Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 245: Q.2 - Chương 245: Chương 13.1: Chẳng qua chỉ định gieo họa




Lạc Phi báo lại tin tức tham quân vừa nói cho Quân Dập Hàn. Tròng mắt Quân Dập Hàn hơi trầm xuống, nói: “Bọn họ chắc ở gần đây vẫn chưa đi xa, ngươi ở lại chỗ này trông chừng, bổn Vương dẫn người tự mình đuổi theo.”

“Hàn Hàn, Nguyệt Nguyệt, Hàn Hàn, Nguyệt Nguyệt.” Tuấn mã vội vã trong gió đêm, Quân Dập Hàn vừa mới dẫn người giục ngựa tới đầu đường, chim Cô Lỗ đã thét lên vọt tới.

“Dẫn đường.” Quân Dập Hàn trầm giọng ra lệnh.

“Phía trước có cái hố, ngươi đi vòng qua bên cạnh.”

“Đường này quá không bằng phẳng, đổi đường đi.”

“Sườn núi này quá dốc, con đường mòn phía dưới nhìn không tệ.”

“Sông hình như quá sâu…”

“… Câm miệng!” Mộ Dung Thành đang ra sức quất ngựa chạy vào bí đạo cuối cùng không nhịn được với Ôn Noãn một đường cằn nhằn không nghỉ, nhỏ giọng giận dữ mắng mỏ

“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ta là bệnh nhân bị trọng thương, chịu không nổi lắc lư.” Ôn Noãn túm lấy ống tay áo to lớn của hắn lau vết máu rỉ ra nơi khóe môi vì nội phủ chấn động đưa cho hắn nhìn, vẻ mặt mang theo chút bất đắc dĩ.

“…” Mộ Dung Thành nhìn vết máu chói mắt trên ống tay áo, khóe mắt hung hăng co rút hai cái.

“Trước kia ta từng nghe nói nếu là người có thuật cưỡi ngựa tinh xảo, tuy rằng ở trên đường đá lộn xộn lởm chởm vẫn ổn thỏa như dong duổi trên đất bằng. Ta thấy ngươi một đường tới đây, mặc dù đường không tính là bằng phẳng, nhưng so sánh với đường quan chẳng qua kém hơn nửa, dùng cái này tính ra, ngựa của ngươi nên cưỡi thật vững vàng mới phải, sao lại lắc lư khiến cho ta hộc máu. Ta thật sự muốn hỏi Thái tử một câu.” Nàng giống như hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt của hắn đã đen thui đến vô cùng, nhẹ nhàng nhìn vào mắt hắn, “Thuật cưỡi ngựa của ngươi có phải kém một chút không?”

“… Nếu ngươi lên tiếng nữa, bản Thái tử liền ném ngươi từ trên lưng ngựa xuống ở đây.” Mộ Dung Thành cắn răng nghiến lợi nói.

“Ngươi chắc chắn?” Ôn Noãn chất vấn nhìn hắn, “Nếu như ngươi thật sự ném ta từ trên lưng ngựa xuống ở đây, ta sợ sẽ khí tuyệt tại chỗ, ngươi thật sự làm chuyện não tàn như vậy?”

“…” Mộ Dung Thành vì đề phòng bản thân mình lại bị nàng tức giận đến mất đi lý trí mà trực tiếp giết chết nàng, dứt khoát điểm luôn á huyệt của nàng. Mặc dù hắn không biết hai chữ “Não tàn” trong miệng của nàng có nghĩa là gì, nhưng nếu là ý trên mặt chữ chính là mắng đầu óc hắn có khiếm khuyết. Nữ nhân này, nàng thật to gan lớn mật, lại dám lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích hắn, còn vô sỉ lấy trọng bệnh của nàng ra uy hiếp hắn, mà hắn thế mà lại đáng chết không thể không tiếp nhận uy hiếp của nàng, thật sự vô cùng đáng ghét!

Roi của hắn hung hăng quất lên phát tiết tức giận lên người tuấn mã phía dưới, nhưng cũng hết sức chú ý tình huống đường phía trước, tránh những hố chỗ không bằng phẳng, cố hết sức giảm bớt lắc lư truyền tới trên lưng ngựa. Nhưng mà vì vậy, tốc độ chạy trốn rõ ràng giảm bớt.

“Thái tử, phía sau có truy binh đuổi theo.” Phó tướng giục ngựa tới bên cạnh Mộ Dung Thành bẩm báo.

Có thể đuổi theo nhanh như vậy, tất nhiên là Hàn Vương.

Không ngờ lại tới nhanh như vậy. Chân mày Mộ Dung Thành nhíu chặt, ra lệnh: “Ngã ba đường phía trước, Lý phó dẫn hơn trăm người rẽ trái, Trần phó dẫn hơn trăm người rẽ phải, còn dư lại theo bản Thái tử đi ở giữa.”

“Vâng.” Hai phó tướng nhất tề lĩnh mệnh.

Hơn ba trăm nhân mã lập tức chia ra làm ba ở ngã ba đường trước mặt, vội vã chạy đi theo hướng khác nhau.

Khóe môi Mộ Dung Thành nâng lên ý cười lạnh, tuy rằng Hàn Vương có bản lĩnh lớn bằng trời, hắn cũng không tin Hàn Vương một cái có thể đoán được hắn mang theo Ôn Noãn đi theo hướng nào, đợi dẫn người đuổi theo, hắn đã sớm mang theo Vương phi của Hàn Vương đi vào bí đạo, đến lúc đó Hàn Vương có thể làm gì hắn?

Hắn ảo tưởng kế này có thể kéo dài nửa khắc hơn khắc, hế nhưng hắn lại không biết mưu kế vụng về bậc này vốn không cần khiến Quân Dập Hàn động não, trực tiếp bị một con chim thần tốc phá giải. Ở ngã ba đường chim Cô Lỗ không hề dừng lại chút nào, bay thẳng đến đường ở giữa.

“Thái tử, bọn họ đuổi theo tới.” Binh sĩ phía sau bẩm báo.

Hơn mười người bỏ ngựa đi theo ta, những người khác tiếp tục giục ngựa nhanh chóng lên trước.” Trong lòng Mộ Dung Thành kinh hãi nhưng cũng lập tức làm ra ứng biến, hắn trực tiếp vác Ôn Noãn lên vai nhảy xuống ngựa, mang theo hơn mười tên binh sĩ chui vào trong rừng rậm bên cạnh, lồng ngực Ôn Noãn vừa đúng đặt trên vai hắn, theo động tác chạy của hắn lên lên xuống xuống chọc vào, đưa tay chùi vết máu xông đến cổ họng chảy ra nơi khóe môi, khuỷu tay vòng qua cổ hắn đập về phía mặt hắn.

Mùi máu tanh đập vào mặt, Mộ Dung Thành theo bản năng nghiêng đầu tránh, chưởng dầm dề máu kia của Ôn Noãn thuận thế vỗ vào ngực hắn. Tuy rằng trong rừng cây lá dầy che trăng, vết tay đỏ thẫm trên quần áo trắng như tuyết cũng hết sức bắt mắt. 

Mộ Dung Thành giận dữ trong lòng, giơ tay lên liền ném Ôn Noãn ra ngoài, nhưng vừa mới ném rời tay, lại vội vàng kéo nàng từ giữa không trung về đặt trong ngực ôm. Đây chính là bùa cứu mạng của hắn, cũng may mới vừa rồi lý trí kịp thời thu hồi, bằng không bị hắn giết chết rồi hắn chẳng phải giống như nàng từng nói, phải chết.

Ôn Noãn giơ tay lên lau máu trên khóe môi lần nữa, nhìn Mộ Dung Thành nở nụ cười âm trầm, Mộ Dung Thành bị cười đến sống lưng hiện lên từng cơn ớn lạnh, chỉ cảm thấy quỷ khí quanh quẩn trong rừng bốn phía u ám này, làm cho người ta dựng cả tóc gáy.

“Két…” Một tiếng chim kêu thê lương vang dội trong rừng cây bầu trời, tay Mộ Dung Thành run lên một cái, thiếu chút nữa làm Ôn Noãn té xuống. Hắn ổn định tâm thần một chút, gọi hai binh sĩ phân phó, “Hai ngươi đi trước mở đường.”

“Ngừng.” Quân Dập Hàn thắng ngựa, tầm mắt quét qua mặt cỏ gãy gần như không nhìn ra dấu vết gì, tròng mắt hơi trầm xuống, phân phó với mọi người sau lưng, “Bao vây con đường rừng này, không để cho bất kỳ một ai chạy.”

“Vâng.” Mọi người lĩnh mệnh mà đi.

“Hàn Hàn, Nguyệt Nguyệt, Hàn Hàn, Nguyệt Nguyệt.” Chim Cô Lỗ thấy Quân Dập Hàn không hề đi theo chân nó nữa, vỗ cánh phành phạch duỗi móng vuốt túm lấy ống tay áo hắn, hơi thở của Nguyệt Nguyệt rõ ràng ở phía trước, vì sao hắn lại muốn vào trong rừng đây? Mặc dù trong rừng dường như cũng có hơi thở của Nguyệt Nguyệt. Đầu óc nó nhất thời hơi hôn mê.

Nhưng vuốt chim đỏ rực của nó còn chưa dính tới ống tay áo của Quân Dập Hàn, lại trực tiếp bị hắn tụ lực ném ra bầu trời rừng cây ngoài mười trượng, khiến nó vừa giận vừa sợ thét chói tai ra tiếng.

Bóng dáng Quân Dập Hàn giống như một vệt sáng nhanh chóng xẹt qua giữa rừng, chỉ giây lát, đã phát hiện bóng dáng đoàn người Mộ Dung Thành, mà giờ phút này Ôn Noãn đang bị hắn ôm vào trong ngực, mặc dù không nhìn thấy mặt của nàng, thế nhưng từ khuỷu tay Mộ Dung Thành đang rủ xuống và hai chân cùng thân thể đang ngửa lên của nàng cũng đoán được. 

Sát ý trong mắt hắn tăng vọt, trong lòng bàn tay tụ nội lực, đang định một kích giết chết Mộ Dung Thành cứu Ôn Noãn về, nhưng trong không trung lại bỗng nhiên liên tiếp có ba mũi tên ngắn bắn tới. Hắn nghiêng thân tránh ra, một chưởng cách không đánh về phía tên bắn lén bắn ra, lúc người rơi xuống đã ra ngoài lùm cây ba trượng.

Là hắn tới? Như có cảm ứng, thân thể Ôn Noãn khẽ ngửa ra sau, tim không tự chủ được nhanh chóng nhảy lên, nghiêng đầu nhìn về phía sau… Mặc dù hoàn toàn tối tăm, trừ lúc đi ngang qua khiến nhánh cây đung đưa, ngoài ra không có gì cả. Không có một chút hơi thở của hắn, thì ra là, chỉ là ảo giác của nàng. Nàng mỉm cười chua chát, nói không rõ là thất vọng mất mát hay là gì khác. Nàng chợt cảm thấy trong lòng hơi mệt mỏi chút, không muốn đi suy nghĩ nhiều, vì vậy dứt khoát quay đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Tròng mắt bén nhọn của Quân Dập Hàn quét qua cỏ khô đổ xuống hơi loạn, giơ tay gỡ một mảnh vải vụn màu xám tro trên bụi cây, vẻ âm u trên mặt thoáng chốc nồng đậm càng kinh người. Người này chưa diệt trừ, hậu hoạn vô cùng!

Tâm tư hắn khẽ nhúc nhích, sắc mặt lại đột nhiên căng thẳng, cấp tốc lao tới chỗ Mộ Dung Thành biến mất. Tên ra trong chốc lát, hắn phi thân xuống tay áo phất cuốn lấy bắn trở về tất cả tên về phía bóng người như quỷ mị ở chỗ tối kia, chưởng tụ tập nội lực cũng theo đó đánh về phía người nọ. Cũng may, hắn tới kịp thời.

“Bịch.” Người áo xám không thể tránh tên bắn ngược về, còn chưa điều tiết nội lực đã cứng rắn đón lấy một chưởng này của Quân Dập Hàn, trong nháy mắt tâm mạch bị chấn bể, máu trong miệng như mặt nước tuôn trào ra, thế nhưng hắn lại nở một nụ cười cực kỳ dữ tợn, hết sức liều mạng phun ra: “Ta lấy viêm đỉnh luyện độc công, chính là thần tiên trên đời cũng không cứu được ngươi. Ta giết không được Ôn Noãn, giết ngươi cũng giống như báo thù cho Nam Cung thế gia ta, ha ha ha ha, vì cứu một nữ nhân bị mình hưu, chôn vùi mạng của mình, liền coi như các ngươi có thâm tình như biển sâu, cũng đánh không lại được âm dương cách xa nhau, ha ha ha… Ặc…” Một hơi cuối cùng của hắn đã tuyệt ngã xuống, ý cười vẫn ở trên mặt.

Quân Dập Hàn mở lòng bàn tay ra, nhìn một vòng khí đen chiếm cứ, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo. Chẳng lẽ ông trời thật sự trêu ghẹo, hắn cũng không đợi được đến ngày đưa nàng về bên mình?

Hắn hung hăng nắm chặt lòng bàn tay lại, lướt thân đuổi theo về phía Mộ Dung Thành, lúc này cứu nàng ra mới là chuyện cấp bách, về phần số mạng ông trời nói, Quân Dập Hàn hắn cũng không tin tưởng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.