Da thịt nóng bỏng dưới lòng bàn tay thiêu đốt lòng Ôn Noãn, nàng dò tìm mạch của hắn, đầu ngón tay tiếp xúc với da thịt giống như nóng bỏng chạm đến mạch nhận được tia nhỏ khẽ rung lại hạ xuống – mạch tượng yếu ớt đến nhỏ không thể kiểm, bệnh tình của hắn đang đột ngột chuyển biến!
Ôn Noãn mím chặt môi xé hai miếng áo, một miếng thấm ướt đắp lên trán hắn, một miếng khác thấm ướt định chà lau thân thể cho hắn, nhưng khi cởi quần áo của hắn ra, nàng mới phát hiện da thịt trắng như ngọc của hắn mặc dù hơi ửng đỏ nhưng lại không hề có chút mồ hôi, không như nóng rần lên ngược lại giống như đang động tình.
Một màn mê người như thế, chân mày ngọn núi của nàng lại nhíu chặt, sắc mặt trầm ngâm không hề có vẻ si mê, tay cầm vải áo vô ý thức siết chặt, cặp mắt bình tĩnh nhìn da thịt lộ ra bên ngoài của Quân Dập Hàn, trong cơ thể sinh nhiệt mà không thể phát ra, không lâu sau nhất định sẽ bỏng đến lục phủ ngũ tạng.
Nàng hít sâu một cái mạnh mẽ ra lệnh cho mình tỉnh táo, ngân châm ở đầu ngón tay nhanh chóng châm vào mấy huyệt đạo quan trọng của hắn để giải nhiệt cho hắn, nhưng điều này suy cho cùng chỉ có thể tạo thành tác dụng tạm thời, bọn họ cần thiết phải nhanh chóng đi ra ngoài, mặc dù bây giờ đã hái được cỏ tiễn độc, nhưng độc tính của cỏ này quá mạnh, cần phải phối với các dược thảo khác tổng hợp sử dụng, huống chi tác dụng thuốc cụ thể có thể chống được ôn dịch hay không còn phải xem hiệu quả sau khi uống.
Sau khi châm hết châm vì Quân Dập Hàn, Ôn Noãn đưa tay lau mồ hôi trên trán, không để ý đến thân thể mình thể lực tiêu hao quá độ, nhu cầu nghỉ ngơi cấp bách, lập tức cõng Quân Dập Hàn lên tiếp tục gấp rút lên đường, mặt trời mọc mặt trời lặn, giữa lúc đó Quân Dập Hàn chỉ tỉnh lại vẻn vẻn ngắn ngủi trong chốc lát, còn không đợi Ôn Noãn nói được hai câu với hắn đã lại tiếp tục ngủ mê man, nhiều lần Ôn Noãn cũng thiếu chút nữa thân thể không chống đỡ được mà ngất đi, nhưng khi nàng sắp té xỉu trong phút chốc đã hung hăng cắn đầu lưỡi, mượn đau đớn tới giữ vững tỉnh táo, cắn răng tiếp tục hoạt động hai chân đã sớm không còn tri giác.
Ôn Noãn mạnh mẽ chống đỡ nữa, nhưng vĩnh viễn không kéo dài hơn cực hạn của thân thể được, ánh mặt trời mọc vàng sáng nghiêng nghiêng vẩy lên mặt nàng, trước mặt nàng bỗng tối sầm, thẳng tắp ngã về phía trước, cổ tay bị đá nhọn cào qua, trong nháy mắt máu tươi chảy ròng ròng, nàng bị tay đau gọi về vài phần ý thức, giùng giằng định đứng dậy, lại phát hiện thân thể tổn hao quá độ, một khi ngã xuống thế nhưng lại không có cách nào đứng lên được, nàng chỉ đành phải dựa vào đôi tay di chuyển từng tấc một đến chỗ Quân Dập Hàn cách đó không xa.
Nàng khẩn trương đỡ đầu hắn bị va vào đá dậy, tinh tế kiểm tra một lần, sau khi phát hiện chỉ có vết thương nhỏ, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi tầm mắt chạm đến máu ở cổ tay mình đang trùng hợp nhỏ xuống bờ môi của hắn, nàng vội vàng dời cổ tay đi, giơ một tay áo khác lên lau vết máu trên bờ môi cho hắn, mới vừa lau được hai cái, nàng lại như có điều suy nghĩ khựng lại, giơ tay lên kiểm tra da thịt dần bớt đi sắc ửng đỏ của hắn – nhiệt độ nóng bỏng lại dần dần hạ xuống!
Trong lòng nàng vui mừng, không ngẫm nghĩ nhiều hơn, liên tục không ngừng một lần nữa đặt cổ tay vừa mới dời đi lên bên môi hắn.
Đen tối một lần nữa tập kích, nàng cuối cùng té xuống, nhưng cổ tay nàng lại từ đầu đến cuối đặt trên môi hắn.
“Cố công tử, ngài cuối cùng đã tỉnh.” Trong giọng nói của Lý Ngự y khó nén kích động.
Ôn Noãn giơ tay lên vuốt ve trán, nhìn phòng quen thuộc trước mắt và khuôn mặt giữ lại chòm râu dê tỏ vẻ khá thân thiết của Lý Ngự y, chống đỡ ngồi dậy hỏi: “Ta ngủ đã bao lâu?”
“Bẩm báo công tử, ngài đã ngủ một ngày một đêm.”
Một ngày một đêm!
Đầu óc Ôn Noãn đột nhiên tỉnh táo, giọng nói khó nén được vội vàng: “Vương gia bây giờ như thế nào?”
“Cố công tử đừng nóng vội, sau khi Vương gia và ngài được Lạc cô nương cứu về đã được xử lý, vẫn ngủ mê man, mặc dù không trừ bỏ được ôn dịch, nhưng trước mắt bệnh tình đã gần như ổn định không tiến một bước thành chuyển biến xấu.” Lý Ngự y nói đồng thời trong mắt có ý kính nể với Ôn Noãn, thấy vậy trận ôn dịch này sau đó không lâu có thể trị tận gốc rồi.
Tròng mắt Ôn Noãn khẽ nhúc nhích, vén chăn định xuống giường, nhưng vừa định đứng dậy, dưới bàn chân mềm nhũn lại thiếu chút nữa ngã xuống đất, nàng nói với Lý Ngự y tỏ vẻ khẩn trương ở bên cạnh: “Làm phiền Lý Ngự y đỡ ta đến phòng của Vương gia.”
“Chuyện này...” Lý Ngự y tỏ vẻ làm khó, do dự không tiến lên, trong ánh mắt dò hỏi của Ôn Noãn, lão hơi xấu hổ nói: “Cố công tử chờ, lão phu đi kêu Lạc cô nương tới đỡ Cố công tử đi phòng của Vương gia.”
Ôn Noãn nhìn theo bóng lưng hơi sợ hãi mà chạy đi của Lý Ngự y, lại nhìn vết thương trên cổ tay đã được băng kỹ, trong nháy mắt đã hiểu vì sao lão lại như thế, khó trách mới vừa rồi rõ ràng lão có thể đỡ nàng, lại tiến lên một bước rồi vội vàng lui về, thì ra đã phát hiện thân thể nữ nhi của nàng nên kiêng dè.
Chỉ trong vài cái hít thở, bóng dáng Lạc Phi đã nhảy tót vào phòng, mắt lạnh liếc xéo quét hai vòng trên người nàng, không tiến lên đỡ mà trực tiếp đưa cây côn gỗ cho nàng, Ôn Noãn vốn cũng không mượn tay hắn đỡ nàng, cầm côn gỗ chống người tựa cửa đi tới.
“Này, họ Cố.”
Giọng Lạc Phi truyền đến sau lưng, Ôn Noãn dừng bước xoay người nhìn về phía hắn, hắn chống nạnh ưỡn ngực đi tới trước người nàng, hất cằm nói: “Quan hệ của ngươi và Vương gia như thế nào?”
“Muốn biết?”
Lạc Phi nhếch cằm lên nữa.
“Ngươi có thể đi hỏi trực tiếp Vương gia.”
“...”
Quả thật là vật họp theo loài người chia theo nhóm, có thể sống chung một chỗ với Vương gia cũng không phải thứ hiền lành gì, Lạc Phi bực mình tổng kết, sau khi tổng kết xong hắn lại cảm thấy không đúng, nhưng hắn là người tốt, phải loại bỏ những người không phải người lương thiện ra!
Hàn Vương phủ, Minh Nhi kiên trì đến cùng đi tới sảnh trước nói với Vương công công: “Công công, hôm nay thân thể Vương phi hơi không thoải mái, sợ không thể vào cung dự tiệc được, còn phải làm phiền công công chuyển đáp tới Thái hậu.”
“Thân thể khó chịu?” Tròng mắt Vương công công âm u sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng, dưới ánh mắt lạnh lẽo âm trầm của hắn, thân thể Minh Nhi khẽ run, chỉ cảm thấy Vương công công này còn khó đuổi hơn Hoàng thượng.
“Vâng.” Nàng căng cứng thân thể cúi mắt xuống trả lời.
Vương công công thu lại ánh mắt xoay người đi ra ngoài, Minh Nhi lặng lẽ vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, nhưng khẩu khí này của nàng còn chưa thả lỏng hoàn toàn, lại nghe một giọng nói tươi cười vang lên: “Minh Nhi, ta mới có được một bụi cây sơn trà cực kỳ định đưa cho Vương phi, nhưng mấy ngày nay lại không nhìn thấy Vương phi ở trong phủ, có phải Vương phi đi ra ngoài không?”
Thân thể Minh Nhi cứng đờ, nhanh chóng ngước mắt nhìn Vương công công đi ra ngoài mấy bước, cực kỳ miễn cưỡng cười lớn tiếng nói: “Mấy ngày gần đây thân thể Vương phi hơi không thoải mái, luôn ở trong phòng nghỉ ngơi nên mới không đi ra ngoài, sao lại thành đi ra ngoài rồi, Tử Nhiêu cô nương nếu muốn tặng hoa, vậy chờ thêm mấy ngày nữa khi thân thể Vương phi tốt lên lại đưa tới không muộn.”
“Vậy sao? Ta thấy trong ngày thường khi khí trời sáng rỡ là thời gian Vương phi ưa thích nhất, đều ở trong sân nằm trên giường đọc sách uống trà, mấy ngày gần đây không thấy bóng dáng của Vương phi, còn tưởng rằng Vương phi đi ra ngoài, không ngờ là thân thể khó chịu, vậy Vương phi có khá hơn chút nào không? Để ta đi thăm Vương phi một chút.” Tử Nhiêu tỏ vẻ lo lắng hỏi.
Minh Nhi nghe được, trong lòng vừa sợ vừa hận không thể tát nàng ta hai bàn tay, nhưng vẫn chỉ đành khách khí đáp lại: “Tử Nhiêu cô nương có lòng, chỉ có điều khi Vương phi nghỉ ngơi không thích người quấy rầy, cho nên Tử Nhiêu cô nương vẫn nên chờ đến khi thân thể Vương phi khá hơn chút lại tới thăm cũng không muộn.” Nàng không đợi nàng ta lên tiếng nữa, đột nhiên vỗ gáy một cái nói, “Ôi thôi, mới vừa rồi chưng canh cho tiểu thư sợ rằng bị khô cạn rồi, ta thật sự hồ đồ mà.” Ngay sau đó vội vã chạy đi.