong kinh ngạc trợn to hai mắt, tam đại sơn trang cũng có thế lực của hắn?!
Ba sơn trang này, không phải cái nào cũng khiến Mộ Dung Tô suy tính sao?
Thật không biết nếu Mộ Dung Tô nghe được câu này sẽ có cảm tưởng gì, đoán chừng sẽ phát điên thôi!
Cầm tay Phong Huyết Lân từ từ bước chậm trên đường nhỏ, cẩn thận hồi tưởng về người của tam đại sơn trang lúc tụ hội ở Vân Hồ.
Thiếu trang chủ Bách Hoa sơn trang Hoa Huyễn Trúc thanh cao kiêu ngạo, tự cho mình siêu phàm.
Trang chủ Vũ Văn sơn trang Vũ Văn Thiên Hàm như ánh mắt trời sáng chói, lại
có chút cảm giác tà mị, lần đầu tiên nhìn thấy hắn mình liền quy hắn
thành người nguy hiểm.
Trang chủ thiên hạ đệ nhất sơn trang Sở Dạ Minh là người vô cùng lãnh khốc, cả người bốc khí lạnh, rất ít nói
chuyện, người này, thực lqd lực không bình thường, cũng là phần tử nguy
hiểm!
Nếu quy làm thủ hạ của Phong Huyết Lân, rốt cuộc là sơn
trang nào có thể? Nên chọn giữa Vũ Văn sơn trang và thiên hạ đệ nhất sơn trang.
Mặc dù không biết rốt cục thực lực Bách Hoa sơn trang như thế nào, nhưng xét hành động và tính tình của thiếu trang chủ Hoa Huyễn Trúc mà nói, không giống người Phong Huyết Lân giáo huấn.
Mà Vũ Văn sơn trang cùng Sở Dạ Minh… Nàng cũng phán đoán không dễ.
Còn nói, Vân Hồ tụ hội, chín người tới thăm hỏi… Hồi ức quay trở lại.
“Thì ra là Vũ Văn sơn trang, phu quân thật có bản lãnh.” Lúc Vũ Văn Thiên
Hàm vào thuyền, đáng lý ra nên ở ngoài thuyền mà truyền ngôn vào với
nhóm người mình, nhưng lúc hắn hành lễ lại có chút cung kính, lqd mặc dù không rõ ràng, dĩ nhiên đã đủ để Cổ Nhược Phong đoán được! Nàng cũng
không cho rằng chỉ bằng bản thân mình làm vài ba sự kiện mà nhận được sự cung kính của thủ phủ đệ nhất thiên hạ, nàng lại càng không cho rằng
khi ấy chỉ bằng mượn tên phủ Huyết vương mà khiến cho người ta hành lễ!
“Quả nhiên là Phong nhi quan sát rất cẩn thận.” Phong Huyết Lân thưởng thức
mà lại kiêu ngạo nói, Cổ Nhược Phong đúng là nương tử của hắn!
“Làm sao mà chàng làm được?” Điểm này lqd làm nàng cảm thấy rất hứng thú,
muốn cho thủ phủ đệ nhất cúi đầu xưng thần, không phải chuyện đơn giản,
ngay cả Mộ Dung Tô cũng chỉ có thể lôi kéo.
“Vũ Văn Thiên Hàm có linh lực.”
“Giống như quốc sư Thiên Tâm vậy?”
“Ừhm.”
“Chàng đối với hắn cũng giống như đối với quốc sư vậy sao?” Loại này, chắc thôi miên giống như trong huyết tộc đi.
“Không phải. Đoán một chút!” Hôm nay Phong Huyết Lân rất có hứng thú muốn khoe khoang mấy sự tình mà hắn đắc ý.
Cổ Nhược Phong bất đắc dĩ lắc đầu, sao nàng cảm giác người ở trước mặt nàng càng ngày càng trẻ nít rồi chứ?
“Thật ra thì ta cũng không biết, hai năm trước đột nhiên hắn xuất hiện, nhận ta làm chủ nhân. Rất cung kính.”
Nói như vậy Cổ Nhược Phong liền biết, giống như Vũ Văn Thiên Hàm là người
đứng trên đỉnh cao nếu không có nguyên nhân trọng yếu, tuyệt đối sẽ
không cung kính nhận chủ, hơn nữa, người này vẫn mặc cho người khác khi
dễ Huyết vương! Vũ Văn Thiên Hàm nghiêm túc!
“Theo giải thích của hắn, ta vốn là lqd chủ tử của Vũ Văn gia.”
“Vũ Văn gia? Ý của hắn có nghĩa hắn là gia thần của chàng?”
“Ừhm, đại ý chính là như vậy.”
“Hắn chỉ nhận một mình chàng làm chủ nhân, mà không phải đám người Mộ Dung
Tô, xem ra, có liên quan đến linh lực.” Cổ Nhược Phong giống như hiểu rõ gật đầu, “Ta nghĩ nhất định là Vũ Văn gia có năng lực dự đoán người tồn tại giống như quốc sư.”
“Đúng, mỗi đời gia chủ Vũ Văn gia đều có năng lực dự đoán. Nhưng, chỉ khi gia chủ tử vong mới có thể truyền cho
đời sau! Hiện giờ gia chủ chân chính của Vũ Văn gia chính thức là Vũ Văn Uyên, phụ thân của Vũ Văn Thiên Hàm, ước chừng hai năm trước chính hắn
đưa ra lời tiên đoán.”
“Ý của Vũ Văn Uyên là chàng chính là chủ nhân của Vũ Văn gia?”
“Ta cũng không rõ ràng lắm, Vũ Văn Uyên lqd chỉ nói là chuyển thế.”
“Chuyển thế? Thế tại sao mười tám năm trước khi chàng sinh ra hắn không dự đoán được?”
“Vũ Văn gia có một linh thạch, truyền thuyết mỗi khi chủ nhân xuất hiện mới có thể phát ra ánh sáng. Mà linh thạch sáng lên thật sự chừng hai năm
trước.”
“Ách…” Cổ Nhược Phong cổ quái nhìn Phong Huyết Lân, hắn không phải, cũng là xuyên qua mà đến nhưng đã mất trí nhớ chứ?
“Bộp!” Bàn tay Phong Huyết Lân nhẹ nhàng vỗ lên đầu Cổ Nhược Phong: “Nghĩ cái
gì! Hai năm trước lực lượng của ta mới đủ để cho linh thạch cảm ứng
được.”
Trong nháy mắt, ba đường vạch đen từ trên trán trượt
xuống, Cổ Nhược Phong cảm thấy gần đây đầu óc mình càng ngày càng “cơ
trí” rồi, lại nghĩ tới chuyện đó… Nhưng nói đi nói lại, cũng không phải
là không thể! Ừ, chính là như vậy.
Đang nói chuyện, một đoạn đường cũng nhanh rời khỏi đầu rồi.
Đột nhiên, Phong Huyết Lân xoay người một cái, đối mặt với Cổ Nhược Phong,
đưa tay Cổ Nhược Phong lên mặt nạ của mình, mang theo tay nàng, trong
ánh nhìn chăm chú nghi ngờ kinh ngạc của Cổ Nhược Phong chậm rãi lấy mặt nạ màu bạc xuống: “Ta muốn để cho nàng thấy đầu tiên.” Từ sự kiện này
về sau, cho dù là dung mạo của mình cũng không để cho người khác nhìn
qua!
Mặt nạ rơi xuống, một nửa dung nhan tuyệt thế cũng bại lộ
trong không trung, xuyên qua không khí mỏng manh, chiếu vào trong mắt Cổ Nhược Phong, khắc vào trong lòng nàng, rốt cuộc cũng không có cách nào
xóa đi.
Vốn bị vết sẹo xấu xí bao trùm mặt, mắt, lqd giờ phút này tươi sáng như thế, chói mắt như vậy hiện ra ở trước mặt nàng.
Vẫn cho là một người tà mị như thế sẽ có một đôi mắt xếch tà mị giống vậy,
nhưng mà, nàng nhìn thấy quả thực chân chân thực thực đúng là mắt hai
mí, đáy mắt gợn sóng lưu chuyển, là phong tình không thể nói hết! Tà mị
giống nhau, lại mang theo ánh mắt trời, dẫn theo chút thanh thuần.
Chân mày chạm tóc mai, tuấn dật vô song, lỗ mũi cao thẳng, vừa đúng, gương
mặt, mỗi một chỗ đều tinh xảo vô song như thế, làm cho người khác chú ý
như vậy!
Một tay lấy mặt nạ mang lên trên mặt Phong Huyết Lân, Cổ Nhược Phong gần như giận dữ hét: “Về sau không có lệnh của ta, không
cho phép tháo mặt nạ xuống!” Đây là người sao? Được rồi, nàng thừa nhận
hắn khác thường so với người bình thường! Nhưng dung mạo này của hắn!
Nàng đã gặp qua tộc người hút máu, hoàn toàn không có ai có thể so sánh
cùng hắn! Hắn chính là yêu nghiệt trời sinh! Không được không được, dung nhan nam nữ đều xơi tuyệt đối không thể xuất hiện trước mắt thế nhân,
như vậy sẽ gieo họa cho dân chúng! Đúng, sẽ gieo họa cho dân chúng! (Tứ
Nguyệt: Cổ Nhược Phong, chính là một người tốt? Lại có thể nghĩ tới
chuyện có thể gây họa cho dân chúng sao? Liền giả bộ bên ngoài! Định độc bá Phong Huyết Lân cứ việc nói thẳng! Các vị độc giả thân ái: Nhất
định! Cổ Nhược Phong, sao có thể như vậy! Kháng nghị! Kháng nghị! Phong
Huyết Lân là người của mọi người! Không thể độc chiếm! Mắt Cổ Nhược
Phong trầm xuống, áp lực phát ra: Ai dám có ý kiến! Tứ Nguyệt: thỉnh
thoảng gõ chữ đi, mọi người chịu đựng chịu đựng! Nhất định chịu đựng!)
Phong Huyết Lân buồn cười nhìn Cổ Nhược Phong bá đạo tuyên bố, ôn nhu cười: “Được.”
Nhìn nụ cười cho dù mang mặt nạ lqd vẫn chói mắt như cũ này, Cổ Nhược Phong u buồn, sau đó bạo phát: “Về sau ngay cả cười cũng không được!”
“Được được, không cười.” Bả vai Phong Huyết Lân lay động, cực kỳ vất vả mím chặt đôi môi.
“Chủ tử, mấy người đuổi ra ngoài hôm qua đã trở lại vương phủ rồi, còn mang
theo thánh chỉ.” Si cau mày thông báo, hắn thật sự không muốn quấy rầy
hai vị chủ tử vào thời khắc này, ông trời ạ, lần sau thiên lôi chém ta
hôn mê đi! Đúng là hắn không thể không đến! Ai bảo hắn thua! Hôm qua
cũng không biết những người đó là tai mắt của Mộ Dung Tô, chỉ cho là
giống như thị vệ trong cung, vậy mà hôm nay bọn họ cầm theo thánh chỉ,
vậy thì không thể chạy! Nhưng là, vì sao hắn vừa rút lại ngẫu nhiên rút
phải thẻ ngắn nhất? Si vô cùng ai oán nhìn trời…