“Em nha đầu này. Ôn Noãn đưa tay chọc lên trán nàng ấy, lại rước lấy Minh Nhi cười cợt không dứt.
Sau khi dùng xong bữa, Ôn Noãn cảm thấy hơi no nên để Minh Nhi đỡ nàng ra ngoài đi dạo tiêu thực, hương hoa sơn trà nhàn nhạt kèm theo cơn gió đêm mát mẻ quanh quẩn bên chóp mũi, thật sự khiến tâm thần người ta thoải mái, chỉ tiếc trên trời không trăng, chỉ có vài ngôi sao lẻ loi làm đẹp.
Khi đi tới núi giả, Ôn Noãn đột nhiên cảm thấy trong bụng sôi trào khó nén, ngay sau đó miệng đắng lưỡi khô, giống như có ngàn vạn con trùng đang gặm nuốt quanh thân, chân mày nàng nhíu chặt, tay hung hăng đè cảm giác như sóng trong bụng này xuống, nhưng tất cả cũng chỉ phí công, cảm giác kia giống như nước lũ mãnh liệt mà đến, thế không thể chống lại, tràn ra quanh thân nàng, đồng thời đang không ngừng gặm nhấm lý trí của nàng.
“Tiểu thư, có phải người khó chịu ở chỗ nào không?” Minh Nhi đỡ Ôn Noãn thấy tiểu thư dừng bước, đưa tay che bụng khẽ cong người, vội vàng đưa đầu lại gần ân cần hỏi.
Trong tia sáng tối tăm, cổ sáng bóng của Minh Nhi tản ra mùi thơm mê người kích động đáy mắt Ôn Noãn dần trở nên đỏ đậm, môi của nàng không khống chế được mà lại đưa sát lại gần cổ Minh Nhi còn chưa phát giác ra.
“Tiểu thư?” Minh Nhi thấy Ôn Noãn không đáp lại, trong giọng nói không khỏi mang theo vài phần nóng nảy.
Đầu óc Ôn Noãn ầm một tiếng, khi môi sắp chạm đến cổ Minh Nhi thì đột nhiên rời đi, nàng hạ thấp người ngồi lên bên cạnh núi giả, hơi thở hơi nặng nề nói: “Minh Nhi, ta khát nước, đi lấy cho ta chút nước.”
“Nhưng mà, một mình tiểu thư...”
“Đi nhanh.” Ôn Noãn quát khẽ cắt lời Minh Nhi, nàng sợ nếu Minh Nhi không rời đi, nàng sẽ không cách nào khống chế mình nữa.
“Được được, tiểu thư ngài ở đây chờ, Minh Nhi sẽ trở lại rất nhanh.” Minh Nhi nghe giọng Ôn Noãn nói, cho rằng tiểu thư khát nên nóng nảy, nàng không cần phải nhiều lời nữa, nâng váy bước nhanh chạy đến phòng bếp.
Ôn Noãn hung hăng cắn răng chịu đựng cảm giác sôi trào trong dạ dày, bởi vì nàng hết sức chịu đựng mà trên trán rỉ ra từng tầng mồ hôi, nước ao trong suốt bên cạnh núi giả phản chiếu ra hai mắt càng đỏ bừng và gương mặt trắng bệnh của nàng, nàng hung hăng quay đầu sang chỗ khác không muốn nhìn hình bóng người không ra người quỷ không ra quỷ trong nước hồ.
Không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy, trên mặt có giọt nước nhỏ xuống, không biết là mồ hôi của nàng hay là nước mắt nhỏ xuống.
“Vương gia thật có nhã hứng, ngồi bên núi giả thưởng thức cảnh đêm ngược lại là chọn lựa không tồi.” Chẳng biết Tử Nhiêu đến bên cạnh núi giả từ khi nào, ung dung bước vào khẽ nhún người với Ôn Noãn cười nói.
“Đi.” Ôn Noãn cúi thấp đầu cắn răng nói, bây giờ nàng không có ý định đọ sức với nàng ta.
“Vương phi có chỗ nào không thoải mái, Tử Nhiêu đỡ Vương phi về nghỉ ngơi.” Tử Nhiêu lơ đễnh với xua đuổi của Ôn Noãn, ngược lại dời bước tiến lên giả bộ thân thiết xoay người dìu Ôn Noãn.
Ôn Noãn túm lại cổ tay chìa ra giữ chặt tay nàng, tức giận nói: “Không đi nữa đừng trách bản Vương phi không khách khí.” Trong đầu nàng đã bắt đầu hơi hỗn loạn, mà trên người Tử Nhiêu tỏa ra mùi thơm xử nữ càng thêm không ngừng khiến cho lý trí nàng đắm chìm, khô nóng nơi cổ họng cũng càng ngày càng khó có thể chịu đựng được, cực kỳ khát vọng máu tươi tới làm dịu.
“Tử Nhiêu thật ra có ý tốt với Vương phi, Vương phi sao lại không để ý đến nhân tình như thế.” Trong giọng nói Tử Nhiêu tuy hơi bất bình nhưng giọng vẫn ôn hòa không thôi, chỉ có điều nụ cười lạnh dâng lên nơi khóe môi lại cực kỳ khiến người ta chói mắt, nàng ta bị thương nặng, Vương gia suốt ngày ở bên cạnh chăm sóc nàng ta vẫn khiến cho nàng không cách nào xuống tay, hôm nay một thân một mình nàng ta ở đây, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cũng là chuyện “Hợp tình hợp lý”, nàng sao lại buông tha cho cơ hội tốt như vậy.
Tay Ôn Noãn giữ chặt tay Tử Nhiêu, bởi vì chịu đựng khổ sở tất nhiên dùng lực cực lớn, giống như muốn bóp vỡ xương Tử Nhiêu, nhưng Tử Nhiêu lại vẫn cắn răng chịu đựng, một tay khác đã đặt lên vai Ôn Noãn, chỉ cần Tử Nhiêu nhẹ nhàng đẩy, một lát sẽ gặp kết thúc hạnh phúc.
Nhưng nàng còn chưa dùng sức, Ôn Noãn lại bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu khát máu bắn về phía nàng, trong lòng Tử Nhiêu run lên, còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy cổ đau xót mà hôn mê bất tỉnh, cần cổ trắng nõn tản ra sáng bóng mê người phản chiếu trong hai tròng mắt đỏ ngầu của Ôn Noãn.
Lý trí Ôn Noãn ầm ầm sắp sụp đổ, môi cũng không bị khống chế mà tiếp cận đến gần cổ nàng ta, môi và da thịt chạm nhau, cổ tham ăn trong cơ thể ngửi thấy mùi máu tươi càng phát ra kích động lợi hại, môi nàng từ từ há to, đang định cắn một cái, bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm nổ vang, đầu óc nàng đột nhiên khôi phục chút tỉnh táo, khi nhìn thấy rõ động tác lúc này của mình thì trong nháy mắt đáy lòng chợt hiểu ra mình vừa mới định làm gì, nàng lảo đảo lùi về sau mấy bước, dưới bàn chân vấp một cái ngã ngồi dưới đất, trên mặt mất sạch màu máu tràn đầy vẻ khổ sở, nếu không có tiếng sấm vừa rồi, lúc này nàng đang làm cái gì? Lúc này có phải nàng đang hút máu Tử Nhiêu!
Nghĩ đến đây, trong dạ dày nàng đột nhiên bốc lên một trận, nghiêng người đi ói mửa, nhưng nói tiếng sấm này oanh tạc ra chút lý trí thật sự khó có thể nói chống đỡ được bao lâu, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, cảm giác cắn xương này lại càng hung mãnh đánh úp tới, Ôn Noãn hung hăng nhắm chặt mắt, lấy ra viên đan dược mà Mộ Dung Tịnh cho nàng vẫn mang theo người, nàng vốn định dựa vào ý chí của mình để kiềm chế cổ tham ăn này xuống, nhưng hiện giờ nàng mới sáng tỏ, nàng vốn bất lực.
Hộp bị mở ra, đan dược lẳng lặng nằm đó, Ôn Noãn đưa tay đi lấy, lại vì ngón tay run run, đan dược khi nhặt lên trong nháy mắt theo đầu ngón tay trượt ra lăn vào trong ao nước, nàng cái gì cũng không nghĩ trực tiếp nhảy vào trong ao theo đan dược.
“Tiểu thư!” Minh Nhi vừa bưng nước tới nhìn thấy Ôn Noãn đột nhiên nhảy vào trong ao nước, bị sợ tới mức thất thanh thét tiếng chói tai, nước trong tay “Choang” rơi xuống đất, xông lên phía trước chỉ còn kịp đầu ngón tay lướt qua ống tay áo của Ôn Noãn.
“Tiểu thư, tiểu thư!” Minh Nhi vội gọi, cũng nhảy theo vào.
May mà nước không sâu, chỉ đến bên hông, thêm vào nữa đan dược này có thể thu hút côn trùng, bởi vì Ôn Noãn rất nhanh mò được đan dược nuốt vào, nàng dựa vào bên cạnh ao thở dốc một cái, đợi sau khi thân thể bình phục mới nhớ tới hình như vừa rồi nghe thấy tiếng gào của Minh Nhi, nàng nhìn quanh quẩn khắp nơi lại không thấy bóng dáng của Minh Nhi, đang định lên bờ, lại cảm thấy đùi giống như bị thứ gì đó cuốn lấy, còn chưa kịp chờ nàng kéo thử lên xem, thứ kia đột nhiên “Rào rào” một tiếng phá nước mà đứng trước mặt nàng, vừa cười vừa khóc nói: “Tiểu thư, ngài không sai chứ?”
“Không có việc gì, đi lên lại nói.” Ôn Noãn lộ ra ý cười nhợt nhạt, vuốt đầu nàng ấy nói.
Ôn Noãn trải qua giày vò vừa rồi đã sớm mệt mỏi hết sức, sau khi lên bờ càng hận không thể trực tiếp ngất đi, nhưng vẫn phải cắn răng chống đỡ, bây giờ còn không phải là lúc ngất đi, nàng chặn trước câu hỏi của Minh Nhi, “Vừa rồi ta bị rớt thứ gì đi xuống nhặt, việc này em không được nói cho Vương gia, tránh cho Vương gia lo lắng.”
“Tiểu thư đã biết Vương gia lo lắng, tại sao còn làm như thế, đây không phải khiến cho Vương gia đau lòng sao?” Minh Nhi từ trước đến nay tính tình tốt phồng má nói, “Nếu tiểu thư rớt đồ gì đó thì để Minh Nhi xuống nhặt là được, không cần không để ý đến bản thân mà nhảy vào trong ao, sao tiểu thư không biết yêu quý thân mình như vậy?”
“Minh Nhi tốt, ta biết sai rồi, nhớ việc này không được để cho Vương gia biết, nếu không ta sẽ để cho em quay về phủ Tướng quân.” Ôn Noãn vừa đấm vừa xoa uy hiếp nói.
“Đã biết.” Minh Nhi cực kỳ bực tức mím môi rầu rĩ nói.
Sau khi trở lại phòng, Ôn Noãn thay bộ quần áo ướt đẫm ra đưa cho Minh Nhi xử lý, rồi nằm dài trên giường ngủ say sưa, ai ngờ ngủ đến nửa đêm thì phát sốt, giữa lúc mơ mơ màng màng chỉ nghe người đến người đi rối ren một trận, cuối cùng là giọng Quân Dập Hàn quát khẽ khiển trách Minh Nhi.
Nàng tốn sức mở mắt ra nắm thật chặt tay Quân Dập Hàn đang nắm tay nàng, khóe môi cố hết sức nâng lên thoáng cười nói: “Đừng trách Minh Nhi, ta lúc bữa tối ta ăn hơi no, khi đi ra ngoài đi dạo bị lạnh, không liên quan đến nàng ấy.” Nàng nói xong, tròng mắt lại khẽ chuyển qua Minh Nhi đang mím chặt vành môi, mắt đỏ ửng muốn khóc nhưng không khóc nói, “Minh Nhi, đi nghỉ ngơi đi, chỗ này đã có Vương gia.”
Minh Nhi lau khóe mắt một cái, liếc nhìn Quân Dập Hàn, sau đó lúc này mới cúi thấp đầu lui ra ngoài, trong lòng cũng đang tự trách không dứt, nếu động tác lấy nước của nàng mau hơn, hiện giờ tiểu thư cũng sẽ không bị vết thương cũ chưa tốt lại mới bị bệnh thêm, nàng thật đáng chết.
“Về sau sau khi mặt trời lặn không cho ra khỏi cửa phòng nửa bước.” Quân Dập Hàn trầm mặt ra lệnh, nhưng trên tay lại cầm khăn lông trên trán nàng đổi một cái mới vừa mới vắt khô đặt lên hạ nhiệt.
“Chàng thật bá đạo.” Ôn Noãn nhéo lòng bàn tay hắn tỏ ý kháng nghị.
“Nếu nàng không nghe, vi phu không ngại bá đạo hơn một chút, nhốt nàng ở trong phòng ngày ngày cho đến khi nàng khỏi bệnh mới thôi.” Chân mày Quân Dập Hàn hơi nhíu lại, trầm giọng nói.
“Đừng nhíu mày.” Nàng giơ tay lên vuốt ve chân mày hắn thả lỏng ra, “Ta nghe chàng là được.”
“Đừng khiến cho ta lo lắng.” Hắn cầm tay nàng đặt lên môi khẽ hôn, trong mắt chứa đầy yêu thương nồng đậm, “Mau ngủ đi, ta ở chỗ này canh chừng nàng.” Dứt lời, hăn để nguyên quần áo mà nằm xuống ôm lấy nàng vào trong ngực.
“Ừ.” Ôn Noãn vì không muốn cho hắn lo lắng, vốn mạnh mẽ chống đỡ tinh lực nói chuyện cùng hắn, lúc này nằm trong ngực hắn, hơi thở quen thuộc quanh quẩn quanh chóp mũi nàng khiến cho nàng nhanh chóng chìm vào trong mộng đẹp.
Đêm khuya sương nặng, Tử Nhiêu nằm bên cạnh ao rốt cuộc từ từ tỉnh lại, nàng mờ mịt nhìn bốn phía, sau một lát trong đầu cuối cùng nhớ lại chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh, trước mắt bỗng nhiên hiện lên cặp mắt đỏ ngầu khát máu kia của Ôn Noãn, thân thể nàng đột nhiên run lên, một cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền lên đỉnh đầu.
Chuyện này nếu như nói cho Vương gia...
Bước chân đi về phía trước mấy bước của Tử Nhiêu khựng lại, bây giờ nàng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh lời nói của mình, lấy mức độ cưng chiều nàng ta hiện nay của Vương gia, chỉ sợ sẽ không tin lời nàng nói, đến lúc đó còn không chừng cho rằng nàng hãm hại nàng ta, đuổi nàng ra khỏi phủ.
Khóe mắt nàng hơi đảo, khóe môi chậm rãi nhếch lên nụ cười bí ẩn, xoay người bước nhanh về phía viện của mình, chuyện này nói cho một người khác có lẽ thực dụng hơn nói cho Vương gia nhiều.
Ôn Noãn, ngươi cứ chờ đó!