Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Chương 73: Chương 73: Thạch thất trong giếng cạn(1-2-3)




Phong Huyết Lân sững sờ nhìn biến cố bất thình lình, màu máu đen kia làm tim hắn đau đớn!

“Phong nhi!” Vội vàng kêu to, khẩn trương đến nỗi không lời nào có thể tả được!

Chỉ là, hai mắt của nữ tử có dung mạo tuyệt thế kia vẫn nhắm chặt như vậy, không có một chút dáng vẻ muốn tỉnh lại!

Một màn này khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người, sau đó, đều trợn mắt nhìn ly rượu trước mặt mình! Huyết Vương phi nói bốn chữ kia, tuy nhỏ nhưng không khó nhìn ra bốn chữ “trong rượu có độc” từ trong miệng! Bọn họ đều đã uống rượu này, vậy không biết... nỗi kinh sợ trong nháy mắt liền ập vào lòng!

“Người tới, phong tỏa phủ Thành Chủ!” Đôi mắt đỏ của Phong Huyết Lân âm trầm đến đáng sợ! Dám đả thương Phong nhi, hắn sẽ cho bọn họ biết phải trả một cái giá cao như thế cao!

“Huyết... Huyết vương gia...” Hai chân Ngọc Tây Âu vẫn quỳ trong chốc lát liền mềm nhũn... Huyết vương phi trúng độc! Rượu này, rượu này làm sao lại có độc?

Phong Huyết Lân ra lệnh một tiếng, tứ quỷ Si Mị Võng Lượng lập tức trông coi bốn phía phủ Thành Chủ, không người nào có thể ra ngoài! Một trận rối loạn qua đi trong đình trở nên vô cùng an tĩnh, ai cũng không dám thở mạnh, ánh mắt sắc bén của Phong Huyết Lân liếc nhìn một cái trực tiếp đóng băng bọn hắn! Mọi người nơm nớp lo sợ đứng yên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người đứng ở trên đài kia.

Gắt gao ôm Cổ Nhược Phong vào trong ngực, bây giờ đôi mắt đỏ của Phong Huyết Lân càng trở nên đáng sợ, trừng mắt nhìn về phía Ngọc Y Nhi vẫn đứng một bên chưa kịp phản ứng: “Giao giải dược ra đây!”

Tình huống như thế, người sáng suốt nhìn một cái liền biết, Cổ Nhược Phong ăn mấy món ăn, uống một ly rượu, tất cả món ăn trên bàn này đều được mọi người dùng qua, ai cũng không có việc gì thì Cổ Nhược Phong liền gặp chuyện không may, mà rượu bên trong bầu, cũng chỉ có một mình Cổ Nhược Phong uống qua, vậy không phải nói rõ trong rượu có vấn đề sao?

“Ta...Ta không có...” Ngọc Y Nhi không dám tin nhìn vết máu đen chảy ra từ khóe miệng Cổ Nhược Phong, làm sao có thể, làm sao có thể... Rượu này rõ ràng là...

“Y Nhi, ngươi...” Ngọc Tây Âu hoài nghi nhìn về phía nữ tử nhu nhược từ nhỏ được hắn nâng trong lòng bàn tay, là nữ nhi hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, trên thế gian này người hiểu nàng nhất là hắn, sao hắn lại không biết tính cách chân chính của Y Nhi như thế nào.

“Ta không có!” Ngọc Y Nhi ra sức lắc đầu, cái này không phải nàng làm! Nàng không làm cái này!

Nữ tử duy nhất lưu lại đứng sau lưng Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, tóc được búi lên tỉ mỉ cẩn thận, bày ra gương mặt còn tuyệt sắc hơn không biết bao nhiêu lần so với đệ nhất mỹ nữ của Ngọc thành!

Không ai nhìn thấy rõ nàng ra tay như thế nào, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, nữ tử áo trắng đã đến bên cạnh Ngọc Y Nhi, đôi tay thon dài có lực trắng hơn bạch ngọc kia đang ở trên cổ Ngọc Y Nhi!

Lúc này trên cổ liền xuất hiện dấu vết lõm xuống thật sâu, cho thấy nữ tử áo trắng dùng sức không phải là chuyện đùa, nếu có thể, nàng lập tức muốn lấy mạng Ngọc Y Nhi!

Khuôn mặt trắng nõn của Ngọc Y Nhi đã đỏ lên, giống như chỉ có hít vào mà không có thở ra! Tay ở dưới áo quơ loạn xạ muốn tách tay của Phàm ra!

Ngọc Tây Âu quỳ bò đến bên chân Phong Huyết Lân, đưa tay ra muốn kéo vạt áo của Phong Huyết Lân, nhưng một giây trước khi tiếp xúc liền thấy Phong Huyết Lân vốn đang ở trước mặt hắn giờ lại cách xa hắn ba trượng! Muốn chạm vào góc áo của Phong Huyết Lân, Ngọc Tây Âu hắn không có tư cách đâu!

“Vương gia! Vương gia! Cầu Vương gia tha cho tiểu nữ một mạng!” Bị Phong Huyết Lân nhìn chằm chằm, Ngọc Tây Âu không dám phản bác chỉ trực tiếp cầu xin tha thứ! Tính tình nữ nhi của hắn, hắn biết rõ, vật nàng muốn có nhất định phải cầm được trong tay! Lần này nhìn trúng Huyết Vương gia, sợ là thật sự làm ra chuyện đại nghịch bất đạo! Huyết vương gia là người nàng có thể trêu chọc sao? Huống hồ, hôm nay người trúng độc là Huyết vương phi! Không nói hiện giờ Huyết vương phi có danh dự địa vị ở vương triều Mộ Dung, hay ở trong lòng Vương gia đều không thể thay thế được! Huyết Vương gia có thể có địa vị như ngày hôm nay, không thể không có công của Huyết vương phi, còn nữa, tình ý của hai người kẻ ngốc cũng nhìn thấy được! Lần này Y Nhi thật là gặp đại họa rồi!

“Giải dược.” Phong Huyết Lân không nói nhảm với hắn, chuyện gì cũng chờ sau khi đưa giải dược ra trước đã! Về phần Ngọc Y Nhi này, nàng có tâm kế, chỉ tiếc đối diện với tâm kế có thực lực tuyệt đối thâm sâu này tất cả đều là vô ích!

Ngọc Tây Âu nhìn vào mắt Phong Huyết Lân, ánh mắt tàn nhẫn vô tình khiến cho lòng của hắn lạnh như tuyết mùa đông, đồng thời cũng làm lòng trở nên yên tĩnh! Đúng vậy, giải dược! Hiện giờ Huyết vương phi trúng độc, nếu không có giải dược, vậy Y Nhi sẽ phải chôn theo cùng nàng! Chỉ có giao ra giải dược, Y Nhi mới có thể sống!

Ngọc Âu Tây nhìn Ngọc Y Nhi, đứng lên, từng bước một đi về phía nàng, trong đáy mắt có chút bất đắc dĩ, là hắn quá cưng chiều nàng, mới tạo nên sai lầm ngày hôm nay!

“Y Nhi, còn không mau giao giải dược ra đây!” Không có cưng chiều như ngày thường, xem ra Ngọc Y Nhi chưa bao giờ nhìn thấy Ngọc Tây Âu nghiêm túc như hôm nay!

Cổ bị Phàm bóp chặt, muốn nói cũng khó, Ngọc Y Nhi vốn đã rưng rưng nước mắt lúc này hai mắt trắng xanh liền chảy xuống hai hàng nước mắt! Đau thương kia, đời này nàng sẽ không quên được! Nhưng mà nàng thật sự không có hạ độc!

Phàm vung tay lên, liền quăng mạnh Ngọc Y Nhi xuống đất, nếu không phải vì muốn lấy giải dược cho chủ tử, ngươi đã sớm chết rồi!

“Khụ khụ...” Hai tay Ngọc Y Nhi sờ lên cổ, mỗi lần nàng hô hấp đều cảm thấy yếu hầu đau đớn! Trong phút chốc, nàng cảm thấy cái chết đang đến gần! Cúi đầu thấp xuống suy nghĩ về những chuyện đã trải qua, rốt cuộc là ai, là ai muốn hãm hại nàng! Nếu để nàng tìm thấy, nàng nhất định sẽ phanh thây hắn ra!

“Y nhi...” Ngọc Tây Âu cúi người, muốn đỡ Ngọc Y Nhi dậy, nói thế nào nàng cũng là nữ nhi hắn nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, cho dù nàng có làm sai chuyện, nàng vẫn là nữ nhi của hắn! Bị Phàm quăng như vậy, té ngã trên đất, một tiếng ho khan kia, thật là làm cho hắn đau lòng!

“Phụ thân...” Ngọc Y Nhi ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẫm lệ điềm đạm đáng yêu, nhưng người xung quanh, trừ Ngọc Tây Âu không có ai đồng cảm với nàng. Mặc dù bộ dạng của nàng ôn nhu, là đệ nhất mỹ nữ Ngọc thành, cũng coi là tài hoa hơn người, nhưng hôm nay làm ra chuyện hạ độc Huyết vương phi, vậy bọn hắn không thể đồng tình với nàng rồi! Nữ tử có tâm địa độc ác như vậy, ai cũng sẽ không thích!

Ngọc Tây Âu run rẩy đỡ Ngọc Y Nhi đứng lên, yếu hội mới bắt đầu nửa canh giờ, Ngọc Tây Âu đã già đi mười mấy tuổi!

“Y Nhi, mau đưa giải dược cho Vương gia!” Bây giờ Ngọc Tây Âu đã bất đắc dĩ còn nóng lòng, chuyện này nếu không cẩn thận, nhất định sẽ rơi đầu, bình thường Y Nhi rất thông minh, lần này sao lại trở nên hồ đồ như vậy!

Ngọc Y Nhi trải qua chuyện này, nàng thật sự nghĩ không ra, rượu này vốn không có vấn đề, Tiểu Cẩm là nha hoàn bên người nàng, từ nhỏ đã hầu hạ nàng, tuyệt đối không hai lòng! Rốt cuộc là lỗi ở đâu chứ?!

“Y Nhi!” Nhìn Ngọc Y Nhi cho tới bây giờ vẫn còn đang ở cõi thần tiên không biết suy nghĩ cái gì, coi mình như không có, cuối cùng Ngọc Tây Âu nổi giận, rốt cuộc nàng có biết nếu không giao giải dược ra, nàng sẽ sống không có chỗ ở chết không có chỗ chôn hay không! Nhìn cặp mắt âm trầm của Huyết vương gia, dĩ nhiên không cho phép nàng do dự!

Ngọc Y Nhi bị Ngọc Tây Âu quát một tiếng, liền phục hồi tinh thần, nhíu mày, vẻ mặt quyết tuyệt: “Phụ thân, ta không có hạ độc, ở đâu ra giải dược?” Nàng không hiểu, vì sao phụ thân hỏi cũng không hỏi liền nhận định mình hạ độc Cổ Nhược Phong! Bị đổ oan khiến nàng càng hận Cổ Nhược Phong, độc không phải nàng hạ, nàng cũng không có giải dược, không có chứng cứ làm sao có thể định tội nàng?

Mặt nạ bạc che khuất nét mặt của Cổ Nhược Phong, thế nhưng hai mắt lại lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, mọi người đều thấy rõ sự tàn nhẫn khát máu trong đôi mắt hắn!

“Lục soát cho ta.” Thanh âm lạnh lẽo vô tình hàm chứa lửa giận, một mệnh lệnh đơn giản, nhưng lại khiến cho những người ở đây run sợ!

Khi Huyết vương gia và Huyết vương phi tới chỉ dẫn theo năm người, hiện giờ bốn người bảo vệ phủ Thành Chủ, chỉ còn lại nữ tử áo trắng trước đó bóp cổ Ngọc Y Nhi. Chẳng lẽ muốn một mình nữ tử này lục soát từng người tìm giải dược? Phủ Thành Chủ này không nhỏ, chỉ sợ lục soát ba ngày ba đêm cũng chưa xong? Vậy chẳng lẽ bọn hắn phải ở lại đây ba ngày ba đêm hay sao?

Mà lúc này Ngọc Y Nhi cảm thấy lạnh hết cả người! Đúng, lạnh lẽo! Nàng tuyệt đối không nhìn nhầm, Phong Huyết Lân kia chỉ làm vô tình liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ là cái nhìn kia, khiến cho nàng bừng tỉnh! Trong hai mắt đỏ vô tình không khỏi nhắc nhở thật ra hắn là một người khát máu, hắn đối đãi với người khác không dịu dàng cưng chiều giống như với Cổ Nhược Phong! Mà mình giống như một người không quan trọng, nếu chết... cũng không có quan hệ! Không, không phải, trong mắt kia nói đúng, mình tiếp tục sống là dư thừa!

Ngọc Y Nhi sợ hãi, nàng vẫn cho rằng chuyện Cổ Nhược Phong làm được, dựa vào cái gì mà Ngọc Y Nhi nàng không làm được, nếu Phong Huyết Lân gặp mình trước, nói không chừng vị trí Huyết vương phi kia đã sớm là của mình! Mà người Phong Huyết Lân sủng nịch cũng là Ngọc Y Nhi nàng! Nữ tử tôn quý nhất vương triều Mộ Dung nên là Ngọc Y Nhi nàng!

Nhưng bây giờ, ánh mắt ghét bỏ của Phong Huyết Lân trực tiếp đánh nàng vào mười tám tầng địa ngục! Trong đôi mắt đỏ kia ngoài tàn nhẫn không còn cái gì khác! Hắn nhìn nàng, giống như nhìn một người chết!

Ngọc Tây Âu nghe thấy Phong Huyết Lân ra lệnh, trong lòng liền cả kinh, nhưng không còn cách nào khác, Huyết Vương gia này không phải là người hắn có thể chọc vào! Buổi sáng hôm qua nhận được thánh chỉ Hoàng Thượng chiếu cáo thiên hạ, gặp Huyết vương gia như gặp trẫm! Nếu hắn ngăn cản không khác nào kháng chỉ!

Một tia nội lực mạnh mẽ quét qua, nữ tử áo trắng kia hẳn là cao thủ trong cao thủ!

“A!” một tiếng thét kinh hãi vang lên!

Toàn bộ ngoài trừ yên tĩnh vẫn là yên tĩnh!

Toàn thân Ngọc Tây Âu đứng ở nơi đó run rẩy!

Ngọc Y Nhi... toàn thân trần như nhộng, nàng vốn mặc y phục đỏ thẫm bảnh bao lại bị một tia nội lực của Phàm xé nát không còn một mảnh! Cảm giác toàn thân lành lạnh mới khiến cho nàng ý thức được chuyện gì đã xảy ra trên người mình!

Không mảnh vải che thân... ngay cả cái yếm và tiểu khố cũng không giữ lại cho nàng!

Nàng cứ như vậy đứng ở nơi dễ bị các tài tử giai nhân trông thấy nhất, làm trò cười cho tất cả mọi người! Đừng nói là làm Huyết vương phi, ngay cả một gia đình bình thường sợ là cũng không thể rồi!

Ngồi xổm trên mặt đấy ôm lấy thân mình, tận lực ngăn cản cảnh tượng bị tiết lộ, nhưng thân nàng không mảnh vải vẫn “lộ ra bên ngoài”, làm thế nào cũng không che được!

Phong Huyết Lân coi thường cảnh tượng kia, cúi đầu nhìn Cổ Nhược Phong an tĩnh nằm trong lòng, trong lúc hôn mê, thân thể nàng hơi run giống như đang cố sức kiềm chế cái gì đó...

Rốt cuộc Ngọc Tây Âu cũng phản ứng kịp, lập tức cởi áo khoác ngoài của mình ra bao lấy Ngọc Y Nhi, gương mặt già nua lúng túng thêm chút tức giận! Huyết vương gia làm vậy hơi quá đáng! Sao hắn có thể đối xử với Ngọc Y Nhi như vậy! Ngọc Tây Âu hắn dù mất tất cả cũng phải đòi lại công đạo cho Y Nhi! Ngẩng đầu, ria mép khẽ run rẩy!

Vừa định chất vấn Phong Huyết Lân,dien dan le%quy!don sao lại làm tổn hại đến danh dự của nữ tử chưa xuất giá như vậy, hắn không thích hợp với cái tên Huyết vương gia này rồi?

Chỉ thấy nữ tử áo trắng vừa phất tay một cái đã khiến cho thể diện của Ngọc gia hắn không còn kia khom lưng nhặt lên một cái bình sứ nhỏ, mở ra khẽ ngửi một cái, sau đó cung kính đưa cho Phong Huyết Lân: “Chủ tử, giải dược.”

Bốn chữ, giống như sét giữa trời quang khiến cho những lời chất vấn của Ngọc Tây Âu bị ngăn lại ở trong yết hầu, không thốt ra được!

Trong cái bình sứ nhỏ màu xanh kia là... giải dược...

Ngọc Y Nhi vốn đang chìm đắm trong xấu hổ cùng phẫn nộ, lúc này không dám tin nhìn chằm chằm bình sứ nhỏ màu xanh trong tay Phong Huyết Lân, làm sao có thể, rõ ràng nàng giấu ở trong phòng, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Vẻ mặt kinh ngạc của Ngọc Y Nhi không thoát được ánh mắt của mọi người xung quanh, trên mặt một đám lộ ra vẻ: Độc này quả nhiên là do Ngọc Y Nhi hạ! Nàng đúng là mỹ nhân rắn rết! Lúc này vẫn còn ở trước mặt mọi người, trên thân không mảnh vải che, nữ tử như vậy, cho dù là ăn mày đẳng cấp thấp nhất cũng không muốn! Nói không chừng, ngày nào đó không cẩn thận mắc bẫy của nàng, chết thế nào cũng không biết!

Ánh mắt khinh thường hả hê giống như tơ nhện dệt thành một cái lưới khổng lồ bao vây lấy Ngọc Y Nhi!

Phong Huyết Lân cho Cổ Nhược Phong ăn giải dược, qua thời gian một ly trà nhỏ, Cổ Nhược Phong liền từ từ tỉnh lại, lúc đầu mở mắt còn cảm thấy mơ màng, đến khi nhìn thấy Ngọc Y Nhi co quắp trên mặt đất liền trở nên tỉnh táo hẳn, tức giận dâng trào, xuyên qua đáy mắt!

“Ngọc Y Nhi, ngươi muốn mưu hại Vương gia sao?” Gầm lên giận dữ, Phong Huyết Lân là người trong lòng nàng muốn bảo hộ, mà Ngọc Y Nhi không biết trời cao đất rộng lại muốn động đến hắn!

Trong lòng Ngọc Tây Âu thật lạnh, dường như hắn thấy được đoạn đầu đài ở ngoại ô kia, trên trăm người của Ngọc gia hắn quỳ ở nơi đó, vừa đến giờ ngọ, đầu rơi xuống tới tấp, máu chảy thành sông!

Mưu hại Vương gia! Dieeen dan le quy donnnnĐó là tội tru di cửu tộc! Tôn nghiêm của hoàng thất không cho phép người khác vũ nhục, huống chi là đắc tội mưu hại Vương gia! Hơn nữa, người Vương gia này còn là Huyết vương gia tôn quý nhất của vương triều Mộ Dung! Không nói đến Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua, chỉ cần một đầu ngón tay của Huyết Nguyệt sơn trang cũng đủ bóp chết bọn hắn! Cho dù cả hai thế lực đó không ra tay, vậy Hỏa Diễm thành chủ của thành Vô Hỏa làm sao có thể bỏ qua cho người!

“Bộp!” một tiếng quỳ xuống, bây giờ Ngọc Tây Âu đã không còn lời nào để nói, nhân chứng vật chứng ở đây, mọi người đều chứng kiến, cho dù hôm nay Ngọc Nhi có chết cũng không thiwfa nhận bị giao cho Hình bộ thẩm lý, hình phạt như vậy một nữ tử yếu đuối như nàng cũng không thể chịu được!

“Vương gia, tội thần không biết dậy được nữ nhi, xin Vương gia mở lượng khoan hồng, tội thần nguyện ý một mình chịu tội thay!” Hắn không thể để Y Nhi có việc gì! Y Nhi là người thân duy nhất của hắn trong mười mấy năm qua, nương Y Nhi chết sớm, Y Nhi đã đủ đáng thương, nếu để nàng chịu thêm tội này, hắn không đành lòng, càng không cho phép!

Nhưng mà, Ngọc Tây Âu đã quên, hắn chả qua chỉ là một thành chủ nho nhỏ của Ngọc thành, có năng lực gì nói không cho phép?

Lúc này Cổ Nhược Phong đã khôi phục lại dáng vẻ vân đạm phong khinh vỗn có, khóe miệng mang theo nụ cười nhẹ, mà nụ cười này, làm cho đáy lòng người ta cảm thấy lạnh! Người muốn thương tổn Phong Huyết Lân, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ hạ thủ lưu tình!

“Ngọc Tây Âu, ngươi thân là thành chủ của một thành, bổn Vương phi cho rằng, ngươi nên biết Ngọc Y Nhi phạm phải tội gì!” Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng có thể khiến cho mọi người ở đây nghe thấy rõ ràng! Chuyện Cổ Nhược Phong nàng muốn làm, không ai có thể ngăn cản!

Phong Huyết Lân cười như không cười,diendddannn le quyyyy donn sau đó nhìn Ngọc Tây Ây, muốn xem một vị quan chính trực như hắn sẽ xử lý chuyện này như thế nào! Đối với chuyện này, ngược lại hắn không có cảm xúc gì lớn, xử lý thế nào cũng được, chỉ cầm Phong nhi vui vẻ là được.

“Vương gia, có thể tìm một chỗ khác nói chuyện không?” Ngọc Tây Âu cương quyết ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phong Huyết Lân!

Ánh mắt cương quyết quyết như vậy, bên trong còn mang theo chút giãy giụa, khiến Cổ Nhược Phong cảm thấy hứng thú, ngược lại nàng muốn nhìn xem Ngọc Tây Âu này sẽ lấy cái gì ra để đàm phán với bọn họ!

Nhìn Cổ Nhược Phong hơi nhìu mày, Phong Huyết Lân liền biết suy nghĩ của nàng, nhẹ nhàng giơ tay lên, Phàm vận nội lực, nói với mọi người trong đình: “Các vị tiểu thư công tử, mời lập tức rời khỏi phủ Thành Chủ.” Đuổi người, không cần lý do! Chỉ cần hung hăng như vậy!

Si Mị Võng Lượng canh giữ ở cửa cũng trở lại, bay qua một hồ nước trong vắt, từ bốn phương mà đến, khinh công quá tuyệt đỉnh!

Ai cũng không có dị nghị, khí thế như vậy, bọn họ không có khả năng phản kháng! Hôm nay tài tử giai nhân có thể nhìn tới đây, đã coi như là mạng lớn rồi ! Nếu như mới vừa rồi không tìm được thuốc giải, Huyết Vương phi không cẩn thận ngã ngang, theo như dáng vẻ kinh khủng của Huyết Vương gia kia, người ở nơi này sợ là cũng muốn chôn theo Huyết Vương phi cho rồi!

Đám đông tản ra khỏi cửa phủ Thành Chủ, lập tức đi không còn một mống, giai nhân tài tử không còn ai, chỉ còn lại Cổ Nhược Phong, Phong Huyết Lân cùng với Ngọc Tây Âu mang vẻ mặt nghiêm túc. Dd lê qu ý đôn. Ngọc Y Nhi tê liệt ngã xuống đất đã được mang xuống dưới. Si Mị Võng Lượng Phàm trấn thủ ngũ giác, mặc dù võ công cao tới đâu, cũng không cách nào nghe lén được nội dung cuộc nói chuyện của mấy người ở trong này!

Hai tròng mắt màu đen như ngọc lưu ly của Cổ Nhược Phong nhìn chằm chằm Ngọc Tây Âu, tay ngọc mảnh khảnh vuốt ve một ít tóc dài của Phong Huyết Lân, cũng không mở miệng nói chuyện, chờ, nàng tương đối có kiên nhẫn.

Ngọc Tây Âu cắn răng, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Cổ Nhược Phong: "Ngọc gia có bảo vật gia truyền, nếu Vương Gia và vương phi chịu bỏ qua cho tiểu nữ một mạng. . . . . ." Câu nói kế tiếp, trong lòng người có mặt ở đây đều biết rõ

Bảo vật gia truyền? Cổ Nhược Phong nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngọc Tây Âu, trong lòng thầm nghĩ bảo vật gia truyền kia sợ là không đơn giản như vậy!

Trong đình trầm mặc không nói gì, an tĩnh đáng sợ.

Rốt cuộc, trước một khắc Ngọc Tây Âu cho là chuyện này không có hy vọng, Cổ Nhược Phong chậm rãi lên tiếng: "Vậy phải xem xem bảo vật gia truyền của ngươi đáng giá hay không đáng giá rồi.” Mặc dù thật sự là vô giá, cũng không cứu được Ngọc Y Nhi! Nàng đã nói, tổn thương Phong Huyết Lân, một người nàng cũng không bỏ qua! Bốn người Mộ Dung Tô là điển hình tốt nhất! Còn có một Ôn Vận Lan đang sống bị hù chết! Đúng! Khi đó Ôn Vận Lan đã bị hù chết rồi! Người xấu, rõ ràng là người xấu, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, không phải một Ôn Vận Lan tiểu gia thị tộc, cung đấu hai năm, nữ tử được cưng chiều vài chục năm có thể thừa nhận!

Để cho nàng ta tận mắt chứng kiến Mộ Dung Tô suy bại, cảnh tượng thê thảm! Đế vương thường ngày cao cao tại thượng, hôm nay là kết quả như vậy! Chính là hậu quả mà lúc trước bọn họ đối đãi với Phong Huyết Lân! Cho dù Ôn Vận Lan là mẹ đẻ của Phong Huyết Lân thì thế nào, khi bọn họ rời khỏi Huyết Vương phủ đến thành Vô Hỏa, trong khoảng thời gian này thành lập Huyết Nguyệt sơn trang để trả thù Mộ Dung Tô, Ôn Vận Lan chưa bao giờ được gián đoạn hình phạt! Đằng đẳng hai tháng! Đó là gấp bội lần khoảng thời gian nàng ta dùng hai tay bóp chặt cổ Phong Huyết Lân muốn dồn hắn vào chỗ chết!

Về phần Ngọc Y Nhi . . . . . .

Ngọc Tây Âu gật đầu một cái, hắn tin tưởng tuyệt đối vào giá trị của bảo vật gia truyền này!

"Vương Gia vương phi mời theo tội thần ." Cung kính chào một cái, Ngọc Tây Âu đi ra ngoài đình, mật thất đã mấy chục năm chưa từng mở ra, hôm nay, muốn gặp lại ánh mặt trời!

Phong Huyết Lân ôm Cổ Nhược Phong trong ngực không nhanh không chậm theo ở phía sau, hai người nói nhỏ .

"Bây giờ chàng có thể nói cho ta biết mục đích của chàng tới nơi này được chưa?” Giọng nói Cổ Nhược Phong tương đối không vui, tay đang ôm thắt lưng của Phong Huyết Lân cũng không tự chủ nắm chặt hơn!

Nếu không phải đêm qua phái Si đi theo Ngọc Y Nhi tới đây thăm dò một lần, hôm nay sợ là thật sự xảy ra chuyện lớn!

Rượu kia, không có độc. . . . . .

Máu màu đen kia chỉ là Tiểu Quả màu đen mà Cổ Nhược Phong ngậm trong miệng, đó là nước của Tiểu Quả, nhìn giống như máu đen

Rượu, không có độc.

Nhưng mà! Trong rượu kia có mùi máu tươi nhàn nhạt sao có thể giấu được cái mũi giống như chó sói của Cổ Nhược Phong!

Đó là máu của Ngọc Y Nhi! Mà trong bình sứ màu xanh kia là "Mê Hồn" , không màu không mùi, lấy máu làm chất dẫn, lấy rượu trợ giúp, người cùng giới tính uống xong sẽ không có bất kì cảm giác gì, mà người khác phái sau khi uống xong gặp lại máu của chủ nhân sẽ tình sâu mãi mãi, quyết một lòng!

Yêu mến tôn thờ một người cũng không sai, chỉ là dùng cái thủ đoạn như vậy để khống chế một người, ngay cả hạ lưu cũng không bằng!

Hơn nữa, "Mê Hồn" này còn phục dụng lên người khác phái, sẽ tạo thành tổn thương cực lớn đối với thân thể, nếu nàng không có nhớ lầm, giảm thọ mười năm!

Ngọc Y Nhi vì lấy được Phong Huyết Lân, lại muốn tổn thương hắn như vậy!

Nghĩ đến chỗ này, cặp mắt Cổ Nhược Phong tràn ngập huyết vụ, xơ xác tiêu điều lan tràn ra!

Phong Huyết Lân ôm chặt Cổ Nhược Phong, trên người nàng khát máu làm cho hắn kinh hãi lần nữa, mặc dù trong lòng hắn biết Cổ Nhược Phong cưng chiều hắn có thể nói là vô pháp vô thiên, nhưng hôm nay thấy nàng tức giận vì hắn, lòng hắn đau! Rốt cuộc hắn nên vui mừng hay là khổ sở? le^quy^don.

Chuyện này, Phong Huyết Lân đương nhiên biết rõ,nếu không, lúc ấy Cổ Nhược Phong chảy ra "Máu đen" hắn nên bộc phát, không giao thuốc giải hắn có rất nhiều biện pháp để hành hạ! Mà ai ở trong cuộc cũng đừng mong tránh được!

"Phong nhi." Nhẹ nhàng gọi, kéo Cổ Nhược Phong đang khát máu trở về, “Nàng đã nói đây là một màn kịch vui.” Nàng nói nàng muốn xem kịch nên hắn mới cùng nàng diễn trò. Nào biết nàng cưng chiều hắn đến mức độ như vậy!

Cổ Nhược Phong thu lại sát khí, bình tĩnh tâm tình muốn bâm thây Ngọc Y Nhi thành vạn đoạn, khôi phục lại bộ dáng lúc trước, có chút nhẹ nhàng, có chứa một chút ý cười, dường như có chút vô lương

"Chàng vẫn chưa trả lời vấn đề của ta trước.” Rốt cuộc phủ thành chủ này có đồ vật gì làm cho hắn nghĩ đến?

Phong Huyết Lân bất đắc dĩ nhìn nữ tử hắn cực kỳ yêu và cực kỳ đau lòng: “Yến hội lần này có thất thải Tuyết Liên.” Lequ ý đôn.

"Thất thải Tuyết Liên?" Cái này là bảo vật khó gặp! Lại có người tặng cho Ngọc Tây Âu bảo vật như vậy sao?

"Ừ, là một lão hữu tương giao rất tốt tặng cho Ngọc Tây Âu.” Quà sinh nhật như vậy thật là quý trọng!

"Hắn thật sự có thể lấy ra làm phần thưởng, vậy thật là khó khăn!” Có vật như vậy, ai mà không cất giấu, cho người ta xem một cái cũng cảm thấy nhức nhối, hắn có thể hết lòng tuân thủ lời hứa, cũng coi như là một người tốt.

"Tài tử giai nhân sẽ giành được vinh dự đứng thứ nhất, chọn lựa những lễ vật chúc mừng đều có vải che dày màu đỏ, thậm chí đặt ở trong hộp." Cứ như vậy, người ngoài hoàn toàn không biết rốt cuộc bên trong là cái gì, nhìn bên ngoài giống như là thất thải Tuyết Liên, giành tới tay thì không phải. Xem ra Ngọc Tây Âu này đúng là xảo quyệt! le^quy^don. Chỉ là, nếu như là quà tặng, vậy cũng không đến nỗi quá kém, cho nên, tùy tiện chọn một cái cũng coi như kiếm lời

Hai người một đường nhẹ nói cười, đi theo Ngọc Tây Âu trái cong phải cuộn đến một tiểu viện cỏ đầy sân

"Vương Gia, vương phi, ở chỗ này." Ngọc Tây Âu chỉ vào một cái giếng cạn, không biết đã cạn nước bao nhiêu năm, nhìn có vẻ còn rất sâu.

Nếu như là người khác thì đã sớm một cước đá đi rồi! Choáng nha, là một cái giếng cạn, đây không phải là lừa bịp bọn họ sao? Ai sẽ đem bảo bối giấu ở tiểu viện hoàn toàn không có người canh giữ! Ngày nào đó bị người ta đánh cắp cũng không biết!

Nhưng mà, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân vốn là vẻ mặt thoải mái lại nhiễm lên một chút nặng nề! Giếng này. . . . . .

Ngọc Tây Âu thấp thỏm nhìn Phong Huyết Lân, chỉ sợ hắn một không vui một chưởng vỗ tới đây, mình sẽ chết rồi lại chết nữa! Nhớ năm đó khi cha hắn mang theo hắn tới nơi này, tuổi của hắn cũng lớn gấp đôi hai người này, cũng không dám tin cười nhạt, trong cái giếng cạn này có thể có cái gì chứ!

Nhìn gương mặt bình thản không sóng của Phong Huyết Lân, Ngọc Tây Âu không cho phép thái độ của hai người nặng nề như vậy: "Vương Gia. . . . . ."

Hai con mắt màu đỏ của Phong Huyết Lân thâm trầm, ngay cả Cổ Nhược Phong cũng đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì.

Nhưng mà cũng chỉ là thời gian một hơi thở, Phong Huyết Lân nhìn về phía Ngọc Tây Âu: "Bổn vương nghe nói trong lễ vật chúc mừng ngày hôm nay có thất thải Tuyết Liên?" Đây hoàn toàn là một câu khẳng định!

Ngọc Tây Âu sống nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của vị đại gia Huyết Vương này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.