Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 116: Q.1 - Chương 116: Chương 92.2: Đời này kiếp này chỉ một người




“Không phải chàng muốn nghe ta phân tích hai phần mưu trí còn dư lại sao?” Nàng dẩu dẩu môi định cười, chất lỏng nhiệt độ thấp lại thuận thế trượt vào trong đôi môi cực kỳ khó khăn nhếch lên của nàng, vị đắng chát trong nháy mắt tràn ra trên đầu lưỡi nàng, nàng đưa tay lau mặt, lúc này mới giật mình, chẳng biết từ lúc nào trên mặt mình đã bị nước mắt thấm ướt, một thân này của nàng, trong trí nhớ lần duy nhất rơi lệ là ba năm trước đây trước tòa nhà thí nghiệm, nàng cho rằng lệ nàng đã khô tâm đã chết, cuộc đời này sẽ không vì bất kỳ một kẻ nào mà rơi lệ, không ngờ, ba năm sau nước mắt này lại bởi vì một nam nhân mà ào ào rơi xuống thế không thể thu lại, lòng này lại bởi vì một nam nhân mà co rút đau đớn không dứt, nàng hơi lộ vẻ sầu thảm rồi lại hạnh phúc cười một tiếng, mặc cho những vị đắng chát kia tràn ra từ đầu lưỡi tới đáy lòng, “Quân Dập Hàn, chỉ cần chàng tỉnh lại, ta sẽ nói hai phần còn dư lại cho chàng biết, ta biết rõ chàng muốn đáp án, nhưng nếu chàng không tỉnh lại, cả đời này ta cũng sẽ không nói cho chàng biết.”

Người trên giường vẫn không hề có phản ứng, nàng nhắm mắt lại, trong lòng hơi hối hận, nếu không phải mình mềm yếu, sao đến nỗi hôm nay nàng mới phát hiện hắn thẩm thấu từng giọt từng giọt một vào trong thế giới bịt kín của nàng.

Nàng thích hắn khóe môi mỉm cười dịu dàng gọi nàng “Phu nhân”, nàng thích hắn thỉnh thoảng lộ ra tính trẻ con ở trước mặt nàng, nàng thích hắn thâm tình nhìn nàng, nàng thích hắn khi nàng đang hờ hững với hắn thì hắn lại sử dụng tình cảm dịu dàng kiên nhẫn từng chút một làm ấm áp trái tim chết héo của nàng... dfienddn lieqiudoon

Thì ra giữa lúc bất tri bất giác, nàng đã thích hắn nhiều dạng như vậy, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thẳng vào, chưa bao giờ nhét thẳng vào đáy lòng, thẳng một đường cố chấp gạt bỏ chúng bên ngoài cửa lòng, tự cho là đúng đó là bảo vệ mình, cũng chẳng qua cuối cùng là mất đi.

Lúc trước, nàng vô tình với hắn, một lòng mong đợi hắn chết;

Lúc này, nàng thâm tình với hắn, hắn thế mà lại quanh quẩn bên bờ sống chết;

Chẳng lẽ, đây chính là trừng phạt của ông trời với nàng nhát gan hèn yếu?

Trong lòng Ôn Noãn đau đớn vô hạn, tình cảm vượt qua giới hạn đè ép mấy ngày liên tiếp, một khi tìm được cửa thổ lộ ra thì giống như nước lũ mãnh liệt đổ sụp đê điều ngàn dặm, nàng hung hăng cắn chặt môi, nằm trên người Quân Dập Hàn, chôn mặt vào trong đầu vai hắn, thân thể không tiếng động khe khẽ động đậy, mặc cho nước mắt nóng bỏng thấm ướt vạt áo hắn, chỉ vì muốn có thể lần đầu tiên thoải thoải mái mái phát tiết tất cả cảm xúc kiềm chế nơi đáy lòng.

Thời gian lặng lẽ trôi qua trong nước mắt, âm thanh tranh chấp phía ngoài đã càng ngày càng lớn, nàng đã không còn thời gian dư thừa mặc cho tình cảm phát tiết, nhưng sau khi khóc, dù sao ứ đọng trong lòng cũng thoáng hồi phục, nàng cầm vạt áo của hắn lau khô nước mắt, lúc đứng dậy, thân thể bỗng nhiên ép xuống lần nữa, cánh môi để sát vào bên tai hắn hé mở, giọng nói khẽ đến mức không thể nghe thấy, nhưng lông mi đóng chặt của hắn lại khẽ run.

Nàng hít sâu một hơi đứng dậy, bởi vì hai mắt được nước mắt tắm có vẻ trong trẻo quá đáng, nàng còn giao phó với dân chúng khổ sở đợi ba ngày ở phía ngoài ra sao, nhưng nàng vừa mới bước ra vài bước, mười ngón tay đan xen với Quân Dập Hàn lúc này vốn nên tách ra, tay lại bị hắn cầm chặt, thân thể nàng cứng đờ đột ngột quay đầu lại.

Mi mắt hắn hé mở, ánh mắt phức tạp trong trẻo lạnh lùng trong mắt, có vui sướng khó đè nén, lại bí mật mang theo nhiều hơn áy náy thương yêu, “Phu nhân, những ngày qua vi phu hôn mê khiến cho nàng chịu khổ.”

Đã tỉnh lại rồi? Hắn tỉnh rồi!

Vui sướng đầy trời tràn đầy trời đất mà đến, Ôn Noãn đưa tay che kín môi mình, nước mắt tranh nhau đổ ào ào xuống, hơi nước mênh mông, thế giới đã biến thành mơ hồ không rõ, lại chỉ có khuôn mặt hắn càng ngày càng rõ ràng trong mắt trong đáy lòng.

Cũng ức chế không nổi nữa, nàng đột nhiên nhào vào trong ngực hắn, lúc mới đầu còn hu hu nhè nhẹ trong cổ họng đến lúc sau lớn tiếng khó, như muốn khóc cho hết chua xót trong lòng lo lắng mấy ngày liên tiếp lo âu mấy ngày liên tiếp, cùng với, nàng rốt cuộc không tính là bỏ lỡ mất thâm tình.

Quân Dập Hàn yên lặng ôm lấy nàng, hết lần này đến lần khác hôn tóc nàng khẽ vuốt ve lưng của nàng, cho nàng an ủi không tiếng động, để cho nàng thỏa thuê phát tiết tất cả cảm xúc chất đống trong đáy lòng trong tiếng khóc.

Ôn Noãn vẫn đắm chìm trong tâm tình của mình, lại không hề ý thức được mặc dù tiếng khóc của mình chưa đạt tới hiệu quả hủy thiên diệt địa, nhưng mà đủ để chấn động núi sông, ví dụ như lúc này, ở ngoài sân vốn đã xảy ra xung đột võ lực giữa thị vệ và dân chúng, rối rít dừng đao thương gậy gộc trong tay lại, ngây ngốc nhìn theo phương hướng tiếng khóc truyền tới, ngay sau đó chấn động trong lòng, chẳng lẽ Vương gia hoăng rồi hả?

Lạc Phi nhảy lên giữa không trung, chân như gió lốc xoay vòng 180 độ chạy như bay về phía phòng của Quân Dập Hàn, mà trong phòng lúc này, Ôn Noãn rốt cuộc đã khóc mệt ngừng lại, mà sau khi khóc xong một trận, cả người trong nháy mắt nhẹ nhõm không ít, hỗn độn trong đầu cũng thoáng chốc hoàn toàn rõ ràng, nàng thế mới ý thức được vừa rồi mình quá mất mặt rồi, gương mặt vọt lên như lửa đốt, đôi tay nàng nắm vạt áo Quân Dập Hàn, nằm ở trên ngực hắn, thế mà lại không có dũng khí đứng dậy, còn nữa, cuối cùng khi nàng ghé vào bên tai hắn nói những câu kia, rốt cuộc có nghe thấy không?

Có nghe thấy? Không nghe thấy?

Lúc này tâm thần nàng buông lỏng lại bắt đầu rối rắm vấn đề này, càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng, càng cảm thấy phiền lòng lại càng rối rắm, hai tay nắm vạt áo Quân Dập Hàn của nàng vô ý thức siết chặt, cuối cùng nàng hạ quyết tâm, nghe được thì như thế nào? Không nghe được thì ra sao? Lời này vốn nói cho hắn nghe, nghe được thì coi như hắn vận khí tốt, không nghe thấy thì chỉ có thể trách vận khí của chính hắn kém, nàng cần gì rối rắm như thế.

Sau khi xây dựng xong tâm lý, nàng đột nhiên ngẩng đầu, vốn định nhất cổ tác khí* đứng lên từ trên người hắn, nhanh chóng ra ngoài trấn an dân chúng, nói cho bọn họ biết đã tìm được phương pháp khắc chế ôn dịch, nhưng khi đối diện với cặp mắt tràn đầy thâm tĩnh và yêu thương tĩnh mịch kia lại quên mất động tác.

(*) nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong chuyện.

“Không có ý định làm đà điều nữa rồi hả?” Giọng của hắn giống như gió xuân thổi vào trong tim nàng, nhưng cũng đồng thời khiến cho hai gò má vừa rồi mới hơi bớt nhiệt độ lại một lần nữa tăng vọt ra thành hai miếng trứng lòng đào.

Nàng há mồm định cãi lại, nhưng trong tròng mắt thâm tình đưa tình của hắn lại không tự chủ được cầm tay của hắn lên đặt lên ngực chẳng biết từ lúc nào đã đập loạn nhịp, nhẹ giọng nói: “Vị trí này cho dù sinh hay tử, đời này kiếp này chỉ thuộc về một người Quân Dập Hàn.”

Tròng mắt Quân Dập Hàn sâu không thể thấy đáy, nhịp tim dưới tay khiến hắn xúc động, hắn rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của mình ở trong cặp mắt nàng, rốt cuộc, hắn chờ được!

Bờ môi mềm mại hôn triền miên, giờ khắc này hắn rốt cuộc không hề ngay cả ôm lấy nàng cũng khiến nội tâm bàng hoàng nữa, giờ khắc này nàng rốt cuộc không hè giữ lại chút nào vui vẻ mở rộng cánh cửa lòng.

Tâm tư cất giấu đã lâu khó nhịn khuấy động quấn lấy cả hai người, khi hôn đã không thể thỏa mãn nhu cầu nóng bỏng lẫn nhau, Quân Dập Hàn một phát lật người đè Ôn Noãn ở dưới thân, đầu ngón tay trêu chọc thắt lưng nàng nhẹ nhàng kéo...

“Rầm.”

“Vương gia.”

Tiếng đạp cửa kèm theo giọng nói trầm thấp đè nén của Lạc Phi vang dội trong phòng, trong nháy mắt như gió mát rưới lên dập tắt ý xuân cả phòng.

Khi âm thanh vang lên, cũng thời khắc đó, Quân Dập Hàn đã kéo chăn che kín hai người, hai mắt vốn gắn đầy tình dục, lúc này tràn đầy tuyết lạnh lẽo sương bay, âm u nhìn chằm chằm vào Lạc Phi cười như sấm sét đến thất sắc ngoài cửa, tức giận nói, “Cút ra ngoài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.