“Phi Phi thật sự trung khí mười phần *.” Bên trong thư phòng, Ôn Noãn tiện tay rút một quyển sách ra tùy ý xem, nghe tiếng rống giận dữ bên ngoài, khẳng định đánh giá, đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt trên bìa cuốn sách, nhẹ nhàng giống như thuận miệng đề nghị, “Tuổi Phi Phi bây giờ cũng không nhỏ, nếu Vương gia không có ý với nàng ấy cũng không thể thật sự để cho nàng ấy làm nha hoàn trong phủ làm hao tuổi hoa của nàng ấy, ta thấy nàng ấy và Bạch Ưng trái lại rất hợp, không bằng gả nàng ấy cho Bạch Ưng như thế nào?”
(*) Trung khí mười phần: Trung khí trong Đông y chỉ phần khí trong dạ dày có tác dụng tiêu hóa thức ăn. Trung khí mười phần tức là khí lực đầy đủ, khỏe mạnh.
Sau khi nàng nói xong, giống như cảm thấy đề nghị này vô cùng tốt, vẫn gật đầu một cái nói: “Như thế một lần giải quyết được chuyện lớn cả đời của hai người, thật sự là một chuyện vui nhân duyên rất tốt, Vương gia chàng cảm thấy như thế nào?”
“Bổn Vương cũng cảm thấy rất tốt.” Quân Dập Hàn rất đồng cảm phụ họa.
Đầu ngón tay đang lật sách của Ôn Noãn khựng lại, hơi kinh ngạc nhìn Quân Dập Hàn, thấy vẻ mặt hắn như thường, xử lý công văn không chút khác thường nào, nàng cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở hắn, “Vương gia đồng ý gả Phi Phi cho Bạch Ưng?”
“Đây đúng là một cọc nhân duyên cực tốt, vi phu tất nhiên đồng ý.” Quân Dập Hàn cũng không ngẩng đầu lên nói, “Phu nhân, mài mực.”
“...” Ôn Noãn để sách xuống, vén tay áo lên, thêm chút nước trong bắt đầu mài mực trong nghiên mực, nàng vốn định trêu đùa hắn, lại không nghĩ tới hắn không biến sắc đánh lại một quân như vậy, đã như thế, nàng không ngại mượn danh nghĩa của hắn thuận nước đẩy thuyền để hai người kia giày vò khổ sở một trận, vừa đúng thêm chút thú vị cho thời gian thanh nhàn này.
Sau bữa tối, Ôn Noãn cho người gọi Lạc Phi và Bạch Ưng tới, nhìn dáng vẻ Lạc Phi hận không thể đánh Bạch Ưng d1en d4nl 3q21y d0n một trận, khóe môi Ôn Noãn mỉm cười rất hài hòa nói: “Phi Phi, muội tới Vương phủ ở mấy ngày rồi, có ở quen không?”
“Ăn ngon uống ngon ngủ ngon, cũng không tệ lắm.” Lạc Phi đáp trực tiếp, cặp mắt bắn ra ánh sáng lạnh bốn phía hung hăng nhìn Bạch Ưng chằm chằm.
“Như thế thì tốt.” Ôn Noãn cười đến càng phát ra hòa khí nói, “Muội đã đến tuổi thành hôn, bổn Vương phi cũng không tiện làm lỡ chung thân đại sự của muội, vù nhìn muội và Bạch Ưng rất xứng đôi, tính tình cũng hợp nhau quá mức, nên làm chủ cho muội gả cho Bạch Ưng, vốn ta còn lo lắng muội không thích ứng với cuộc sống trong Vương phủ, lần này ngược lại ta không cần lo lắng.”
“Cái gì?” Lạc Phi và Bạch Ưng trăm miệng một lời.
“Có quỷ mới kết hôn với hắn!” Bạch Ưng tỏ vẻ ghét bỏ.
“Có quỷ mới gả cho hắn!” Lạc Phi tỏ vẻ ghét bỏ.
“Hai người thật sự ăn ý.” Ôn Noãn cười đến hàm súc, nói với Quân Dập Hàn ở bên cạnh, “Vương gia quả nhiên tinh mắt.”
“Vậy cũng phải đa tạ phu nhân chỉ điểm mới đúng.” Quân Dập Hàn cười ý vị sâu xa, thế mà lại để cho hắn chịu tiếng xấu thay người khác? Phu nhân của hắn thật đúng là nửa điểm cũng không chịu thiệt thòi.
“Vương gia.” Lạc Phi cắn răng kêu, đợi ý cười hiện lạnh của Quân Dập Hàn nhìn về phía hắn thì đột nhiên hung hăng dậm chân một cái, thân thể uốn éo đến hoa mắt giống như trống lắc, nước mắt buồn bã ai oán nói: “Vương gia, người ta không cần gả cho Bạch Ưng người xấu xí đó, nếu như Vương gia nhất định đòi người ta phải lập gia đình, vậy người ta...” Lỗ mũi hung hăng hít hít, “Người ta...” Lỗ mũi lại hung hăng hít hít, “Người ta phải gả thì gả cho Vương gia.”
Nụ cười lạnh lùng của Quân Dập Hàn đông cứng trong nháy mắt, Ôn Noãn mím chặt môi, tay dùng sức ép lên bụng, bả vai mơ hồ mang theo vài phần rung động.
“Phi Phi!” Giọng cảnh cáo lạnh như băng của Quân Dập Hàn vang lên.
“Vương gia, người ta phải gả thì gả cho Vương gia nha, phải gả thì gả cho Vương gia nha, phải gả thì gả cho Vương gia chứ sao.” Lạc Phi giữ vững tôn chỉ không ghê tởm chết Quân Dập Hàn không bỏ qua, hung ác bổ nhào tới ôm lấy bắp đùi Quân Dập Hàn.
Sĩ khả sát bất khả nhục *, Vương gia biết rõ hắn là nam nhân, để cho hắn giả trang nữ nhân hắn nhẫn nhịn mang trọng trách thì cũng thôi đi, lại còn để cho hắn gả cho Bạch Ưng kẻ thô kệch này, đây quả thực chính là nhục nhã trắng trợn, hắn muốn trả thù! Trong lòng Lạc Phi tức giận không thể kiềm chế!
(*) Sĩ khả sát bất khả nhục: Kẻ sĩ (Quân tử) có thể chết chứ không thể chịu nhục.
Nhưng hắn nhào tới trước, thân thể còn chưa chạm đến áo bào của Quân Dập Hàn đã bị Quân Dập Hàn không hề khách khí một cước đạp bay, đến đây, Lạc Phi bay lượn trên bầu trời xanh lam rốt cuộc biết được cái gì gọi là: Trời gieo nghiệt có thể tránh, tự mình làm bậy không thể sống!
“Buồn cười thì cười, đừng cố nén.” Quân Dập Hàn nhìn Ôn Noãn cố nén cười đến dáng vẻ khổ sở, hơi bất đắc dĩ nói.
“Không có, không có việc gì, khụ khụ.” Ôn Noãn lắc đầu, bưng ly trà lên uống, lại không cẩn thận bị sặc đến đau sốc hông, hắn vội vàng khẽ vuốt ve lưng nàng vì nàng nhuận khí, tuy sắc mặt tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng trong tròng mắt lại lộ ra vẻ cưng chiều nồng đậm.
“Tốt hơn không?” Quân Dập Hàn ân cần hỏi han.
“Ừm.” Ôn Noãn khẽ vuốt ve ngực gật gật đầu.
“Xuất diễn này phu nhân xem có hài lòng không?”
“Cũng không tệ lắm.” Ôn Noãn nghĩ tới động tác lúc trước của Lạc Phi, vẻ mặt khóe môi lại không nhịn được nở nụ cười, mím mím môi nói: “Phi Phi thật sự thú vị.”
Động tác uống trà của Quân Dập Hàn dừng lại, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Bạch Ưng bị hai người làm thành không khí gạt sang bên cạnh yên lặng lui xuống, trong lòng cũng tỏ vẻ đồng tình với Lạc Phi, đồng thời sâu sắc tự nói với mình, thà bị đắc tội Vương gia cũng không cần đắc tội Vương phi! Thà bị lộ ra sở đoản, cũng tuyệt đối không được lộ ra sở trường, Lạc Phi chính là ví dụ rõ ràng, nếu muốn ngày sau thanh thản, vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn.
Trăng lên đỉnh đầu, Ôn Noãn đang bên trong phòng thuốc điều chế thuốc thì cửa đột nhiên bị đập ra, lúc nàng làm việc kiêng kỵ nhất có người quấy rầy, đang định lên tiếng quát, lại nghe được Huyền Nguyệt thở hổn hển nói: “Các chủ, có người tới trong các gây chuyện.”
“Uống thuốc này xuống.” Ôn Noãn nhìn Huyền Nguyệt bám vào khung cửa sắc mặt trắng bệch, khẽ nhíu mày đổ viên thuốc cho nàng ấy, nói, “Ngươi điều khí trước, chuyện bên ngoài để ta xử lý.”
“Người nào đến Minh Nguyệt các gây sự?” Giọng Ôn Noãn thong thả nhưng lại lộ ra ý lạnh từng tầng, đánh nhau trong sân trong nháy mắt tách ra, người của Minh Nguyệt các rối rít cung kính lui sang hai bên.
“Các chủ, bọn ta vô ý mạo phạm, chỉ vì muốn cầu lấy thuốc giải, nhưng Huyền Nguyệt cô nương không cho sắc mặt lại nghiêm lệnh để cho bọn ta rời đi, bọn ta mới bất đắc dĩ mạo phạm, mong Các chủ tha thứ.” Nam tử đầu đội nón lá phủ lụa đen trong đám người tới nói.
“Thuốc giải?” Ôn Noãn lạnh lùng cười một tiếng, “Ban đầu khi các hạ tới đây giao dịch, bổn Các chủ đã nói rất rõ ràng, Minh Nguyệt các chỉ bán dộc dược, không bán thuốc giải, tất cả hậu quả tự gánh vác, Huyền Nguyệt theo lệnh của bổn Các chủ mà làm việc, ngươi lại đánh nàng ấy bị thương và động thủ với người trong các, cái này gọi là bất đắc dĩ mạo phạm?”
Nàng bước chậm xuống dưới, vén bức rèm che, chắp tay sau lưng đứng trước mặt mọi người, nụ cười trên khóe môi lại còn lạnh hơn ánh sáng trên mặt nạ ba phần, “Bây giờ bổn Các chủ cho các hạ hai lựa chọn, hoặc bồi thường vật hư hại ở đây gấp trăm lần và nhận lỗi với Huyền Nguyệt cô nương cùng nhận ba chưởng của nàng, hoặc bổn Các chủ bây giờ sẽ để cho các ngươi nếm thử chút độc dược miễn phí, trải nghiệm tư vị cái được gọi là sống không bằng chết.”
“Tại hạ muốn chọn điều thứ ba.” Người kia nói đồng thời đột nhiên tấn công về phía Ôn Noãn, trầm giọng nói: “Mang Các chủ đi.”
“Giọng điệu thật lớn.” Ôn Noãn xoay người tránh qua, phất ống tay áo lên, ngân châm như mưa bắn ra, đầu ngón tay nàng bắn về phía dạ minh châu nạm trên đèn thủy tinh, thoáng chốc khói độc màu tím nhạt tràn ngập.
“Ngừng thở.” Người đội nón che mặt trầm giọng phân phó, ngay sau đó trên tay ra chiêu nhanh hơn ác hơn tấn công Ôn Noãn, thân hình Ôn Noãn nhanh chóng chạy đi, cũng không giao phong chính diện với hắn, trước khi dùng độc nàng đã bảo mọi người trong Minh Nguyệt các thối lui ra khỏi bên ngoài vòng vây, vì vậy, không gian này đủ để nàng kéo dài khoảng cách với người đội nón che mặt.
Người do người đội nón che mặt mang đến dần dần khó mà chống đỡ được, liên tiếp ngã xuống, vẻ mặt của người đội nón che mặt sau lụa đen nghiêm túc, hắn mang tới đều là cao thủ đệ nhất, không ngờ lại tổn hao như thế ở đây, mà lúc này hơi thở của hắn cũng cạn, nếu tái chiến tiếp, thế tất nhiên sẽ là toàn quân bị diệt, cổ tay hắn khẽ động, ba mũi ám tiễn nhanh chóng bắn về phía ba huyệt lớn trên giữa dưới của nàng.
Mũi tên tới nhanh chóng, khoảng cách gần như thế, cho dù Ôn Noãn có khinh công tuyệt đỉnh cũng tránh không thể tránh, nếu như bị mũi tên này bắn trúng không chết cũng bị thương, eo ếch nàng cong mạnh xuống định tránh hai mũi tên phía trên để giảm tổn thương xuống nhỏ nhất, nhưng giữa lúc điện quang hỏa thạch *, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, người đội nón che mặt bị đánh bay ra đập vào tường, ám tiến bắn tới vốn không thể tránh lúc này trở thành mảnh vụn lẳng lặng nằm trên đất, mà nàng, đầu óc còn hơi hôn mê được hắn chặn ngang ôm ở trước người, ảnh phản chiếu ngược trong mắt chính là tóc đỏ tung bay và vẻ mặt khí thế nghiêm nghị nguội lạnh.
(*) điện quang hỏa thạch: Chỉ ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong nháy mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp và lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định. (Theo Baidu)
“Vu Di?” Ôn Noãn hơi chần chừ kêu lên.
“Có thể bị thương không?” Vu Di buông nàng ra, lui về phía sau một bước, giọng điệu không hề phập phồng hỏi.
“Không có.” Ôn Noãn chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng, trở tay ném một viên đan dược cho hắn, “Có độc trừ độc, không có độc cường thân.” Mặc dù nàng biết người nàng nhặt về không phải người bình thường, nhưng trình độ cường đại này vẫn ngoài dự đoán của nàng, tính toán như thế, trước mắt nàng mới chỉ coi như buôn bán lời?