Cổ Nhược Phong bị một hồi âm thanh huyên náo đánh thức, chân mày nhíu lại, mở hai mắt ra, có
chút mê mang nhìn màn tơ trên giường, vẫn có chút không rõ ràng lắm mình đang ở phương nào.
Phong Huyết Lân rất hứng thú nhìn Cổ Nhược
Phong, hắn đã sớm tỉnh, chỉ là không ngờ tới nàng cường thế như vậy mà
khi tỉnh lại cũng không có chút cảnh giác nào.
Rốt cuộc, ước
chừng một giây đồng hồ, Cổ Nhược Phong chợt nghĩ tới, bây giờ đang ở
Huyết Vương phủ, mình đang nằm trên giường tân hôn thật lớn, vả lại đêm
qua bất tri bất giác ngủ thiếp đi, còn ngủ y như chết!
Như vậy,
dựa vào năng lực của Phong Huyết Lân, đầu Cổ Nhược Phong cứng ngắc như
một cái máy chuyển về hướng Phong Huyết Lân, sau khi nhìn thấy ánh mắt
trêu tức của Phong Huyết Lân thì nàng hoàn toàn đen mặt.
“Tối hôm qua nương tử đi ngủ một mình, vả lại còn không giúp vi phu thay quần
áo…” Phong Huyết Lân giống y chang như một người ngốc ngếch, vui thích
nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Cổ Nhược Phong, dáng vẻ cực kỳ ủy khuất đáng đánh đòn kèm theo làm nũng ném ra một câu khiến Cổ Nhược Phong im lặng
triệt để.
"Chủ tử, Lễ Bộ Thượng Thư Thượng Quan Thành Duy cầu
kiến." Si đứng ở cửa, cảm thụ trong phòng quanh quẩn áp suất thấp, lời
nói vừa dứt trong nháy mắt hắn mới biết mình đã tự đâm đầu vào cơn giận
dữ! Bởi vì Cổ Nhược Phong nhớ tới tối hôm qua mình chật vật như vậy toàn bộ đều do Si Mị Võng Lượng ban tặng.
"Để cho hắn chờ!" Âm trầm
lên tiếng làm cho Si không khỏi rùng mình một cái, trong lòng đang cầu
nguyện dùm Thượng Quan Thành Duy, thật lòng cảm ơn ngươi đã gánh dùm
chúng ta cái nồi đen này, hy vọng ngươi không chết quá thảm.
Trong phòng, Phong Huyết Lân đứng đậy lấy từ trong ngăn tủ ra hai bộ đồ mới,
một bộ màu đen một bộ màu đỏ. Hắn biết nàng tình hữu độc chung với màu
đen, tất cả quần áo trong ngăn kéo của nàng đều là màu đen, nhiều lắm
thì cũng là màu đỏ đen, Mạn Châu Sa Hoa phức tạp ở cổ áo ống tay áo vạt
áo đều tùy ý tháo ra, y phục này, sau khi nhìn nàng mặc sẽ thấy không có một người nào có phong thái ăn mặc như nàng.
Ý thức được hiện
tại Cổ Nhược Phong không thể nào giúp hắn mặc quần áo, Phong Huyết Lân
bĩu môi không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ. Sau đó, đem quần
áo màu đen đưa cho Cổ Nhược Phong, đem lo lắng không ngừng chảy trên
người nàng cắt đứt: “Chẳng lẽ nương tử không muốn xem một chút Thượng
Quan Thành Duy mang theo vật tốt gì tới sao?”
Quả nhiên những lời này rất có tác dụng, cặp mắt vốn đang phẫn uất của Cổ Nhược Phong trong nháy mắt trở nên tỏa sáng lấp lánh! Đúng rồi, xém chút nàng đã quên mất hôm nay Thượng Quan Thành Duy đến là để tặng quà!
Ngày hôm qua
trên Vân Hồ, mặc dù là mình đánh bậy đánh bạ sớm hơn Thượng Quan San một bước, mua được thuyền cuối cùng trong Vân Hồ Thập Thuyền, nhưng cũng vì vậy giúp cho Thượng Quan gia tránh được nghi kỵ phong sát của hoàng đế
Mộ Dung Tô!
Vân Hồ Thập Thuyền dễ mua như vậy sao?
Vân Hồ là vùng ngoại ô gần sát kinh thành, Mộ Dung Tô sẽ để cho người khác nắm trong tay mảnh đất này sao?
Chỉ cần lẫn vào trong quan trường, người có chút đầu óc cũng đoán được Vân
Hồ Thập Thuyền này vốn là Mộ Dung Tô chuẩn bị để làm con thiêu thân!
Mặc dù cho tới nay vương triều Mộ Dung đều không sóng không gió, nhưng mà,
ba năm trước đây, Mộ Dung Tô đã tìm mọi cách muốn phân chia thế lực của
vương triều Mộ Dung ở khắp nơi!
Tuy giá vốn của mỗi thuyền trong
Vân Hồ Thập Thuyền đều rất cao, nhưng dùng một vạn lượng hoàng kim để
mua một chiếc thuyền quả thực không đáng, Mộ Dung Tô cũng nghĩ tới điểm
này, liền cho người đồn đãi nói lợi ích của thuyền này là tượng trưng
cho địa vị! Chủ yếu hơn chính là, không thể không nói Mộ Dung Tô này rất thủ đoạn, những con em thế gia, con cái đại thần tới mua thuyền, dù ra
giá gấp đôi cũng không bán!
Hơn nữa Vân Hồ Thập Thuyền quả thực
tinh xảo đắt tiền, dần dà, Vân Hồ Thập Thuyền này thật sự trở thành thứ
tượng trưng cho địa vị và thân phận!
Mà cuối cùng, thuyền bán cho tam đại gia tộc, tam đại sơn trang, cùng với thái tử Mộ Dung Niệm Diệc, tam hoàng tử Mộ Dung Niệm Hàn, còn có Huyền Băng con của Thừa Tướng!
Lúc đó nghe Si hồi báo Cổ Nhược Phong liền biết, Mộ Dung Tô đã sớm xác định bán cho những người này, mục đích chính của Mộ Dung Tô là muốn nhìn một chút người nào có thể xuất ra được một vạn lượng hoàng kim! Đó không
phải là số tiền nhỏ, cho dù là quan đại thần, bổng lộc một năm bất quá
cũng chỉ có một vạn lượng bạc, lấy mười năm bổng lộc để mua một chiếc
thuyền, đoán chừng không có người nào cam lòng. Trừ khi tham ô, hoặc
là…Bản thân có thế lực không nhỏ!
Thời điểm vừa mới bắt đầu,
người khác đương nhiên không biết người đứng sau lưng Vân Hồ Thập Thuyền là ai, trong lúc các phú gia tử đệ ganh đua so sánh, cuối cùng chín
người mua thuyền cũng được chứng thực, phần danh sách mà Mộ Dung Tô muốn cũng nắm được trong tay rồi.
Mộ Dung Tô càng thông minh hơn khi quyết định giữ lại một thuyền, mà cái thuyền kia, đoán chừng là chuẩn bị cho người chết!
Sau khi thành lập danh sách Cửu Đại Thế Lực, triều đình hỗn tạp, giang hồ
lay động theo chiều gió, người có thực lực có đầu óc nghĩ sâu một cái
liền biết rõ, nếu còn có người dám đánh chủ ý lên thuyền thứ mười trong
Vân Hồ Thập Thuyền đó chính là tự tuyên bố thế lực bất phàm của bản
thân, cho dù trên thực tế ngươi không có thực lực gì, nhưng nhất định sẽ bị người cao cao tại thượng kia để mắt tới, hài cốt không còn!
Những người đó hiểu được, song vẫn chưa giao thiệp với các công tử đại thần
trong triều đình, các đại gia tiểu thư chỉ hiểu ngâm thơ vẽ tranh nhưng
không hiểu trong đó có chín cong mười tám quẹo!
Cho nên, mặc dù Thượng Quan San được cho là thông minh hơn so với những người khác, lại phạm vào lỗi y như vậy!
Đợi cho Cổ Nhược Phong thay xong áo trong, lúc đi ra từ bên kia bình phong, Phong Huyết Lân tiện tay cầm áo khoác giúp nàng mặc vào, tốc độ rất
nhanh làm Cổ Nhược Phong không kịp phản ứng!
"Chàng . . . . ."
"Được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi." Phong Huyết Lân ngắt lời nàng, dắt tay
của nàng lại có chút run rẩy, bước chân cũng có một chút hỗn độn không
dễ dàng phát giác.
Cổ Nhược Phong nhịp bước đi theo bên người
Phong Huyết Lân, tròng mắt buông xuống, tốc độ vừa rồi của hắn…Mình hoàn toàn không có thời gian phản ứng! Hắn, thật sự là. . . . . .
Phong Huyết Lân nắm chặt cổ tay trái của Cổ Nhược Phong, hít sâu một hơi bình ổn cảm xúc kích động, hắn, mới vừa làm được rồi! Người kia nói quả
nhiên không sai!
Tâm trạng dần dần khôi phục như thường, liếc
thấy Cổ Nhược Phong cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, trong
lòng không khỏi cả kinh, bằng năng lực của nàng, có phải hay không đã
nhận ra mình có gì đó khác thường?
Không, không thể nào, trên đời này, chỉ có bản thân mình biết, cùng lắm thì nàng chỉ cho là công lực của mình thâm hậu thôi!
Nghĩ đến đây, để xuống rối loạn trong lòng, khóe miệng cũng nâng lên một nụ
cười: "Nương tử cảm thấy Thượng Quan Thành Duy sẽ mang cái gì tới?"
Cổ Nhược Phong che giấu tất cả suy nghĩ, cũng nâng lên một nụ cười giống y chang Phong Huyết Lân, tà mị vô cùng mê hoặc lòng người: "Nhất định là
đồ tốt!"
Thượng Quan Thành Duy không thể không dâng lên bảo vật!
Hôm qua đám cưới hắn cũng ở đây, thái độ của Mộ Dung Tô hắn cũng nhìn
thấy một rõ hai ràng. Cái lão hồ ly này!
Hôm qua ở Vân Hồ, Thượng Quan San ầm ĩ lớn tiếng, nhưng nói cho cùng cũng không gây ra chuyện
gì, bất quá là lên thuyền của Huyết vương phủ nàng ta mới nói muốn
thuyền thứ mười này!
Cho nên, người biết chuyện này cũng chỉ có
mình và Phong Huyết Lân, nếu Thượng Quan Thành Duy thức thời, hiện tại
hắn nhất định sẽ không gây thêm trở ngại với Huyết Vương phủ!
Mặc dù nàng cũng không biết Mộ Dung Tô kia rốt cuộc đang đánh cái chủ ý gì, nhưng mà chắc chắn, hiện tại Mộ Dung Tô không dám động vào nàng! Nói
một cách chính xác hơn, hẳn là hắn muốn từ trên người của nàng đạt được
mục đích gì đó!
Mà nàng cũng không sợ sự kiện Thượng Quan San có
bị người khác nghe được hay không, đó là chuyện mà Thượng Quan Thành Duy cần lo lắng, những người đó, chắc hẳn đã bị hắn xử lý rồi!
Đi
vào phòng khách, chỉ thấy Thượng Quan Thành Duy đang ngồi ở đầu dưới,
cầm ly trà không ngừng dùng trà, chân mày cũng nhíu lại, đoán chừng là
đợi không ít thời gian
"Thượng Quan Thượng Thư đợi lâu." Phong
Huyết Lân đưa tay ôm lấy Cổ Nhược Phong, mà Cổ Nhược Phong cũng không có cự tuyệt, ở trước mặt người khác nàng sẽ cho hắn đủ mặt mũi, bởi vì
nàng cần giúp hắn tạo thế!
"Không lâu không lâu." Thượng Quan Thành Duy giơ tay lên lau mồ hôi đổ trên trán.
"Không biết, Thượng Quan Thượng Thư đến vương phủ có gì muốn làm?" Biết rất rõ ràng người ta tới là… "Mấy ngày gần đây hạ quan lấy được một vòng tay
chất lượng không tệ, nhớ tới hôm qua là đám cưới của vương gia, liền đưa tới cho vương phi xem một chút có thể lọt vào mắt xanh được hay không."
Nói xong, từ trong ống tay áo lấy ra một hộp gỗ Đàn Hương tinh xảo, làm cho người ta không khỏi liên tưởng đồ vật trong này có bao nhiêu trân quý
đẹp đẽ!
Rất là thận trọng mở ra, phơi bày trước mắt Phong Huyết
Lân và Cổ Nhược Phong: "Vương Gia, vương phi mời xem." Trong mắt không
che giấu được hài lòng cùng đau lòng. Vật này đúng là vô giá a! Hắn đã
sớm nhức nhối rồi.
Hai tròng mắt Phong Huyết Lân một màu đỏ tươi
trong suốt óng ánh, ở giữa như có một chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy
xuôi, xem ra Cổ Nhược Phong đang diêm dúa lẳng lơ ngắm chiếc vòng tinh
xảo nên không thể nhận ra một tia quỷ dị! Vòng tay huyết ngọc này quả
nhiên là đồ tốt hiếm có!
Hơi thở âm lãnh lan tràn, bao quát cả
phòng khách, trực tiếp ép cho người ta không thở được, Phong Huyết Lân
một phát bắt được Thượng Quan Thành Duy, trong mắt một mảnh tàn nhẫn:
"Nói, vòng tay này từ đâu tới?!"