Mạnh Cô Nhiễm giống như thật mà là giả cười nhìn nàng, môi đỏ tươi hé mở, giọng nói lười biếng chậm rãi phun ra hai chữ thật sự hết sức muốn đánh: “Ngươi đoán.”
Đoán đại gia ngươi! Ôn Noãn nhịn kích động muốn nhấc chân đạp hắn đứng dậy định xuống xe, nhưng ngón tay vừa chạm tới màn xe lại thu lại, lấy ra một bình sứ ở trong ống tay áo đổ một viên khống nhan đan ra ăn vào. Bây giờ, còn chưa tới thời cơ nàng chính diện giao phong với Mộ Dung Tịnh và Vương công công.
Mạnh Cô Nhiễm vô cùng có hứng thú nhìn khuôn mặt lập tức thay đổi của nàng, thở dài nói: “Bản lĩnh thần kỳ biến sắc mặt của Các chủ thật sự khiến bổn tọa nhìn mà than thở.” Ngón tay thon dài như ngọc khớp xương rõ ràng của hắn chìa ra tới trước mặt nàng: “Cho bổn tọa một viên nếm thử một chút.”
“…” Ôn Noãn ném trọn cả bình cho hắn, xoay người xuống xe ngựa.
“Thuốc này của ngươi trái lại có khẩu vị rất mới mẻ độc đáo, bổn tọa ăn rất ngon miệng, quay đầu lại luyện chế thêm mấy bình cho bổn tọa.” Mạnh Cô Nhiễm dạo bước tới bên cạnh nàng, ngữ ý thản nhiên nói xong đồng thời viên thuốc cuối cùng rơi vào trong môi đỏ mọng của hắn.
Ôn Noãn cất bước liền đi, vẫn không muốn để ý tới hắn, nhưng đi hai bước tỏng lòng bỗng nhiên giật thột, đột nhiên quay đầu lại, nhìn khuôn mặt Mạnh Cô Nhiễm nhanh chóng biến ảo thay đổi, khóe mắt co rút, chỉ cảm thấy quả thật không đành lòng nhìn hắn. Vì đề phòng gương mặt này của hắn bi người khác nhìn thấy thật sự coi là yêu nghiệt, từ đó bị hắn trực tiếp toi mạng tại chỗ rước lấy tai họa, nàng vài bước tiến lên kéo hắn trở về xe ngựa, mặt căng cứng nói: “Chẳng lẽ ngươi ăn hết trọn cả bình thuốc?”
“Chính là một bình thuốc, chẳng lẽ Các chủ đau lòng, còn cố ý kéo bổn Các chủ về xe ngựa khiển trách sao?” Mạnh Cô Nhiễm không để ý liếc nhìn nàng, lúc liếc mắt nhìn nàng, khuôn mặt nho nhã tuấn tú lại khẽ tiến lên trước không quá mức mong muốn nói: “Dung mạo này của bổn tọa có thể có biến hóa?”
Ôn Noãn nhìn khuôn mặt nhanh chóng thay đổi kia, da mặt căng cứng hơn chút nữa, yên lặng đưa cho hắn cái gương. Giọng đè nén nói: “Tự ngươi soi đi.”
Mạnh Cô Nhiễm nhìn vẻ mặt y hệt táo bón của nàng, trong lòng mơ hồ dâng lên dự cảm xấu, chẳng lẽ tác dụng của thuốc này ngược lại với dung mạo của bản thân, xấu xí biến thành đẹp, đẹp biến thành xấu xí, vì vậy, sắc mặt của hắn thay đổi trở nên vô cùng xấu xí không đẹp mắt bằng nàng?
Hắn hoài nghi ôm gương lên soi, yết hầu thiếu chút nữa lệch ra. Chỉ thấy gương mặt trong gương tuấn nhã phi phàm tuyệt hảo, mặc dù thua kém một hai so với nguyên trạng của hắn, nhưng vẫn đều là thượng thừa trong thượng thừa, nhưng vấn đề là, vấn đề là những dung mạo thượng thừa trong thượng thừa này lại như gió thổi mây bay không ngừng biển đổi, không phải chỉ trong chốc lát có thể dừng lại.
“Khống nhan đan này của ngươi không phải độc luyện thành?” Giọng nói từ trước đến giờ luôn lười biếng của Mạnh Cô Nhiễm lộ ra vài phần lạnh lùng, mảnh gương nhỏ trong tay hắn thoáng chốc hóa thành bột phấn vàng từ đầu ngón tay chảy xuống, theo ánh sáng xuyên qua khe hở màn xe rất nhỏ, nhìn ánh sáng lung linh hết sức đẹp mắt.
“Chắc chắn là độc, nhưng còn tăng thêm chút dược liệu khác tới trung hòa, độc tính rất nhỏ.” Tầm mắt Ôn Noãn bình tĩnh nhìn màn xe, không nhìn khuôn mặt lộ ra vẻ phấn khích kia. Nhẫn nhịn, cuối cùng nàng không nhịn được, “Cho nên chuyện này nói cho ngươi biết thuốc không thể ăn lung tung, càng không thể ăn nhiều. Mặc dù thân thể ngươi kháng độc không phải người bình thường có thể so sánh, nhưng nó, có vẻ vẫn ở trong phạm vi người bình thường.”
“Ngươi đây là đang bỏ đá xuống giếng chê cười bổn tọa?” Giọng nói của hắn giống như cơn gió thổi qua trong mùa đông khắc nghiệt, nhiệt độ bên trong buồng xe nhanh chóng hạ xuống.
“Không có, ta chỉ có lòng tốt chỉ điểm.” Ôn Noãn nghiêm trang, nhưng khóe môi càng mím chặt hơn.
Mạnh Cô Nhiễm nhìn vẻ mặt cố hết sức kiềm chế ý cười của nàng, tâm như gió xuân thổi qua giận dữ tan rã, liền chỉ mở lòng bàn tay ra lạnh nhạt nói: “Đưa thuốc giải ra đây.”
“Không có, ngươi nên biết bổn Các chủ luyện độc cũng không luyện thuốc giải.” Lời này vừa ra, bên trong buông xe vốn nhiệt độ thấp giống như sương giá ngưng kết, nàng liền không nhanh không chậm bổ sung, “Nếu nhất định có thuốc giải, thuốc giải này duy nhất chính là thời gian. Bình thường một viên có tác dụng duy trì mười hai canh giờ, nhưng tình huống của ngươi như thế… Bổn Các chủ lần đầu tiên gặp phải, cũng không quá chắc chắn thời gian tác dụng của nó rốt cuộc áp dụng phương thức chất chồng hay phương thức bình quân.”
“… Thôi, để Thanh Nham hộ tống ngươi đi.” Mạnh Cô Nhiễm ném cho nàng tấm lệnh bài, ngay sau đó dựa vào buồng xe nhắm mắt dưỡng thần, “Nếu trên đại điển xảy ra chuyện gì quá mức lý thú, nhớ về nói cho bổn tọa nghe.”
Ôn Noãn nhận lấy lệnh bài lập tức rời xe, đi không được mấy bước, cuối cùng không nhịn nổi nữa, đưa tay che miệng nơi cổ họng phát ra tiếng cười thật thấp.
Bên trong xe, khóe môi Mạnh Cô Nhiễm hơi nhếch, biết cười là tốt rồi.
Mấy tầng cửa cung, một đường thuận lợi, đợi đi tới bên ngoài đại điện thì thái giám cất tiếng nói chói tai cao giọng thông báo: “Hữu Thừa tướng nước Tịch Nguyệt đến.”
Ôn Noãn thong dong đi vào đại điện, cúi người thi lễ với Mộ Dung Tịnh trang điểm tinh xảo dung mạo lộ vẻ càng xinh đẹp hơn ngồi phía trên nói: “Hữu Thừa tướng Mẫn Tư nước Tịch Nguyệt ra mắt Thái hậu, nay phụng mệnh Ngô hoàng chuẩn bị lễ trọng tiến đến chúc mừng quý quốc sắc phong Hoàng thái đệ, kính xin Thái hậu vui vẻ nhận.” Dứt lời, Thanh Nham lập tức trình hộp bát bảo vàng tím lên, Vương công công nhận lấy trình lên cho Mộ Dung Tịnh, Mộ Dung Tịnh mở ra nhìn coi, trong mắt hơi lộ vẻ hài lòng, “Hoàng đế quý quốc thật có tâm, lễ này ai gia rất mừng. Lát nữa đại điển sắc phong bắt đầu, Mẫn Thừa tướng mời vào ngồi trước.”
“Tạ Thái hậu.” Ôn Noãn theo cung nhân bước đi thong thả ngồi xuống vị trí đầu tiên ở phía dưới bên phải, trong lòng thầm nói Mạnh Cô Nhiễm cho nàng thân phận này ngược lại rất có tác dụng, khó trách ngày trước khi nàng nhắc tới hôm nay trong cung có trọng binh canh giữ, hắn rất lơ đễnh, vốn lấy thân phận của hắn có khả năng công khai đi vào, căn bản không cần che giấu. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi sinh lòng hoài nghi thân phận của hắn, nàng nhìn kỹ lệnh bài hắn cho nàng, ám văn chạm rỗng điêu khắc huyền phù từ vàng ròng tạo ra, còn là hoa văn cung đình Tịch Nguyệt, không thể nào làm giả. Nếu chỉ có lệnh bài này mà nói, thuộc về Mạnh Cô Nhiễm phái người đi trộm cướp cũng không quá. Nhưng sau khi Thanh Nham vào cửa cung, thần sắc bình tĩnh ứng đối thong dong vả lại khi vào điện còn nhắc nhớ nàng lấy “Thân phận” lúc này của nàng, chỉ cần thi lễ với Mộ Dung Tịnh là được không cần quỳ lạy, hiểu rõ nghi lễ cung đình như vậy, hẳn là người thường đi lại trong cung. Như thế, rốt cuộc thân phận của Mạnh Cô Nhiễm là thân phận gì?
Nàng ngẫm nghĩ, nghĩ không ra nguyên nhân, liền cũng lười tiếp tục suy nghĩ, nàng sớm muộn sẽ biết được thân phận của hắn là gì, cần gì phải nóng lòng trong nhất thời. Trước mắt, ngược lại xem một chút xem hôm nay rốt cuộc có thể xuất hiện vui mừng ngoài ý muốn như trong lời Mạnh Cô Nhiễm hay không.
Trong thời gian đó lại có sứ thần tới chúc, tuy nước Linh là một trong ba nước lớn, xung quanh có không ít nước nhỏ phụ thuộc, nhưng bởi vì trong vòng gần hai năm loạn không ngừng, thêm với triều chính do nữ nhân cầm giữ, uy áp đối với các quốc gia xung quanh yếu đi không ít, vì vậy, tới chẳng qua chỉ là tốp năm tốp ba.
“Thái tử nước Kim Mộ Dung Thành tới.” Giọng thông báo của thái giám lại vang dội đại điện.
Động tác thêm trà của Ôn Noãn hơi ngừng lại, Mộ Dung Thành, là Mộ Dung Thành năm đó bị Quân Dập Hàn đánh bại? Lúc đầu nghe được tên của hắn, là ở tiệm trà Giang Hoài, khi đó nàng giả dạng nam tử đi tiệm trà tung tin tức Vương phi muốn nạp thiếp cho Vương gia, đúng lúc gặp tiên sinh kể chuyện đang nói tới đoạn hắn dùng năm ngàn binh sĩ đánh bại mười vạn đại quân của Thái tử nước Kim, nàng cũng liền thuận tiện uống trà lắng nghe. Lúc ấy nàng nghe đoạn sử ghi lại chiến tích này, có tâm tình gì? Hình như là xem thường, nhưng đáy lòng lại không kiềm chế nổi và vui mừng kiêu ngạo.
“Đại nhân.” Giọng nói trầm thấp của Thanh Nham ở sau lưng thật thấp truyền đến.
Ôn Noãn hồi hồn, lúc này mới phát hiện động tác rót trà của mình vẫn còn đang tiếp tục, nước trà trong tách đã đầy tràn ra một mảng lớn trên bàn, mà mọi người cả sảnh đường đền đang nhìn nàng, sắc mặt Mộ Dung Tịnh hơi có vẻ giận nói: “Nhìn hữu Thừa tướng giống như không yên lòng, chẳng lẽ đại điển sắc phong Hoàng thái đệ của nước Linh ta thật sự khiến hữu Thừa tướng cảm thấy thật nhàm chán?”
“Thái hậu bớt giận, tại vì khi Mẫn Tư uống trà này nhìn nước trà trong suốt vả lại vào miệng có mùi ngọt thơm ngát, đúng là trân phẩm trong trà. Hoàng thượng của ta xưa nay thích trà, Mẫn Tư liền nghĩ nếu như Hoàng thượng của ta có thể nếm được trà này, mặt rồng nhất định cực kỳ vui mừng. Nhất thời thất thần, mong rằng Thái hậu chớ nên trách tội.” Ôn Noãn đứng dậy thi lễ, lạnh nhạt tự nhiên nói.
“Hả?” Lời nói dối vụng về như thế mà dám lấy ra lừa dối bà, trong tiếng cười của Mộ Dung Tịnh mang theo lạnh lẽo nói, “Nếu như thế, vậy ai gia liền tặng cho hữu Thừa tướng nửa sọt lá trà mang về cho Hoàng đế của quý quốc như thế nào?”
“Tạ Thái hậu.” Ôn Noãn thong dong ngồi xuống, mơ hồ mắt điếc tai ngơ với tiếng chê cười trên điện, không hề cảm thấy mặt mũi bị tổn hại.
“…” Mộ Dung Tịnh hoàn toàn không phản bác được hành động không cần thể diện này của hắn, thêm với thời cuộc hiện nay cũng không tiện tra cứu, chỉ đành phải nhíu mày nói với Thái thường thị khanh Lý đại nhân, “Giờ lành đã đến?”
“Bẩm Thái hậu, giờ lành đã đến.” Lý đại nhân khom người trả lời.
“Bắt đầu đi.”
“Vâng.” Lý đại nhân cao giọng nói, “Đại điển sắc phong Hoàng thái đệ bắt đầu, cho mời tứ Điện hạ lên điện tiếp nhận sắc phong.”
Nước đọng trên mặt bàn đã được các cung nữ tay chân lanh lẹ thu dọn sạch sẽ. Ôn Noãn rảnh rỗi rót tách trà, cầm tách định uống lại cảm thấy có một tầm mắt dính chặt vào trên người nàng thật sự khiến cho dạ dày người ta cực kỳ khó chịu, nàng hơi trừng mắt lên, đối diện là Thái tử Mộ Dung Thành sinh ra ở nước trái đào trên mặt cũng dính vào vài phần sắc hoa đào đang nhếch môi cười với nàng, tách trà trên ngón tay cách không giơ lên về phía nàng lấy lòng.