Sau khi hải tặc Đao Ba bị đánh rơi mấy cái răng mang theo máu phun ra, cuối cùng cầm cự không nổi, đề khí hóp bụng lớn tiếng nói: “Phục, ta phục, mau dừng đánh, ôi trời ơi, lại đánh nữa răng sẽ rớt sạch.”
Mấy Phi Chúng lại mạnh mẽ đạp đá mấy cái rồi mới tản ra. Cả người hải tặc Đao Ba rách nát vẻ mặt đen bầm tóc tai rối bời thiếu mấy răng cửa lập tức chống cửu hoàn đại đao ngoan ngoãn ngồi chồm hổm bên cạnh sát thủ mặt lạnh.
“Còn có ai không phục?” Tầm mắt Cố Thần Vũ lạnh lùng quét về phía mấy người còn dư lại, hơi khựng lại trên nam tử âm nhu lặng lẽ giấu thân thể sau lưng mọi người, “Ta nghe nói ngươi vô cùng yêu gương mặt đó của ngươi?”
“Ấy này, lão đại, người ta phục ngươi sùng bái ngươi nhất.” Nam tử âm nhu vứt mị nhãn về phía Cố Thần Vũ rồi lập tức uốn éo người đứng một chỗ với Đao Ba mặt lạnh.
Cố Thần Vũ nhíu nhíu mày, nhịn cuồn cuộn trong dạ dày, dời tầm mắt về phía mã tặc, “Đời ta thấy người chết nhiều rồi, ngược lại chưa từng thấy ngũ mã phanh thây, không bằng đặc biệt dùng phương pháp này biểu diễn một lần trên người ngươi?”
“Lão tử…”
Tay mã tặc cầm roi ngựa quanh thân sát khí nặng nề, có mấy người khổ sở phía trước làm gương, tất cả mọi người thấy hắn chắc chắn quy thuận không thể nghi ngờ, vậy mà hắn mở miệng khí thế lại hung hăng như thế, trong nháy mắt mọi người tập trung ánh mắt lên người hắn, lộ ra vẻ khâm phục. Nhưng hắn nhìn mọi người, lại nhìn năm người cười đến nhe răng nhếch miệng, trong tay dắt một con ngựa to lớn tứ chi khỏe mạnh, bước nhanh về phía trước, hai tròng mắt mọi người trợn to, đầu gối hắn khẽ cong, “Phịch” đột nhiên quỳ trên mặt đất, cao giọng nói: “Từ nay về sau lão đại chính là lão đại của ta, ta thề chết theo lão đại.”
“Hứ…” Trong đám người vang lên âm thanh cực kỳ khinh thường.
Đối mặt với mọi người phỉ nhổ, mã tặc cũng mặt không đổi sắc, cười lạnh. Ngoài kia không chỗ nán lại, trốn tới nơi quỷ quái này kéo dài hơi tàn, là vì cái gì? Còn không phải vì để còn sống, chỉ có còn sống mới có hy vọng. Nếu phải còn sống, hắn có ý do gì nói vì cốt khí mà không nghe lệnh? Thứ gọi là cốt khí này, từ khi bước vào nơi quỷ quái này, đã sớm không còn rồi.
(*) Cốt khí: khí phách, khí thế, không chịu khuất phục.
Mười người mạnh nhất trong địa ngục ma quỷ bị kích tới quyết đấu với Cố Thần Vũ, sau khi mười người bị đánh bại, bốn người mạnh nhất trong đó lại rối rít quy thuận, có tác dụng dẫn đầu của bốn người này, mấy người khác làm ra lựa chọn gì tất nhiên không cần nói cũng biết.
“Bọn ta thề chết theo lão đại.” Sáu người sau khi nhìn lẫn nhau đều cùng nhau quỳ một chân trên mặt đất. d1en d4nl 3q21y d0n
“Bọn ta thề chết theo lão đại.” Những người còn lại thấy mười người ác nhất đều đã quy thuận, tất nhiên vội vàng tỏ rõ cõi lòng. Mà mục đích Cố Thần Vũ thu phục mười người này trước mặt mọi người chính là như thế. Chỉ có đánh vỡ vách tường nơi đáy lòng bọn họ, bọn họ mới biết, ai, mới là mạnh nhất.
Nhóm tán loạn lớn nhất này đã thu phục toàn bộ, chỉ cần nhét thế lực ba phương còn lại vào trong tay, thế giới hắc ám này đã có thể nhất thống, nó đúng là lực lượng cường đại trong tay hắn, một lần nữa đặt chân vào lực lượng cuộc đấu thiên hạ nước Linh.
Cố Thần Vũ nhìn ngươi ở địa ngục ma quỷ đông nghìn nghịt quỳ dưới chân, tròng mắt sâu lại chìm. Noãn Bảo, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại.
Ôn Noãn lấy lý do tập trung trừ độc tránh khỏi làm phiền trở về Minh Nguyệt các, Quân Dập Hàn nhìn công vụ chất như núi trước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn khác thường, chân mày hơi nhíu, ngẫm nghĩ chẳng lẽ mấy ngày nay mình đòi hỏi quá nhiều đã chọc giận nàng? Hắn ngẫm nghĩ, lại cảm giác không đến nỗi, trước mắt trống không trên thân thể nàng còn chưa hoàn toàn hồi phục, hắn đã rất tiết chế, chắc không phải xảy ra vấn đề ở phương diện này.
Vậy vì sao nàng nhất định chạy về Minh Nguyệt các giải độc? Còn nói phải tránh bị quấy rầy? Quân Dập Hàn càng nghĩ trong lòng càng phiền muộn, trùng hợp lúc này Bạch Ưng vén rèm lên đi vào, thấy vẻ mặt của hắn đang định lặng lẽ lui ra ngoài, lại nghe hắn lạnh lùng nói: “Có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì.” Bạch Ưng lập tức phủ nhận, nam nhân này vừa nhìn đã biết chính là dục vọng không được thỏa mãn, tuy có chuyện lớn bằng trờ cũng tốt nhất chờ hắn bình tĩnh trở lại, bằng không xui xẻo chỉ có mình, hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Thuộc hạ chính là tới bẩm báo Vương gia một tiếng, sau khi binh lính uống thuốc của Vương phi, toàn bộ đã tốt rồi, thuốc của Vương phi thật sự thần kỳ. Thuộc hạ còn chuyện khác cần xử lý, sẽ không quấy rầy Vương gia nữa.”
“Đợi chút.” Quân Dập Hàn nhìn Bạch Ưng gấp gáp định rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến trước đây Bạch Ưng không che đậy miệng nói hắn hắn hưu nàng trước mặt nàng, chẳng lẽ nàng vì chuyện này mà tức giận với hắn? Hắn suy nghĩ tỉ mỉ, cảm giác sâu sắc rất có thể có khả năng này, liền tròng mắt lộ ra ánh sáng sâu kín nói, “Vừa đúng, bổn Vương có chuyện muốn tìm ngươi.”
Thật sự đụng phải rồi hả? Bạch Ưng im lặng thở dài trong lòng, chỉ đành phải tiến lên phía trước nói, “Vương gia có chuyện gì căn dặn?”
Một lát sau, Bạch Ưng đầy mặt xanh xao đi từ trong trướng của Quân Dập Hàn ra ngoài, nhìn Lạc Phi đang đảo vòng doanh trướng cách đó không xa, tâm tư thay đổi kêu: “Phi Phi, đi nào, đi uống rượu với gia.”
Trái cây gặm được một nửa trong tay Lạc Phi lập tức đập về phía gáy hắn.
Sở Hoan nhận được trái cây Vu Nguyệt Lăng ném tới, xoa xoa trên tay áo rồi vừa gặm ăn vừa rù rì nói: “Không tệ, rất ngọt.”
“Nhìn ngươi cũng không giống tiểu tử hoang dã, sao làm việc lại thô thiển như vậy, quả này còn chưa rửa đâu, ngươi lại thật sự nhận lấy ăn, cũng không sợ đau bụng.” Vu Nguyệt Lăng bĩu môi cầm miếng khăn lụa trắng tinh đặt trên đệm ghế rồi mới cau mày với hắn nói.
“Kêu cái gì, tiểu gia mới không sợ.” Sở Hoan cẩu thả tiếp tục gặm, tròng mắt tròn vo liếc nhìn dáng ngồi cực kỳ đoan chính của nàng ta bĩu môi nói: “Mạnh đại ca ra ngoài làm việc, còn chưa trở lại.”
“Bản tiểu thư biết, bản tiểu thư ở đây chờ chàng trở lại.” Vu Nguyệt Lăng không vui trợn mắt nhìn mắt hắn.
Sở Hoan lười phải chấp nhặt với nàng ta, tiếp tục gặm trái cây của hắn.
Lần đầu tiên hắn và Vu Nguyệt Lăng gặp mặt, bởi vì ngôn ngữ bất đồng nên bất hòa hung hăng đánh một trận, có lẽ do hai người đều được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, xương cốt đều có vài phần bễ nghễ khí thế hơn người, sau khi đánh xong mặc dù phát hiện tức giận không sai, nhưng vẫn miễn cưỡng thông qua, vì vậy sau này gặp mặt mặc dù chung đụng không tính là hữu nghị nhưng cũng bình an vô sự.
“Này, ngươi cũng biết khi nào chàng trở lại?” Ngồi nửa khắc, cuối cùng Vu Nguyệt Lăng không nhịn được hỏi.
“Tiểu gia làm sao biết được?” Sở Hoan tiện tay vứt hột ôm lấy tiểu Bạch đứng bên chân, vuốt ve lông nó, đáy mắt dâng lên ý cười giảo hoạt, hắn nắm hai chân tiểu Bạch đột nhiên đưa lại gần trước mắt Vu Nguyệt Lăng, bị sợ đến Vu Nguyệt Lăng đứng ngồi không yên mặt mày biến sắc, nháy mắt ngã ngồi xuống đất, đợi đến khi thấy rõ là Sở Hoan trêu mình thì thẹn quá thành giận, rút roi bên hông ra, hung hăng quất một roi về phía Sở Hoan, trong miệng mắng, “Ngươi tên tiểu tử chết toi, xem hôm nay bản tiểu thư có quất chết ngươi không.”
“Ngươi đánh tiểu gia, tiểu gia phải đi tìm Mạnh đại ca tố cáo, nói ngươi là phụ nhân hung dữ chỉ biết quất người, xem sau này huynh ấy còn có gặp ngươi không.” Sở Hoan thấy Vu Nguyệt Lăng rút roi ra, lập tức bản lĩnh linh hoạt trốn sau cây đại thụ.
“Hừ, coi như bản tiểu thư là phụ nhân hung dữ thì thế nào? Chàng thấy cũng phải gặp, không thấy cũng phải gặp, không phải do ngươi.” Vu Nguyệt Lăng tức giận, nàng vốn chỉ định dọa Sở Hoan một chút lấy lại mặt mũi, nhưng nghe Sở Hoan nói như thế, trong lòng nàng không khỏi giận tím mặt, ra roi thẳng tắp quất về phía Sở Hoan.
“Dừng tay.” Theo một tiếng nói lạnh lẽo vang lên, hổ khẩu * Vu Nguyệt Lăng tê rần, roi trong tay rớt ra rơi thẳng trên mặt đất.
(*) hổ khẩu: Khoảng giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ
“Mạnh đại ca, cứu mạng.” Sở Hoan ôm tiểu Bạch nhanh chóng chạy tới sau lưng Mạnh Cô Nhiễm, hồi tưởng tới thiếu chút nữa bị roi quất lên mặt, trong lòng hắn hung hăng nghiến răng, thù này không báo không được.
“Có bị thương không?” Mạnh Cô Nhiễm nhìn chằm chằm Sở Hoan ở bên cạnh đang cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Vu Nguyệt Lăng tóc tai rối loạn, đáy mắt nhiễm ý cười.
“Cũng may Mạnh đại ca trở về kịp thời, bằng không gương mặt của ta đây sẽ bị phá hủy.” Sở Hoan tức giận nói.
“Ai bảo ngươi làm ta sợ trước.” Vu Nguyệt Lăng không phục phản bác, chỉ vào Sở Hoàn tố cáo với Mạnh Cô Nhiễm, “Mạnh đại ca, là hắn dùng thỏ làm ta sợ trước, ta mới quất hắn, hắn chính là đáng đánh đòn.”
“Ngươi mới đáng đánh đòn, cả nhà ngươi đều đáng đánh đòn.” Sở Hoan giậm chân mắng.
“Ngươi, ngươi dám mắng cả nhà ta? Cẩn thận ta cho người chém ngươi.” Vu Nguyệt Lăng giận đến trợn to mắt.
“Ta không chỉ mắng cả nhà ngươi, ta còn mắng mười tám đời tổ tông nhà ngươi.”
“A a a… Ta muốn đánh chết ngươi tên tiểu tử đáng chết.”
“Ai sợ ai, tiểu gia cũng đang muốn đánh ngươi đồ nha đầu chết tiệt.”
“Chủ thượng, có cần thuộc hạ đi tách bọn họ ra không.” Thanh Nham nhìn hai người trong hoa viên đánh đến khó mà tách ra, buồn cười lại không dám cười, sắc mặt căng thẳng hỏi.
“Không cần, để cho bọn họ đánh, sau khi đánh xong báo lại kết quả cho bổn tọa là được.” Mạnh Cô Nhiễm xoay người đi, đi được hai bước lại nói, “Bổn tọa không hy vọng nhìn thấy Sở Hoan bị thương quá nặng.”