Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Chương 29: Chương 29: Trêu ghẹo mắt chuột




“Chủ tử, Lý Văn tới.” Võng đi đến, cung kính hồi báo.

“Chủ tử, hạ nhân đã tập trung ở cửa.” Lượng đi vào theo.

“Mang vào.” Giọng nói của Cổ Nhược Phong đầy uy nghiêm, khiến cho hạ nhân đứng ở cửa vừa vặn có thể nghe thấy, quay đầu, nhẹ nhàng nói với Phong Huyết Lâen: “Đây là người mà Si Mị Võng Lượng đã chọn hôm qua, phu quân nhìn xem có người nào hợp ý chàng hay không.”

Phong Huyết Lân khẽ vuốt tóc Cổ Nhược Phong: “Phong nhi lại thay ta suy nghĩ.”

Vừa nói chuyện, hạ nhân bên ngoài đều đã tiến vào, vừa đúng ba mươi người, nam có nữ có già có trẻ có, cộng thêm Lý Vũ nữa là ba mươi mốt người.

“Gặp qua Vương gia, Vương phi.”

Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đi qua quan sát từng người một, quả nhiên tất cả đều là người tài giỏi, nhìn ánh mắt của một người có thể biết được tích cách nhân phẩm của hắn.

Cùng Cổ Nhược Phong liếc mắt nhìn nhau, đã biết rõ suy nghĩ trong lòng của đối phương, giọng nói lạnh lùng của Phong Huyết Lân vang lên: “Đứng lên đi.”

Nghe vậy trong lòng ba mươi mốt người đều cảm thấy chấn động, xem ra vị Huyết Vương này không hề yếu đuối giống như trong lời đồn.

“Ta mặc kệ trước kia các ngươi có thân phận gì, nhưng các ngươi đã là người của Huyết Vương phủ, Bổn vương chỉ có một yêu cầu, đó là phải trung thành với Huyết Vương phủ, Lý Vũ.”

“Vương gia có gì phân phó?” Lý Vũ cung kính cúi đầu.

“Ngươi đảm nhiệm chức quản gia của Vương phủ, đi an bài cho những người khác một chút.”

“Vâng.” Lý Vũ cũng không từ chối, đồng ý, tất cả hành động của hắn giống như hắn vốn đã là quản gia của Vương phủ!

“Người mà Phong nhi chọn quả nhiên đều là người tài giỏi.” Phong Huyết Lân cười khẽ.

“Si Mị Võng Lượng vẫn có chút năng lực này.” Đã sống ở kinh thành này trên trăm năm, chỗ nào cũng nhúng tay vào, ai có thể dùng ai không thể dùng còn không biết, vậy khi đó sẽ không cần làm quỷ rồi.

“Có muốn đi nơi nào chơi không?” Hắn biết nàng tới giờ cũng mới có nửa tháng, càng không thể nào đi ra ngoài, nhưng những nơi mình đi qua vẫn còn quá ít.

“Còn chưa có chơi đùa xong.” Cổ Nhược Phong tiếp nhận một đĩa điểm tâm tinh xảo do Mị dâng lên, ôm vào trong ngực, lấy một miếng đưa tới miệng Phong Huyết Lân.

“Vẫn chưa xong?” Phong Huyết Lân bày tỏ nghi vấn sau đó há mồm ăn điểm tâm, ừ, bánh ngọt này không tệ.

“Dĩ nhiên, chơi đùa vui như vậy làm sao có thể kết thúc sớm thế được?” Nói xong cũng nhét vào miệng mình một khối điểm tâm, tay nghề của mấy tên tiểu quỷ kia càng ngày càng tốt.

“Thật là xảo quyệt.” Phong Huyết Lân sủng nịnh sờ sờ đầu Cổ Nhược Phong, lại há mồm cắn miếng điểm tâm trên tay Cổ Nhược Phong. Hắn còn tưởng rằng nàng sẽ xử lý những người đó sau, không nghĩ tới bây giờ liền tính toán muốn bọn hắn đẹp mặt.

“Đây là Huyết Vương phủ địa bản của ta, muốn càn quấy, còn phải xem ta có đồng ý hay không, bọn hắn đã có bản lãnh hung hăng này, vậy cũng cần phải chuẩn bị chịu phạt cho tốt.” Cổ Nhược Phong ôn nhu nói, lời này nói ra cũng rất là vô tình. Những người này đã đợi ở Huyết Vương phủ mấy chục năm, làm mưa làm gió đã lâu, cũng bắt nạt Phong Huyết Lân không ít, coi như hiện tại bọn họ có cầu xin nàng ban chết, nàng cũng tuyệt không cho! Một khắc khi bọn họ bước chân vào Huyết Vương phủ, căn nhà giam kia cũng đã bắt đầu được chuẩn bị, vốn là nàng còn nghĩ báo thù này như thế nào, bây giờ thì tốt rồi, bọn hắn tự động đưa tới cửa, nếu như nàng không báo thù cho tốt vậy chẳng phải sẽ có lỗi với bọn họ, chẳng phải càng có lỗi với tâm sức của Mộ Dung Tô sao?

Đến đây, nội tâm phúc hắc của Cổ Nhược Phong vẫn chưa hoàn toàn được khai phá nay bởi vì Phong Huyết Lân mà bạo phát ra rồi.

“Phong nhi thích là được.” Phong Huyết Lân cũng không biết Cổ Nhược Phong có suy nghĩ này, chỉ cho rằng là nàng không quên những người đó làm càn trong Huyết Vương phủ.

“Tránh ra! Ta muốn nói chuyện với Vương gia!” Rốt cục Thị vệ trưởng mắt chuột* nào đó cũng ‘từ từ đi đến’.

*mắt chuột: mắt ti hí.

Trải qua ‘tầng tầng lớp lớp trở ngại’, rốt cục hắn cũng vọt được vào phòng khách.

“Có chuyện gì?!” Cổ Nhược Phong nổi giận, một người thị vệ cũng dám xông vào phòng khách?!

“Hồi Vương phi, thuộc hạ thất trách*!” Si vội vàng nhận tội.

*thất trách: không làm tròn bổn phận

“Nếu biết thất trách, vậy thì tự mình đi lãnh phạt!” Cổ Nhược Phong vô tình nói ra những lời này, cũng không quản lão thị vệ trưởng mắt chuột kia xông vào trước.

“Thuộc hạ tuân lệnh!” Nói xong, Si để cho lũ quỷ bên ngoài đi vào, mang theo băng ghế dài, còn bản thân mình rất phối hợp nằm ở phía trên, một bản tử đánh, một roi quất, cả hai cùng đồng thời đánh xuống.

“Bốp! Bốp!” Tiếng động vang vọng khắp phòng khách, có thể thấy được lực xuống tay không nhẹ! Một hai lần, quần áo phía sau lưng của Si đã bị nghiền nát, máu thịt lẫn lộn, quần áo trên mông lại càng đồng dạng với máu, còn kém không được vớt ra từ trong biển máu.

Thị vệ trưởng mắt chuột trừng to mắt nhìn một màn này, trong lòng hung hăng co rút một phen, Huyết Vương phi này thật là quá ác độc, đối với thuộc hạ trung thành của mình cũng xuống tay nặng như vậy! Vậy...

Cuối cùng, Si hoàn toàn ngất đi, cả người không còn một chút khí lực, máu tươi ‘tí tách’ từ trên người chảy xuống, nhuộm đỏ cả băng ghế dài, chảy đầy đất.

“Dẫn đi, không cho phép dùng dược, ba ngày không cho ăn cơm!” Giọng nói vô tình phát ra từ trong miệng Cổ Nhược Phong, quanh quẩn trong không khí, quấn quít bên tai Thị vệ trưởng mắt chuột, ong ong, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh hôm qua Lý cô cô tự tiện xông vào tân phòng, ham muốn mão quan trên đầu Huyết Vương phi, Huyết Vương phi không ngẩng đầu liền đem tay nàng chém xuống, còn rơi đến nơi cách đó một trượng! Cũng là không cho dùng dược, ba ngày không cho ăn cơm!

Toàn thân khẽ run rẩy, tình cảnh trong đầu thay đổi, ở lễ đường ngày đại hôn, Huyết Vương phi ở truớc mắt Hoàng thượng cũng có thể không chớp mắt liền lấy đầu Tân khoa trạng nguyên Nguyên Văn Thanh!

Huyết Vương phi này, căn bản không phải là người mà mình có thể chọc được! Nghĩ đến đó, hai chân của thị vệ trưởng mắt chuột liền mềm nhũn ra, chỉ kém là chưa có ngã xuống trên mặt đất.

“Đúng rồi, ngươi, xông vào đây có chuyện gì?” Cổ Nhược Phong nhấn mạnh chữ ‘xông’, cho dù là ai nghe thấy cũng đều hiểu, nếu không đưa ra một lý do hợp lý, vậy thỳ cần suy nghĩ cân nhắc cái mạng nhỏ của ngươi đi!

“Vương...Vương phi... tiểu nhân, tiểu nhân tới là vì người vừa rồi lại, lại đem mấy người tiểu nhân an bài vào Vương phủ, trong viện vắng vẻ nhất... Tiểu nhân nghĩ, làm thị vệ thì phải bảo vệ cho Vương phủ, tại sao lại có thể cách quá xa chỗ ở của Vương gia Vương phi, cho nên...” Càng nói càng thuận, hắn cảm thấy lý do này quá tốt! Xem đi, vì nghĩ đến an toàn của Vương gia và Vương phi, nhiều quan tâm, nhiều phụ trách!

“Vương phủ của bổn Vương phi không cần các ngươi bảo hộ.” Một câu nói liền đem ‘mắt chuột’ đánh vào địa ngực lần nữa.

“Không cần, không cần, không cần...” Trong đầu mắt chuột không ngừng quanh quẩn ba chữ kia...

“Bổn Vương phi để cho Si an bài chỗ dừng chân cho các ngươi chỉ là vì đạo thánh chỉ kia, nếu các ngươi không muốn ở nơi đó, vậy cũng được mời các ngươi rời đi.” Cổ Nhược Phong cực kỳ ôn nhu nói ra những lời này, ý tứ cực kỳ rõ ràng, từ nay về sau, hơn hai trăm người các ngươi ngoan ngoãn đứng ở trong viện tối kia cho ta, không cho phép ra ngoài nửa bước, nếu như bị phát hiện ra vậy thì liền đuổi khỏi Vương phủ!

“Này, chuyện này...” Mặt chuột trợn tròn mắt, nhưng hắn có thể nói gì sao? Một bên là thánh chỉ, một bên là Huyết Vương phi, người nào hắn cũng không đắc tội nổi, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: “Tiểu nhân, tiểu nhân xin được cáo lui trước.”

“Chậm đã.” Cổ Nhược Phong vuốt vuốt ngón tay thon dài của Phong Huyết Lân, gây họa liền muốn tính rời đi như vậy? Không dễ thế đâu!

“Không biết Vương phi còn có chuyện gì?” Nội tâm mắt chuột đau khổ, để cho ta trở về đi, coi như viện rách nát ta cũng nhận rồi!

“Ngươi thân là một hạ nhân, không hiểu quy củ xông loại vào phòng khách, Huyết Vương phủ này khi nào lại không có quy củ như vậy!” Cổ Nhược Phong trợn tròn đôi mắt, trong nhát mắt liền biến thành bộ dạng trước khi trừng phạt Si, “Người tới! Gia pháp hầu hạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.