Lúc Ôn Noãn chạy đến nghe được lễ quan cao giọng nói: “Phu thê giao bái!” Trên thuyền hoa tinh xảo không khí vui mừng bốn phía trong hồ, Quân Dập Hàn mặc bộ đồ đại hôn mặt mũi lạnh lùng, bước chân hơi đổi đứng đối diện với tân nương mặc giá y đỏ thẫm đội khăn voan đỏ, mắt thấy một lạy nhau này sẽ bái xuống, nàng chỉ cảm giác trong đầu ầm ầm nổ vang cấp tốc lao về phía thuyền hoa, quát lên, “Không thể!”
Mà cùng lúc đó, một kiếm khí lạnh lẽo phá không đánh tới, có thể ngăn cản hai người bái lạy nhau, trong nháy mắt tân nương đã bị Cố Thần Vũ với sát khí mãnh liệt vọt ra khỏi mặt nước ôm vào trong ngực, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn Quân Dập Hàn, lạnh giọng nói với tân nương trong ngực: “Ngươi không thể gả cho hắn.”
Lúc này Ôn Noãn bị từng lớp thị vệ ngăn cản, trước mặt mọi người nàng không tiện lấy Viêm đỉnh ra ứng chiến, chỉ đành phải tốn thời gian lấy võ công bình thường của bản thân ứng phó, nàng phân tâm nhìn thay đổi bất ngờ trên thuyền hoa, nhíu chặt mày, dâng lên vẻ kinh ngạc lại nghi ngờ không hiểu, Thần Vũ tới cướp hôn sao? Cướp nàng? Còn nữa, có thể dễ dàng cướp nàng đi từ trong tay Quân Dập Hàn thần thông quảng đại như vậy chỉ trong một phần chung, rốt cuộc là ai?
Nhưng nàng đoán trúng mở đầu, lại không đoán trúng kết thúc, Cố Thần Vũ chính xác tới cướp hôn, nhưng không phải tới cướp nàng, nếu không, hắn sẽ không thể liếc mắt đã nhìn thấy nàng, lại lạnh lùng dời tầm mắt đi coi như không thấy. Mà Quân Dập Hàn càng thêm từ đầu tới cuối đều không nhìn nàng chút nào. Lòng Ôn Noãn rơi vào trong đầm băng, có thể khiến cho Thần Vũ cướp hôn ở trước mặt mọi người, có thể ở dưới mí mắt của nàng âm thầm cướp Quân Dập Hàn đi, trừ Ánh Văn ra, còn có ai vào đây nữa?
Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Ánh Văn đang lẳng lặng tựa vào trong ngực Cố Thần Vũ, chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào ở ngực, một cái không để tâm, trên bả vai bị đánh một chưởng, đau tan lòng nát dạ. Thị vệ đánh trúng nàng tỏ vẻ hoảng hốt, hai mắt tràn ngập vẻ sợ hãi không thể kiềm chế nhìn về phía Quân Dập Hàn ở trên thuyền hoa, chỉ thấy mặc dù Vương gia không nhìn về phía này nhưng trên mặt lạnh như băng, sợ hãi trong lòng không khỏi càng sâu, Vương gia ra lệnh, không thể gây tổn thương Ôn cô nương một chút nào, bây giờ hắn lại đánh Ôn cô nương một chưởng, không biết có còn mệnh hay không đây.
Lúc này trong lòng Ôn Noãn vô cùng tổn thương vô cùng giận dữ, tất nhiên sẽ không chú ý đến vẻ kinh dị của một thị vệ nho nhỏ, hiện giờ nàng chỉ muốn xông lên phía trước, gỡ bỏ khăn voan ra, nhìn xem rốt cuộc có đúng là Ánh Văn mà nàng đối đãi như tỷ muội ruột thịt không.
Thị vệ dây dưa xung quanh người, thủy chung không phân thân ra được, Ôn Noãn giận dữ, ngân châm phấn độc dưới chưởng đều xuất hiện, chỉ lát nữa sẽ đột phá vòng vây, lại nghe giong nói lạnh như băng của Quân Dập Hàn vang lên, “Chỉ một nữ nhân cũng không làm gì được, chẳng lẽ bổn Vương nuôi đều là đám phế vật.”
Lời hắn vừa nói ra, bọn thị vệ lập tức thay đổi thế công mềm vừa rồi, chuẩn bị mười hai phần tinh thần đối trận với Ôn Noãn, nàng ứng phó trong nháy mắt đã bắt đầu cố hết sức, vả lại bây giờ đấu pháp của nàng không hề có kế sách, tập trung tinh thần chỉ muốn xông lên trước vén khăn voan chói mắt này, độc phấn ngâm chân trên người hao tổn hết hơi sức tổn hao nhiều, bọn thị vệ vây chặt gần như là chuyên trong dự liệu.
“Ánh Văn, có phải là ngươi không, Ánh Văn?” Ôn Noãn không cách nào tiến lên, chỉ đành phải lạnh giọng quát chói tai.
“Ôn Noãn?” Trong nháy mắt khăn voan hỉ phục đã bị vén lên, lộ ra khuôn mặt kinh ngạc lại ân hận của Ánh Văn.
“Thật sự là ngươi, phụt.” Ôn Noãn lập tức nóng giận công tâm, phun ra một ngụm máu, thân thể lảo đảo muốn ngã, một người thị vệ ở bên cạnh nàng lập tức mắt gấp tay nhanh đỡ nàng.
Nắm tay trong ống tay áo của Quân Dập Hàn siết chặt thành quyền nổi gân xanh lên, sát khí sôi trào trong mắt khi nhìn Ánh Văn, mà sắc mặt Cố Thần Vũ thì lạnh lùng âm trầm, gần như cắn răng nghiến lợi dính vào bên tai nàng ta, lấy âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được hỏi: “Ngươi rốt cuộc định như thế nào?”
Ánh Văn nghiêng đầu nhìn cơn giận dữ trong mắt hắn, nụ cười vui sướng lưu chuyển nơi đáy mắt, cũng lại gần bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì ta cũng không muốn như thế nào, nhưng mà ta chỉ muốn đoạt lấy ngươi từ bên cạnh Ôn Noãn, khiến cho người trong thiên hạ biết ngươi yêu ta, cũng khiến cho người trong thiên hạ nhìn trò cười của Hàn Vương mà không ai có thể đạt tới, cũng nhìn trò cười của Ôn Noãn chưa qua cửa đã bị trượng phu ruồng bỏ.”
“Ngươi!”
“Ta sao?” Ánh Văn không hề sợ sát khí trong mắt hắn, khinh miệt đột nhiên cười một tiếng, bất ngờ đẩy hắn ra, nghi ngờ nói, “Thần Vũ, ngươi chạy tới đây làm gì?”
“Đi theo ta.” Cố Thần Vũ cố đè tức giận trong lòng xuống, giọng nói cố hết sức bình tĩnh nói.
“Vì sao ta phải đi theo ngươi?” Nàng không hiểu nhìn hắn.
“Bởi vì.” Cố Thần Vũ hít sâu một hơi, “Ta yêu ngươi.”
“Cái gì?” Ánh Văn tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.
“Bởi vì ta yêu ngươi, cho nên ta không cho phép ngươi gả cho nam nhân khác.” Cố Thần Vũ căm tức nhìn Quân Dập Hàn lớn tiếng nói.
Ôn Noãn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhưng lúc này hắn đưa lưng về phía nàng, vốn không thể nhìn thấy sắc mặt của hắn, chỉ có thể nhìn khuôn mặt mờ mịt vả lại kinh ngạc của Ánh Văn bởi vì trang điểm tân nương thanh tú tươi đẹp mà tăng thêm vài phần quyến rũ.
“Yêu ta?” Ánh Văn ngây ngốc nhìn hắn, một hồi lâu lắc đầu nói, “Nhưng ta không yêu ngươi, cho nên ta sẽ không đi với ngươi.”
“Cho dù ngươi có yêu ta hay không, hôm nay ngươi vẫn phải đi theo ta.” Cố Thần Vũ không nói lời gì nữa siết chặt nàng trong ngực đang định rời đi, Quân Dập Hàn vẫn chưa từng lên tiếng mắt lạnh nhìn hai người lại giọng nói lạnh như băng thấu xương, “Muốn mang nàng đi, cũng phải hỏi xem kiếm của bổn Vương có đồng ý hay không.”
“Vậy sao?” Cố Thần Vũ buông Ánh Văn ra, mặt mày lạnh như sương, “Ta lại đang muốn lãnh giáo Vương gia một chút.”
Ánh sáng bạc xoay chuyển, hai người đã chiến đấu tới giữa không trung, kiếm khí kích động, nước hồ văng lên cao hơn trượng, sen tịnh đế đỏ tươi trong hồ nhấp nhô nhấp nhô trong sóng lớn nổi lên trong hồ, giống như lòng Ôn Noãn, chìm nổi trong sóng cuộn.
Nàng vuốt ngực đang giống như hít thở không thông, kinh ngạc nhìn kiếm quang đang nhanh chóng giao thoa giữa không trung, không hiểu vì sao ngày đại hỉ nàng thành hôn sẽ biến thành dáng vẻ như thế này.
Lại một đạo kiếm khí xẹt qua, bên người văng lên màn nước làm mơ hồ tầm mắt của nàng, sen tịnh đế bay ra từ trong màn nước trùng hợp có một đóa bay về phía nàng. Nàng giơ tay đón được, nước hồ thẩm thấu ra từng tầng lạnh lẽo ở trong lòng bàn tay, mà đóa sen tịnh đế sinh cùng chồi này lại bỗng nhiên nứt ra từ bên trong, vốn liên kết thân mật nhất, bây giờ đã không còn chút liên hệ nào. Đây có phải đang dự đoán tình cảm của bọn họ đã chạy đến điểm cuối không.
“Rầm.” Nổ vang giữa không trung, hai bóng người một đỏ một trắng phi về thuyền hoa của mình, Cố Thần Vũ lui về phía sau ba bước, khóe môi rỉ ra chút tơ máu, mà Quân Dập Hàn cũng chân mày hơi nhíu chặt vào một chỗ.
Cố Thần Vũ đưa tay lau vết máu trên khóe môi, lạnh lùng kéo Ánh Văn qua bên cạnh nói: “Đi.”
“Ta không đi theo ngươi.” Ánh Văn hơi giãy giụa, nhưng nào thắng được hơi sức của Cố Thần Vũ, cuối cùng bị hắn mang đi.
Tròng mắt sắc rét lạnh của Quân Dập Hàn nhìn khăn voan đỏ tươi trên đất, “Ta lấy khăn voan làm ám hiệu, nếu ta ném khăn voan rơi trên đất, ta mặc cho ngươi dẫn nàng đi, nếu ta bắt được khăn voan trong tay, ngươi cần lưu lại cho ta.” Hắn lạnh lùng đi tới thuyền hoa lướt tới ven hồ, khi đi qua bên người Ôn Noãn, cũng không thèm nhìn nàng, giọng hờ hững không mang theo chút tình cảm nào, “Về sau ta và ngươi, tình ý song phương đoạn tuyệt.”
“Vì sao, nói cho ta biết nguyên nhân?” Ôn Noãn cầm ống tay áo của hắn, nhìn chằm chằm hắn, “Chàng phải nói rõ ràng cho ta.”
“Cho ngươi một cái rõ ràng? Ngươi cho bổn Vương một cái rõ ràng?” Hắn đưa mắt nhìn nàng từ trên cao xuống, nàng rõ ràng nhìn thấy đáy mắt vốn lưu chuyển tình nồng giờ phút này sâu không thấy đáy đông lạnh từng khúc, như núi băng ngàn dặm tuyết bay, sắc mặt nàng tái nhợt, chỉ nghe giọng nói còn vô cùng căm hận hết sức đè nén giận dữ vang lên bên tai, “Khi ngươi tự tiện làm chủ, bổn Vương không biết gì thì xóa đi tình yêu của bổn Vương đối với ngươi khiến cho bổn Vương sống như kẻ ngu thì ngươi có thể cho bổn Vương một rõ ràng? Ôn Noãn, bổn Vương bị ngươi tự tay xóa đi tình yêu với ngươi, lại một lần nữa yêu ngươi, có phải ngươi cảm thấy rất hài lòng không, có phải cảm thấy bổn Vương chính là một con rối mặc cho người ta đặt trong lòng bàn tay không? Khó trách…” Hắn cười lạnh, cười đến ưu sầu, “Khó trách khi ngươi say rượu lại hỏi bổn Vương có hận ngươi không? Hiện giờ coi như bổn Vương rốt cuộc hiểu rõ. Bổn Vương hỏi ngươi, nếu như bổn Vương đối xử với ngươi như vậy, ngươi có hận bổn Vương không?”
Hắn gần như tập trung nhìn nàng, “Ôn Noãn, yêu sinh ra từ tâm, ngươi vừa muốn để cho bổn Vương quên ngươi, cần gì phải dùng thuốc, không bằng đào thẳng trái tim của bổn Vương ra.”
Sắc màu máu trên mặt Ôn Noãn tụt hết, lảo đảo lui về phía sau hai bước, lẩm bẩm nói: “Cho nên, chàng vì trả thù ta, cưới Ánh Văn?”
“Đúng.” Quân Dập Hàn nhắm mắt lên tiếng, hắn quay người lại không nhìn nàng nữa, nói ra lời nói khiến nàng lạnh khắp cả người phát rét máu đông lại, “Khi yêu đến nồng, người kia tự phá vỡ rượu tình. Ôn Noãn, ngươi, không thể tha thứ!”
Dứt lời, hắn không dừng lại nữa, sải bước rời đi. Ống tay áo đỏ thẫm xẹt qua đầu ngón tay nàng, mang đi một tia dính líu cuối cùng thuộc về hắn, bọn họ rốt cuộc như đóa sen tịnh đế tách ra này, từ nay về sau, đều không liên quan.
Đám người chung quanh tiến đến xem lễ, ngay từ khi Cố Thần Vũ tới đã bị hộ vệ của Quân Dập Hàn đuổi xa, hiện giờ, Cố Thần Vũ mang theo Ánh Văn rời đi, Quân Dập Hàn mang theo người của hắn rời đi, hồ Hương Lăng to như vậy tràn đầy xác hoa sen tàn tạ, trong nháy mắt chỉ còn dư lại nàng một thân một mình.
Hôm nay ông trời rất tốt, bầu trời treo cao một vầng mặt trời tươi đẹp, không gió không tuyết cũng không mưa, nhưng Ôn Noãn lại cảm thấy lạnh toàn thân đến phát run, hai tay nàng gắt gao ôm lấy hai cánh tay muốn sưởi ấm cho mình, nhưng lạnh kia sinh ra từ đáy lòng, nàng ôm mình chặt hơn nữa, lạnh lẽo này chưa hề xua tan đi chút nào lại còn tăng không giảm.
“Nguyệt Nguyệt, lửa lửa.” Tiếng chim Cô Lỗ vội vàng truyền tới từ trên vai nàng.
Nàng chết lặng quay đầu nhìn về phía nó, lại thấy lông chim trắng hoàn toàn như tuyết của nó như bị ném vào trong lửa một lần, khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng. Nàng duỗi ngón tay đón nhận lấy thư nhỏ do nó mang tới, thân thể lắc lư cuối cùng chống đỡ không nổi ngã ngồi xuống đất. Quân Dập Hàn không cần nàng nữa, Thần Vũ mang theo Ánh Văn rời đi, hiện giờ ngay cả Minh Nguyệt các mà nàng trút xuống tâm huyết mấy năm qua cũng bị tàn sát đốt quách một lần rồi. Trời đất bao la, bây giờ, nàng còn có thể đi đến đâu?
Bên hồ Hương Lăng, nàng một thân giá y đỏ thẫm hai mắt mờ mịt nhìn phương xa, khóe mắt lại không có một giọt lệ chảy ra. Thì ra là, khi lòng người đau đến cực hạn, ngay cả khóc cũng là một xa xỉ.