Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 204: Q.1 - Chương 204: Chương 55.2: Lão tử không có hứng thú với ngươi




“Điện hạ?” Hai ma ma không hiểu nhìn về phía hắn.

“Hắn cũng chỉ là một hái hoa tặc hâm mộ bản Điện hạ khi bản Điện hạ xuất cung du ngoạn mà thôi, không làm chuyện gì đại gian đại ác, tối nay tìm tới trong cung tất nhiên chính là vô cùng tưởng niệm bản Điện hạ, có thế mới dính vào nguy hiểm tới nhìn mặt bản Điện hạ, lấy an ủi nỗi khổ tương tư. Mặc dù bản Điện hạ không đáp lại hắn, nhưng hiện giờ không thể để cho hắn bởi vì mến mộ bản Điện hạ mà đưa tới họa sát thân. Bọn ngươi thả hắn ra, để bản Điện hạ đánh hắn một trận rồi xuất cung là được.” Sở Hoan tiện tay cầm một trái táo vừa gặm vừa mơ hồ không rõ nói.

“Điện hạ, chuyện này…” Sắc mặt hai ma ma chợt xanh chợt tím, hiển nhiên khó có thể tiếp nhận lời nói bậy bạ của hắn.

“Này cái gì mà này? Chẳng lẽ các ngươi không nghe lời bản Điện hạ nói rồi hả?” Sở Hoan cầm trái táo chỉ vào hai người phồng má nói.

“Cái lồng bằng huyền thiết này cực kỳ khó có thể mở ra, chắc hẳn Điện hạ cũng biết. Không bằng Điện hạ đi nghỉ ngơi trước, đợi chúng nô tỳ mở lồng huyền thiết ra, lại áp tải vị công tử này đến trước mặt ngài, ngài xem như thế nào?” Ma ma chưởng như băng cung kính nói.

“Ngươi nói cũng đúng.” Sở Hoan quấn lấy quần áo trên người, ngưng mắt nhìn Ôn Noãn nhàn tản tự nhiên trong lồng, nhếch môi nói, “Cũng được, các ngươi nâng giường êm của bản Điện hạ đến đây, lấy thêm hai chăn dầy.”

“Điện hạ, ngài đây là?”

“Nghỉ ngơi, còn không mau đi.” Sở Hoan trợn mắt nhìn về phía bà ta, giống như lời này của bà ta hỏi thật dư thừa.

“… Vâng.” Hai ma đồng thời đi về phía trong điện.

“Nói một chút coi, vì sao phải cứu ta?” Ôn Noãn vắt nước trên quần áo, giống như tán gẫu hỏi.

“Nể tình ngươi chứa chấp tiểu gia mấy ngày, tạm thời đại phát từ bi cứu giúp.” Sở Hoan đứng ngoài lồng huyền thiết nhìn nàng mang mặt nạ màu bạc, “Sẽ không phải thật sự bị phong thái của tiểu gia mê hoặc tới cướp sắc chứ?” Hắn nói xong, không đợi Ôn Noãn trả lời, lại suy nghĩ một chút, gật đầu khẳng định nói, “Ngươi nhất định thật sự coi trọng tiểu gia rồi, bằng không lúc ấy vì sao trông nom tiểu gia như vậy? Lúc đó tiểu gia còn chưa thông, hiện giờ cuối cùng sáng tỏ.” Hắn nói xong giống như khổ não, một tay chống cằm, miệng cắn trái táo lại mở miệng nói, “Mặc dù chưa từng nhìn thấy vẻ mặt thật của ngươi, nhưng cảm giác dáng vẻ của ngươi cũng không tệ, đáng tiếc gia đã có người mình thích, nếu không có, ngược lại còn có thể miễn cưỡng thu nạp ngươi.” Hắn nuốt miếng táo trong miệng xuống, giọng nói rất thành khẩn thêm tỏ rõ lập trường, “Sau khi lồng sắt mở ra, ngươi liền tự động rời đi đi, đừng dây dưa tiểu gia nữa, tiểu gia sẽ không dễ dàng dao động.”

“…” Ôn Noãn yên lặng xoay người đưa lưng về phía hắn, từng gặp tự luyến, nhưng tự luyến đến chẳng cần thể diện như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. 

“Này này, ngươi cũng đừng bởi vì tiểu gia cự tuyệt ngươi liền giận dỗi nhất định lưu lại, đến lúc đó thua thiệt là ngươi, nếu để cho mẫu hậu biết, cho dù là tiểu gia, cũng không thể nào cứu được mạng của ngươi.” Hắn chuyển tới trước mặt Ôn Noãn, khó có được tận tình khuyên bảo, “Thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, ngươi cần gì phải nhất định…”

“Cho dù ngươi không nói, chẳng lẽ ngươi không sợ bọn họ nói?” Ôn Noãn nín nhịn vọng động muốn đánh hắn, nói sang chuyện khác.

“Họ?” Sở Hoan bĩu môi, “Muốn nói cũng không nói được.”

“Hả?” Ôn Noãn cẩn thận nhìn lại những người kia, phát hiện mặc dù hai mắt bọn họ trợn to, nhưng tròng mắt không hề có chút sắc thái nào, nàng nhíu nhíu mày, “Tất cả bọn họ đều là người mù và câm sao?”

“Không sai.” Sở Hoan gật đầu một cái, bổ sung, “Còn là người điếc, năm người bọn họ do Hỏa ma ma và Băng ma ma huấn luyện từ nhỏ, chỉ có hai người đó mới biết chỉ huy năm người này như thế nào.”

Hỏa ma ma và Băng ma ma trong miệng Sở hoan chắc chỉ ma ma có chưởng nóng như lửa và ma ma có chưởng lạnh như băng, Ôn Noãn hơi ngẫm nghĩ, chỉ cảm thấy trong điện này của Sở Hoan lộ ra đủ thứ quỷ quái, sau khi nàng xông vào đây bị phát hiện, hai ma ma động thủ với nàng lại không đưa tới thị vệ tuần tra, người dùng để bảo vệ sự an toàn cho Sở Hoan lại là người vừa điếc vừa câm lại mù, hoàn toàn không biết một chút tin tức nào của hắn, người phục vụ bên cạnh hắn cũng chỉ hai người bọn họ, hoàn toàn không thấy cung nhân nào khác.

Chẳng lẽ… Trên người Sở Hoan thật sự có bí mật không thể để cho người ngoài biết?

Cặp mắt nàng không tự chủ trượt xuống nửa người dưới của Sở Hoan đang chổng mông lên nói chuyện với nàng.

“Ngươi lưu manh đáng chết, sói háo sắc!” Sở Hoan nhận thấy được ánh mắt của nàng, lập tức túm quần áo che mông nhảy cách xa nàng hơn trượng.

“…”

“Ah, sao các ma ma còn chưa tới?” Sở Hoan thấy đã rời đi đủ xa xác nhận tới khoảng cách an toàn, lúc này mới rướn cổ lên nhìn vào trong thầm nói.

Tới? Ôn Noãn cười lạnh trong lòng, sợ rằng tới không chỉ có hai người bọn họ.

Quả nhiên, không lâu lắm, hai ma ma tay không trở lại, đối mặt với chất vấn của Sở Hoan, chỉ cung kính nói: “Bên ngoài gió rét sương nặng, hay Điện hạ đi vào trong tẩm điện nghỉ ngơi thì tốt hơn.” Dứt lời, mắt Sở Hoan mới trừng một nửa, đã thân thể mềm nhũn ngã vào trong khuỷu tay Băng ma ma.

Lúc nàng bỏ thuốc bởi vì cố kỵ đến hai người này là người hầu hạ Sở Hoan, giết chết quá không thỏa đáng, nên thuốc này chính là khiến cho hai người không cách nào dùng nội lực, vì vậy, hai người này vẫn còn có tinh lực giày vò. 

Sở Hoan bị đưa vào nội thất, Ôn Noãn lập tức gặp được người mà Băng Hỏa ma ma mời tới, một trong những đối thủ sống chết của nàng – Vương công công!

Lúc trước nhìn Vương công công từ xa chỉ cảm thấy hắn quỷ khí âm trầm thân hình gầy giống như cây trúc bọc vào trong áo bào nửa đêm bay tới bay lui cực kỳ giống ác quỷ ra ngoài kiếm ăn. Lại gần nhìn thấy trên mặt hắn có âm khí rất nặng, đầy mặt âm trầm, môi lại đỏ rất khiếp người, giống như máu tươi nồng đậm bay bổng trên đó lau đi không sạch, nghĩ đến chắc do hút máu người nhiều trong thời gian lâu dài thấm vào, mà thân thể khô gầy như da bọc xương của hắn, cực kỳ giống xác ướp ngàn năm xếp lại.

“Chúng ta còn tưởng là ai có thể dùng độc được tuyệt diệu như thế, thì ra là Các chủ.” Vương công công dạo bước tiến lên, nhìn Ôn Noãn trong lồng sắt, huyết khí trong mắt cuồn cuộn bừng bừng sát khí, “Thật đúng là đạp mòn giày sắt chẳng tìm được, đến khi gặp được chẳng tốn công. Âu Dương Minh Nguyệt, chúng ta tìm ngươi hồi lâu, nhưng không nghĩ tới ngươi thế mà lại chủ động đưa bản thân tới trước mặt chúng ta, thật sự khiến cho chúng ta sinh lòng vui mừng.”

“Nhìn dáng vẻ công công bây giờ yếu không sợ gió như vậy, bổn Các chủ lo lắng nếu như bổn Các chủ không xuất hiện nữa, lỡ như ngày nào đó công công đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thù này của bổn Các chủ…” Ôn Noãn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía hắn, “Nên tìm ai để báo đây?”

“Khá cho thứ miệng mồm lanh lợi, hôm nay chúng ta liền rút đầu lưỡi của ngươi ra, xem một chút xem có phải nó linh hoạt hơn người khác một chút không.” Trong lòng bàn tay Vương công công vừa động, phất trần trong tay hóa thành ngàn vạn sợi tơ bạc gió thổi không lọt đánh úp về phía Ôn Noãn, bao bọc nàng tầng tầng lớp lớp giống như kén ve giam trong đó không thể động đậy.

“Các chủ Minh Nguyệt các lại không chịu nổi một kích như thế.” Vương công công cười đến lạnh lẽo. Trực tiếp giết ngươi, thật sự khó tiêu mối hận trong lòng chúng ta, chúng ta trước lấy đầu lưỡi của ngươi, để cho ngươi chịu hết tất cả hình phạt khốc liệt, cuối cùng cắt từng miếng từng miếng thịt của ngươi đút cho chim ưng ngốc ăn, lấy máu của ngươi để tế điện…” Hai chữ “Thanh Ca” chưa nói xong bị hắn cắn trong răng, đầu ngón tay hắn khẽ động, một luồng tơ phất trần nhắm ngay về phía môi Ôn Noãn đâm tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.