Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Chương 1: Chương 1: Sét đánh – hồn xuyên không.




Cổ Nhược Phong vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui xuống, từng người từ từ rời đi tốc độ không nhanh không chậm, giống như là rất nhàn nhã, mà hai bàn tay đang nắm chặt dưới ống tay áo đã bán đứng tâm tình của cô.

Cổ Nhược Phong rất kích động, đúng, rất, kích động!

Hôm nay cô đã phế bỏ người chú ruột vô tình vô nghĩa, lấy oán trả ơn của mình. Tất cả vây cánh của ông ta cũng đã bị cô dùng tốc độ sấm rền gió cuốn tiêu diệt hết toàn bộ, trên cõi đời này đã không còn ai có thể uy hiếp được cô và em trai của cô.

"Chị." Một người có dáng dấp tương tự Cổ Nhược Phong tới bảy phần bỗng xuất hiện trước mặt Cổ Nhược Phong, nhẹ nhàng gọi một tiếng, ánh mắt đỏ bừng chứng minh cậu đang mất bình tĩnh. Người này chính là em trai ruột của Cổ Nhược Phong – Cổ Nhược Minh.

Cổ Nhược Phong ngẩng đầu, hóa ra đã đến nơi này: "Vào thôi." Sau đó cô đưa hai tay lên đẩy cánh cửa mỏng vào phía bên trong, giống như đang đẩy một vật nặng tựa ngàn cân.

Bên trong là hai tấm linh vị, khô khốc không tiếng động, phía trên là mấy chữ đặc biệt bắt mắt "Linh vị của ba – Cổ Khuynh Chi, Linh vị của mẹ - Nguyệt Mẫn Chi". Bốn phía trong căn phòng đều đặt một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, chiếu sáng toàn bộ căn phòng nhỏ vốn luôn mờ tối u ám.

Cổ Nhược Phong và Cổ Nhược Minh yên lặng tiến lên, mỗi người thắp ba cây nhang, cung kính quỳ trên mặt đất.

"Ba, mẹ, cuối cùng Phong Nhi cũng đã báo thù được cho hai người rồi." Cô dùng sức dập mạnh đầu lạy ba cái trên mặt đất. Thắp nhang xong, Cổ Nhược Phong cũng không thể không chế nổi tâm tình của mình nữa, cô ôm chặt Cổ Nhược Minh ở bên cạnh, khóc thành tiếng.

Có ai biết được suốt mười tám năm nay cô luôn phải một mình trải qua những tháng ngày sống trong âm mưu và báo thù. Mỗi lần tỉnh giấc giữa đêm vì ác mộng, từng cảnh máu tươi chảy đầm đìa cứ phát đi phát lại như những thước phim quay chậm!

Khuôn mặt nhìn nghiêng đầy dữ tợn và đắc ý của chú ruột. Ánh mắt kinh ngạc, chua xót, đau lòng, hối hận, bất đắc dĩ của ba. Vẻ mặt căm hận của mẹ. Máu tươi chảy đầy mặt đất, giống như cánh hoa cuối cùng rơi xuống lộ ra vẻ đẹp rực rỡ.

Khi đó cô mới mười tuổi, còn em trai Cổ Nhược Minh chỉ mới năm tuổi, hai người mới vừa ra ngoài dạo chơi về, cô bịt chặt miệng của mình và em trai, nhanh chóng chạy ra cửa rời khỏi đó, cách xa cái nơi gọi là nhà này.

Trốn đông trốn tây suốt mười năm, khi tới hai mươi tuổi thì trở về gia tộc, tám năm tranh phong đối lập nhau từ ngoài sáng tới trong tối, âm mưu cạm bẫy, hôm nay cuối cùng cũng đã kết thúc! Không còn lúc thì dùng độc dược ám sát, lúc thì dùng ám khí hãm hại, rốt cuộc cô cũng có thể cho ba mẹ ở dưới cửu tuyền một câu trả lời thỏa đáng.

"Chị." Cổ Nhược Minh vỗ nhẹ lên lưng Cổ Nhược Phong, hai dòng nước mắt trong suốt cũng rơi xuống theo cô. Mười tám năm nay, cậu nhìn thấy rất rõ ràng, một đứa bé mười tuổi, tự nuôi sống chính mình cũng đã khó khăn rồi, vậy mà chị ấy còn phải chăm sóc cho đứa em năm tuổi như mình, ở nơi hoang vu thôn dã phải đánh nhau với sói, tranh thức ăn với khỉ, giành sơn động với hổ, hơn nữa còn phải liều mạng với những kẻ truy sát họ!

Mỗi một lần, chị ấy đều cẩn thận bảo vệ cậu ở sau lưng. Mỗi một lần, chị ấy đều đỡ đao kiếm trí mạng thay cho cậu. Mỗi một lần, chị ấy đều dịu dàng nói với cậu không có việc gì, cho dù là thân thể đang bị thương nặng sắp mất mạng!

Mặc dù bản thân cậu cũng làm được không ít chuyện, nhưng so với chị gái mà nói thì thật sự vẫn còn kém quá nhiều! Chị gái vì báo thù, đã lãng phí mất mười tám năm tuổi thanh xuân, cuộc đời này có bao nhiêu lần mười tám năm chứ?

Cả căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Cổ Nhược Minh hai mươi ba tuổi ôm chặt Cổ Nhược Phong chỉ cao tới cằm mình, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, ngũ vị tạp trần, ít nhất, chuyện này cũng đã kết thúc rồi không phải sao? Bọn họ có thể sống cuộc sống mà mình muốn, không còn người nào dám tính kế hại họ nữa!

"Minh Nhi." Cổ Nhược Phong đẩy Cổ Nhược Minh ra, giao chiếc nhẫn bằng ngọc đại biểu cho thân phận gia chủ đang cầm trong tay cho cậu: "Từ nay về sau, em chính là gia chủ của nhà họ Cổ." Trên mặt hiện lên nụ cười vui mừng, người em trai này của cô quả thật đúng là một nhân tài, hoàn toàn không hề thua kém cô, vị trí gia chủ đương nhiên phải do cậu đảm nhận.

"Chị, em. . . . . ." Cổ Nhược Minh nhìn chiếc nhẫn bằng ngọc trong tay, đây là thứ mà chị ấy phải liều mạng cướp đoạt, chỉ có thân phận của gia chủ mới có thể cho chị ấy một cuộc sống tự do không còn bị ai uy hiếp, cậu không thể nhận nó!

"Ầm ——" trên không trung vang lên một tiếng sét, trong đầu Cổ Nhược Phong tê dại một hồi như bị xé rách, lúc nhắm mắt lại thứ cô nhìn thấy ngay trước mắt chính là khuôn mặt lo lắng của Cổ Nhược Minh.

"Khụ khụ ——" Cổ Nhược Phong cảm thấy có chút hít thở không thông, cổ họng khô rát khó chịu.

Mở mắt ra, đây không phải là phòng của mình, cũng không phải là phòng của Minh Nhi! Mệt mỏi lắc lắc đầu một cái, một vài đoạn ký ức lộn xộn tràn vào trong đầu như thủy triều, cảm giác giống hệt như trước khi bị sét đánh, chỉ là lần này có thêm một vài ký ức không thể hiểu nổi.

Cổ Nhược Phong lẳng lặng nằm ở trên giường, ánh mắt cực kỳ bất đắc dĩ, chuyện này gọi là gì vậy? Mượn xác hoàn hồn? Hay là xuyên qua? Chẳng lẽ thân thể ở kiếp trước của mình đã bị sét đánh chết rồi sao?! Vậy chẳng phải là Minh Nhi sẽ gấp muốn chết ư?

Aiz, Minh Nhi mà nổi giận thì ngay cả mình cũng phải nhượng bộ lui binh, hi vọng mấy lão bất tử trong tộc có thể chịu được. Nhưng mà như vậy cũng tốt, ở thế giới kia, người duy nhất có thể khiến mình quan tâm chính là Minh Nhi, hiện tại chiếc nhẫn ngọc đã ở trong tay Minh Nhi, Minh Nhi chính là gia chủ của nhà họ Cổ, bên dưới cũng đều là người của mình, không ai có thể bắt nạt nó. Nếu như có, thì cũng vẫn còn một đứa trẻ tên là Thủy Nguyệt.

Nghĩ đến đấy, khóe miệng Cổ Nhược Phong bỗng cong lên, Thủy Nguyệt chính là người mà mình và Minh Nhi cứu được khi còn bé, tuổi tác xấp xỉ Minh Nhi, tâm địa thiện lương, hoạt bát đáng yêu, võ nghệ cũng đã luyện tới một trình độ không tệ, ngày ngày dính chặt Minh Nhi, tình cảm giữa con bé và Minh Nhi, bất kể là ai cũng đều nhìn ra được.

Trước đây nàng còn dự tính sau khi hoàn thành kế hoạch trả thù thì sẽ làm chuyện vui cho bọn họ, chỉ là, có lẽ hy vọng này thất bại rồi. Cũng tốt, ít nhất Minh Nhi cũng sẽ không cô đơn.

Thân thể này thật sự là khiến cho Cổ Nhược Phong không thể nói được gì! Chủ nhân cũ của nó cũng tên là Cổ Nhược Phong, không biết đây có phải là duyên phận hay không. Nhưng mà bình thường mọi người đều gọi nàng ấy là Cổ Tiểu Tứ, bởi vì nàng ấy là vị tiểu thư thứ tư ở trong nhà.

Cổ Tiểu Tứ này, từ khi sinh ra đã điên điên khùng khùng, nhưng mà trong đầu cũng hiểu được một số việc.

Chẳng hạn như nơi này là Thiên Phượng Đại lục, bây giờ là Thiên Phượng năm thứ 673, quốc gia mà mình đang sống là Mộ Dung Vương triều – một trong tam đại Vương triều của Thiên Phượng Đại Lục, đương kim Hoàng đế là Mộ Dung Tô, hai Vương triều còn lại theo thứ tự là Hiên Viên Vương triều, Thiền Vu Vương triều, Hoàng đế là Hiên Viên Vũ, Thiền Vu Tùng Minh.

Xung quanh còn có N nước nhỏ, chính xác mà nói thì chính là nước phụ thuộc. Thiên Phượng Đại Lục này có ba đại gia tộc, theo thứ tự là Cổ gia, Trình gia, Trương gia. Mình chính là Tiểu Tứ của Cổ gia.

Còn đang suy nghĩ thì một câu nói đột nhiên bay vào đầu: " Cổ gia có ba người con gái rưỡi, người người đều là tiên nữ trên trời. Chỉ có một nửa Cổ Tiểu Tứ, vừa không có tài không có diện mạo lại bị điên." Xem ra, đây chính là lời nói để hình dung Cổ Tiểu Tứ, ba người rưỡi? Cổ Tiểu Tứ là một nửa? Cái này thật đúng là là khinh người quá đáng mà!

Nơi này cũng có Cổ gia ư? Cổ Nhược Phong cảm thán một tiếng: Vận mệnh thật vô thường. Gia chủ đương nhiệm của Cổ gia là Cổ Hạo Nhiên, có ba vị phu nhân, mặc dù không đến mức tam thê tứ thiếp, nhưng cũng vượt qua trái ôm phải ấp rồi.

Đại phu nhân Diệp Tích Tuyết, là con gái của Đại tướng quân Diệp Mông, sinh ra đại công tử Cổ Nhiễm Trần, đại tiểu thư Cổ Nhược Dao.

Tam phu nhân Thượng Quan Mạn Nhu, con gái của Lễ bộ Thượng thư, sinh ra hai nữ nhi, theo thứ tự là nhị tiểu thư Cổ Nhược Ly, tam tiểu thư Cổ Nhược Kỳ.

Còn mẫu thân của Cổ Tiểu Tứ lại là nhị phu nhân Cổ Uyển Ngưng, chính là biểu muội của Cổ Hạo Nhiên, hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, chỉ tiếc rằng hôn sự với đại phu nhân là do chính Hoàng thượng tứ hôn, vì vậy Cổ Uyển Ngưng phải vào cửa chậm nửa bước, chỉ đành làm Nhị phu nhân.

Cổ Tiểu Tứ còn có một ca ca ruột, là Cổ Nhiễm Mặc, chính là nhị công tử của Cổ gia, y và Cổ Nhiễm Trần đều là mười tám tuổi. Phụ mẫu và ca ca của Cổ Tiểu Tứ đều đối xử với nàng ấy không tệ, nếu không chỉ dựa vào dáng vẻ điên khùng này của Cổ Tiểu Tứ, còn có thể sống tốt đến tận bây giờ sao?

"Xem sơ qua" toàn bộ tác phong thuở bình sinh của Cổ Tiểu Tứ, dù là người mạnh mẽ dũng cảm như Cổ Nhược Phong cũng không nhịn được rùng mình một cái.

Cổ Tiểu Tứ, nàng ấy thật sự không bị điên! Nàng ấy mà điên lên thì không phải là người! Mỗi nhà trong kinh thành gần như đều đã bị nàng ấy ghé thăm, chỉ cần là chỗ nàng ấy đi qua, thì tất cả đều giống như có cuồng phong lướt qua phá hỏng toàn bộ mọi thứ trên mặt đất!

Cái này coi như không có gì, Cổ Tiểu Tứ còn cướp bánh màn thầu của ăn mày, so tiếng sủa với chó giữ cửa, giữa mùa đông lại đi nghịch nước đến nỗi thiếu chút nữa là bị chết đuối, cắn con rùa còn sống, thậm chí có lúc còn nhất quyết phải ngồi chồm hổm trong nhà xí một ngày một đêm không chịu bước ra! Trong cái đầu này chứa cái gì vậy!

Đầu vẫn còn hơi đau, Cổ Nhược Phong lắc nhẹ thêm lần nữa, trong đầu lại truyền vào mấy câu nói: "Ngươi không đi đập phá thì ta sẽ giết chết mẫu thân ngươi."

"Nhảy vào trong nước, không được phép bước ra! Nếu không ta sẽ bảo phụ thân đuổi ca ca ngươi ra khỏi phủ!"

"Tới cướp bánh màn thầu của hắn, ăn đi!"

"Nhổ hết tất cả những bông hoa này đi!"

"Đi vào nhà vệ sinh, một ngày một đêm cũng không được ra ngoài!"

"Không được phép nói những chuyện này cho người khác biết. Nếu không mẫu thân ngươi ca ca ngươi đều phải chết!"

". . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

"Cổ Tiểu Tứ, hôm nay ngươi đi treo cổ đi." Cuối cùng, Cổ Như Phong chấn động tỉnh mộng, tiếp theo, nàng nổi giận rồi. Hóa ra Cổ Tiểu Tứ này lại treo cổ tự tử! Không trách được cổ họng mình lại đau như thế này! Còn nữa, những người đó rốt cuộc là ai, sao lại uy hiếp Cổ Tiểu Tứ như vậy, khó trách Cổ Tiểu Tứ này cả ngày điên điên khùng khùng làm loại chuyện như vậy. Nếu để cho mình gặp được, nhất định phải róc xương lóc thịt những loại người đó!

"Tốt! Tốt!" Một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc xuất hiện trong tai Cổ Nhược Phong, không phải là trong đầu. Cổ Nhược Phong quay đầu, hơi chấn động, đó không phải là mình trước kia sao?

"Ngươi là. . . . . . Cổ Nhược Phong?" Một giọng nói giống hệt phát ra từ trong miệng Cổ Nhược Phong, mang theo tiếng khàn khàn.

"Đúng vậy, ta chính là Cổ Tiểu Tứ." Bóng người lay động nhè nhẹ, Cổ Nhược Phong thấy rõ, đó chính là Cổ Tiểu Tứ, chủ nhân của thân thể này, chẳng qua là đang ở trạng thái linh hồn mà thôi.

"Ngươi. . . . . ." Cổ Nhược Phong tắt tiếng, không biết nên nói gì, nói cám ơn thân thể của nàng sao? Đối đáp trò chuyện với linh hồn của người có dáng dấp giống hệt mình trước kia ư?

"Ta biết rõ ngươi cũng tên là Cổ Nhược Phong, ta rất vô dụng, không thể bảo vệ mẫu thân và ca ca. Ngươi nhất định phải giúp ta." Cổ Tiểu Tứ vội vàng nói, mang theo lòng thành khẩn tha thiết.

"Bảo vệ mẫu thân ngươi và ca ca ngươi? Mười lăm năm qua không phải đều là bọn họ đang bảo vệ cho ngươi sao?" Cổ Nhược Phong nghĩ không thông, có phải là đầu óc của Cổ Tiểu Tứ này thật sự có vấn đề hay không vậy?

"Họ nói nếu ta không làm theo lời họ, thì họ sẽ giết chết mẫu thân và ca ca." Cổ Tiểu Tứ chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói, rõ ràng là mình đang bảo vệ mẫu thân và ca ca!

"Ngươi là người ngu à? Bọn họ sẽ không thật sự giết chết mẫu thân và ca ca của ngươi, bọn họ chỉ đang dụ dỗ ngươi thôi." Cổ Nhược Phong vừa bực mình vừa buồn cười, tại sao lời như thế mà cũng có người tin chứ?

"Không phải vậy, mẫu thân không có võ công, ca ca biết võ công nhưng đại ca lại còn giỏi hơn, cho nên, họ nhất định sẽ giết chết mẫu thân và ca ca!" Cổ Tiểu Tứ giải thích.

"Ách. . . . . ." Cổ Nhược Phong lại im lặng lần nữa, "Chắc không phải là từ nhỏ bọn họ đã luôn nói với ngươi như vậy đấy chứ?"

"Đúng vậy, đại tỷ còn cầm đao nhỏ chém ta một nhát, nói nếu ta không làm như vậy, thì tỷ ấy sẽ đối xử với mẫu thân như vậy, chém từng nhát từng nhát, giết chết mẫu thân." Cổ Tiểu Tứ cắn môi.

"Thì ra là như vậy. . . . . ." Cổ Nhược Phong nhỏ giọng tự nói, xem ra Cổ Tiểu Tứ này từ nhỏ đã quen với việc bị người ta uy hiếp nên mới có thể như vậy, khi đó thần chí vẫn còn ngây thơ, kết quả là tạo thành thói quen. Hóa ra Cổ Tiểu Tứ này còn phải gánh vác "Trách nhiệm" nặng như vậy.

"Vậy ta nói cho ngươi biết thật ra thì bọn họ cũng chỉ là đang uy hiếp ngươi mà thôi, họ sẽ không dám giết chết mẫu thân và ca ca của ngươi thật đâu, ngươi có muốn quay về trong thân thể này hay không?" Cổ Nhược Phong dò hỏi, dù sao thân thể này cũng không phải là của mình, tuy nói là dáng vẻ rất giống mình, nhưng cuối cùng cũng không phải là mình. Nếu như nàng ấy muốn, vậy thì mình sẽ trả lại cho nàng ấy.

"Hả? Nhưng mà, ta không trở về được." Cổ Tiểu Tứ khó xử nói ra.

"Ta có thể giúp ngươi." Cổ Nhược Phong nói xong thì giơ tay lên, mình có thể thấy Cổ Tiểu Tứ chứng tỏ Quỷ nhãn của mình vẫn còn, không biết có phải là nội lực cũng đã xuyên không theo hồn của mình tới đây không nhỉ?

Cảm giác quen thuộc trong cơ thể nói cho nàng biết đúng thật là như thế, Cổ Nhược Phong cực kỳ vui mừng, như vậy thì tốt. Cô giơ tay lên tạo một ấn ký đánh về phía Cổ Tiểu Tứ, nhưng lại thấy bóng dáng của Cổ Tiểu Tư đang dần tiêu tán. Tại sao lại có thể như vậy, kết ấn này rõ ràng có thể đẩy linh hồn của Cổ Tiểu Tứ về lại trong cơ thể nàng ấy cơ mà, sao lại xuất hiện loại tình trạng này?

-Hết chương 1-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.