Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 118: Q.1 - Chương 118: Chương 94: Lựa chọn làm sao




Ánh mặt trời lúc chiều tà hơi chói mắt, tay Minh Nhi nâng má ngồi trên bậc thang, trong lòng yên lặng nói thầm tiểu thư mau mau trở lại, khi nàng nói thầm đến 384 lần thì cửa phía sau “Ken két” một tiếng bị mở ra, bóng dáng Ôn Noãn xuất hiện trong tròng mắt trừng to tròn trịa của nàng.

“Ngốc?” Ôn Noãn cầm sách trong tay khẽ gõ lên đầu nàng ấy, “Còn không mau đi chuẩn bị nước trà bánh ngọt.”

“A.” Minh Nhi ngây ngốc đứng dậy gãi đầu chạy về phòng bếp.

Không lâu lắm, Minh Nhi mang nước trà bánh ngọt đồng loạt bày ra trên bàn thấp cạnh giường êm, Ôn Noãn nâng ly trà lên cạn một ngụm nói: “Những ngày qua có ai tới tìm ta không?”

“Có.” Nhắc tới chuyện này, Minh Nhi liền cảm thấy cực kỳ uất ức, nàng sâu kín nhìn Ôn Noãn nói, “Hoàng thượng tới hai lần, tứ Điện hạ tới ba lượt, Vương công công tới một lần.”

“Vương công công?” Ôn Noãn nhíu mày, “Hắn có nói đến tìm ta có chuyện gì không?”

“Nói là Thái hậu mời ngài vào cung dự tiệc.” Minh Nhi nói đến đây, nghĩ đến ngày đó Tử Nhiêu nửa đường nhiều lời chen miệng vô thật đáng ghét, nên tức giận nói một lần tất cả chuyện xảy ra ngày hôm đó, cuối cùng bởi vì nói quá gấp mà dùng sức thở gấp nói, “Tiểu thư, tiểu thư nói Tử Nhiêu cô nương có mắc ói không, Minh Nhi thật sự hoài nghi nàng ta cố ý.”

“Nàng ta thật sự cố ý.” Đầu ngón tay Ôn Noãn khẽ mân mê sách, cười ý vị thâm trường, lấy tính tình cẩn thận của Vương công công chắc chắn sẽ tới điều tra một phen, chắc hẳn Thái hậu đã biết mấy ngày này nàng không ở trong Vương phủ, như thế, bây giờ sợ rằng xác nhận sẽ khiến cho người ta hao tổn tinh thần một ngày.

Quả nhiên, mặt trời còn chưa lên, Vương công công lại mang theo vẻ mặt âm trầm tới Vương phủ truyền lời của Thái hậu nói mời nàng vào cung dùng bữa, tin tức này thật sự tới khá nhanh đủ linh thông.

Vừa ra đến cửa, Ôn Noãn giao cho Minh Nhi một bao thuốc bột, cố ý dặn dò nàng, trong ngày hè muỗi nhiều rắn kiến nhiều, Tử Nhiêu cô nương da non thịt mềm bị thương cắn kinh sợ không tốt, phải làm chút biện pháp đề phòng trước, thừa dịp rảnh rỗi rắc lên chung quanh viện của nàng ta, bảo đảm có thể an toàn cả xuân hạ thu đông, để cho Tử Nhiêu cô nương thoải mái ngủ yên tâm ở.

Mắt Minh Nhi sáng lấp lánh, lập tức hiểu rõ, vui mừng nhảy nhót đón nhận nhiệm vụ vinh quang này.

Ôn Noãn nhìn dáng vẻ rõ ràng điểm này của nàng ấy, trong lòng thật sự vui mừng, ba năm này cuối cùng không uổng phí công dạy dỗ.

Sau khi vào cung, Ôn Noãn vốn tưởng rằng vẫn như mọi khi, ước chừng Thái hậu đang ở trong cái đình nào đó vừa đặt hai chén trà nhạt, sau đó mang dáng vẻ cực kỳ thân thiết quan tâm cuộc sống của nàng quan tâm cuộc sống của Vương gia quan tâm cuộc sống phu thê của bọn họ, nhưng khi nàng bị đưa đến Di Hà viên thì nàng mới biết nàng đoán trúng cái đình đoán trúng hồ, nhưng không đoán trúng nhóm mỹ nhân lớn nhỏ chơi thuyền trên hồ trong đình nói chuyện phiếm.

Hôm nay đây là cơn gió bất thường nào thổi tới?

Trong ánh mắt lạnh nhạt của mọi người, Ôn Noãn đi về phía Mộ Dung Tịnh lão mỹ nhân ngồi trong đình, sau khi hành lễ bị bà ta kéo tới ngồi bên cạnh, ân cần giữa hai chân mày còn chân thành hơn thân mẫu: “Hai ngày trước ai gia nghe nói con bị bệnh, bây giờ thân mình đã tốt hơn chút nào chưa?”

“Tạ Thái hậu quan tâm, hiện giờ đã tốt hơn nhiều.” Ôn Noãn nhếch mắt cười trả lời, bà ta muốn diễn trò cách rèm, nàng cũng không ngại theo bà ta đùa giỡn một chút.

Sau khi hai người có qua có lại vừa rảnh rỗi hàn huyên mấy câu, chúng nữ tử mặt phấn mịn nhìn sang một hướng khác, Ôn Noãn nhìn theo, vừa thấy là Quân Hạo Thiên đi qua cửa viện, bóng dáng vốn định sải bước đi qua, khi đối diện với đôi mắt nàng thì bước chân chuyển hướng đi vào trong viện.

Ôn Noãn rũ ống tay áo thản nhiên chờ cơn gió bất thường đến, nàng mới rũ ống tay áo được một nửa thì lại nghe bốn phía đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi, thì ra nữ tử cổ đại đã không bị cản trở tới mức như thế, nàng không nhịn được thổn thức, quả nhiên mỹ sắc xưa nay đều giết.

Nhưng khi kiếm phong sắc bén này đánh tới thì nàng mới bỗng nhiên nhớ tới đều giết này không chỉ có sắc đẹp mà còn có vũ khí mang tính sát thương, chúng mỹ nhân lớn nhỏ xung quanh mặt mày thất sắc như thỏ bị kinh sợ nhảy loạn lên cản trở tất cả đường ra, nàng vừa định nghiêng người tránh qua, kiếm này không hề bị bất kỳ ngăn cản nào đã tấn công, sau lưng không biết bị ai đẩy, không lệch vừa khéo làm bia cho kiếm phong kia.

Tiếng kêu sợ hãi bốn phía càng giống như bão tố đột nhiên cao, trong đó hai chữ bá đạo nhất đột nhiên xuất phát ra thuộc về Quân Hạo Thiên.

Thích khách kia một kiếm đâm trúng liền bỏ kiếm mà chạy, lúc này mới có một nhóm lớn thị vệ không biết từ chỗ nào xông ra đuổi giết thích khách.

Thân thể yếu đuối của Ôn Noãn trùng hợp ngã xuống bay vút vào trong ngực Quân Hạo Thiên, “Truyền Ngự y, mau truyền Ngự y.” Hai mắt Quân Hạo Thiên đỏ ngầu giận dữ gào lên.

“Hoàng thượng, Hàn Vương phi bị thương nặng như vậy, chỗ ai gia có một viên thánh đan do nước Tịch Nguyệt tiến cống khi trước, không bằng trước cho Vương phi ăn vào.” Mộ Dung Tịnh tỏ vẻ khẩn cấp lấy một cái hộp màu vàng nhạt trong ống tay áo mở ra, một mùi thơm nồng nặc trong nháy mắt nhảy lên tới lục phủ ngũ tạng của Ôn Noãn, trong dạ dày thoáng chốc giống như cuồng phong sóng cuốn.

“Được.” Quân Hạo Thiên nhìn trước ngực Ôn Noãn đổ máu đầm đìa, vẻ mặt khổ sở, không suy nghĩ nhiều, nhón tay cầm viên đan dược kia đưa tới bên môi nàn.

Ôn Noãn cắn chặt môi kiềm chế kích động muốn há mồm nuốt viên đan dược kia vào, cặp mắt lạnh lùng bắn về phía Mộ Dung Tịnh đang tỏ vẻ ân cần bên cạnh, khi tầm mắt Mộ Dung Tịnh đối diện với nàng, đáy mắt xẹt qua nụ cười lạnh, nhưng chỉ trong nháy mắt khẽ nắm giữ cảm xúc, mắt đột nhiên tắm đầy nước mắt nói, “Noãn nhi thật sự là hài tử ngoan, thế mà lại vì ai gia, không tiếc lấy thân mình chặn một kiếm kia cho ai gia, Noãn nhi yên tâm, đợi bắt được thích khách, ai gia nhất định sẽ lột da rút gân bầm thây hắn vạn đoạn.” Bà ta giơ tay áo lên giả bộ lau nước mắt vốn không tồn tại, nắm tay Ôn Noãn âm thầm dùng sức, trên mặt lại thi triển nụ cười trấn an, như có điều ngụ ý nói, “Thánh đan này do quốc sư nước Tịch Nguyệt mở lò luyện chế, dùng dược liệu cực kỳ trân quý, nhất định có trợ giúp cho vết thương của Noãn nhi, Noãn nhi ngoan, mau ăn đan dược này vào.”

Ôn Noãn cắn chặt môi rỉ ra vết máu, mồ hôi lớn như hạt đậu trên trán không ngừng chảy xuống, theo gương mặt thấm vào cổ áo, trong lúc đó còn có giọt mồ hôi trực tiếp rơi vào trong hốc mắt nàng, đâm vào cặp mắt nàng làm đau ửng đỏ, nhưng nàng vẫn chăm chú nhìn vào Mộ Dung Tịnh, nữ nhân này, nàng chắc chắn để cho bà ta trả cái giá thật lớn!

“Hà nhi ngoan, mau, đừng cắn môi nữa, uống thuốc này xuống.” Quân Hạo Thiên đưa đan dược đến gần bên môi nàng, tay cầm thuốc lại khẽ run run.

Ôn Noãn gian nan dời tầm mắt nhìn về phía hắn, tốn sức lắc lắc đầu, cặp mắt mang theo từ chối nồng nặc, nàng không có bất kỳ lúc nào giống như giờ khắc này hy vọng Quân Hạo Thiên có thể nhìn thấu có thể hiểu được ý của nàng.

Nhưng lúc này toàn bộ tâm thần của Quân Hạo Thiên đều đặt trên vết thương không ngừng chảy máu tươi ra và khuôn mặt càng lúc càng tỏ vẻ khổ sở, mà Mộ Dung Tịnh ở bên cạnh càng như thêm dầu vào lửa nói, “Hoàng thượng, ngài còn đứng ngây ra đó làm gì, Noãn nhi sắp không xong, lúc này nàng ấy cắn môi cố nén khổ sở không cách nào mở miệng được, ngài đây lại cứ trì trệ thất thần với nàng? Còn không mau cho nàng ăn đan dược vào, chẳng lẽ ngài muốn nhìn thấy nàng ấy chết trước mặt ngài sao?”

Câu nói sau cùng đâm thẳng vào đáy lòng Quân Hạo Thiên, thân thể hắn không nhịn được bị đánh trúng run lên, ngay sau đó để Ôn Noãn dựa lưng vào trong ngực mình, nhìn lại không nhìn tới ánh mắt từ chối của nàng, sẽ không thể hiểu được ý tứ nàng muốn truyền lại cho hắn, một tay hắn bóp nhẹ cằm xinh xắn của nàng, môi cắn chặt trong nháy mắt tách ra, sau một khắc viên thuốc kia bị nhét vào trong miệng nàng, tay của hắn lại nhẹ nhàng giơ lên, viên thuốc kia hết sức thuận lợi chui vào trong dạ dày.

Trước mặt Ôn Noãn bỗng tối sầm, một ngụm máu phun lên mặt Mộ Dung Tịnh, không thể tiếp tục chống đỡ mà ngất đi.

Nếu đây là một giấc mộng thì tốt biết bao?

Nếu như vĩnh viễn không cần tỉnh lại thì tốt biết bao?

Khi mở mắt nhìn căn phòng quen thuộc cùng khuôn mặt râu ria um tùm vô cùng tiều tụy lại vô cùng kích động đập vào mắt thì Ôn Noãn biết đây không phải là một giấc mộng, lão yêu bà Mộ Dung Tịnh kia cũng không tính toán để cho nàng bất tỉnh, vì vậy nàng chính là vẫn tỉnh lại.

Di Hà viên, là chỗ ở mà Quân Hạo Thiên thu xếp cho nàng ở trong hậu cung, nàng thật sự không ngờ nàng sẽ vào ở lần thứ hai.

Mộ Dung Tịnh, biên kịch đạo diễn phía sau màn này bày ra màn kịch quả thật phí tâm lại phí sức, khóe môi nàng nhếch lên ý cười lạnh lẽo, sổ sách giữa hai người, nàng sẽ nhớ kỹ rõ ràng từng khoản từng khoản một.

“Ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn nghỉ ngơi.” Ôn Noãn nhắm mắt lại lạnh nhạt nói, nàng không muốn giận chó đánh mèo lên Quân Hạo Thiên, nhưng cuối cùng vẫn chính do hắn đưa thuốc vào trong miệng nàng, điểm này, nàng không cách nào thoải mái.

“... Được, buổi tối ta trở lại thăm nàng.” Vui sướng kích động trên mặt Quân Hạo Thiên bị chán nản thay thế, tất cả muốn nói bị nghẹn trong cổ họng, cuối cùng chỉ có thể khổ sở cười một tiếng đáp ứng yêu cầu của nàng.

“Tam tẩu, tam tẩu.” Sở Hoan kéo ghế ngồi ở bên giường, hai mắt ngậm đầy nước mắt hơi nghẹn ngào nhẹ giọng kêu.

“Ta cũng không chết, khóc cái gì?” Ôn Noãn mở mắt nhìn nét mắt chực khóc lại chưa khóc của hắn thở dài nói.

“Phỉ phui, cái gì mà có chết hay không.” Sở Hoan trợn mắt lên nhìn nàng, hai bọc nước mắt chỉ trong mấy cái nháy mắt đã biến mất không thấy, hơi ân cần kỳ quái nói, “Nghe nói vì cứu mẫu hậu của đệ nên bị thương rất nặng?”

Ôn Noãn không muốn nói đến chuyện phiền lòng này, ý bảo hắn lại gần chút nhỏ giọng nói: “Người lần trước tam tẩu kêu ngươi tìm có manh mối không?”

Sở Hoan cau mày lắc lắc đầu, cũng nhỏ giọng theo: “Tìm lâu như vậy, căn bản không tìm được người này, tam tẩu, đã nhiều năm như vậy, người này sẽ không chết sớm chứ?”

“Chắc không.” Ôn Noãn quả quyết phủ quyết, lại vẻ mặt nghiêm túc nói: “Người này vô cùng quan trọng với tam tẩu, ngươi giúp ta mau chóng tìm được nàng, còn nữa, không để cho bất kỳ ai biết.”

“Ừm.” Sở Hoan nặng nề gật đầu.

Ôn Noãn lại nói, “Có thể giúp tam tẩu một việc không?”

“Tam tẩu cứ mở miệng.”

“Giúp ta tìm người cầm mấy thứ đồ.” Ôn Noãn đưa cho hắn một trang giấy.

“Nhưng mà bây giờ Hoàng huynh giận dữ hạ lệnh bắt thích khách, Hoàng cung giới nghiêm vốn không thể đi ra.” Sở Hoan hơi khó xử.

“Thật sự không ra được?” Ôn Noãn cười như không cười nhìn hắn, lại vừa kích thích nói, “Ngươi đường đường là tiểu Bá Vương Kinh thành lại có lúc không ra được Hoàng cung?” Bí đạo trong cung kia của hắn, nàng đã tự mình đi một lần.

“Ai nói không ra được.” Sở Hoan ưỡn cổ, vỗ ngực nói, “Chuyện như vậy cứ để đệ lo, tam tẩu cứ việc yên tâm.”

Yên tâm, bây giờ có thể khiến cho nàng yên tâm nhất chính là nương của Thanh Ca, đáng tiếc bây giờ không biết bà ta đang ở đâu?

Một kiếm đâm trên ngực này rất hung ác, lúc ấy ngay cả hơi sức giơ tay nàng cũng không có, bây giờ nghĩ lại, xem ra Mộ Dung Tịnh vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, bên trên kiếm kia chắc bôi thêm dược liệu, Ôn Noãn thấy hơi mệt nhắm mắt lại, hiện giờ bị thương nặng, nhanh chóng dưỡng thương cho tốt mới là vương đạo.

Hắn có biết chuyện xảy ra trong cung?

Ôn Noãn tự giễu cười một tiếng, nào có thể không biết, ngay cả hắn không biết, Mộ Dung Tịnh sẽ để cho hắn biết.

Đúng như Ôn Noãn đoán, tin tức nàng vì Mộ Dung Tịnh đỡ kiếm, người bị thương nặng bằng tốc độ nhanh nhất bay đến trong tay Quân Dập Hàn, lúc đó, thành Ký Châu vùng đất quan trọng chốt hiểm vùng biên cách Kinh thành ngàn dặm cũng đang bị ôn dịch tấn công, còn có ba chỗ huyện Tế huyện Ninh thành Hạo cách trăm dặm cũng đang bị ôn dịch hoành hành, lấy thế không thể đỡ nhanh chóng tràn ra xung quanh.

Một bên là dân chúng thiên hạ, một bên là phu nhân của hắn, phải lựa chọn như thế nào?

Hắn không ngại kháng chỉ hồi kinh, nhưng dân chúng tử vong giãy giụa trên đường lúc nào cũng nhắc nhở hắn không chỉ đơn thuần là phu quân của nàng, mà còn là Vương gia của nước Linh, chuyện này nếu không xử lý tốt, nhẹ thì dao động nền tảng lập quốc, nặng thì nước địch đột kích, tuyệt đối không thể coi như không quan trọng.

Sắc mặt Quân Dập Hàn đông lạnh, tay cầm thư tín nổi gân xanh, nhưng đáy mắt lại không che giấu được lo lắng nồng đậm.

Ba ngày sau, Ôn Noãn đã miễn cưỡng có thể ngồi dậy, nàng uống thuốc xong, đang chuẩn bị ngủ lại, lại thấy Mộ Dung Tịnh nhàn nhã xuất hiện, ngay sau đó tất cả cung nữ bị bà ta vẫy lui.

“Hôm nay ai gia cố ý tới thăm ân nhân cứu mạng, không biết thân thể ân nhân có tốt hơn chút ít?” Khóe môi Mộ Dung Tịnh mỉm cười, từ trên cao nhìn xuống Ôn Noãn, mặt mày lộ ra thái độ ngạo nghễ hoàn toàn ngược lại với giọng nói của bà ta.

“Tóm lại là không chết được.” Ôn Noãn lạnh lùng cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.