Cả đêm tuyết rơi, trong trời đất một mảnh trắng bạc. Mặt trời từ từ treo lên phía chân trời, ánh sáng mênh mông giống như bị vầng nhuộm, nhìn ra ứng với trời tuyết rơi nhiều nhiệt độ hạ xuống. Ôn Noãn lấy chiếc áo lông cáo phủ thêm còn dùng “Khuôn mặt” còn có mấy canh giờ nữa sẽ hết hạn đi tới Hỉ Thiện đường mấy ngày gần đây mượn chuyện giải được độc của Minh Nguyệt các nàng mà danh tiếng vang xa, nàng thật sự muốn xem là cao nhân phương nào, có thể có bản lĩnh này.
“Công tử mời dùng trà, nô tỳ đi ngay báo cho đường chủ.” Thị nữ đón nàng vào sảnh chính, sau khi dâng trà cung kính lui ra.
Ôn Noãn cạn ngụm trà, thân thể thoáng ấm lên không ít. Trong lúc chờ người đến, nàng ngước mắt nhìn bày biện bố trí trong sảnh chính, chỉ dưới một cái nhìn, trong lòng mơ hồ có cảm giác quen thuộc xẹt qua, rồi lại nhanh chóng không bắt được.
“Không biết vị công tử này muốn cầu xin thuốc giải dạng gì?” Bức rèm châu sau lưng vang lên, giọng dịu dàng của nữ tử truyền đến.
Ôn Noãn đưa mắt nhìn lại, tầm mắt lại lướt qua nữ tử áo vàng lụa mỏng che mặt, rơi vào nam tử mặt không tỏ vẻ gì sau lưng nàng ta, nam tử này lại là Cửu Phong, như vậy nữ tử này chính là Đào Linh Nhi? Đúng rồi, trong tay bọn họ có hoa đỉnh, hoa đỉnh tụ tập lực thiện, mà nàng dùng viêm đỉnh luyện thuốc, thiên hạ trừ hoa đỉnh, có ai có khả năng giải?
Hôm qua ở trong cung nhìn thấy nàng ta hóa thân phận thành Trại Chư Cát, nàng ta ngẫm nghĩ lúc ấy không thể kịp thời tìm ra hướng đi của nàng ta nên tìm nàng ta như thế nào, không ngờ hôm nay dễ dàng nhìn thấy, vả lại nàng ta còn là đường chủ của Hỉ Thiện đường, thế gian này sự tình thật sự vô cùng khéo léo diệu kỳ, làm người ta không sinh lòng bội phục cũng khó khăn. Chỉ có điều, ngược lại không biết hôm qua ở trên điện nàng ta có nhìn thấy nàng không, nếu như nhìn thấy, nàng ta sẽ cư xử với nàng không tính là người xa lạ lần đầu gặp mặt như thế nào? Làm như không biết? Hay là để lợi dụng? Hoặc bao gồm cả hai? Nàng suy đoán ứng với một khả năng cuối cùng.
Tầm mắt của nàng rơi vào trên người Cửu Phong, đồng thời tầm mắt Ánh Văn cũng khẽ rơi vào trên mặt hắn, Ánh Văn không ngờ “Mẫn Tư” sẽ lại xuất hiện ở Hỉ Thiện đường của nàng, chẳng lẽ hắn trúng độc? Nàng quan sát cẩn thận vẻ mặt của hắn, phát hiện sắc mặt của hắn thật sự hơi tái nhợt, giữa hai chân mày như ẩn hiện có khí xanh đen, quả thật có dấu hiệu trúng độc. Trong lòng nàng khẽ nhúc nhích, một kế nghĩ ra. Đúng lúc bởi vì tinh thần nàng phân tán, vì vậy không chú ý tới ánh mắt hơi sai lệch của Ôn Noãn.
Hai người hồi hồn từ trong suy nghĩ của mình, trùng hợp hai mắt giao nhau, Ôn Noãn cố giả vờ ho khan một cái, giọng nói có vài phần hư thoát, “Tối hôm qua tại hạ đột nhiên cảm thấy khó chịu, tìm đại phu kiểm tra coi, đại phu chỉ sắc mặt nặng nề nói cho tại hạ biết là bị trúng độc, nhưng cụ thể là độc nào thì đại phu không thể đoán được. Nhiều lần qua qua lại lại, nghe được Hỉ Thiện đường có thể giải được độc của thế gian, vì vậy đặc biệt tới đây xin thuốc.”
“Công tử cũng không biết độc mình trúng, vậy có thể đưa cho ta hai ba giọt máu của công tử để ta xác nhận.”
“Đương nhiên.”
Cử Phong tiến lên lấy hai giọt máu Ôn Noãn đưa cho Ánh Văn, Ánh Văn đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ, chân mày nhíu lai nói: “Loại độc này thật xảo trá, ứng với độc của Minh Nguyệt các.”
“Minh Nguyệt các?” Trên mặt Ôn Noãn dâng lên vẻ kinh ngạc, thoáng qua, nàng không để ý lắm nói, “Tại hạ nghe nói Hỉ Thiện đường càng giải được độc của Minh Nguyệt các, chắc hẳn loại độc này là chuyện dễ dàng với cô nương.”
“Cái khác có lẽ, nhưng bây giờ công tử trúng độc này…” Trong giọng nói của nàng lộ ra vài phần không xác định nói, “Ta cũng không hoàn toàn chắc chắn.
“Nếu cô nương cũng không có cách nào giải được loại độc này, vậy sợ rằng cả thiên hạ không còn ai có thể cứu tại hạ.” Ôn Noãn hơi có vẻ hoảng hốt lại cố giữ vững trấn tĩnh thi lễ với Trại Chư Cát, thành khẩn nói, “Mong rằng cô nương phải cứu tại hạ, về phần tiền thù lao, cho dù là vàng bạc châu báu, hay là ruộng tốt chỗ ở đẹp, chỉ cần cô nương mở miệng, tại hạ nhất định hai tay dâng lên.”
“Chuyện này…” Ánh Văn cố ý làm ra vẻ chần chừ, đợi đến khi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của đối phương mới thở dài nói, “Độc công tử trúng đã theo máu tích tụ vào vị trí trái tim, tác dụng của thuốc thật sự khó có thể tới, nếu công tử muốn chữa trị, phải thay tim mới được. Ta nhìn tướng mạo công tử không tầm thường, khí tôn quý hiển thị rõ quanh thân, chắc hắn nhất định không phải người thường, thiên hạ này sợ chỉ có trái tim thất xảo linh lung của Hàn Vương nổi tiếng trên đời này mới có thể xứng đôi với công tử, nếu công tử có thể lấy được trái tim của hắn, do ta thay cho công tử, chắc hẳn còn có khả năng cứu mạng. Trừ điều này ra, không còn cách nào.”
(*) Thất xảo linh lung tâm: Xuất xứ từ truyện Phong Thần, Tỷ Can thông minh bởi có tim 7 lỗ -> về sau chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm.
“Thay tim?” Ôn Noãn khiếp sợ nhìn nàng ta. Trong lòng lại sinh ra sát ý sắc bén với dụng tâm của nàng ta, quả nhiên như nàng đoán, nàng ta coi như hắn không biết để lợi dụng.
Nếu hắn thật sự vì tính mạng ngu xuẩn đi giết Quân Dập Hàn, có thể thành công dĩ nhiên rất tốt, nếu không thể thành công, lấy khả năng của Quân Dập Hàn, sao có thể không tra ra thân phận của người ám sát hắn, một khi tra ra, đơn giản có thể có hai khả năng, một là, Hoàng đế Tịch Nguyệt vì bảo vệ Mẫn Tư, khai chiến với Quân Dập Hàn; hai là, Hoàng đế nước Tịch Nguyệt cúi đầu với Quân Dập Hàn, giao Mẫn Tư ra, nhưng khả năng này cơ bản có thể xóa đi, bây giờ nước Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm nước Linh, vừa đúng lúc dùng chuyện này để khai chiến, sao có thể giao ra Mẫn Tư làm tổn hại mặt mũi quốc gia và cúi đầu với Vương gia đang đứng ở phe đối địch, mặc dù Vương gia này từng cường đại đến chấn nhiếp ba nước, nhưng bây giờ hắn đang đứng trong thời kỳ ba bên quyền thế chân vạc. Vì vậy, nếu Mẫn Tư thật sự làm theo ý nàng ta, đi ám sát Quân Dập Hàn, cho dù kết quả như thế nào, cũng chỉ có trăm lợi mà không có một hại cho Mộ Dung Tịnh, nàng ta thật sự thay Mộ Dung Tịnh ra một quân cờ thật tốt.
Dĩ nhiên, nàng cũng không biết thân phận chân thật của nàng ta là Ánh Văn, nếu biết, nàng liền biết tuyệt diệu của quân cờ nàng ta hạ xuống, không chỉ có lợi cho Mộ Dung Tịnh, hơn nữa cũng có ích cho Cố Thần Vũ, mà sau khi trừ đi Quân Dập Hàn, sau mọt khắc, nàng ta muốn trừ đi dĩ nhiên là Mộ Dung Tịnh.
“Không sai.” Ánh Văn hình như không nhẫn nại thở dài, “Bây giờ ta cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, nhìn độc trên người công tử tối đa cũng chỉ có thể sống bảy ngày, nếu qua bảy ngày, ngay cả thần tiên cũng không cách nào cứu được công tử. Nếu công tử do dự, không ngại suy nghĩ nhiều thêm chút nữa, hoặc mời danh y khác. Chanh nhi, tiễn khách.”
Càng là người có quyền cao chức trọng, càng có khẩn cầu sâu đậm, nàng tin tưởng, hắn chắc chắn biết lựa chọn như thế nào. Kể cả hắn không chọn, nàng cũng không có tổn thất gì.
Ôn Noãn nhìn theo bóng lưng đi vào phòng trong của nàng ta, bờ môi dần dâng lên ý cười lạnh. Nàng ta diễn trò, nàng cũng diễn trò, bây giờ tấm màn kịch cuối cùng rơi xuống, mới xem ai vào màn kịch của ai. Tuy rằng nàng chỉ tùy ý dùng chút phấn cỏ lăng diệp, nhìn có chút dấu hiệu trúng độc, lại bị nàng ta lừa dối thành độc của Minh Nguyệt các, còn đưa ra vấn đề thay tim, thật đúng là cực kỳ buồn cười. Tâm cơ sâu ý định ác độc của nữ tử này thật sự không ai có thể so.
Không ngờ, Đào Linh Nhi từ nhỏ lớn lên trong trại Đào hoa ngăn cách với đời lại là người ác độc sắc bén như vậy. Nhìn dáng vẻ và hình thức chung sống hòa hợp giữa nàng ta và Cửu Phong hiện nay, nàng không khỏi hoài nghi, ban đầu trại Đào hoa bị tàn sát, chân tướng có đúng như lão tộc trưởng nói hay không? Hay là có nội tình che giấu khác mà ông không biết?
Nàng nghĩ, nếu như nàng đồng ý với tộc trưởng chăm sóc nàng ta và bắt Cửu Phong trở lại dùng máu tế người trại Đào hoa, như vậy chuyện này, nàng nên cẩn thận điều tra một chút.
Tuyết rơi nhiều bay lả tả như lông ngỗng nhẹ bay từ trên trời xuống, chân đạp trên tuyết đọng vang lên tiếng xoạt xoạt, Ôn Noãn hà hơi xoa xoa đôi bàn tay che kín áo lông cáo tiếp tục tiến lên, chỉ cảm thấy mùa đông năm nay dường như lạnh hơn trước kia.
Thân thể nàng gần hai năm hao tổn lợi hại, càng thêm sợ lạnh hơn người thường, mặc dù gần đây đang tu luyện nội công, nhưng nội công này thứ cao lớn như vậy sao có thể thấy được hiệu quả trong ngắn hạn, trời lạnh như vậy, đừng nói tới giống như cao thủ khác dùng nội lực tới trừ lạnh, chính là muốn để cho tứ chi vận hành chăm chỉ một chút cũng khó khăn.
Trước khi cặp chân sắp bị đông cứng, Ôn Noãn cuối cùng trở về Túy Tiên lâu, nàng gỡ áo lông cáo tích tụ một tầng tuyết thật dày xuống tiện tay ném lên giá áo, vén chân lên lập tức bọc mình lại.
Sau đó Mạnh Cô Nhiễm theo vào, nhìn dáng vẻ cô cuộn tròn thành một đoàn cóng đến chóp mũi đỏ bừng, chân mày nhíu lại nói: “Trời lạnh như thế, không yên ổn ở trong phòng, chạy đi làm cái gì?” Hắn đưa canh gừng cầm trong tay cho nàng, “Uống, trừ lạnh.”
Ôn Noãn cũng không khách khí, tay run run cầm chén canh ừng ực ừng ực vài ngụm uống vào, thoáng chốc một luồng khí nóng từ trong dạy dày tràn ra tứ chi bách hài, lạnh lẽo trên người rút đi không ít. Nàng đưa trả chén cho hắn, quấn lấy chăn nói: “Cám ơn.” Lại bổ sung, “Về sau vào phòng ta nhớ gõ cửa.”
Mạnh Cô Nhiễm nhàn nhạt đưa mắt liếc nhìn nàng, “Cả Túy Tiên lâu này đều là của bổn tọa, vì sao bổn tọa phải gõ cửa?”
“Đi ra ngoài nhớ đóng cửa.” Ôn Noãn lười phải lãng phí miệng lưỡi với hắn, trùm chăn lên đầu nằm xuống ngủ, hôm nay nàng hao phí thể lực khá lớn, lúc này uống canh gừng ấm áp thân thể, mệt mỏi lập tức tập kích, nàng cần nghỉ ngơi.
Mạnh Cô Nhiễm nhìn chăn phồng lên, đáy mắt giống như có bóng đen mơ hồ lưu động, hắn đứng yên một hồi lâu, đầu ngón tay sờ nhẹ hộp gấm trong tay áo, cuối cùng không lên tiếng nữa lặng lẽ rời khỏi giường nàng.
Khi tỉnh dậy ngày đã trong, tuyết giống như áng mây trùng điệp trải khắp bốn phương trời đất, lâu đài phòng ốc giống như quỳnh lâu ngọc vũ * lẻ loi như vậy. Đẹp cho một mảnh tiên cảnh nhân gian.
(*) Quỳnh lâu ngọc vũ: điện ngọc, mô tả các tòa nhà cực đẹp.
Ôn Noãn bọc kín áo lông cáo trên người nằm bên cửa sổ hít sâu không khí lạnh sảng khoái, chỉ cảm thấy cả phế phủ giống như được tinh lọc từng tầng.
Nàng ngắm cảnh trong chốc lát, lúc này mới đóng cửa sổ mặc áo dày đi tới phòng thuốc.
Chuyện Hỉ Thiện đường nhắm vào lấy hoa đỉnh tương khắc với viêm đỉnh của nàng mà giải độc, nàng đã nghĩ xong đối sách. Hoa đỉnh dùng lực thiện chế thuốc giải độc, nhưng nếu như nàng luyện độc không phải độc mà có tác dụng như độc thì như thế nào? Ví dụ như, năm đó nàng nghiên cứu tuyệt trần.
Tư vị tuyệt trần, sâu trong lòng nàng không yên tĩnh lại không thể cởi ra. Tuyệt trần vốn khó giải, sau khi trúng sống tối đa ba tháng. Nhưng nàng không hiểu vì sao lại sống gần hai năm mà không có dấu hiệu phát độc, đây cũng không phải rằng nàng mong đợi độc phát tác, mà bàng hoàng với một thứ không biết không nằm trong vòng kiểm soát không thể nắm lấy. Nếu như nàng lấy phương pháp luyện chế tuyệt trần ra mà thuốc do hoa đỉnh luyện chế ra vẫn có thể giải, có lẽ, đây chính là hợp với ý của nàng.
Mấy ngày tiếp theo Ôn Noãn bận rộn chế thuốc và giao thiệp với Mộ Dung Tịnh và Mộ Dung Thành, bởi vì nàng không có khuôn mặt “Mẫn Tư”, cho nên giao thiệp với hai người đều dùng thư từ qua lại.
Đợi đến sau khi chuyện sơ qua chấm dứt, ba ngày đã đảo mắt đi qua.
“Mặt nạ da người ta muốn có thể đã làm xong?” Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày khôi phục tinh thần, Ôn Noãn chủ động tìm Mạnh Cô Nhiễm.
“Đã sớm làm xong.” Mạnh Cô Nhiễm đưa hộp gấm cho nàng.
“Vậy sao ngươi không cho ta?” Ôn Noãn mở hộp ra đồng thời thuận miệng hỏi.
“Cứ chờ ngươi đến tìm bổn tọa đòi.” Khuôn mặt nghiêng nghiêng của Mạnh Cô Nhiễm nhếch lên nụ cười cực kỳ quyến rũ.
“… Cái này mang như thế nào?” Ôn Noãn nhìn mặt nạ da người quả thật mỏng như cánh ve này, trong lòng không khỏi hoài nghi, vật này sau khi đeo lên “Đổi mặt” thật sự có hiệu quả thần kỳ như trong diễn kịch không?
“Tới đây.” Mạnh Cô Nhiễm để cho nàng ngồi xuống trước gương đồng, hắn cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, ngón tay cầm mặt nạ da người lên nhẹ nhàng phủ lên mặt nàng, lòng ngón tay nhẹ nhàng chạy trên mặt mũi gò má nàng, ý cười nơi đáy mắt từ trước đến nay không tập trung lộ ra vài phần chuyên tâm.
Ôn Noãn hơi mất hồn, giống như trở lại ngày xuân năm ấy, tay hắn cầm bút chì mỉm cười vẽ lông mày vì nàng. Cảnh xuân năm ấy ngày ấy vừa đúng, thời khắc lưu luyến êm đềm khi đó. Nhưng bây giờ, đã không trở về được nữa rồi.
Nàng nhắm hai mắt lại, muốn trốn tránh khỏi cảnh tượng quen thuốc này, không để cho lòng đau đến chết lặng lại sinh ra đau đớn làm cho người ta hít thở không thông. Nhưng sau khi hai mắt nhắm lại, không có thị giác dẫn dắt, từng cảnh trong đầu ngược lại càng thê rõ ràng, nụ cười của hắn giống như có thể đụng tay đến, hắn dịu dàng hỏi nàng, “Phu nhân, vi phu vẽ được không?”
Cái gì gọi là đau tận lòng đau như vỡ tim, trong ngày gần đây nàng đã sáng tỏ, hắn là tâm ma của nàng tránh không khỏi trốn không thoát. Hắn là cứu rỗi duy nhất của nàng, nhưng… Trong lòng đột nhiên bị một trận đau đớn đánh tới, nàng che ngực, ở cổ họng kêu rên ra tiếng.
“Được rồi.” Mạnh Cô Nhiễm nhìn vẻ mặt của nàng, ý cười trên môi giống như bị sương nhuộm dần, giọng điệu hắn lạnh lùng nói, “Phía dưới mặt nạ da người này, khi ngươi cần dùng, dùng nước thuốc bôi dọc theo khuôn mặt có thể lột ra, nếu không có nước thuốc, cho dù ngươi kéo mặt nạ da người này xuống, nó cũng sẽ không hề thoát khỏi da mặt ngươi. Trong hộp gấm này bổn tọa chuẩn bị thêm cho ngươi một tấm mặt nạ da người, trong lúc rảnh rỗi ngươi tự mình soi gương luyện tập dán lên như thế nào.”
Ôn Noãn mở mắt nhìn vào trong gương, bên trong quả thật là một gương mặt cực kỳ bình thường không hề đặc sắc, nàng khẽ vuốt ve gương mặt này, trong ánh mắt phức tạp. Quân Dập Hàn, chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ gặp lại. Chàng, gần đây tốt không?