Tròng mắt bé nhỏ đến
mức không thể nhìn thấy gì của Mộ Dung Tô nheo lại, liếc nhìn Phong
Huyết Lân đang trầm mặc ở bên cạnh, giận mà quát lên: “Cổ Nhược Phong,
ngươi rất không để trẫm vào trong mắt rồi!”
“Hoàng đế quả nhiên
là cao thủ giả bộ.” Cổ Nhược Phong nhỏ giọng lầm bầm nói, rõ ràng trong
lòng mong sao mình giết Ôn Vận Lan, trên mặt còn oán giận kích động như
thế.
Phong Huyết Lân buồn cười nghe nàng lầm bầm lầu bầu: “Năng
lực của Phong nhi không thể kém hơn hắn chứ?” Mặc dù hắn chưa gặp qua bộ dạng phúc hắc của nàng, nhưng không cần đoán hắn liền biết nội tâm nàng chính là bản chất vô sỉ!
Khóe miệng bé nhỏ đến mức không thể
nhận thấy của Cổ Nhược Phong co lại, hắn có tổn hại thân thể sao? Hiện
tại nàng đây là đang bất bình giúp ai, thay người nào trút giận chứ!
Người trong cuộc lại không đếm xỉa đến kịch hay đang diễn ra, đối với lần
này, Cổ Nhược Phong tương đối căm phẫn cùng thêm bất đắc dĩ, ai bảo nàng cứ không giải thích được mà nổi giận như vậy, nàng bị đứt gân não mới
có thể đi giúp lão gia hỏa kia!
“Người đâu!” Mộ Dung Tô lại cao lqd giọng hô một tiếng, tràn ngập tức giận với thị vệ bên ngoài chậm chạp không đến!
“Phu quân, chàng nói chúng ta có nên giúp hắn một chút, cho hắn một bậc
thang để đi xuống?” Tỉnh táo lại Cổ Nhược Phong đến gần Phong Huyết Lân
nhỏ giọng hỏi, trước nàng cũng đã nghe Phong Huyết Lân nói biết rõ cái
gọi là không có một chút cảm tình với mẫu phi, thậm chí hắn không hận.
Trong câu nói “Nàng cũng là một trong số những người giết ta đêm đó” không có cảm giác thương tổn, không căm hận, không chán ghét, không có ý ngoan
độc, không có một chút gọi là tình cảm gì đó, giống như đang nói một câu “ăn xong cơm” bình thản như vậy.
Hắn có thể không so đo hành
động của những người đó đối với hắn, có thể cho rằng đó là ân sinh
thành, nhất báo trả nhất báo *, không muốn quá nhiều oán hận bất bình.
(*) nhất báo trả nhất báo: làm một điều xấu sẽ bị trả thù sau. Đồng nghĩa với câu “Ăn miếng trả miếng”.
Nhưng nàng không làm được, nếu để cho nàng biết rõ, như vậy, thật xin lỗi, Cổ Nhược Phong nàng cho tới bây giờ cũng không được coi là người tốt! Khi
dễ phu bạc người của nàng sẽ bị nàng cởi xuống một lớp da!
Phong Huyết Lân là người nàng nhận định, chỉ có nàng mới có thể khi dễ, những người khác, xin lỗi, đừng nằm mộng giữa ban ngày!
“Ta cảm thấy hắn còn chưa biểu lqd diễn đủ, chờ một chút đi.” Phong Huyết
Lân nghiêm túc suy nghĩ một chút, cũng nhỏ giọng nói với Cổ Nhược Phong.
Nhưng âm thanh này mặc dù nhỏ hơn nữa, với công lực của Mộ Dung Tô vẫn nghe
thấy rõ ràng, một khuôn mặt khí khái hào hùng đen như mực.
Rốt
cuộc khi Mộ Dung Tô không thể nhịn được nữa còn thiếu không thành Ninja
rùa *, Cổ Nhược Phong tốt bụng lên tiếng: “Hoàng thượng, chúng ta làm
giao dịch thế nào?”
(*) Ninja rùa: là tựa tiếng Việt của bộ phim
Teenage Mutant Ninja Turtles (dịch sát nghĩa là Ninja rùa đột biến tuổi
teen), kể về bốn con rùa bị đột biến được một bậc thầy võ thuật nuôi
nấng và dạy dỗ, trở thành những ninja bí mật chiến đấu bảo vệ chính
nghĩa và hòa bình (không hiểu tác giả so sánh Mộ Dung Tô với chiến sỹ
bảo vệ chính nghĩa và hòa bình như thế nào ^~^)
Mộ Dung Tô nghe thấy lời của nàng… khuôn mặt đột nhiên ngừng lại, tròng mắt híp vào, đây là ý gì? Giao dịch?
Ánh mắt Cổ Nhược Phong như có như không liếc nhìn sang Ôn Vận Lan, nhếch miệng cười tính toán, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Hoàng thượng…” Ôn Vận Lan lqd vội vàng kéo tay Mộ Dung Tô, mặc dù sau mười
tám năm sống trong cung điện gần như ngăn cách với bên ngoài, nhưng
trước đó một năm, nàng cũng biết được trong cung phải thận trọng, sai
một ly đi một dặm, một câu nói của Mộ Dung Tô có thể quyết định sống
chết!
Tuy Mộ Dung Tô độc sủng một mình nàng, biểu hiện yêu thích
trước nay chưa từng có với nàng, nhưng hiện tại nét mặt khó dò của Mộ
Dung Tô khiến cho nàng không đoán được rốt cuộc hắn sẽ làm như thế nào!
Chẳng lẽ thật sự mình bị hủy bởi tiểu nha đầu mười mấy tuổi trước mắt?! Không, hẳn là không!
“Hoàng thượng…” Nước mắt đảo quanh hốc mắt Ôn Vận Lan, lại giống như không
chảy ra dù chỉ một giọt, một khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường nhìn chằm
chằm Mộ Dung Tô, rất có chiều hướng “Người đồng ý làm giao dịch này với
nàng ta, đẩy ta ra ngoài, ta liền chết cho người xem”!
Một năm
trong thâm cung, nàng đã biết được cách thức sinh tồn, Hoàng đế không
bao giờ thiếu nước mắt của nữ nhân, nhưng thân là một người đàn ông, có
thể hắn vẫn có phần thương hại những nữ nhân điềm đạm đáng yêu, cho nên, nước mắt của nàng tuyệt đối không được chảy ra khỏi hốc mắt.
“Ngươi muốn nói chuyện gì?” Mộ Dung Tô lqd thoáng đẩy thân thể Ôn Vận Lan ra,
khi nàng ta không chút do dự bóp chết nhi tử mới sinh của bản thân thì
hắn đã thấy rõ ràng tâm cơ người nữ nhân này! Ngay cả một phần dã tâm
của hắn cũng không theo kịp!
Nếu Cổ Nhược Phong cho hắn cơ hội,
mặc dù Phong Huyết Lân ở đây, hắn cũng sẽ lợi dụng thật tốt! Lúc này Mộ
Dung Tô vẫn còn chưa cảm nhận được Phong Huyết Lân mới chân chính là
người khủng bố!
“Ta muốn mạng của nàng, điều kiện tùy ngươi.” Cổ
Nhược Phong liếc mắt nhìn Ôn Vận Lan, trong mắt trào phúng trần trụi,
nàng cũng không tin sau mười tám năm sủng ái Ôn Vận Lan, Mộ Dung Tô sẽ
không động lòng!
Quả nhiên, sắc mặt Ôn Vận Lan đại biến, trước
nàng cũng chỉ suy đoán, vậy mà bây giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng
bệch, không có chút huyết sắc! Không, chắc là không, hoàng thượng sẽ
không đối xử với ta như vậy!
“Ngươi có biết rõ rằng Lan phi là
mẫu phi của hoàng nhi!” Mộ Dung Tô tức giận trừng mắt nhìn Cổ Nhược
Phong, giống như nàng nói lời đại nghịch bất đạo.
Cổ Nhược Phong
xì khẽ một tiếng: “Phu quân không thừa nhận, nàng ta là ai cũng không
rõ.” Lời nói vô tình chọc vào sâu đáy lòng Ôn Vận Lan, sau khi Cổ Nhược
Phong tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận lại, sao Ôn Vận Lan có thể thoải mái
chết như vậy? Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa!
Đối với Ôn Vận Lan mà nói Phong Huyết Lân chính là chướng ngại vật trên đường lên vị trí sủng ái, có thể tàn nhẫn gạt bỏ.
Đối với Phong Huyết Lân mà nói Ôn Vận Lan còn không bằng người xa lạ, hai bên sống chết không liên quan gì đến nhau.
Nếu sống chết của Ôn Vận Lan không có chút ảnh hưởng nào tới Phong Huyết
Lân, Cổ Nhược Phong nàng sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng ta?!
Nàng từng nói, khi dễ Huyết vương, hoàn lqd lại gấp trăm lần, thương tổn Huyết vương, phụng bồi nghìn lần!
Như thế, ý đồ giết Phong Huyết Lân, hơn nữa còn tự tay thực hiện, xin lỗi, chết, đó là giải thoát!
Mặc dù gần đây Mộ Dung Tô người này đứt gân não, không biết đang chơi trò
hề gì ở đây, nhưng nếu để cho nàng có thể có lợi, cớ sao không làm?
Liếc mắt nhìn Phong Huyết Lân vân đạm phong khinh *, cơn giận của Cổ Nhược
Phong nổi lên, trong nháy mắt trên mặt chứa đầy lòng căm phẫn: “Thì tính sao! Nàng có thể xem như phu quân là con ruột!”
(*) Vân đạm phong khinh: điềm nhiên, đạm mạc như mây, như gió.
Sắc mặt Phong Huyết Lân không thay đổi, nhưng đáy mắt lại lóe lên một biểu
tình phức tạp, cảm giác có thương tích, có khổ sở, đen tối không rõ…
Tròng mắt Mộ Dung Tô hơi thay đổi, xem ra Huyết vương lạnh lùng trước
kia chỉ là giả vờ!
Đôi mắt Cổ Nhược Phong nheo lại, tàn nhẫn nói: “Hôm nay mạng của nàng ta ngươi cho cũng là cho, không cho cũng phải cho!
Một trận cuồng phong thổi qua, không lqd ai có thể ngăn trở, trong nháy mắt Ôn Vận Lan ngã xuống đất không dậy nổi, trên mặt càng lộ vẻ hoảng sợ
khôn cùng!
“Nàng!” Cuối cùng Phong Huyết Lân căng thẳng, vội vàng xông tới, ôm lấy Ôn Vận Lan, quay đầu trợn mắt giận dữ liếc nhìn Cổ
Nhược Phong, mang theo chút căm hận hờn tủi!
“Ta muốn đưa nàng ta trở về!” Bế Ôn Vận Lan lên, mặt Phong Huyết Lân không một chút máu, yên lặng giống như người chết, mặc dù giọng nói bình thản, lại lộ ra bi
thương vô tận…
“Ôi… thôi thôi…” Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Tô
cũng nhuốm vẻ âu sầu, hắn không nghĩ đến Cổ Nhược Phong vậy mà dứt khoát như vậy, vừa nói ra miệng liền muốn mạng Ôn Vận Lan! Đối với hắn cái
chết của Ôn Vận Lan có đả kích giống như rất lớn, dường như trong nháy
mắt già đi mười mấy tuổi, vô lực giơ tay, “Các ngươi đi đi…” Hôm nay hắn không nên dẫn bọn họ tới đây? Làm như vậy… Vì sao trong lòng hắn cũng
không có chút vui mừng nào?
Phong Huyết Lân ôm Ôn Vận Lan, Cổ
Nhược Phong đi theo Phong Huyết Lân, từ từ đi ra cung điện, rời khỏi
hoàng cung, mãi đến khi vào phủ Huyết vương…