Nàng cúi người, nhẹ nhàng dán mặt lên trán hắn, nước mắt nơi khóe mắt lướt qua mặt hắn thấm vào hai mắt hắn rồi lại từ khóe mắt hắn chảy xuống. Nước mắt nóng bỏng kia biến mất vào trong tóc hắn, không biết rốt cuộc là của nàng? Hay là của hắn?
“Lát sau nếu các ngươi có thể bắt nữ tử kia cùng với nam tử hầu ở bên cạnh nàng ta thì hết sức bắt, nhưng nếu không thể bắt thì nhất định phải lấy được máu của nữ tử kia, Vương gia có thể được cứu hay không, tất cả trong một hành động này.” Trước khi xuống xe ngựa, Ôn Noãn trịnh trọng dặn dò Bạch Ưng và Lạc Phi.
“Hôm nay công tử tới đây, chẳng lẽ vì thay tim?” Ánh Văn nhìn Mẫn Tư liên tiếp ho khan, đã bệnh vào thời kỳ chót hỏi dò.
“Đúng thế.” Ôn Noãn cũng không kiêng dè, ngay trước mặt Trại Chư Cát dùng khăn lau vết máu trên khóe môi, nói, “Cô nương đúng là thần y trên đời, ngày đó kết luận tại hạ chỉ còn có bảy ngày có thể sống, không ngờ lúc này mới vừa tới ngày thứ bảy tại hạ đã không chịu nổi, nhưng cũng may cuối cùng tại hạ đuổi kịp thời gian cuối cùng.”
“Công tử thật sự lấy được trái tim của Hàn Vương?” Chân mày Ánh Văn nhíu lại, nếu trái tim của Quân Dập Hàn thật sự dễ dàng lấy được như thế, sao hắn có thể đứng ở độ cao được thế nhân tán dương?
“Tim của Hàn Vương nào có thể dễ dàng lấy vào tay như vậy?” Ôn Noãn ho khan một cái nói.
“Vậy công tử thay tim như thế nào? Chẳng lẽ công tử tùy ý lấy tim của người ta?” Tròng mắt Ánh Văn hơi trầm xuống.
“Như cô nương nói, tim của người thường sao có khả năng xứng đáng với thân phận của tại hạ. Nếu tại hạ phải thay tim, đương nhiên phải thay thứ tốt nhất.” Nàng khẽ dừng lại, lại nói, “Tim Hàn Vương không dễ lấy, vì vậy tại hạ liền nghĩ cách khác.”
“Hả?” Giọng điệu Ánh Văn khẽ nâng, giống như hăng hái tới.
“Tại hạ sai người đi Minh Nguyệt các mua độc dược, trộn lẫn vào trong đồ ăn của hắn, thừa dịp hắn trúng độc không có sức phản kháng sau đó dẫn người theo. Cho nên, sợ rằng còn phải làm phiền cô nương trước khi thay tim cho tại hạ thì giải độc trong thân thể Hàn Vương trước.”
“Có ý tứ.” Đáy mắt Ánh Văn dâng lên nụ cười lạnh lẽo, “Vậy mời công tử mang Hàn Vương tới, ta sẽ kiểm tra cho hắn một chút, để tránh sai giờ thay tim vì công tử.”
“Đa tạ cô nương.” Nàng nghiêng đầu nói với tỳ nữ vẫn theo hầu ở ngoài cửa, “Còn phải làm phiền cô nương đi ra ngoài với ta lên tiếng chào hỏi với hai vị hộ vệ của ta đang chờ đợi bên ngoài, để cho bọn họ dẫn người đi vào.”
“Dạ, công tử.” Tỳ nữ kia bước nhanh, không lâu lắm Lạc Phi và Bạch Ưng khiêng ghế nệm đi vào, mà trên ghế nệm Quân Dập Hàn giống như rảnh rỗi mà ngồi thẳng nhắm mắt ngủ say.
Ánh Văn ý bảo Cửu Phong tiến lên lấy hai giọt máu của Quân Dập Hàn đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi, mặc dù hơi thở không hoàn toàn đúng, nhưng trúng độc mãnh liệt như thế, thế gian này ngoại trừ Minh Nguyệt các ra, sợ rằng không có mấy người có thể chế dược ra.
“Công tử xin mang theo Hàn Vương đi theo ta.” Nụ cười trên khóe môi dưới khăn che mặt của Ánh Văn khá sâu.
Ôn Noãn gật đầu ý bảo hai người Lạc Phi và Bạch Ưng đuổi theo.
Tiến vào trong phòng, hai chiếc giường kê bên nhau, một giường Quân Dập Hàn nằm, một giường Ôn Noãn nằm. Lạc Phi Bạch Ưng bị ngăn chặn ở bên ngoài, Cửu Phong đang giữ cửa.
“Công tử trước ăn viên thuốc này vào, ngủ hai canh giờ, sau khi tỉnh lại tất cả đều tốt.” Ánh Văn đưa cho Mẫn Tư một viên thuốc, giọng nói cực kỳ thân thiết.
Ôn Noãn nhận lấy ăn, liếc nhìn Quân Dập Hàn nằm trên chiếc giường cách đó không xa, hỏi, “Vậy độc của hắn?”
“Công tử đừng lo lắng, thủ thuật thay tim chính là thủ thuật lớn, công tử cần tĩnh dưỡng đủ tinh thần sau đó mới tiện cho hồi phục. Đợi sau khi công tử ngủ, ta sẽ giải độc cho Hàn Vương, sau khi giải độc dương nhiên lập tức thay tim cho công tử. Trong khoảng thời gian này công tử tiện thể làm giấc mộng Nam Kha * là đủ rồi.”
(*) Giấc mộng Nam Kha: Theo tích Thuần Vu Phần uống rượu say, nằm mơ được vinh hoa phú quý ở Hòe An quốc, tỉnh giấc, chén thừa còn đó, nhìn thấy tổ kiến ở dưới cành nam cây hòe, chính là quận Nam Kha trong mộng. Cung oán ngâm khúc có câu: Giấc Nam Kha khéo bất tình, Bừng con mắt dậy thấy mình tay không. Giấc mộng Nam Kha ; được dùng để hình dung cõi mộng ảo hoặc một việc không tưởng không thể thực hiện được của ai đó.
“Cô nương nói đúng lắm.” Ôn Noãn theo lời nhắm mắt mà ngủ, viên thuốc ở cổ họng lặng lẽ chuyển xuống dưới lưỡi.
Sau nửa khắc đồng hồ, Ánh Văn nhẹ giọng gọi bên tai Mẫn Tư: “Công tử? Công tử?” Liên tiếp gọi mấy tiếng, Mẫn Tư ở trên giường hô hấp đều đặn cũng không có một chút phản ứng nào. Đáy mắt nàng dâng lên nụ cười hài lòng, chậm rãi đi tới bên cạnh giường Quân Dập Hàn, lưỡi dao thật mỏng trên đầu ngón tay từ từ vạch về phía ngực Quân Dập Hàn, nếu nàng moi tim hắn ra đưa cho Ôn Noãn, không biết nàng ta sẽ có vẻ mặt gì? Là đau đến không muốn sống? Hay vẫn bị vứt bỏ hận đến phát tiết mà sung sướng không thôi? Chậc chậc, nàng thật sự muốn chính mắt nhìn một chút. Chỉ có điều, nàng cũng có thể đoán ra được vẻ mặt của nàng ta, lấy dụng tình vô cùng sâu của nàng ta, sợ rằng cho dù hận nhưng dù sao cũng từ yêu mà xây nên, nhất định là đau đến không muốn sống đi.
Nàng đưa mắt nhìn Mẫn Tư vẫn yên ổn ngủ trên giường, nụ cười nơi khóe môi lạnh lùng mà châm chọc, đường đường là Hữu thừa nước Tịch Nguyệt lại ngu xuẩn đến như vậy, thật sự vì mạng sống mà tin tưởng hoàn toàn lời nàng thuận miệng bịa chuyện rồi hả? Không chỉ tin hoàn toàn mà vẫn còn làm được? A, đúng là ông trời cũng đang giúp nàng. Sau đó nàng sẽ đưa tim của Quân Dập Hàn cho Ôn Noãn, lại khâu miệng vết thương trước ngực hắn lại, rồi nói tim đã thay xong, lại tiết lộ chuyện hắn đổi tim Quân Dập Hàn cho Hàn quân… Chuyện kế tiếp nhất định có thể ra một vở kịch, nhất định rất đặc sắc đó nha.
Nên hạ đao từ đâu mới tốt nhỉ? Nụ cười nơi khóe môi nàng dữ tợn tàn nhẫn. Lưỡi đao vạch về vị trí chính giữa trái tim, từ đây tốt lắm. Cổ tay nàng đang dùng sức định một đao hạ xuống, lại cảm giác đầu vai đau xót, cả cánh tay không thể sử dụng được một phần lực, mà cùng lúc đó cổ tay lại bị Quân Dập Hàn chẳng biết tỉnh lại từ lúc nào túm chặt, ngón tay của hắn vừa động, giống như có tiếng sắc bén vang lên, thanh đao hiện lạnh ở bên cổ càng thêm dán chặt trên da thịt nàng.
“Giao hoa đỉnh ra.” Giọng Ôn Noãn lạnh lẽo như băng.
“Công tử, ngài đây là làm gì vậy? Ta chính là có lòng tốt bụng cứu ngài, sao ngài có thể lấy oán trả ơn ta?” Ánh Văn cố làm ra vẻ không hiểu hỏi, trong lòng lại âm thầm ngẫm nghĩ hoa đỉnh mà hắn nói ứng với viêm hoa đỉnh ở trong tay nàng, chỉ có điều sao hắn lại biết được về viêm hoa đỉnh? Chẳng lẽ do Cửu Phong? Không, không thể nào, Cửu Phong không thể nào phản bội nàng, vậy hắn làm sao biết được? Chẳng lẽ chỗ đó còn có người sống, tiết lộ tin tức? Đáng chết, thế mà lại không giết chết hết bọn họ!
“Tốt bụng? Lấy oán trả ơn?” Ôn Noãn chê cười, “Trại Chư Cát, ngươi đã sớm biết thân phận của ta, cần gì phải làm bộ làm tịch? Bớt nói nhảm đi, giao hoa đỉnh ra ta lưu lại cho ngươi một mạng.”
“Thì ra Hữu thừa đã sớm biết được thân phận của ta, xem ra ta và ngươi đều đang lợi dụng nhau diễn trò với nhau, chỉ có điều kỹ thuật diễn của ngươi ngược lại cao hơn ta một bậc, thậm chí ngay cả Hàn Vương cũng mời tới được? Ngươi và Hàn Vương kết minh?” Ánh Văn nghe hắn nói ra thân phận của nàng cũng không phủ nhận, rất xem thường nói.
“Ta kết minh với ai thì có liên quan gì tới ngươi? Giao hoa đỉnh ra, đừng để ta nói lần thứ tư.”
“Xem ra hoa đỉnh rất quan trọng với ngươi? Để ta đoán thử xem.” Nàng quả thật ngưng mắt suy nghĩ, kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ mạng của ngươi và Hàn Vương đều cần dùng hoa đỉnh tới cứu chữa?” Nàng không đợi Mẫn Tư trả lời, lại vẫn cười đến vui vẻ tiếp tục nói, “Nhất định là như thế.” Trong giọng điệu mang theo vài phần khinh miệt, “Ngươi muốn hoa đỉnh không phải không thể, nhưng trước tiên phải trả lời ta một vấn đề, sao ngươi biết được hoa đỉnh?”
“Ta nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi lại cò kè mặc cả với ta, quả nhiên cho rằng ta có tính tình tốt chính là hạng người lương thiện sao?” Giọng Ôn Noãn nhẹ bẫng, đao dán chặt trên cổ nàng ta lại đột nhiên chuyển một cái, mũi đao thẳng tắp đâm vào xương bả vai nàng ta, nàng nhẹ giọng nói mang theo mùi máu tanh, “Nói? Hay không nói?”